jeudi 11 octobre 2012

LẶNG THINH tìnhkhúc

..





Ở LẠI TRONG TRÁI TIM NHAU
Đã có biết bao người làm thơ tình
Đã có biết bao nhiều bài thơ cho mùa thu rơi lá
Từ bao nhiêu thế kỷ
Chuyện lập đi lập lại
Có khi huyền bí,cũng có khi ráo nghĩa,trống rỗng
Như những bản tình ca kiểu thương mại
Hát tạm bợ để rồi quên

...


Tôi ngầy ngật rời quán
Quay lưng lại vơí những tiếng hát- hát để mà hát
Họ đã không đặt hồn mình trong bản nhạc
Để tôi thấy mình trơ trơ như gỗ đá
( Mùa thu của họ đầy công viên rơi lá
Họ cho bóng con nai vàng ngơ ngác vào ca từ bài hát
Họ nhại lại bài Lá đổ muôn chiều... )



Tôi nhớ em - đang nhớ em
Nhớ ngón tay có hình dạng cây bút của em
Em đã vẽ một nụ hôn tròn - mềm
Cho dù chẳng đời nào em là họa sĩ
Em vẽ niềm ngây ngất ở một đêm khuya khoắt
Để tôi ném cái đồng hồ đeo tay vào góc tường hồng
Đòi nghe cho bằng được tiếng đàn thùng của bài Angie mà The Rolling Stone hát

Tôi đòi nợ từ nụ môi em
Mềm và ngon lắm,ngon nhất từ ngày tôi vừa lớn

( Vì khi em hôn tôi,tôi mở mắt
Tôi ném cái nhìn ra vườn đêm
Nghe giữa dòng nhạc tình có lẫn tiếng mưa rơi
Trái tim em và nhịp đập
Cũng có tiếng mưa rơi mang tên tình nhân dạ khúc .. )

Tôi mất đi trí nhớ mỗi lần như thế ( khi ta hôn nhau )
Tôi không còn là tôi,gã đàn ông chướng khí,tưởng mình có bản lãnh

Khi người ta đến vơí nhau,để yêu nhau
Người ta trần truồng để đánh rơi tất cả những cái mặt nạ đời
Tâm hồn tôi không còn lấy một mảnh quần áo khi tôi yêu em - tôi biết cười
Cho dẫu trời đang giông gió bão bùng
Cho dẫu bản tin lúc chiều đăng trên báo nói về những trận lụt ở vùng Lộ Đức ...

Linh hồn em,tâm linh tôi thuộc về nhau
Ở một buổi tối,buổi khuya mưa rũ rượi

( Và tôi biết,mình sẽ ở lại trong trái tim em...... )








đăng sơn.fr








Ở LẠI .





Rồi ta biến mất
Ở giữa đời nhau
Rất buồn
Cũng rất vui ( cho dù là giả vờ vui )


Em sẽ cười khi thoáng nhìn em qua khung cửa kính
Tôi cũng tập tành lại tiếng cười
Như đứa trẻ chập chững tập đi,tập chạy


Tôi vừa cười ,vừa chạy
Giống như khi người ta bị mưa ướt
Chạy kiếm tìm chỗ trú ẩn

Tôi đứng nhìn trời,ngó đất
Nhớ lại một mùi hương tóc quen lắm
Ở ngày nào ,xa xưa


Tôi rời hàng hiên
Mang theo chút hình ảnh em
Một ánh nhìn,một màu áo
Xanh xanh như niềm khát vọng
Xanh xanh ở những ngày nắng đẹp
Tình như thế
Êm như thế



Tôi rời chỗ đã có em ngày ấy
Biết rất rõ là thời gian không bao giờ trở lại
Như dấu chân của đôi giầy mũi nhọn của em
Như bờ sáp môi ngầy ngật của một nụ hôn

Những cặp tình nhân có những nụ hôn không giống nhau
Tình yêu tôi trao em cũng không giống như họ
Tình yêu của tôi là bản chính - không sao lại
Có chữ ký viết tay của em

Bây giờ thì............
Chữ ký và mẫu giấy còn ở lại
Chữ của em đã có một chỗ yên tịnh trong ký ức tôi

Những ngày,những đêm đi ngang
Tôi bần thần mỗi sáng bắt gặp mình còn sống sót
Lục ngăn tủ của trái tim
Tìm thấy dòng chữ em ngày đó
Hình dung lại ngón tay búp măng yêu dấu
Những ngón tay biết phương thức nói chuyện
Nói rủ rỉ trên sóng mũi tôi,mỗi lần em ngầy ngật


Những ngày như thế đã đi ngang
Em đi mất
Mang theo trái tim tôi

Tất cả trở thành một nỗi lặng thầm
Tôi lặng thinh như thế - mà thôi....


đăng sơn.fr





Hình ảnh đã đăng




BÀI CHO MÙA LÁ RỤNG




" Biết mình có chút muộn phiền
Ở mùa lá rụng bên thềm ngổn ngang
"

___________

Có những bài thơ buồn bã
Như ngày thiếu nắng

Buổi sáng rã rời như lá
Lá run từ cành...


Có những câu người viết
Dấu ở đâu đó điều thầm lặng
Dấu bên hồ nước một nụ hôn
Bấp bênh,có khi mơ hồ và ảo tưởng
Tưởng như tháng ngày chỉ là một nỗi buồn


Tình yêu là như thế
Bóng mây,sợi khói,mong chờ,
Khi những lần hẹn hò quá thể
Tình đi mất,tình thành bài thơ


Ôi ! Những câu thơ tình
Ở một vách tim chỉ là sự chênh vênh
Của những kẻ háo thắng thèm yêu,thèm nhung nhớ
Từ một câu chuyện hoặc ở một cái blog mang tên " Chúng Mình "


Ôi - Những điều người ta viết
Có khi chỉ là những viên thuốc ngủ bọc đường
Cay cay,chua chua,ngòn ngọt
( Viên kẹo thuốc tan trong miệng
Nỗi đơn côi trở về
Thành một nỗi lặng thinh )

Lặng thinh !





đăng sơn.fr & Trần.K.Sơn












 T.Y



    Quay đi - Trốn chạy đi,em !
Đừng đọc những gì tôi viết
( Buồn bã lắm ở góc ngày dù rất dịu - rất êm )


... Có gì đâu mà đọc
Chữ nghĩa chỉ là chữ nghĩa
Có khi chỉ là một cơn mưa rào
Đã không mãi ở lại vơí nhau

Ngày trôi đi mau
Những bàn chân,bàn tay rời nhau
Những hàng cây rủ lá,rơi rụng
Những chiều lấm tấm mưa


Quay đi em - dấu trong lòng một chút đỉnh điều nuối tiếc
Từ một giọt cà phê đã nguội ngắt
Ở dươí đáy ly


Đừng đọc nữa - em
Những điều tôi viết nơi góc quán vắng
Chỉ là một phần ngàn của từng điều vô nghĩa

( T.Y cũng là một cấu trúc của những định lý không thể nào giải thích
Người ta đến vơí nhau
Từ một góc kín của sự cô đơn đầy nhá nhem bóng tối
Bàn tay nằm yên trong bàn tay tìm hơi ấm
Ánh mắt nghiêng,nghiêng tìm lời nói yêu trong mắt
Một khoảng trời xanh và mây trắng
Người ta tưởng nhầm tình yêu là điều bất diệt - Để làm đời vui hơn )


Và đến chừng lúc xa nhau - rời nhau
Gót chân dẫm gai hồng
Trái tim nhỏ vài giọt lệ
Trang nhật ký có thêm vào dòng chữ
Kể lại chuyện vui buồn,hẹn hò,nhớ nhung,giận lẫy

Thật ra...
Những điều viết trên trang nhật ký
Chỉ là những điều rất thừa thãi
Như tờ nhật báo bị ném vào xọt rác ngày hôm sau


Quay lưng,đi em.Rời gót mà đi
Dù còn níu lại một lời thầm tiếc

Rồi sẽ quen đi vơí bao điều mất mát
Đời sống này là như thế
Có đó rồi mất đó

Chỉ có những cơn mưa là chung thủy trở lại
Khi tôi đi một mình nơi thành phố
Ngửa mặt nhìn trời xám đục
Tìm cho mình một chỗ ngồi rất tịnh yên
Mở trang giấy của một tờ tạp chí
Cố đọc ba cái điều lẩm cẩm ,vớ vẩn không cần thiết

Chữ tìm tôi,chữ ẩm mùi mưa trở về
Tôi tìm cây bút còn lại chút mực
Hý hoáy viết tắt chữ T.Y

Rồi buồn bã để nén tiếng thở dài
Bỗng chợt thấy mình thù ghét tình yêu quá chừng như chưa bao giờ ghét như thế



--

Chiều mang màu tối xậm rơi xuống đất
Cơn mưa trở về

Rưng rưng....



đăng sơn.fr  



      

 
  



Nỗi Im Lặng giữa Chúng Mình _________________________






Từ một ngày ấy
Cũ như một dòng sông
Ngập đầy nỗi yêu thuơng
Em đã đến
Em tặng tôi viên kẹo bọc giấy rất đẹp
Tôi bóc vỏ viên kẹo,ngắm nhìn đôi mắt em đẹp
Bầu trời xanh cũng đẹp
Như những giấc mơ hồng

Viên kẹo ngọt mà tôi biết sẽ đắng ngắt
Từ những buổi mưa - em đi mất

Bàn chân em có đôi cánh
Bàn tay em có mảnh gai hoa hồng
Thứ trái cấm để tôi tưởng mình là một Adam
Adam thời đại mới vừa thành hình của những bức thư kiểu a còng
Eva mở trang thư ghi cho mình câu nhật ký

Viên kẹo ngọt
Nụ cười giả vờ ngọt
Tôi tưởng em ngọt
Như tiếng tỏ tình thời đầu tiên
Ngây ngấy từ mùi hương tóc em
Trong buổi tối ngồi sát nhau trong vườn


Và em chỉ như sương,như khói
Em tan loãng để thành ánh nắng cuối cùng trên mặt biển
Tôi vỗ về tôi,tự ủi an mình bằng tiếng sóng biển
Và bài hát " Bay đi cánh chim biển " của Đức Huy trở lại

Cánh hải âu và tiếng sóng vỗ
Tôi lạnh run từ một nỗi buồn hình như chỉ là cảm giác

Quán chiều ,mưa chiều lạnh
Ẩm mùi rêu mốc
Trên một trang sách kể chuyện tình yêu và tất cả những điều mâu thuẫn
( Tình yêu là sự kết hợp hoàn hảo nhất của nhũng ảo giác không thể nào hợp lý )

Viên kẹo ngọt của em ( hình như được nhập cảng vơí dòng chữ " made in china )
Chất ngọt ấy trở thành vị đắng
Điếu thuốc sau cùng tôi hút cũng trở thành đắng

Tôi biết mình chỉ còn lại chút nhỏ nhoi của trí nhớ
Để tìm một chỗ vắng vẻ nhất,và ngồi xuống
Tìm chỗ mịn màng trên bãi cát
Dùng ngón tay,nghuệch ngoạc viết tên em
Vẽ thử để khỏi mất trí nhớ về khuôn mặt em


Gió biển bay bụi vào lòng mắt
Mùi biển mặn chát
Hình như có giọt lệ nào trào ra cửa mắt
Hình như tôi cũng muốn mình trở thành đàn bà để có thể khóc dễ dàng
Hình như tình yêu biến người ta trở nên ủy mị
Từ một bài hát buồn tênh
Từ nỗi thinh lặng nơi em........

đăng sơn.fr  



 
 
 
 
 
 


dang son.fr ( c ) 2012






LOÃNGTAN mộtmùihươngxa

Có gì mà ray rức
Khi rời nhau lạc bước ?
Ngày rồi trôi qua ngày
Nhạt nhòa ở bên vai
Ta rồi thế,tan loãng vào không khí
Con sông nhỏ lặng lờ một câu ru
Hàng cây đứng thầm lặng hời gió thu
Có gì đâu mà ray rức cuộc tình nhỏ
Mùi ngọc lan chỉ là mùi ký ức
Nơi xa ấy trời sửa soạn vào đông
Tôi bên này,mưa nắng ngày hai buổi
Có gì đâu đáng nói cuộc tình dưng ( ? )
Dưng như thế,trả nhau về ngày tháng cũ
Cũ trong lòng - chỉ một thoáng mơ xa
đăng sơn.fr



ĐỂ MÀ QuênNhau

Im lặng đi em
Chiều đánh rơi chiều
Lặng tờ như thế
Rồi sẽ quên nhau


Ta đốt nỗi lặng thinh
Bằng mực đỏ trên giấy
Nét tình chưa phai mực
Mà mình đã quên mình

Lặng như thế mà quên
Sớm muộn
cũng đành quên


NguyễnDuCôn.fr





Hình ảnh đã đăng





 

 
 
 
 
 
 

CHẲNG LẼ
KHÔNG CÓ GÌ ĐỂ NÓI
( ? )

__________________________________________________ __




chẳng lẽ không có gì để nói với nhau
ngoài nỗi lặng yên như thế từ lâu ?

tôi không tin điều ấy là có thật
giữa bao điều đã có và đã mất


... Hãy kể về em
Kể về trường lớp xôn xao thưở ấy
những ngày phượng vĩ đỏ hoa của em
ngày bước chân hồng luýnh quýnh
tập vở thơm mùi mùa thi sắp tới của em


... Hãy kể về em
Về những cơn mưa chập chùng bất chợt
Để em biết buồn như bài hát Ngày Xưa Hoàng Thị
( Anh theo Ngọ về - Đường mưa nho nhỏ... )
< Cho dù em chẳng có tên là Ngọ
Của bài thơ học trò như thế <


Kể tôi nghe đi em
Về môi hồng lỡ vướng mùi ô mai
Vướng cả nụ cười vừa nhìn thấy đã muốn yêu
Dù lúc ấy,em chẳng hiểu một chút gì về tình yêu

Thời ấy của một thoáng nào nhung nhớ
Về một điều gì đó chẳng rõ
Hình như từ một ánh mắt chạm nụ cười
Của một anh học trò si tình đứng trước cổng trường
Mưa nắng - ngày như ngày
Học trò chờ tóc dài bay bay
Trên bờ vai áo trắng
Và học trò ngơ ngẩn khi nhớ mang máng câu nào đó của bài hát học trò
Trưng Vương có khung cửa mùa thu
Trưng Vương có những ngăn tim đập mạnh
Nhịp tim luống cuống như khi bị bắt gặp quả tang là mình nói dối


.. Kể tôi nghe - em
Chuyện nắng mưa hai mùa ở ngày cũ
Tôi biết giữ mình lặng thinh
Để tôi thấy mình có thể viết đôi điều :
" Chợt nhiên nhớ nắng Sài Gòn "

Và tôi có thể nghĩ đến em
Từ một góc nào của kỷ niệm cũ
Để tôi thấy tôi không còn mới như mình hằng mong ước
( Em và tôi đã cũ lắm rồi - Kỷ niệm ơi ! )


đăng sơn.fr







Muộn





 

em đến muộn
buổi chiều đang ngái ngủ trong anh
mưa thả hạt tình
xanh xao bên khung cửa
như kể chuyện chúng mình


Em đến muộn như vườn nở hoa muộn
Tia nắng chiều tắt ngúm
Trời thả giọt mưa rơi
Bên đời anh trống rỗng

Chiều có mùi đất bên sông
Bóng ai ngả trên đường
Tiếng hát ru ngày cũ
Nửa vời tiếng yêu thương


Em đến muộn
Chuyến xe lửa xa khuất
Con ga lạnh gió cuốn
Anh đưa bàn tay cho em nắm
( Bàn tay em nhỏ xíu
như chỉ đủ gói một giấc mơ
Dẫu chỉ là vu vơ...)

Muộn màng đời như thế
Nụ hôn rơi vội vàng
Như chiếc lá bên đường
Đủ chỗ ghé lời thương


Anh nhặt từng sợi tóc bạc
Tóc đời không còn thơm hương ngọc lan ngày nào rất cũ
Anh có lúc,ngỡ ngàng vì một chữ " muộn "

Muộn ở bàn ghế trong quán
Chiều có lúc buồn tênh
Mỗi khi anh thấy anh một mình
Những cây cầu bắt ngang thành phố một mình
Những bước chân nặng nề,một mình
Những thứ một mình không tên,không tuổi
Như lần đầu xa lạ,ta chưa nhìn thấy nhau
Và hẳn nhiên chỉ là hai kẻ dưng - dưng

Em muộn màng ở một lời thư đơn giản đó
Em nghĩ và viết điều em muốn nói
Anh nhận từ em lá thư xanh trễ tràng
Khi đứng và ngơ ngẩn tránh mưa ngoài khu phố
Lá thư xanh ,hình như không có chữ " muộn "


Anh chờ em
Chiều thì chờ rơi chiều
Cửa môi,cửa mắt chờ nhau
Muộn vẫn còn hơn không
Con đường dài con đường

Những nụ mưa chiều vương trên tóc
phố Paris thắp đèn ngủ muộn
Anh nắm bàn tay em,nho nhỏ,xíu xiu
Giữ thinh lặng ngắm nụ cười em trên dòng sông lạnh ,muộn


Như thế.Tình yêu đến muộn lắm
Ở trong lòng nhau,tình yêu chong đèn thao thức
Tình yêu nhìn ra ô cửa sổ
Và có thể nói vơí nhau :

( đến muộn như thế,cũng còn hơn.... )



đăng sơn.fr
 
.



 

Aucun commentaire: