...
Bài thơ đường luật ấy , tôi đã quên khuấy
Tôi không còn nhớ mình đã viết gì sau câu đối họa ở đề thi ngày mịt mù
Buổi sáng ngày thi mùa hạ nóng ,
Nguyễn Công Trứ, Tú Xương hay là Đoàn thị Điểm
Họ , những cái bóng ở chủ đề văn học xưa như quả đất
Họ , làm sao tình tình và đẹp như ánh mắt em ! ?
Em chờ tôi ở cái ngóc ngách nơi cổng trường
Trường lớp khép cửa vào 12.30 buổi trưa
Em tự do và tôi cũng thế ( như những bài văn suôi, những câu tình nhả chữ
Em đậm đà như ly cà phê làm tôi sót ruột
Phạm Duy với Em hiền như ma soeur cũng không thể nào hiền hơn ánh mắt em đã nhìn tôi dài và yểu điệu hơn câu vọng cổ rất sến giữa chiều trái nắng - mưa bay
Tôi cở phanh khuy áo sơmi trắng, du côn, du kề hơn những đứa mất dạy nhất giữa phố
Áp 6 ngón tay em lên ngực trong áo trắng
Tôi thấy em hiền, dịu, xinh đẹp hơn câu chuyện Tấm Cám cổ tích xưa
Em xưa
Tôi muốn /xưa / theo em từ câu XƯA
Em - cổ tích
Tôi cổ ngữ khi muốn ném những quyển triết học làm điên đầu vào rảnh cống dưới chân em .
Cả thế gian này đều tầm phào hơn điều chúng ta nghĩ
Những biện thuyết nếu lỡ cái tú tài, tôi phải đi lính và xa em
Tên vô đạo mà cứ ngỡ là đã có đạo ở tôi
Tôi chưa thấy địa ngục như họ hù doạ
Tôi chỉ muốn thấy một thiên thần không có cánh như em
( Ngực em mềm - ấm hiểm ở buổi chiều mưa nhiều hôm ấy
Khép hai cánh cửa - gực mặt trên triền dốc da em )
Chiều đổ màu chiều
Hổn hển và chợt khám phá ra điều nghịch lý không thể tưởng :
Sẽ không có buổi chiều nào có thể tình tứ như hơi thở em quyện trên 100 sợi tóc của gã yêu em
Sẽ không có tấm tranh nào dịu hơn 1000 giọt mồ hôi của em
Và bây giờ - em biết không ?
Những ngày đầu muà đông ở cái nơi tôi mất em và đang say sẫm
Có những đoạn cầy 20 nhịp thênh thang
Có những ly cà phê đã làm tôi đau tim
Có những bài hát dài và nhàm chán
Vẫn không thể nào thay thế em ......đs
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire