vendredi 30 décembre 2016

.




L’image contient peut-être : 1 personne, lunettes, selfie et intérieur

* Bùi Bảo Trúc : Tâm, Tài và Tật.

.














Ba tuần trước ngày nhắm mắt, anh Trúc gọi điện thoại nói, “cậu Thái ghé qua Little Saigon Radio lấy 300 tiền mặt và chuyển về Việt Nam biếu các con bà Cấn Thị Thêu giùm tôi.”
Sau khi nhận được thư hồi báo của gia đình bà Thêu, tôi chuyển bằng emailtgbt@yahoo.comcủa anh nhưng không thấy anh trả lời. Gọi anh ba lần cũng chỉ nghe lời nhắn trên máy.Vậy là lần nói chuyện đó là lần cuối cùng tôi nghe được giọng anh, vẫn ấm tuy có hơi yếu. Và đó cũng là lần chót tôi nhận tiền của anh để gửi giúp những người lâm vào hoàn cảnh nghiệt ngã tại Việt Nam.Ngày Việt Khang thoát khỏi nhà tù nhỏ, anh nói trên làn sóng Little Saigon Radio về người nhạc sĩ can trường này và nhắn ai muốn góp tay giúp Việt Khang thì cứ ghé tòa soạn báo Người Việt giao cho tôi, “bảo đảm quà sẽ tới tận tay người nhận.” Nhiều người tin anh, mến anh đã đến và tôi đã làm tròn ước muốn của anh.

Một lần, buổi sáng sớm năm 2008, tôi vừa dứt chương trình Chào Bình Minh của Little Saigon Radio, ra ngoài sân “liều một đám” tức “làm một điếu” thì cô thư ký của đài bước ra nói, nhiều thính giả gọi vào kiếm tôi để nhờ gửi tiền cho một phụ nữ bị chết đuối ở Quảng Bình. Tôi chẳng biết ất giáp gì, nhưng ngay sau đó thì hiểu ngay. Chả là anh Trúc nói trên đài qua cuốn băng thâu trước về hoàn cảnh của một người đàn bà vì lao ra sông chống chỏi với giòng nước lũ cuồn cuộn để cứu hai nữ sinh chới với sắp chìm. Hai nữ sinh sống sót, người thiệt mạng chính là tấm lòng quên mình giúp người này.

Báo chí trong nước chụp tấm ảnh người chồng cùng 7 đứa con nheo nhóc, có đứa con phải bế trên tay, ngồi bên bờ sông đón cón đò đưa xác mẹ vào bờ. Anh Trúc nói anh nhờ tôi chuyển 300 cho gia đình người xấu số và kêu gọi mọi người cùng tiếp tay.
Chỉ trong vòng chưa đầy 3 ngày, số tiền do nhiều người đến cho tổng cộng lên đến gần 14 ngàn dollars. Tôi phải liên lạc với hai người bạn của Hội Quảng Bình sống ở Cali và nhân chuyến họ về thăm quê nhà cầm theo số tiền lớn nói trên đem về tận tay cho người chồng và 7 đứa con. Tôi còn cẩn thận dặn nhớ quay phim để khi hai anh trở lại Mỹ, tôi chiếu tại phòng sinh hoạt của đài để cho những người có tâm giúp đỡ biết tôi đã hoàn tất nhiệm vụ được ủy thác.
Anh Trúc là vậy đó. Anh có cái TÂM không ngần ngại dang tay giúp nhưng hoàn cảnh khốn khó. Và sở dĩ tiếng nói của anh được hưởng ứng vì nhiều người yêu mến cái TÀI của anh.Nói về tài thì anh nhiều tài lắm. Anh viết và nói lưu loát cả Tiếng Mẹ Đẻ lẫn Anh Ngữ. Có người nghe anh nói tiếng Anh bèn nhận xét rằng, giá nhắm mắt thì có thể nhầm là một người Anh chính cống đang phát biểu. Thời còn làm phát ngôn viên Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, anh đã dùng ngoại ngữ đối đáp và tạo được sự nể trọng của giới ký giả nước ngoài.Kiến thức của anh “cực” rộng trong nhiều lãnh vực, thậm chí anh biết rành rẽ cả những chi tiết về trang phục “trong” và “ngoài” của nữ giới. Có lần tôi đùa với anh, rằng đọc mục Thư Gửi Bạn Ta mà anh khởi đầu đăng hàng ngày trên báo Người Việt, khi anh viết về chính trị, anh rõ là một người “thông kim bác cổ”; còn khi anh viết về nữ giới, độc giả cứ ngỡ người viết phải là một phụ nữ lúc thì quý phái, lúc thì đanh đá chua ngoa, lúc thì nhu mì thục nữ. Tôi còn nhớ, có lần nhà văn Mai Thảo lúc sinh thời nói rằng, thú vui của tác giả “Mười Đêm Ngà Ngọc” là mỗi buổi sáng, từ căn hộ sau lưng quán Song Long, lững thững cuốc bộ ra xạp báo trên đường Bolsa mua tờ Người Việt và đọc ngấu nghiến bài mới của Bùi Bảo Trúc trong mục Thư Gửi Bạn Ta.Nhưng cũng phải nói, anh nhiều tài và cũng lắm TẬT nên bị không ít người ghét, vì anh không kiêng dè, không chấp nhận những giả trá hay thói rởm của người khác, nhất là khi liên quan đến ngôn ngữ. Không biết bao nhiêu lần, anh cay nghiệt nói như vỗ vào mặt người khác – ngay cả trên radio, trên mặt báo. Anh còn bị cả cánh đàn ông và các bà ghét vì anh ...đào hoa quá. Thực tình chẳng ngoa, anh cũng gieo rắc buồn phiền cho nhiều người và anh biết điều đó chứ chẳng phải không. “Chữ TÀI liền với chữ TAI một vần,” cụ Tiên Điền Nguyễn Du mấy trăm năm trước đã nói thế rồi cơ mà.Nhớ năm 1985, cũng vào những ngày cuối tháng 12, anh đón tôi tại nhà một người bạn chung ở Virginia. Tôi vừa “chân ướt chân ráo” đến Mỹ, chưa cảm được những giây phút trầm uất của những người vẫn còn khát khao một ngày quay về cố hương như anh Trúc. Trên xe chở tôi về nhà anh, anh đưa cho tôi tấm ảnh chụp tại Trung Tâm Dân Vụ trên đường Tự Do Sài Gòn trước 1975. Trong hình, anh Trúc và tôi đứng cạnh nhau, anh cà vạt chỉnh tề, kính trắng trí thức, còn tôi thì mặt non choẹt áo quần học trò. Anh Bảo “tôi giữ tấm ảnh này 10 năm qua làm kỷ niệm về cậu, vì có tin nói cậu bị chúng nó bắt và chết trong tù.” Đêm tái ngộ anh Trúc, tôi cũng gặp lại một anh bạn vong niên mới chia tay nhau ở Sài Gòn 6 tháng trước khi tôi vượt biên: Nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng, tác giả “Kẻ Tà Đạo.”

Căn nhà anh Trúc đêm đó ấm hẳn lên vì những chuyện xưa chuyện nay. Đột nhiên anh Trúc như chìm vào nỗi buồn riêng của mình. Anh giơ bàn tay trái có một vết sẹo nhỏ li ty khá dài đã mờ nhạt. Anh bảo, anh đang làm cho đài Tiếng Nói Hoa Kỳ V.O.A, công việc vững vàng, chưa một ngày biết cuộc sống khổ sở ra sao trong chế độ cộng sản, vậy mà có những lúc anh buồn đến độ đã cầm con dao cứa vào tay mình vì không thiết tha sống nữa, nhưng sau những phút trầm uất như thế, nghĩ đến nhiều bằng hữu đang thoi thóp vật vã bên trong các chấn song sắt nhà tù, anh thấy mình hành xử như thế là không đúng. Nên vẫn sống. Dù vẫn buồn chán.

Những khoảnh khắc buồn chán đó thỉnh thoảng tôi vẫn chợt bắt gặp nơi anh trong hơn 30 năm kể từ cái đêm mùa Đông Virginia năm nào.
Nhiều người nhìn Bùi Bảo Trúc trang phục đỏm dáng, cách ăn cách nói cách cười lúc nào cũng thể hiện một người hạnh phúc, thành đạt, nên có thể không thấy ẩn dấu đâu đó trong giọng cười là những góc khuất u trầm của anh. Một lần, chỉ có hai anh em, anh kể tôi nghe kỷ niệm một buổi chiều buồn ở Sài Gòn trước 1975. Anh bảo, cậu Thái nghĩ xem, tôi làm phát ngôn viên chính phủ, có vợ đẹp con ngoan, có nhà, có xe, có tài xế, có người giúp việc; vậy mà một hôm trên xe do tài xế chở về nhà, tôi nhìn thấy một người lính lái chiếc xe Honda cũ kỹ, phía yên sau, người phụ nữ ngả đầu vào vai anh và hai cánh tay ôm ngang hông chàng. Chao ôi sao họ hạnh phúc dường ấy và “tôi thèm cái hạnh phúc đó đến nỗi toi tóp hồn suốt cả đêm!”
Khoảng 2 tháng cuối đời của anh, đến thăm anh tại một nursing home trên đường Garden Grove, nhìn anh gầy yếu, giọng mệt hẳn, anh tâm sự dạo vài tháng gần đây, anh không ăn gì cả, luôn ngất ngưởng cơn say để rồi chìm vào giấc ngủ. Lần trở lại thăm anh, đột nhiên sức sống của anh bừng dậy, anh bảo sẽ tiếp tục chương trình phát thanh trên đài Little Saigon Radio và còn căn dặn tôi khi đặt bút viết điều gì nếu không hiểu cặn kẽ thì phải tra cứu vì chữ nghĩa không phải trò chơi đùa.

Lời dặn thể hiện cá tính của anh khi ngồi vào bàn viết. Bài anh viết, từng câu, từng chữ, là sự chọn lựa, cân nhắc, ngay cả những từ ngữ dung tục, sỗ sàng anh mắng những người anh cho là bất xứng. Nhất là đối với chế độ đang cai trị tại quê nhà Việt Nam, anh chửi không tiếc lời bằng những ngôn ngữ thậm tệ. Ngay cả nói cũng thế, chẳng phải tự dưng lời vọt ra khỏi miệng mà anh không cân nhắc trước. Có lần, anh kể tôi nghe thời còn bé, anh gần như bị liệu lưỡi khi nói, nhưng anh cương quyết vượt qua trở ngại này bằng cách tập nói chậm từng câu một; và vì phải nói chậm nên anh có thì giờ chọn câu chữ. Thành ra, anh ít khi nào rút lại lời mắng ai. Hậu quả là anh gây thù và có lúc đã phải chuốc oán.

Bây giờ với anh, “Thị – phi, thành – bại, chuyển đầu không” yêu-thương-oán thù, quay đầu lại, tất cả không còn nữa. Anh đi rồi. Và chắc đang ngất ngưởng bù khú như bắp rang nơi nào đó với những người bạn thân thiết đã đi trước anh: Võ Phiến, Mai Thảo, Thanh Tâm Tuyền, Nguyễn Ngọc Bích, Phạm Dương Hiển, Đỗ Ngọc Yến, Lê Đình Điểu, Lê Thiệp, Ngô Vương Toại, Nguyễn Minh Diễm, Giang Hữu Tuyên...
Tôi sẽ nhớ đến anh với cách gọi thân tình “cậu Thái” kể từ ngày đầu quen anh ở Sài Gòn năm 1972.



Ðinh Quang Anh Thái










.


Chợt nhiên như sự tình cờ

ds. 2016
.




     Chỉ còn 2 ngày nữa là  cạn láng năm 2016 .

   Năm mới sẽ chạy đến , lắm khi buồn buồn , lẩm cẩm nghĩ lại thấy có lắm điều  để tiếc : Tiếc  tuổi trẻ của mình vùn vụn trôi đi .

   Năm sau, mình sẽ già đi chút nữa .

  Mèn ! Mới đó mà đã muốn sụm bà chè .


 Hỡi ơi . Năm tháng ơi .




Thôi cũng đành .




 đăng sơn.fr





...

jeudi 29 décembre 2016

* GÁY

.















Sát Thủ . 



----------------------------------------------------------


Tỉnh mộng vì chữ NGỠ . 

Ngô nghê, ngù ngờ ư ? 
.

Ở loài thú hoang dã, thú săn mồi vì đói và vì sự sinh tồn . 

Ở loài người, ta có trăm cách săn mồi ( Không phải vì để Tồn Tại mà vì nhiều lý do : Hiện Diện ! ) 



Hiện diện như cái điểm danh có mặt hằng ngày ( Lỡ im hơi lặng tiếng thì người ta sẽ QUÊN mình như các em ca sĩ hết thời ! ) 

Ca sĩ mà lặng tiếng thì sẽ đói dài dài nên có khi trồi lên hú hú vài bản và tạo xì căng đan . 



2. 


Ở kẻ bình thường và tạm gọi là " Có Học " thì hắn đi săn mồi kiểu quy mô hơn để nổi tiếng . 


2. 

Nổi Tiếng :


Dù muốn hay dù không, tôi phải tạm gọi hắn là Sát Thủ . 

Trong vài cuốn phim loại hình sự có lắm loại sát thủ , tùy vai mà đóng : Loại giết mướn vì tiền nên sẵn sàng đoạt mạng kẻ khác . Chỉ có tiền là xong . Tiền trao cháo múc . Rửa tay - Quay đi . Hết chuyện . 


Vào thời đại ấy , những đoạn phim ấy xưa rồi . 

Bây giờ nảy sinh ra loại SÁT THỦ mới rất đẳng cấp vì phải dùng đến chữ ( cho dù lắm khi thiếu NGHĨA theo câu Đu Môi Chót Lưới ! ) 


Dấu chấm than là sự hiển nhiên . Sau khi tốn sức , tốn tiền và bao khí lực để giật được mảnh bằng câu cơm, Sát Thủ thấy hoang vắng và có v buồn bã nên gắn Internet vào các diễn đàn, đọc và tìm tòi . Tìm để có cái châm biếm và hạ sát kiểu mới .... 



Hắn là ai ? 


Cái bằng học giả nào đó ! Cái bằng trị giá nghề nghiệp nào đó đã quá dư thừa để ngày ngày vào Net nghiên cứu và cảm thấy ngứa mắt, ngứa bộ não và ngứa phím để tìm chữ và tìm cách ăn thua đủ ? 


Hắn ngứa ngáy khi thấy có thằng ngày nào cũng tưng tưng để viết . Và Hắn không ưng và bỉu môi ! 

Dễ lắm . Dễ như trở bàn tay khi viết để hạ thủ : 


* Viết để kể chuyện đùa và PHIẾM như đang thật ! 

- Tao cao tay ấn hơn mày - Và tao ra tay cho mày ngậm miệng , sửa sai . 

Tao đã rình mày từ lâu lắm và tao sẽ chứng tỏ cho mày biết là tao hơn mày . Mày phải gục vì các bằng chng luận lý và người ta cười vào mũi mày . Mày không thể biết tao là Ai . 


Đây là thành tích của tao : 

* Tao có nhiều cái tên Nicks và tao chuyên nghề bóp cổ những thằng , những con cà chớn cho chúng biến mất hoặc là biến thân . 

* Tao có thể hoà hoãn khi tao khóa được những dòng viết và lột cái mặt nạ giả tạo huênh hoang đầy sơ hở của mày . 




.... 







Viết ư ? 



Viết giữa ý nghĩ thật hay là làm dáng ? 

Làm dáng để được xem là thn tượng vì cái bằng to như cái đình và muốn nổi tiếng ư ? 


Nổi tiếng cho đến khi thấy cái gọi là bác học trí tuệ thì khi xuống lòng đất thì sẽ chỉ là tro bụi . 



Sát Thủ ơi ! 







GÁY .





-----------------------------------------------





Gáy hay Ngáy là chuyện thường tình .


Vì sao phải Gáy và vì sao Ngáy ?


Gáy và Ngáy rất khác nhau .




Gáy là cách hét to và làm bảnh như tôi đang GÁY :


Tôi đang bị cái bệnh Gáy khi ngồi gõ chữ và muốn có người chiêm ngưỡng mình với 1000 chữ Like sau bài viết . Tôi muốn được tôn vinh như ông cụ ở cái xứ Cuba nào đó vừa đi bán muối .

Tôi muốn , tôi muốn quá nhiều thứ . Muốn là ông trời đy uy quyn để bảo Câm là phải Câm để nhận ơn mưa móc từ TÔI .

Biết là không thể cứ Gáy mà được nên khi gáy quá mệt rồi thì phải đi ngủ .


Trong giấc ngủ mơ quá ngon thì mình lỡ Ngáy - Ngáy rất to .

Trong giấc mơ khá ủy mị thì thấy bất ngờ có cái mail mới nhất kiểu hạ nhục mình :


Thư viết khá lịch sự từ kẻ mệnh danh là có ăn có học :


Đại khái như ... Đừng gáy nữa anh à ,em biết rõ anh khi đã đọc những bài anh viết và biết anh rỗng tuếch không hơn em đâu anh .

Đại khái như em là .. Em là ....




...



Ừ em ! Em là ....


Phải rồi em !

Tất cả những điều giữa chữ Gáy và Ngáy chỉ khác ở chữ N .


Trên cái bằng to lớn của em , có lẽ có một chữ N


Chữ - N - này cần giải ngữ khi muốn so kiếm và đọ chữ . Cũng vì chữ N ấy mà những tên mệnh danh rất cần thiết để ngủ ngon .






đăng sơn.fr


( Tiến Sĩ Nổ )

mercredi 28 décembre 2016

_____ Phía Sau

.







Cún Rock - usa

Cún Rock - usa


Phía Sau.



Có lẽ cả em và tôi
Sau tiếng cười
Có khi gượng gạo 
Đầy phương thức giả tạo
Từ phía sau cơn bão
Chỉ là thứ ánh sáng đầy ma quái
Chỉ là
Màu hạnh phúc trong tranh tr
u tượng .
Thôi đi em
Ở cuối nhũn chiều
Đã là sau lưng như cơn mưa nhũn chiều



đăng sơn.fr

-- NGHI ---







 -  NGHI -
..
 Nghi ngờ là giả thuyết .
 Có nhiều cách để đặt giả thuyết và phải tìm cách dẫn chứng   biện luận .
 Tất cả  điều ấy không đơn giản và dễ gì giản đơn như đang giỡn .
Đặt giả thuyết để đi đến vấn đề giải phương trình thì phải Học và học đến nơi đến chốn .


 Đây là  chuyện Giả Tỷ nhỏ  tí  xíu :


*   Giả tỷ như Nàng khuyến cáo :

 - Anh ơi ! Họ đang rình mình kìa anh !


-  Chuyện gì ?

- Họ nghĩ là chúng mình yêu nhau và đang tò tí . Họ đồn rùm kìa , anh  !



  (  Giải Đề :   )

 1*    Ai nói với em là anh yêu em


2 *   Bằng chứng nào là anh yêu em ?

3   *   Anh cần gì  " nếu " anh yêu em ?


 - ............. 


 Xuống hàng  gạch dưới :

  Động từ YÊU phải biết cách chia theo thì quá khứ, hiện tại và tương lai .


 Giữa QK - HT - TL là quãng thời gian . Và  trong khái niệm Thời Gian có sự Ngụy Biện .



   ( Trong 1 tình yêu  trong trắng thì không cần biện lý  để phải đi đến chỗ Nguỵ Biện .


  Lúc ta mới lớn để ngẩn ngơ trên lối đến cổng trường người ta,  thơ thẩn đếm lá vàng rơi thì cứ biết nhớ nhung như kiến cắn gót chân thì cứ là ... Nhớ . Cho dù có khi chẳng biết Nhớ để làm gì - Hèn chi có đề mục thơ văn rất cải lương :

 " Anh nhớ em , chiều về nhung nhớ
 Nhớ cho nhiều mà chẳng hiểu vì sao ...  "


 Lúc ta lớn hơn nhiều,  khi rời bãi cỏ nào đó ở khuôn viên trường , bắt đầu nếm mùi đời thì ta tự hỏi mình :


-      Yêu để  làm chi ? Mình trên răng dưới dép, chả biết hắn có chịu mình không ? Yêu xong , lấy nhau về, chả lẽ cạp đất mà ăn ?


 Cứ mãi ngần ngừ như thế thì thời gian trôi - Trôi dưới chân cầu .


 Khi ta qua khỏi tuổi 30 thì  thảm hơn ! Ta bắt đầu tính toán bằng những cái Pc rất điện toán kiểu Ipad :


 Phương trình của Steve chạy đuổi theo Window <


 Cách của Apple  và Bill Gate không tính bằng tình cảm ở kỷ thuật số Digital . Biết là như thế , nên anh cắp sách đến trường và vật lộn với những biện chứng khó nuốt để thử chứng nghiệm ...


 Căn phòng thí nghiệm vật thể  có nhiều chiều hướng lạ từ vật lý và biến thể . Ta có thể kiểm nghiệm một vật cứng bị đông đặc để tìm ra cái lý do bất phản kháng nhưng  nếu mở cái hộp hình trái tim nhun nhũn, lôi cái nhớ nhung ra  mà khẩu cung nó bằng  vài câu hỏi để ghi chép :

1. TY là gì ? Là Ai ?

2.  Ngươi  đến từ đâu ?

3. Ngươi hiện hữu bằng cách nào ?

4.. Ngươi đi về đâu ?




 Ở lãnh vực y khoa là như thế sao ? Ai có thể trả lời .


 Socrates  không thể trả lời khi đi chân đất bày trò ở công trường . Và tại sao người ta ra trường lại phải tuyên thệ ?


Socratic problem


 Vấn đề của Socrates cần phải giải quyết ở  các thế hệ sau ở những  bậc thức giả ư ?


 Ai sẵn lòng làm Thức Giả ở  thời của FB ? .




...

Anh sẽ không làm em nhức đầu nữa khi muốn trở về cái gọi là Giả Thuyết ở vấn đề nhân bản và định vị bằng cách giản dị nhất :


 1 và 1 là  : ----

 Bài toán mẫu giáo ấy khá  đơn thuần : Con người sinh ra không phải để sống một mình đâu . Giả thuyết của môn đệ Giê Su kể về Adam và Eva không còn đứng vững ở chuyện Loạn Luân từ cái xương của lão Adam  và Trái  cấm <  Chẳng lẽ sau khi phạm tội ăn trái cấm, các con cái của họ  lấy nhau ?


Em !



 Chiều nay - Lạnh ở 3 độ C . Trên bàn làm việc của anh đang có 3 hồ sơ về Trái Cấm .


 * Trái Cấm 1  :


-  Vợ tôi ,còn trẻ . 29 tuổi, sau khi   hạ sinh đứa con  gái , bà ta  không còn  thiết tha chăn gối . Phải làm sao ?


*  Trái Cấm 2   :



-  Tôi đang muốn ngoại tình vì  THIẾU  sex ...




*  Trắi Đắng 3 :



 - Tôi có chiều hướng muốn chuyển Hệ để yêu người cùng phái .






...







 Tạm đóng 3 trái cấm ấy  lại, anh thấy  quả thực mình đang mệt đừ ở những ngày cuối năm 2016 .








 Anh không thích chữ NGHI  của em . Em yêu !







đăng sơn.fr












* Quơ Nợ-

..
















.... Gần hết năm nên chỉ thấy Quơ và Quơ .
.
Đọc báo thấy Bộ Lao Động quơ đại cái thống kê giảm thất  nghiệp để sửa soạn màn tranh cử .
 Ra chợ, thấy thiên hạ quơ cào  mất tấm bảng quảng cáo hạ giá để mong câu khách ...
. Mở đài phát thanh,  nghe quảng cáo ỏm tỏi , nào là sâm banh, cá  thịt cua đồng hạ giá 50 % ngày lễ ...
 Ỏm tỏi! Ỏm tỏi !



 Tắt cái đài, ném tờ báo vào sọt rác, thọt tay vào túi đi  lang thang .
   Phone chạy bộ  rung rinh và run kêu, kêu  :
- Anh ! Nhớ em  không ,anh ?


Hơ !
Nhớ em làm chi khi cả chục thứ việc đang đè anh ngộp muốn chết !


 Hơ !
 Bộ nhớ của anh bắt đầu thức giấc lúc 2.45 am .
Cái màn ảnh của Gmail có 7 cái thư nhắn  kiểu trời gõ mềm xương .
 Cái hẹn lúc 8.45 .
 Cái chực chờ, chn chừ ở 10.15 .
 - Chồng hồ sơ cần giải quyết gấp lúc 11.45 am
2 giờ pm , đi họp .
 Và ....................



 Quá đáng ! Thật là quá đáng !
 Khi quá đáng thì phải nói   chữ KHÔNG .

 < Không chạy, không dập , không vùi .
Làm cho lắm thì  tắm cũng cởi truồng và phải trả thuế mà thôi .
 Trả lời cho 3 cái meo meo / 7 : Bệnh rồi, tao  nghỉ làm . No and No !


8.45 am - Bỏ cái hẹn ,  vào quán cà phê , đọc báo , rung đùi . Phone lại réo . Tắt cái phone .  Kệ  mẹ nó. com .
( Cái thằng đang ở tù bị khủng khoảng đòi chết - Kệ mẹ nó . Chết đi cho đỡ chật đất để  người khác sống .
 Gã ở tù đã 9 tháng , ở thêm 1 năm nữa cũng chả nhm nhò gì ! )
 .
 Tự chú thích :
 - Cái thằng như tôi mới cần sống để trả nợ đời .

Tôi mắc nợ nhiều lắm !
 Nợ mấy cái giấy thuế chưa trả kịp để sẽ bị phạt vạ từ 10 đến 15 % đến hạn cuối 30 tháng giêng này !
Tôi mắc n với  bà  nhà - má nhỏ - nợ  một lời xin lỗi khi tôi lỡ cắn nàng ngày hôm kia khi đi làm về đã cạu cọ .
Mắc nợ với mẹ mình một lời hỏi thăm trước ngày lễ Noel .
Đã việc cả chục lý do để trốn  nợ .
 ( Kể cả chuyện đến dự buổi kịch  chiều 24 tháng 12 ở màn trình diễn của họ ... )

Để có thể trả nợ, tôi cần có thêm thời gian  kiểu 24 + 3 = .......... .
Biết là không thể được nên phải chơi trò Lờ và dối gian : Tại ... Bị ... Bởi .....
 Tôi phải ăn cắp giờ làm việc ở văn phòng, giả vờ lãng mạn để làm bài thơ tình kiểu mới nhất và dỏm nhất :
...
 HươngNgọcLan ở ngày mắc nợ .


 Anh nợ em  lời tình chưa kịp nói
 Nợ em lần đón đưa vào cuối năm
 Anh nợ em và anh muốn trốn nợ
 Trốn vào mùi hương tóc em, tóc nhau
Chẳng thà anh tìm cách trả nợ
 Còn hơn ray rức cả trăm năm ....
........................


..
 Em !

 Ở đầu giây nói của cái Iphone S9- em hỏi anh :
- Nhớ em không ?

 Đừng em !
Đừng bắt anh phối tốn thêm 15 phút trong ngày tàn nắng giữa những việc không thể tròn vẹn khi nhớ em .
 Anh gửi tạm cho em thêm  một bài thơ kiểu lãng sẹt để em hiểu vì sao :


 - Vì Sao ?

 Vì sao có thêm bài thơ Hương Ngọc Lan ?
 Vì lẽ mưa cuối năm - mưa lang man
 Vì  lẽ em ở quá  xa từ những cơn mưa  như thế
 Con dốc đến nhà em như lời hứa
 Anh đã không đến giữa mưa ngút ngàn
 Thôi thì nợ em - chẳng thà là như thế
 Trời mưa ơi trời cứ mưa như thế
 Thôi đành , đành là anh mắc nợ em .
...


 Mèn !
 Chẳng ai muốn bị nợ để phải trả nhau .
 Nhớ  nhau , làm chi em ?



 đăng sơn.fr