LẶNGthinh
Ơi ! Ơi ! Ta đang thèm giọt nắng
Trên tờ thư nằm trên bàn màu trắng
Ta thèm thấy người cười ,người nói
Thèm gần chết một cách thức bên người
Ta ngẩn ngơ,vẩn vơ đi tìm chữ
Chữ có khi nào rơi như lá rụng
Của một mùa xuân đầu tiên của ngày yêu thương
Ngày ấy nơi phố cũ
Ngày ấy có một hay những chỗ ngồi
Ngồi vơí nhau mà tưởng chừng trái đất này hạn hẹp
Khi mở lòng bàn tay cho nhau thấy
Trái tim run ở đầu ngón tay
Như đứa bé gái vừa biết e thẹn
Cầm tay nhau,nhận tờ thư tình đầu tiên
Mà chẳng biết nói năng gì vơí nhau
Chẳng biết cách mà hôn nhau
Rồi lại nữa ...
Chẳng biết cách nào để giữ nhau ở lại
Con nước ròng hay đến mùa con nước lớn
Ngọn trăng lên đầu đỉnh cây
Lặng thinh bóng ngày,bóng khuya
Con nước lớn theo mùa mưa lũ
Bão ở trong lòng nổi gió
Bão đẩy tình đi mất
Tất cả rồi qua đi
Lời từ ly
Vẫn chưa nói kịp
Rồi lặng thỉnh,lặng thinh
Để từ nay chỉ còn là chữ nghĩa vô tình trên lòng trang giấy trắng
Nỗi lặng thinh vô tình
Nỗi thinh lặng một mình
Ngày trôi nước cuốn
Ngày qua ngày
Rồi chẳng còn lại điều gì
Rồi chẳng còn ai trên dòng sống câm nín
Muà mưa về xoã tóc bên bờ sông gió lộng
Ta một mình thấy bóng mình
Nói năng vơí cái bóng của mình
Như nói vơí người
Người ơi dòng nhớ chảy xuôi về cuối thôn thời dĩ vãng
Người ơi, ! Người ơi !
nguyễnthịchữnghĩa & Trần.K.Sơn -
MUÀHẠCUỐI
- thì cứ như thế
ta chẳng nợ nần gì nhau
trừ một chiều mưa quá khứ
cũ kỹ đóng rong rêu
trên màu tường vôi - mục
- thì đã như thế
có gì đâu mà ray rức
chuyện chỉ là dĩ vãng pha màu lá vàng
từ một mùa hạ buồn bã nhất
từ một cửa mắt và giọt lệ rơi
để thay thế một tiếng cười
- Ừ - thì ta lặng lẽ quay đi
chẳng ai nói điều gì
ở góc biển dấu trong cánh chim lời từ ly
đăng sơn.fr & Trần K.Sơn
Giọt Tình
Không phải là mưa
Ở một ngày xưa
Ngày cũ đã qua
Nhung nhớ đã thừa
Không phải là mưa đâu
Mà là những giọt lệ
Hiu quạnh và quạnh hiu
Từ cơn đau đã cũ
Cứ thế đã từ nhau
Từng giọt
Từng giọt thầm
( N.DuyToàn )
Để chiều nay còn lại một chút tôi
Cũng vậy thôi
Từ chút mưa về trên thành phố
Từ nụ mắt thiếu tiếng cười
Từ nỗi im lặng khi tình lỡ
Để chiều nay còn lại một chút tôi
Cũng vậy thôi
Chẳng còn điều để nói
Bàn ghế nhìn nhau
Thở dài tự hỏi
Còn gì để giữ nhau
Để chiều nay còn lại một chút tôi
Trần.K.Sơn
ĐỢI HẠ
Nước lay tan biến ánh trăng anh
Em đợi hạ về gom hết nắng
Bao giờ đông xám xây thành giếng
Em đỗ nắng vàng lên giếng anh.
DuLan.
Em đợi hạ về gom hết nắng
Bao giờ đông xám xây thành giếng
Em đỗ nắng vàng lên giếng anh.
DuLan.
LÀM NHƯ LÀ TÌNH NHÂN ____________________________
đăng sơn.fr
- Làm như là tình nhân
Ta chạy vòng quanh sân
Lấy ngón tay vẽ trên cửa kính
Một dấu chấm của môi hôn
Làm như mình là tình nhân
Sau những năm tháng rất thân
Thân thuộc từ chữ xưng anh và em
Em vụng về như gió thoảng
Và màu nắng hanh hanh nơi cửa mắt
Em viết chữ màu tím ở trang giấy buổi chiều
Khi có hạt mưa tìm về trong giọng hát
Em hát bài dạ khúc của tình nhân
Hát như thế - mà yêu không phải dễ
Dễ làm sao được ở ngụm kem lạnh ngắt
Dễ làm sao khi có chút gì vương vương và đắng trong cái ngọt
Làm sao anh có thể ngọt lìm lịm
Từ một khoảng cách thấy gần mà xa như thế
Những người tình ở gần nhau
Chúng mình không có khoảng nào gần hơn thế nữa
Những cơn mưa chiều nơi anh có khi đến chỗ hẹn
Ngơ ngẩn như cậu bé đi lạc
Mưa nhìn anh rồi mưa chập choạng
Mưa biết có khi anh đi lạc
Giữa một đoản khúc lên tiếng hát
Làm như những người học cách thức yêu nhau
Để có thể gọi mình là tình nhân
Để có chút gì mà nhung nhớ
Để nghe hơi thở mình và nhịp tim đập mạnh
Mạnh hơn chút nữa
Trên một con dốc có lắm màu hoa quỳ
Của một thứ thời tiết lúc lạnh,lúc ấm
Những cặp tình nhân hay tự mình sáng tác
Từ một kiểu cách để có thể nói và không nói
Ngón tay chạy trên phím thành chữ viết
Chữ nói chữ Nhớ nhau
Để một ngày kia hai kẻ ngỡ ngàng nhìn nhau
Và chúm chím sau một thoáng ngại ngần
( và nói vơí nhau - nho nhỏ )
- Làm như mình là tình nhân.
đăng sơn.fr
- Làm như là tình nhân
Ta chạy vòng quanh sân
Lấy ngón tay vẽ trên cửa kính
Một dấu chấm của môi hôn
Làm như mình là tình nhân
Sau những năm tháng rất thân
Thân thuộc từ chữ xưng anh và em
Em vụng về như gió thoảng
Và màu nắng hanh hanh nơi cửa mắt
Em viết chữ màu tím ở trang giấy buổi chiều
Khi có hạt mưa tìm về trong giọng hát
Em hát bài dạ khúc của tình nhân
Hát như thế - mà yêu không phải dễ
Dễ làm sao được ở ngụm kem lạnh ngắt
Dễ làm sao khi có chút gì vương vương và đắng trong cái ngọt
Làm sao anh có thể ngọt lìm lịm
Từ một khoảng cách thấy gần mà xa như thế
Những người tình ở gần nhau
Chúng mình không có khoảng nào gần hơn thế nữa
Những cơn mưa chiều nơi anh có khi đến chỗ hẹn
Ngơ ngẩn như cậu bé đi lạc
Mưa nhìn anh rồi mưa chập choạng
Mưa biết có khi anh đi lạc
Giữa một đoản khúc lên tiếng hát
Làm như những người học cách thức yêu nhau
Để có thể gọi mình là tình nhân
Để có chút gì mà nhung nhớ
Để nghe hơi thở mình và nhịp tim đập mạnh
Mạnh hơn chút nữa
Trên một con dốc có lắm màu hoa quỳ
Của một thứ thời tiết lúc lạnh,lúc ấm
Những cặp tình nhân hay tự mình sáng tác
Từ một kiểu cách để có thể nói và không nói
Ngón tay chạy trên phím thành chữ viết
Chữ nói chữ Nhớ nhau
Để một ngày kia hai kẻ ngỡ ngàng nhìn nhau
Và chúm chím sau một thoáng ngại ngần
( và nói vơí nhau - nho nhỏ )
- Làm như mình là tình nhân.
Xưa ở một chỗ cũ.
____________________
Cho tôi gửi lời thăm em
Ở đầu con dốc nhỏ
Có tiếng gió buổi chiều
Có tiếng hò trên sông nhỏ
Cho tôi gửi lời thăm nụ cười
Có mùi hương kỷ niệm
Ở ngày em vưà đủ lớn để tươi
Những ngày xưa thật hiếm
Cho tôi gửi lời thăm tôi
Ở một thoáng đời cũ
Ở khuôn viên có giảng đường và cánh lá ép trong tập
Ở một khoảng đường vưà đủ ngắn mà thôi
Tôi gửi tôi về những trận mưa đầu mùa
Lúc đứng chờ người ấy
Người đến muộn làm lòng tôi sầu đau
Người quên hẹn như một cách để đùa vui
Tôi gửi mình về chỗ mà người ta thích hò hẹn
Chỗ mà hai người mới tập tành nhớ nhung
Nhớ vành môi cười cười không lên tiếng
Nhớ cả lối về bỡ ngỡ bên người thương
Ta gửi nhau lời hẹn ngày xưa ấy
Mình cứ giữ cho đến khi còn giữ được
Một tình thơ mà ngôn ngữ là vần điệu
Một chỗ hẹn để cho lòng còn ấm êm đăng sơn.fr
BấtChợt Chợt thấy thèm hương cà phê quán cũ *
Ngày một mình trên phố vẫn buồn tênh
Cơn mưa đã thẩn thờ gây nỗi nhớ
Biết mình thèm hơi ấm từ tim em
đăng sơn.fr * Chữ của Thảo Lam
CŨ MỘT CHỖ XƯA.
_____________________________
Xưa rồi đó - ấy chỗ ngồi trong quán
Chiều qua chiều nghe con nắng chầm chậm rơi
Đời thổ lộ trên con đường sao ngần ngại
Lời nào đó còn thảng thốt trên môi
Xưa chừng ấy từ cơn mưa kỷ niệm
Thao thức nào thu rụng lá từng cây
Ta vẫn biết ta yêu người chừng đó
Cũ chỗ về trăn trở lạnh vòng tay
____________________
Cho tôi gửi lời thăm em
Ở đầu con dốc nhỏ
Có tiếng gió buổi chiều
Có tiếng hò trên sông nhỏ
Cho tôi gửi lời thăm nụ cười
Có mùi hương kỷ niệm
Ở ngày em vưà đủ lớn để tươi
Những ngày xưa thật hiếm
Cho tôi gửi lời thăm tôi
Ở một thoáng đời cũ
Ở khuôn viên có giảng đường và cánh lá ép trong tập
Ở một khoảng đường vưà đủ ngắn mà thôi
Tôi gửi tôi về những trận mưa đầu mùa
Lúc đứng chờ người ấy
Người đến muộn làm lòng tôi sầu đau
Người quên hẹn như một cách để đùa vui
Tôi gửi mình về chỗ mà người ta thích hò hẹn
Chỗ mà hai người mới tập tành nhớ nhung
Nhớ vành môi cười cười không lên tiếng
Nhớ cả lối về bỡ ngỡ bên người thương
Ta gửi nhau lời hẹn ngày xưa ấy
Mình cứ giữ cho đến khi còn giữ được
Một tình thơ mà ngôn ngữ là vần điệu
Một chỗ hẹn để cho lòng còn ấm êm đăng sơn.fr
BấtChợt Chợt thấy thèm hương cà phê quán cũ *
Ngày một mình trên phố vẫn buồn tênh
Cơn mưa đã thẩn thờ gây nỗi nhớ
Biết mình thèm hơi ấm từ tim em
đăng sơn.fr * Chữ của Thảo Lam
CŨ MỘT CHỖ XƯA.
_____________________________
Xưa rồi đó - ấy chỗ ngồi trong quán
Chiều qua chiều nghe con nắng chầm chậm rơi
Đời thổ lộ trên con đường sao ngần ngại
Lời nào đó còn thảng thốt trên môi
Xưa chừng ấy từ cơn mưa kỷ niệm
Thao thức nào thu rụng lá từng cây
Ta vẫn biết ta yêu người chừng đó
Cũ chỗ về trăn trở lạnh vòng tay
2 commentaires:
Anh khỏe không ??
Em ghé sang thăm anh và đọc những bài anh viết nì
Em Mây Tím
--
Vui khi có Mây Tím từ xa ghé quán.
Anh chúc em luôn vui và bình an.
thân ái
nđs.
...
Enregistrer un commentaire