mercredi 21 décembre 2016

Mấy Lần Phố Xa

.














 - -      dangson.fr





1-



Chỗ em đi , không còn nhau ở lại
SG ấy mùa thu là ảo  giác
Tia nắng quái như nhạc blues ở xa

Tôi  xa rồi , trang sách màu bệnh hoạn
 J.P Sartre  ở yên nơi trang giấy
Giảng đường cũ nằm ở phố mây  bay
Mây  rơi nên buồn và vương trên  phố

 Phổ chật rồi
 Nụ mắt rơi
 Tôi cũng rơi
Ở bài thơ đường luật ra vể làm dáng

 Tôi làm gì để biết làm thơ đường luật

22 tuổi của tôi , của em
Nằm vỏn vẹn ở ngày tháng ra đi ấy

 Chỉ vỏn vẹn là thêm một bài thơ  không giống ai nữa - Vì nhau





 đăng sơn.fr










2 _



 

...


2 _


Tự khúc số 2




Bài thơ đường luật ấy , tôi đã quên khuấy

Tôi không còn nhớ mình đã viết gì sau câu đối họa  đề thi ngày mịt mù

Buổi sáng ngày thi mùa hạ nóng ,
Nguyễn Công Trứ, Tú Xương hay là Đoàn thị Điểm
Họ , những cái bóng ở chủ đề văn học xưa như quả đất

Họ , làm sao tình tình và đẹp như ánh mắt em ! ?

Em chờ tôi ở cái ngóc ngách nơi cổng trường

Trường lớp khép cửa vào 12.30 buổi trưa
Em tự do và tôi cũng thế ( như những bài văn suôi, những câu tình nhả chữ

Em đậm đà như ly cà phê làm tôi sót ruột
Phạm Duy với Em hiền như ma soeur cũng không thể nào hiền hơn ánh mắt em đã nhìn tôi dài và yểu điệu hơn câu vọng cổ rất sến giữa chiều trái nắng - mưa bay

Tôi cở phanh khuy áo sơmi trắng, du côn, du kề hơn những đứa mất dạy nhất giữa phố

Áp 6 ngón tay em lên ngực trong áo trắng

Tôi thấy em hiền, dịu, xinh đẹp hơn câu chuyện Tấm Cám cổ tích xưa
Em xưa

Tôi muốn /xưa / theo em từ câu XƯA

Em - cổ tích

Tôi cổ ngữ khi muốn ném những quyển triết học làm điên đầu vào rảnh cống dưới chân em .




Cả thế gian này đều tm phào hơn điều chúng ta nghĩ 
Những biện thuyết nếu lỡ cái tú tài, tôi phải đi lính và xa em
Tên vô đạo mà cứ ngỡ là đã có đạo ở tôi

Tôi chưa thấy địa ngục như họ hù doạ
Tôi chỉ muốn thấy một thiên thần không có cánh như em

( Ngực em mềm - ấm hiểm ở buổi chiều mưa nhiều hôm ấy
Khép hai cánh cửa - gực mặt trên triền dốc da em )

Chiều đổ màu chiều
Hổn hển và chợt khám phá ra điều nghịch lý không thể tưởng :

Sẽ không có buổi chiều nào có thể tình tứ như hơi thở em quyện trên 100 sợi tóc của gã yêu em

Sẽ không có tấm tranh nào dịu hơn 1000 giọt mồ hôi của em




Và bây giờ - em biết không ?

Những ngày đầu muà đông ở cái nơi tôi mất em và đang say sẫm
Có những đoạn cầy 20 nhịp thênh thang
Có những ly cà phê đã làm tôi đau tim
Có những bài hát dài và nhàm chán

Vẫn không thể nào thay thế em ......
đs









  Đi với Em




 Con kiến nhỏ bò quanh lồng kiếng
Em - sao im tiếng ?

 Anh  quanh quẩn như con gà đầu năm  tìm con kiến

Em ở đâu , để anh tìm kiếm ?

 Vả trăm năm nữa, thì  thân phận anh chỉ nằm trong tổ kiến mà thôi




 đăng sơn.fr












.










dangson.fr







 Tử Ngữ .





 Mở trang cuối cùng - sáng nay - ở trang thứ 999
 Tôi hiểu ra một điều có thật :
 - Có thể là tận cùng như thứ ngôn ngữ bị đào thải theo cung cách mới thời Internet


 < Người ta dùng chữ ' Chém Gió ' - Làm sao để chém gió
Kiếm run lên ở khoảng không như tiếng khua nước vào rảnh nước
 Người ta choáng ở sân  khấu trên bờ ngực 95 c của con đào hát và mông lưng, tưởng tưởng

 Ai là Diva ở thời đại Chém Gió ?


 Ai là Divo ở thân thể  lực lưỡng ? Và ai là cái Icon ở những trang báo lá cải - em ?


 Ngày đó
 Tôi xa em
( Chẳng còn ai thay thế em )


 Em . Mưa
Em xưa !


 Cũ như trang sách Tứ Thơ Luận ngữ người ta đã mang đến tặng tôi - Chiều ấy là muà đông - mưa làm tôi buồn bã .
 Khổng Tử  từ nguyên tác làm tôi không thích thú

 Tôi và em :

 2 đứa sinh  nhầm thế hệ .

 Em không là dâu và ngồi ở góc bếp thời Khái Hưng hay ai đó viết bài Đoạn Tuyệt .

 Tôi leo lên chiếc máy bay đã run , run thân cánh

 Paris lạnh không thể tưởng
Thấy thèm điếu thuốc gây bệnh ung thư phổi

 Thấy thèm gục bàn tay  nhám nhúa ở vùng ngực em

 Mưa rơi - chiều, nhiều

 Hôm ấy


 Hôm ấy và buổi chiều hôm nay là tròm tre^m bao nhiêu năm ?



 Vẫn vậy - Vẫn thế

Dẫu biết - Không cái lạnh nào giống cái lạnh nào .


 Ở ô cửa văn phòng 21 độ  - Quá ấm

 Ở một nơi nào  đó có nắng xanh ngược lại với trời xam xám nơi tôi đang ở

 Tờ lịch đã bị  thay thế bằng con số 6 giờ sáng, giờ của thủ đô mang tên ánh sáng

( Tên ca sĩ  đỏm  dáng đang hát bài Paris se  réveil - giọng nhừa nhựa . Kệ hắn  ! )

 Ly cà phê trên   bàn giất đắng chát .
 Nhìn xuống mặt đường : Paris vẽ hình những ngọn đèn xe quần quại như 1 trăm ngàn  nỗi nhớ

 Tôi thấy mình vô lý khi mở máy vi tính


 Tôi đi tìm em .


 Hình như em  còn vướng lại ở ngón tay tôi gõ chữ trên phím window

 KHông là thơ đường luật ở trường luật ngày nào

( Chỉ là bài thơ Thêm một bài thơ kể chuyện nhau )







 đăngsơn.fr











....



























.

Aucun commentaire: