|
dang son.fr ( C )
|
.
HƯƠNG NGỌC LAN
ở ngày cũ -
Ngày cũ ấy
Đi qua vườn nhà em
Buổi tối chưa kịp rơi mưa mềm
Nghe tiếng dương cầm vọng ra đường lặng hơi gió
Ngửi thấy mùi ngọc lan thoảng hương
Ngọc lan dịu con đường
Ngọc lan ngây ngây như nụ hôn trên tóc ngắn
Lòng thèm quá một góc tối trong vườn
Ta ngồi im lặng ,cạnh nhau
Hai bàn tay lặng lẽ tìm lấy nhau
Hai đứa ngó nhau
Để hôn cho bằng được nụ môi nhau
Để thầm thầm có nhau
Như câu chuyện từ xưa ,có lời cổ tích
Tôi gọi tên em là Eve
Tôi quên bẵng đi cái tên họ gia đình của em
Eve nhỏ xíu xiu
Nhỏ nhắn trong trái tim vô cùng lãng mạn nơi tôi
Tôi biến thành gã hành khất vô địa chỉ
Ngang nhà em từng buổi tối đến giờ khuya khoắt
Tôi ngồi lê la dưới mặt đất,thò mũi ngửi mùi vườn nhà em ở
Tôi ăn mày chút tình em
Tôi tưởng tượng tôi là dòng chữ ở bàn học khi em ngồi viết
Tóc em xoã vai mềm
Mùi tóc thơm mùi bồ kết
Mùi da thịt là mùi nhung nhớ ......
2.
Bây giờ.
Mùa đông sắp đến
Những trận tuyết cũng sắp sửa trở lại
Tôi đi ngang nhà em
Nhìn bóng đêm
Đang vẽ nỗi cô đơn bằng hơi ấm ướt
Hoa ngọc lan đã rụng rơi
Tiếng dương cầm đêm im bặt
Tôi vẫn còn cáí cảm giác hành khất
Với tiếng gọi thầm
Để viết thêm một lần nữa
Bài HươngNgọcLan - Đêm
đăng sơn.fr
_____________________________
Để viết thêm một lần nữa
Bài HươngNgọcLan - Đêm
---------------------------------------
Hôm nay ,không phải là ngày sinh nhật của em
Em của những mùi hương đêm
Em nằm yên trên nệm gối
Nghe lại một lần nữa bài hát Hương Ngọc Lan
Em hình tưởng lại ngày nào áo trắng
Em đã nho nhỏ dễ thương ở những ngày vừa lớn,còn mơ mộng
Và em nhìn thấy anh ở cuối con đường đầy ấp lá me...
Con đường bụi đỏ
Con đường có những cánh phượng thời con trai,con gái
Họ dễ yêu lắm
Mực vẽ họ bằng chữ trên tập vở trắng
Tờ thư tình vẫn còn hôi mùi sữa
Vụng dại như thế
và có khi rất biết điều để ngây thơ như thế
như câu hát " ngày xưa hoàng thị "
Trời có mưa và có nắng
Mưa đẫm tà áo trắng
Nắng nóng rực trên đầu
Bàn tay lơ ngơ cũng muốn sốt cảm nắng
Chiếc dù cũng quýnh quáng giữa trơì mưa
Mưa để ướt chút tình học trò
Nắng để tạm khô ráo những dòng lệ hờn dỗi
Câu hẹn hò trong thư tình có khi bị mưa ướt
Ly chanh đá bị hơi nóng làm tan đá
Những ngày hai mùa mưa,nắng
Những lời ngọt ngào mưa nắng
Anh và em
Chúng mình chẳng dễ gì quên
Chỉ vì em là em
Em của một thời áo trắng ở ngày cũ trong nhau......
đăng sơn.fr
1000 của Hương Ngọc lan
_______________
Em -
Em đến rất muộn
Từ một dòng sông nơi em ở
Em muộn màng
Như cơn gió cuốn
Để bắt đầu chuyện của mình
Muộn như cánh cửa quán đêm khuya vừa đóng cửa
Và em là người khách cuối cùng còn ngồi lại nấn níu
em chợt nhìn thấy anh
Lặng lẽ bên đời
Em thấy anh buồn bã quá độ
Trong cái bóng tối của anh
Em cuí xuống
Em ngẩng lên
Bờ ngực tròn ,xinh
Mái tóc xõa ngang vai
Và mùi tóc ủ mùi hương
Của 1000 đêm ngà ngọc
Em !
Em cô đơn quá đỗi
Một đời đàn bà
Anh cũng cô đơn quá thể
Ở 50000 ngày đàn ông trống rỗng
Chúng mình gặp nhau
Từ một mùi hương đêm muộn
Muộn lắm ở một buổi khuya ,trời chợt mưa
Mưa rơi như thế
Làm chúng mình gần nhau thêm chút nữa
Khuôn mặt em sát anh
Bàn tay ở gần nhau
Bàn ghế xích lại gần nhau
Anh tìm nụ hôn trong mắt em
Nồng nàn như chưa từng say khướt
( và ta chợt hiểu
có khi...... Tình Yêu là một phép nhiệm màu
có khi thế mà không hẳn là như thế )
Anh tìm một nơi để có thể ẩn trú trong trái tim đàn bà nơi em
Em mềm mại hơn lúc nào
Từ hơi ấm thân thể nhau
Hơn cả lúc đài truyền hình chiếu một đoạn phim érotique
Và từ đó
Mỗi ngày anh viết một câu thơ tình
Và đặt tên là Hương Ngọc Lan
Em !
Em !
đăng sơn.fr
.
đã cũ rồi - một MùaHạ
______________________________________
. đăng
sơn.fr
ta đặt tên cho người là mùa hạ
tên của
một dòng sông cũ ,rất cũ
nơi ta đã có những ngày vui
khi ngồi yên lặng
bên nhau
lắng nghe một tình khúc
khi chẳng biết nói gì vơí nhau
môi
cười như chút gió
mắt nhìn mắt đắm đuối
Rồi xa nhau
ta
đặt tên người là đêm hạ
ta đã bên người bên bờ sông vắng
sao lặng thinh
quá đỗi
sao bầu trời đầy sao
khi đứng bên nhau
bàn tay tìm bàn tay
có hơi ấm
Rồi ta bỏ xa nhau
ta xa rời mùa hạ
để mất đi những
ngày vừa vào hạ
quay lưng đi,để mất
có điều gì vừa vặn để tiếc nuối
từ những bước chân người
từ một lẽ lặng thầm dấu một nửa nụ cười
(
cười như thế mà dường như đau quặn trong lòng )
ta gọi tên người là mùa
hạ
ở bậc thang cuối cùng của những ngày yêu nhau
____________
SAO CHÚNG MÌNH HAY MƯA ?
__________________________________________
đường về nhà em
lối cũ ướt mềm
nhũn ở nụ hôn
mềm ở mái tóc
đường về nhà anh
trời nhá nhem tối
có một bài hát
kể chuyện chúng mình
đường lại nhà nhau
mà mưa như thế
thì đành ướt nhau
đành lỡ xa nhau
Trần.K.Sơn
BỤIMƯA
Có mùi hương quế
Thoang thoảng trong mưa
Giờ này thành phố nhỏ buồn hiu hắt
Có lẽ
Có lẽ vì là mưa rơi
Rơi em ở tôi
Thiếu nụ em cười
Có mùi dạ hương
Tưởng là buối tối
Lấm tấm trời mưa như thế
Buồn sao tìm đến
Ngọt hay đắng ở đầu khúc sông ?
Mùi hương nào gió thoảng ?
Tình nào vẫn là hạt bụi mưa....
đăng sơn.fr
BỤI ngọclan và mưa...
_________________________
Có những ngày mưa rơi rất mềm
Anh đi ngang nhà em
Lòng rưng rưng chi lạ
Nhìn cánh cổng màu tím
Lòng ngỡ thầm thầm
Có điều gì đó
Ray rức trong lòng
Có chút gì đó
Vấn vương không rõ
Có những ngày không đủ nắng
Con dốc thả bộ
Tưởng mình nhỏ dại
Đi ngang,đi lại
Vẫn câu nói thầm
Tưởng mình là đêm
Tưởng mình là bụi
Bụi của ngọc lan
Thầm lặng như thế
Thầm lặng mà thôi.....
nguyễnthịLoanPhiên & đăng sơn.fr
dang son.fr ( c ) 2012
mộtGócLặngThầm
Đâu phải ngày nào cũng như thế
Buồn vui bất chợt chẳng vì đâu
Có chút lạnh thấm vào hồn ,có lẽ
Gửi cho người thinh lặng để nhớ nhau
đăng sơn.fr