lundi 26 décembre 2016

* Có Chỗ Ghé Thăm

.
















CUỐI ĐÊM rồi Sáng - 




_______________________________________________ 

--- đăng sơn.fr 





" Cuối đêm rồi sáng " không phải là một cái tựa của một cuốn truyện tình cảm.Nếu người viết truyện lấy cái tựa như thế để in sách thì nghe nhà quê,nhà mùa lắm vì lòng thòng và vô nghĩa.Ai chả biết là hết đêm rồi thì vào sáng ? Rõ là.... 



Cuối đêm là khoảng hiện tại ở trong cái góc bếp của anh sau một ngày dài mệt nhọc.Khi bóng đêm ngập ngụa đầy bãi cỏ của sân vườn trước là khoảng khắc yên tĩnh của anh.Anh dùng thì giờ để đọc. 

Có những quyển sách mua rồi,đọc vài chương,để đó vì thấy chưa có gì hấp dẫn.Để đó rồi quên trên kệ sách của chữ.Lắm khi đi ngang tủ sách,nhìn thấy nó mình lại dửng dưng ,hờ hững.Lòng có khi dặn lòng : " Khi nào ông nghỉ hè,rãnh rỗi thì ông sẽ đọc mày ". 

Có những quyển sách mà người viết có lối viết lôi cuốn.Đọc trang đầu vào truyện lại muốn thức đêm đọc đến trang cuối.Có khi rơi chữ,cạn chữ,mình đọc cả cái titre ghi ngày in truyện .... 



Đêm . 

Đêm của anh đang yên tĩnh.Thắp ngọn đèn cầy để tạo một khung cảnh quen thuộc,ấm áp.Vặn rất khẽ tiếng nhạc ở đài radio,anh mở trang sách của David Foenkinos.Truyện mang tên Délicatesse - Sự Tế Nhị.Ngón tay anh mở đến đoạn : " Anh chàng chủ hãng,đã có vợ và tình yêu vơí vợ đã là điều mờ nhạt vì chai mòn.Anh ta mời cô nhân viên goá phụ đi ăn tối và rụt rè,bối rối thử tỏ tình. 

Trái tim con người có những cánh cửa rất dễ và khó mở.Cửa trái tim nàng goá phụ đã đóng chặt vơí biết bao kỷ niệm cho người cũ.Sau bữa ăn trở về nhà.Cô và anh chàng ấy giữ yên lặng.Cái cảm giác hụt hẫng của anh chàng thất vọng khi anh đứng nhìn hình dáng cô ấy từ từ nhỏ dần như một cái chấm đằng trước mặt, khi cô quay lưng về nhà. 

Rồi,bỗng chốc.Cái chấm ấy hiện ra,rõ ràng hơn,lớn hơn khi cô quay lại chỗ anh đang đứng khựng người,ngẩn ngơ. 

Cô nói và đặt bàn tay lên vai anh : 

- Trái tim tôi chưa sẵn sàng.Khi nào sẵn sàng thì tôi cũng không chọn lựa anh. 


Cô cười nhẹ và quay đi.Bóng đêm tràn đầy,dàn dụa trên khuôn mặt của đàn ông.Anh ta trở về bãi đậu xe ,nhìn màn đêm hiu quạnh. 




Đó là một trong những đoạn truyện mà anh nhẩn nha đọc trong quyển sách để dành.Và anh nghĩ là anh sẽ có điều để viết về tình yêu. 

Em biết không ? - Hôm nọ,ghé tiệm sách,mắt anh đã chạm vào cái bìa đĩa dvd thấy cuốn phim vừa ra đời bày bán .Phim lấy từ tựa sách Délicatesse của Foenkinos cũng do anh ta đạo diễn.Xoay qua ,xoay lại cái bìa đĩa để đọc tên những diễn viên ,anh lưỡng lự rồi quay đi ,không mua film về xem vì sợ thất vọng.Thường thì khi đọc truyện,truyện hay ở chỗ là diễn tả được những ý nghĩ , đầy dủ tất cả những nỗi nhạy cảm của tâm hồn.Khi dựng lại phim từ truyện sách,người ta nếu không khéo - có thể làm hỏng cả cái đẹp của loại văn viết. 



Đóng những trang sách lại.Anh nghĩ đến những lần đã tỏ tình của mình ( Rất hiếm khi - nhưng vẫn có ) Anh sợ nhất là phải tỏ tình vơí ai.Người ta từ chối thì mình bực dọc và ê mặt lắm.Nghĩ đến cái anh chàng bị từ khước trong đoạn truyện,anh thấy tội cho thứ tình yêu vô vọng của anh ta. 


Tình yêu là những điều tuyệt cùng của sự bí hiểm.Người ta lao đầu vào để tìm sự sung sướng và khổ đau. 

Sung sướng là hình ảnh của màu nắng - Khổ đau có màu xậm tối của bóng đêm sâu thẫm. Đêm của anh đang xuống.Đêm rơi đậm. 

Ở cuối cái bóng đêm ấy,anh lật trang sau cùng có một khoảng trống và anh ghi vài chữ : " Cuối Đêm Rồi Sáng " 





_


















KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆNtình
___________________________
- @nguyênhạ & đăng sơn.fr












Xế trưa - Buổi chiều,nắng đẹp,xanh ở trời xanh,xanh ở lá lũng lĩnh trên cành cây.Nàng sắp xếp dao nĩa,nàng mỉm cười,nhẹ nhàng và thoải mái để sung sướng. 

Nàng đã dọn nhà mơí,căn nhà nhỏ màu trắng, cửa xanh.Khu vườn có nhiều bóng cây để làm chỗ mát,Từ cửa bếp nhìn ra,nàng reo vui khi có chàng đến thăm.Nàng hay cười vơí chàng bằng màu mắt xanh như trời biển.Khi trời xấu,người ta vẫn thấy màu xanh trong mắt nàng. 

Nàng đòi giữ chàng ở lại để ăn trưa,chàng ra khỏi chỗ làm khá trễ và nàng nhịn đói chờ. 

Hai người ngồi cạnh nhau .Chàng,đầu bàn,nàng sát bên cạnh ở tay phải chàng,góc bàn. Nàng thích ngắm cái kiểu cầm ly của chàng,nghiêng nghiêng ánh mắt nhìn qua màu ly. 

- Ngon không,anh ? 

- Cái gì ngon ? Rượu khai vị ngon hay em ngon ? 

Nàng lúc lắc mái tóc,chỉ biết tủm tỉm cười khi chàng hay trêu gọi như thế từ xưa. 


Từ xưa,chàng hay cứu nàng mỗi khi gặp hoạn nạn.Chàng nhăn nhó thảm thiết khi nàng chán đời để vực nàng dậy.Nàng nói " Em đã hai ba lần muốn chết .Em chán tình,chán người,chán đời " 

Có nhiều lần,chàng im lặng ,rồi xói ánh mắt sâu vào cặp mắt ướt nhem của nàng,chàng la lối : 

- Anh mà nghe em tự tử chết,anh không đưa đám em 

Nàng im.Nàng sợ.Chết là sao ? Là cái gì ? Người ta bay lên trời hay xuống địa ngục ? Ở trần gian này cũng là cái địa ngục.Hố thẫm đen nghịt đã nằm ở trong lòng người.Người ta hãm hại,lợi dụng nhau. 


Chàng dọa như thế.Nàng im im và sống tiếp tục.Cuộc đời như giòng sông chảy miết.Nàng biết rõ mình yêu chàng.Yêu rất nhiều.Yêu chàng bằng những hàng lệ mỗi tối nào thấy mình trên vách tường.Màu đèn tường không biết nói.Bóng đêm ở trong lòng biết nói.Chúng nói thầm thầm...Anh.... anh ơi ..... ! 



Chàng ngừng ăn,chỉ cho nàng thấy bầu trời lẽ kẽ lốm đốm xanh qua đám lá trên đầu : 

- Thấy chưa ? Đẹp không ? Trời xanh ngắt,bữa ăn ngon,em xinh,rươu ngon,chim hót vang..Anh đang sung sướng... 


Cái tật hay tự biết mình sung sướng không thể bỏ ấy làm nàng phì cười.Nàng nhỏ giọng : 

- Sung sướng hơn nữa là anh chở em ra biển đi dạo,đi uống nước,nắm tay em và.... 

- Hôn em,phải không ? Em.... Em.... 

Chàng ngừng lại ,lưng chừng câu nói.Nàng nhìn chàng yên lặng. Đã bao lần quàng cổ chàng,ghé môi ,chìa môi cho chàng hôn.Bàn tay chàng đi dạo.Nín thinh,thinh.... 

Rồi chàng đi về.Chàng có một phần đời nặng gánh của chàng.Mỗi lần rời nhau,nàng gục mũi vào cổ chàng,ngửi mùi thịt da.Thổn thức : 

- Phải chi,em gặp anh sớm hơn ... 


Phải chi để làm gì ? 


Nghe sự im lặng lâu của nàng,chàng lên tiếng : 

- Anh có cảm tưởng mình,hai đứa, đang đóng một đoạn phim 

- Phim tình buồn ,há anh ? Chẳng bao giờ em có được anh ... 

Chàng buông nĩa,nắm nhẹ bàn tay mềm .Anh vui khi có em 


Bữa ăn nhẹ nhàng qua đi,chàng phụ nàng thu bát đĩa,ly tách vào bếp.Ánh nắng nhẹ,lọt vào khung cửa sổ ,chỗ nàng đang pha cà phê.Chàng đến bên nàng,sau lưng,ôm trọn thân thể nàng.Hai người hôn nhau.Đắm đuối. 

Bờ vai run từ chân tóc.Nhịp tim đập mạnh.Nàng muốn nhũn người.Nàng yếu đuối đẩy chàng khi chàng hôn trên bờ ngực . 

- Anh ! Anh ! Đừng anh.Hắn sắp về tơí...Anh... Nhìn em đủ rồi. 



Chàng hôn lên lòng bàn tay nàng.Ừ- em 

Đời sống mới của em đang có một người.Thôi anh về,em 




















KHUNG CỬA MÀU XANH.






Cô nhỏ thấy buồn ngủ sau bữa ăn trưa rất nhẹ.Bao tử phải làm việc thì chuyện buồn ngủ là điều dĩ nhiên ( ai chẳng biết ). Vậy mà chồng giấy tờ nằm trước mặt không biết,chúng nhìn cô như khiêu khích .
Chúng nói thầm thầm :

-- Cô mà không ngó ngàng đến,chúng tôi làm cô bị stress.


Trời ơi ! Đàn bà,con gái mà càng bị stress thì càng dễ bị lên cân.Tháng này,cô lên cân,ngó cái bàn cân thấy ớn.

Cô nhìn vào màn ảnh,cố gắng làm thêm ít việc.Cô cảm thấy thù ông trưởng văn phòng đã giao việc quá nhiều.Rồi đến một lúc,cô cảm thấy đôi mắt đẹp của mình sắp mờ đi về chết đuối,cô nhận được dòng chữ từ mail ...

" Nhỏ ! Đang làm gì ? Mở ô cửa đi.Anh thăm em chút xíu. "


Thế là cô mở ô cửa.

Bên kia nói :

- Ăn chưa ? Ăn cái chi ?

- Tò mò hén ? Hỏi chi vậy há ?

- Để chúc nhỏ mau mập,mau thành bé bự


Cô bật cười,quên cả cơn buồn ngủ.Vui khi gặp anh,cô gõ chữ như chạy đua :

- Anh ác ! Anh kỳ cục.

- Hơ hơ...

- Hơ hơ là cái gì há anh ?

- Là giọng cười để trêu em


Cô nhăn cái mặt,cô uống ngụm nước để hạ hỏa,cô thấy ghét anh.Im lặng một chốc,cô gõ ngón tay trên phím chữ :

- Anh xong việc chưa ?

Bên kia màn ảnh,anh lại hơ hơ để cười.Anh biết cô đang ngập mắt dưới chồng giấy tờ,anh giả vờ khen cô để cô tỉnh ngủ.Tính anh thế,anh pha cà phê cho cô bằng chữ :

- Ráng ngoan đi nhỏ.Mai mốt boss và anh thưởng công ...

- Em đang ngộp ngạt vì văn phòng thiếu cánh cửa sổ để nhìn ra ngoài. Họ ác thật,nhốt em trong căn phòng kín bưng....

- Nhỏ nè ! Sao em không chụp một tấm ảnh có khung cửa sổ nhìn ra vườn hoa và bầu trời xanh.Nhỏ phóng to tấm ảnh,dán lên cái tường trước mặt,thỉnh thoảng nhìn vào,nhỏ sẽ có một khoảng không khí mát và xanh,xanh ?

- Ừ há,em không nghĩ ra

- Ừ há .Anh biết là nhỏ rất khờ khi nào nhỏ muốn...


Cô lại chau mặt ,hơi nhăn mày rồi cô đành phì cười.Anh là người lớn,anh hay tỏ ra là cái gì anh cũng biết,cũng có lý và anh thích bắt nạt người khác.Anh nói ,anh cười như đời này chỉ là một con số không to lắm.


Anh ngừng máy để làm việc.Cô đứng lên rời văn phòng,đi dọc theo hành lang ra ngoài.Ở bên ngoài là khoảng vườn vẫn còn màu nắng xanh trững giỡn trên từng hàng cây ngợp lá.Cô ngẩng đôi mắt to,ngó lên bầu trời.Ở đó,chỗ trên cao,cô thấy một ô cửa sổ màu xanh mà anh hay tả.Ở đó,cô biết mình đang có anh.....







đăng sơn.fr









TÌNH CŨ 
________________________
. nguyễnthịLoanPhiên & @nguyênhạ









'' Người ta,đã có lúc tự tìm đến vơí nhau chỉ bởi một lẽ : Sự gần gũi có thể giết nỗi cô đơn.Thế giơí của con người bao la quá.Những tỷ tỷ người sẽ có một vài người đồng điệu để gặp nhau.Có nhau và giữ được nhau hay không là một chuyện khác.

Tình yêu có khi là một thực thể và cũng là một thứ ảo giác mơ hồ.Có đó rồi mất đó.Những cánh chim bay trên bầu trời kia cũng là một biểu tượng để trở thành lời của bài hát mang tên Tình Đã Vụt Bay.
Sự chia ly lúc nào cũng bắt đầu từ nụ cười buồn và thêm những giọt nước mắt.... ''


Những ý nghĩ miên man như thế đã dẫn Loan ra biển.Mùa này bãi biển vắng lặng.Buổi chiều đang có những đám mây xám xịt.Trời chưa mưa nhưng sẽ mưa.Loan định bụng nếu trời mưa,nàng sẽ tạt vào một quán nước,gọi ly cà phê sữa ngồi nhìn mưa qua dãy kính.Mưa lúc nào cũng làm nàng chùng lòng.

Thả bước chân dẫm trên bãi cát mềm,từ hơi cát lành lạnh dươí chân,Loan thả mắt nhìn những cánh chim biển đang lờ lững bám theo chiếc tàu đánh cá.Lắc khẽ đầu ,nàng có cảm giác nhận được sự mềm mại của tóc xoã trên vai và nàng nghĩ đến một hơi ấm của ngày nào...


Ngày ấy,đã lang thang dạo biển vơí nhau.Bàn tay nằm ấm áp lòng bàn tay.Chàng có những điều để nói và không nói .

- Sao anh im lặng ?

- Để nghe em nói.


Nàng biết nói gì ? Nàng sẽ nói gì ? Có nhiều khi chỉ cần sự yên lặng để biết mình đang có nhau.


Bây giờ thì đã xa nhau.Chàng có lắm điều phiền muộn và giận dỗi nơi nàng và chàng quay lưng.Không một lời giải thích.Ngôn ngữ và thế giơí của tâm hồn đàn ông bao giờ cũng là điều đáng ngờ vực.Thôi đành cứ lẳng lặng rời xa nhau.

Chiều rơi xuống nhanh trong hơi gió mặn môi .Kéo cao cổ áo,Loan đi ngang dãy quán đã có hình ảnh của ngày xưa.Nàng cúi mặt bước nhanh qua dãy bàn ghế nằm bên khung kính.Chỗ ấy chắc gì còn lại dấu vết của những ngày yêu nhau ?






--- 










.




nắng Ấm
 ______________________________________ 
nguyễnthịLoanPhiên & đăng sơn.fr 








Trên mọi lãnh vực,lừa dối người khác là một cái tội.Người ta có muôn ngàn cách để tự biện hộ.Tên trộm lừa người đi khỏi nhà,vào trộm,gã biện minh là tôi đói,tôi trộm. Thằng bác sĩ ký toa giả cho thuốc,nó bị túm,nó tự biện : Học sói đầu,ra trường,phải gỡ vốn ! 


Nàng đọc đến đoạn này thì ném quyển sách xuống mặt bàn.Chán chường.Mùa đông bên ngoài đang thả dãy sương.Cây cối ỉu xìu trơ trọi.Mùa đông làm người bộ hành co ro.Sáng sớm,lười ra đường,nàng điện thoại vào hãng cáo bệnh vơí cái giọng mệt mỏi nhừa nhựa.Điện thoại cúp,thấy lòng mình dấy lên một thứ mặc cảm phạm tội nói dối. 

Úp mặt và tóc đầy vào chiếc gối,thu mình lại như con mèo nhỏ lười biếng nàng nghĩ đến mối tình thằng kép hờ. Hắn đẹp trai,dáng cao to vạm vỡ vơí cặp mắt thích nhìn gái.Đẹp xấu không cần biết,miễn thứ nhúc nhích là giống cái. 

Nàng khó chịu khi bắt gặp những tia mắt đàn ông háu đói,lột trần nữ phái.Gã kép nàng biết ba hoa chích choè.Chuyện không thì nói thành có.Con bạn dân tâm lý học của nàng đã cảnh cáo lắm lần : 

- Này.Cẩn thận thằng bồ mày.Nó thuộc loại không chung tình... 

- Là sao ? 

- Cái cặp mắt lấm lét,soi mói.Nó hay nhìn vào ngực tao.... 



Để được vui đuà ở những chỗ ăn chơi khi có dịp,nàng hay bỏ ngoài tai những lời xì xầm.Thằng bồ của nàng hát hay,chơi nhạc tình và có cái feeling trên sân khấu.Chỉ cần ngó hắn solo chạy ngón đàn vơí cái dáng phong trần nghệ sĩ tính thì khối cô mê mệt.Như một kẻ có chiếc xe đẹp,hình dáng đẹp sang trọng,nàng hãnh diện sánh vai hắn trước những đôi mắt thèm thuồng chạy theo tận chiếc xe loại bỏ mui của hắn.Đôi lúc,nàng phân vân tự hỏi là nàng yêu hắn ở chỗ nào ? Vì ngón đàn,vì dáng vẻ phong trần,vì nụ cười có dính câu ăn nói hay là vì cách chểm chệ sau tay lái của chiếc xe đỏ choé giữa phố phường ? 



Càng ngày,nàng càng thấy một khoảng trống đến xâm nhập giữa hai người.Nghe đầy tai những câu chuyện hằng đêm hắn cặp kè vài em đến vũ trường hoặc ở các hộp đêm thay đổi vợ chồng trong thành phố.....Hắn dai sức,khoẻ người đang thích nướng cháy tuổi trẻ của hắn. 

Cháy ở mùi khen khét của loại canabis trong góc bếp của hắn khi nàng đến vào ngày hôm nào.Sững sờ,nàng nhìn cái mặt đờ đẫn ngờ nghệch của hắn.Nàng dang tay,tát thật mạnh vào bản mặt dân chơi . 


- Chuyện của mình chấm dứt từ hôm nay. 

Hắn quỵ xuống ,gừ gừ một câu gì đó không nghe được.Nàng ù chạy ra cửa,chui tụt vào lòng chiếc xe nhỏ.Nước mắt dàn dụa,nàng phóng xe như bay trên các nẽo đường.Mắt nhoè đi. 




Khi mở mắt thì thấy mình nằm trên chiếc giường nệm trắng toát.Đầu óc quay cuồng. 


- Cô tỉnh lại rồi.May cho cô.Chỉ gãy bã vai thôi. 


Người mặc áo blouse trắng nói là nàng bị tai nạn xe.Chiếc xe của nàng nát bấy. 
Bầu trời đục ngầu ở ngoài cửa phòng toát màu sữa và nhoà đi theo những cơn thổn thức.Ta còn sống đó ư ? 





Ngày tháng trôi.Dứt khoát là trôi.Rồi những ngày đông giá cũng sẽ đi qua.Hình ảnh mối tình tạm bợ ấy cũng đã nhạt nhoà.Nàng gọi điện thoại lại chỗ làm việc. 
Giọng nhẹ đi : 

- Allo.Tôi đỡ rồi.Khoẻ rồi.Tôi sẽ đến làm việc. 


Nàng nhanh nhẹn thay quần áo,sửa soạn xuống bãi đậu xe.Một buổi sáng mơí của nắng ấm đang trải dài trên những bước chân.Một cảnh sống,một cách suy nghĩ mơí được hình thành.Sống mơí,sống thật vơí lòng mình giống như một ngày mơí.
 

... 















PHÍA SAU của Nỗi Cô Đơn 
____________________________
. @nguyênhạ & đăng sơn.fr


" Đừng đọc tiểu thuyết diễm lê.Đọc đã rồi sẽ lây cái ủy mị buồn bã. Nó bám vào người không tốt ".

Đó là mấy chữ viết trên mẫu giấy kẹp vào giữa trang sách.Trang để số 123. Lật sau mẫu giấy thì cô thấy dòng viết khác : " Em có biết tại sao là trang 123 không? Cứ thủng thỉnh mà đọc rồi em sẽ hiểu "

Cô gấp quyển sách lại,không đọc nữa dù trong lòng cứ tò mò muốn biết sẽ là thế nào,ra sao. Cô biết anh ấy có cái kiểu lạ lùng như thế : Cứ tại sao - tại sao để người khác đoán.Làm như anh muốn viết kịch,dựng bản phim.Cô rời chỗ đọc sách,lững thững ra vuờn nhìn bầu trời đang xanh,đang đẹp với cái tên gọi buổi chiều.Mấy ngày hôm kia đã mưa nhiều lắm,trông hàng hoa xanh tím ngả nghiêng ẩm nước thấy mà tội nghiệp. Chiều nay,trời thương hại ngừng mưa để hiu hiu nắng ấm.

Bước gần đến một cụm hồng đang phơi gió nhẹ,cô nghĩ đến anh ,người có giọng nói nhẹ nhàng. Chẳng bao giờ anh nói nhanh,hấp tập.Làm như anh chẳng khi nào vội vàng.

Có lần,cô trêu anh :
- Khi nào thì anh vội?
- Tại sao lại vội?

- Anh thấy ghét. Lại trả lời bằng câu hỏi lật ngược như thế .Ghét thật !
- Ghét giả là sao,em ?

Cô quay đi,cố gắng làm cái mặt sưng sưng để thay thế câu trả lời. Nếu ở đời này , người ta cứ loay hoay đi tìm những câu định nghĩa ,có lẽ sẽ phải tốn nhiều thời gian và nhức đầu lắm.Lắm lúc cô nghĩ là hãy cứ đơn giản mà sống kể cả lúc yêu nhau.

Chuyện của cô và anh không phải là chuyện tình ( cho dù có đôi lúc cô cũng muốn như thế,cái ý muốn thì có mà có làm được hay không thì không phải dễ ) 
Biết là như vậy kể từ lúc quen anh ở một thư viện của thành phố. Hôm ấy ,cô đang ngồi đọc sách,ngón tay cầm viết đang ghi chép những dòng chữ thì anh đi ngang. Chẳng biết anh làm gì mà lại đánh rơi chồng sách xuống đất,cô nghe tiếng động giật mình quay lại.

Anh cuời ngượng ngập và xin lỗi :
- Tôi biết mình là kẻ rất vụng về.

- Cứ tự nhiên,chẳng mắc gì đến tôi.

Cô lạnh lùng quay mắt trở lại trang sách ,cô đang quýnh quáng với ngày thi sắp đến và biết những đề thi sẽ rất hóc búa.


Sau những ngày thi cử , thỉnh thoảng cô thấy anh ở thư viện.Vẫn cái chỗ ngồi quay lưng ra khung cửa sổ loá ánh sáng.Khi cô đi ngang,anh ngừng đọc,gật nhẹ đầu như tiếng chào không có lời nói.Chỗ cô hay ngồi cách ba dãy bàn sau lưng anh.Có lúc cô ngừng đọc để nhìn bờ lưng rộng phản của anh,mái tóc hơi để dài phủ gáy nhắc cô về một hình ảnh của một nguời nghệ sĩ chơi dương cầm.

Và cứ như thế , tình cờ để không còn gì là tình cờ nữa.Gặp mặt hoài đâm quen. Một lần kia,đi uống nước với anh,nhìn ngón tay áp út có đeo nhẫn cưới,cô hỏi anh :

- Anh có mấy cháu rồi?

Đọc được thoáng buồn bã trong mắt anh ,anh lắc đầu :
- Vợ tôi không đẻ được.Cô ấy ngồi xe lăn

Anh nhỏm người ,móc ví chià cho cô xem tấm ảnh người đàn bà có khuôn mặt bầu bĩnh xinh xắn. Cô để ý đến đôi mắt đẹp rất trong sáng ấy.

- Nàng bị tai nạn xe hơi,phải cưa chân và tôi thành đôi chân của vợ mình....

Anh chẳng nói gì thêm nhưng cô biết là anh rất yêu vợ,cô hình dung đến hình ảnh dịu dàng của người chồng đẩy xe lăn cho vợ mỗi chiều đi dạo quanh mặt hồ êm ả nắng.Hai người cười nói khi nhìn nhau tha thiết...


- Có khi nào anh biết cô đơn không anh?

Anh nhìn cô ,cười hiền lành như tàng lá lao xao gió đang che khuất cánh cửa thư viện bên kia đường. Bên này là quán nước,chỗ cô hay chờ anh nhâm nhi ly cà phê pha rất ngon,cô chờ câu trả lời của anh khi cô tò mò hỏi thăm và cô đoán là anh sẽ hỏi lại mình về chữ " cô đơn ".

Chẳng lẽ cô kể về một bóng tối có góc tường của ngọn đèn đêm ,trên vách tường thấy có in một cái bóng.Bóng của mình (? )

Đọc ở đâu đó trên trang sách,có kẻ viết : ' Đi đâu,ta cũng một mình '


* * *

Rời khu vườn,trở vào nhà sửa soạn bữa ăn tối,cô ngồi vào bàn,mắt thoáng nhìn vào quyển sách đang đọc dở dang có mẫu giấy kẹp vào trang 123,cô mở lại trang sách.Sách kể một chuyện tình có lòng thủy chung của một người chồng mất vợ. Đọc xong,cô đứng dậy,tựa cửa nhìn ra khoảng tối đang ngập đầy khu vườn rì rào gió.Cô nghĩ là ngày mai cô sẽ không đến thư viện nữa. Cô muốn chuyện của cô và anh ấy không phải là một câu chuyện tình cho dù trong lòng cô muốn giết đi một khoảng tối cô đơn.

( Khi mình mất đi sự cô quạnh của mình thì kẻ thứ ba kia sẽ trở thành đơn côi )





___________________ 















photos by dangson.fr





...

Aucun commentaire: