.
1 -
Ngày xưa , thời áo trắng lê lết ở ghế nhà trường , đọc : ' Văn là người '
Không hiểu .
Đọc thêm câu khác về định nghĩa của văn chương : ' Văn chương có nghĩa là nói về cái đẹp trên hình thức chữ nghĩa và cách dụng ngữ "
( Hơi hiểu, hiểu )
2.
Chuyện bây giờ :
Gã đàn ông đã chán viết truyện dài vì nhiều lý do cố tình và có khi vì lười lĩnh khi thấy mình không còn đủ can đảm và kiên trì . Sự kiên trì ấy ngừng lại ở bờ môi của một người đàn bà khá tình, khá đẹp ở ngoài sân của cái phòng trà đêm Cali khá ấm và đầy sao trời - Nhạc bên trong đang chơi những bài rất rock - Rock kinh người :
- Văn chương, thơ thẩn để dành cho những người sống không thực tế .
Tôi muốn nổi giận nhưng phải kìm hãm lại trước bờ môi, mái tóc của khuôn mặt kiều diễm ấy khi nhớ lại đã có thời người ta, cái cô bé 16 ấy , đã nắm tay mình đi dạo trên bãi cát mùa hạ . Câu chuyện ấy khá đẹp từ điều có thể và không ' có thể ' . Đành phải dấu đi sự khốc liệt của mình khi đàn bà đứng trước mặt mình hỏi xin lửa để mồi điếu thuốc, ánh mắt đậm , lãng mạn và cặp môi nhả khói , tôi ghét đàn bà hút thuốc như kiểu dân chơi .
- Có những điều mà anh không thể nào nói với em ...
- Anh cứ nói đi , em lắng nghe .
Nói gì ?
Chẳng lẽ sau khi gặp lại nhau ở cái xứ khỉ gió này, anh nói thẳng với em là anh đã có lý khi đã chạy trốn em để không bị rơi vào một cuộc tình chẳng ra đâu vào đâu , chẳng lẽ anh nói là anh sợ hãi những cô gái ra vẻ mình là dân chơi khi bay nhảy khắp chốn như con ngựa hoang lúc 16 , 17 tuổi ( cho dù là em đã tỏ ra dịu dàng, ngoan hiền khi em đến với anh ... )
Gặp lại em để nghe em thật thà khai báo là đã có bao nhiêu đời chồng và thêm 2 đứa con từ những đời tình cảm ấy ... Anh lặng thinh, nhìn em, ngắm em trong khoảng khắc lạ lùng cuốn hút ấy : Thân thể đàn bà thơm mùi nước hoa đàn bà , ánh mắt nóng rừng rực .
Đàn bà hút xong điếu thuốc thì ban nhạc đổi sang những bài slow mùi mẫn , đàn bà mắt không rời mắt đàn ông trong nhịp chân rất chậm ở bài hát pha điệu boston " Đêm Cuối Cùng " . Anh nhìn sâu vào đáy mắt em , tìm thấy những bóng tối mang tên thiên đường và địa ngục .
Trở lại Paris . Xuống sân bay, chờ chuyển trạm , móc cái bloc- notes , ghi chữ : Đàn Bà ( để có thể ghép hình ảnh người đàn bà đa tình ấy vào một nhân vật ở truyện dài đang viết dở dang ) Thực tế là ở những nhân vật đang diễn trò mà mình - kẻ viết - đang tạo dựng .
Những nhân vật ấy đã có những câu chất vấn rất thầm như tra khảo :
- Tiểu thuyết là gì ? Là hư cấu ? Là bay bổng từ những điều vô lý không thể có theo trường phái lãng mạn , kiếm hiệp, tu tiên, kỳ ảo ?
Đã có biết bao nhân vật mà mình đã tạo dựng ở những bản truyện đăng báo ở Saigon cho đến khi sang bên này ? Những nhân vật ấy ra sao ?
Đã có bao nhiêu độc giả ở Net đã hỏi tác giả như moi mỉa , mỉa mai :
- Hình như ông yêu tất cả những người đã làm quen khi đến với ông ?
Tôi trả lời , huệch toẹt :
- Tôi có thể yêu cô theo một thể cách nào đó nếu cô hiện hữu .
Chữ Hiện Hữu ấy là một Ngữ Thuật ! ( 1 )
Note ( 1 ) -
( La philosophie, du grec ancien φιλοσοφία (composé de φιλεῖν, philein : « aimer » ; et de σοφία, sophia : « sagesse »), signifie littéralement : « l'amour de la sagesse ». C'est une activité et une discipline existant depuis l'Antiquité en Occident et en Orient, se présentant comme un questionnement, une interprétation et une réflexion sur le monde et l'existence humaine. Différents buts peuvent lui être attribués : la recherche de la vérité ; la méditation sur le bien, le beau, le juste ; la quête du sens de la vie et du bonheur.
Au sens aristotélicien et médiéval, la philosophie est une science, la science des premiers principes et des premières causes . )
Hãy đơn giản hóa ý niệm về danh từ bản thể từ triết học : Cái ta của mình chỉ có thể hiện hữu khi đối diện với cái ' TÔI ' khác .
Người viết có thể là tác giả khi có người đọc và ' đối diện ' với những cái tôi khác là độc giả .
Ở trong khóa học về sáng tác kịch nghệ , câu hỏi chính của tôi như sau :
- Nhân vật ' chính ' là gì ? Thế đứng của hắn giữa các nhân vật khác ra sao ?
Vị thế của một bản thể là trực diện và tạo vấn đề ?
-------------------------------------------------------------
Rời những nguyên tắc văn bản để đọc và có thể viết ở đây , tôi trở lại vấn đề của câu " Văn là NGƯờI '
Trong văn chương , người ta có thể dùng nhiều cách thức vòng vèo rất khác nhau để tạm gọi là sáng tạo . Ở một người chịu khó học hỏi khi vận não để viết , tôi muốn hỏi hắn vài điều cần hỏi :
Thế nào là Nguyên Ngữ - Dị Ngữ - Ẩn Ngữ - Đảo Ngữ - Song Ngữ - Chuyển Ngữ - Định Ngữ ..... ?
-
Văn chương là chuyện nhức óc .
Trong văn chương phải có sự hiện thực của những thực tế cho dù là rất phủ phàng vì nhân văn là điều đa dạng .
Làm thế nào để viết - và viết gì ?
đăng sơn.fr
( dangsonfr.blogspot.com )
...
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire