dimanche 4 décembre 2016

--------- Có những đứa trẻ không chịu lớn .

..

dangson.fr







Trong Chúng Ta - Có những đứa trẻ không chịu lớn .
__________________________________________________________
...





Chuyện không có gì lạ !

Vì ----- Thời gian cứ lần lượt sắp hàng kéo nhau lên tàu và khuất bóng nên mỗi lần sinh nhật, để mùi mẫn và ' an ủi ' nhau , người ta hay chúc :
- Chúc bạn luôn tươi trẻ và .... đẹp .
- Chúc bạn lâu .... chết ...
Chúc và chúc đủ thứ hầm bà lằng . Nghe mà Thích quá ơi là thích .
Chuyện là thế nên mỗi lần có dịp dự tiệc sinh nhật của ai đó , tôi thích đứng xa xa để ngắm nghía họ thổi tắt những ngọn nến và tủi thân mình ên ...
Mỗi lần như thế , sau khi rời tiếng cười nói, tìm chỗ tản bộ, tôi gặp một thằng bé khá chướng đời để la rầy nó .
Mắng sang sảng vào mặt nó :
- Thấy mày kỳ cục ! Sao không thấy mày nhẩy cởn lên để chúc mừng sinh nhật người ta ?
- Vì .... vì tôi sợ thời gian ....

Vậy sao ?
Để có thể  hiểu thằng bé đang sợ lớn và già đi ấy theo một cách khác , tôi thử nhắm mắt để đụng tay vào tâm hồn và tìm cái chìa khóa của ngân hàng cảm xúc ấy .
    Trong sự yên lặng , tôi phải lần lượt mở từng ngăn tài khoản và giải đề, giải mã thứ cảm xúc như khói mông lung .
Thử đơn giản các vấn đề như đoạn phim của những người lỡ giờ, hụt vài chuyến tàu khi ra bến ga .
Thằng bé ấy đã ngã lăn quay khi chạy ra bến xe đời sau khi rời giảng đường có những con đường đầy bóng cây ..... Nó ngã và mầy mò đứng dậy để thấy con tàu chở thời gian vùn vụt và biến mất .
Trên con tàu mang tên thời gian đó, đã chất đầy hành lý của thời kỷ niệm ấu thơ ........ )
( ----- )
Và thằng bé lớn lên , trưởng thành để mặc cái áo mang tên đàn ông .
Đàn gì cũng là đàn nếu loại bỏ cụm từ Giới Tính .
Người ta có thể bỏ tất cả đàn bà và đàn ông vào một cái giỏ mang tên đời và lắc đều thì có khi cuối cái giỏ rơi rớt ra cụm từ Cảm Xúc.  Cảm xúc không bao giờ mua được vì không có trị giá thành lời hay lỗ kiểu kinh doanh .



       Bỏi thế nên trần gian này còn sót lại những tay viết văn và làm thơ như cách làm ngừng lại thời gian .


  Và còn tùy ở từng trường hợp .



        Ngừng những bước chân lang thang , tôi bảo thằng bé mang tên Cảm Xúc ấy ấy xéo đi khi trở lại văn phòng ,  mở màn ảnh và tìm phím chữ đ viết :



    Trước mặt có cái hồ sơ mang ký hiệu của một kẻ mơ tưởng quá đà .


    Câu chuyện của hắn có vài điều cần giữ lại  từ một câu nói:


 - Sau khi quyển Tự Bút này ra đời , tôi sẽ đi tìm cái Chết !


-  .....




    Mặt đối mặt  . Giữ yên lặng .  Giữa cõi âm và dương là sự im lặng tuyệt đối .

    Để có thể hiểu một người và ở một lãnh vực , ta phải biết lặng thinh .


  Kẻ ấy phá vỡ khối lặng câm :


 - Sao ông không nói gì nữa ?


- Người chết thì làm sao nói năng ?


 Hắn cựa quậy :

- Ông và tôi, chưa ai chết mà ?


-    Trước khi chết, cậu sẽ làm gì  ?


- Sống !





 Ok -


     Cười nhỏ với hắn .

     Phải rồi . Sống đã là một vấn đề . Sống và tiếp tục viết về những điều cần giữ lại để biết tại sao mình bỏ hụt những chuyến tàu và trên những chuyến tàu đời ấy, có những người tập viết lách với thời gian và không bao giờ trưởng thành trong sự suy nghĩ ...




Bởi thế - Ở một nơi nào đó trên qủa đất này, sau ngày sinh nhật, cô  viết bài thơ mang tên : " Lỡ Một Chuyến Tàu "




 Đóng lại tập hồ sơ của kẻ muốn yểu mệnh kia là ánh nắng đang rất tươi bên ngoài cửa văn phòng , tôi biết kẻ muốn ' chết quách đi cho rồi ' sẽ còn nhiều việc để lớn hơn và già đi . Hắn sẽ hiểu thế nào là cảm xúc trong một chốc lát bốc đồng .




 Sống không phải là như thế đâu .....










 đăng sơn.fr





dangson.fr



















.





































Aucun commentaire: