lundi 25 juin 2012

ĐỂ CÓ MỘT CHỖ HẸN




 ĐỂ CÓ MỘT CHỖ HẸN










CHUYỆN thời mới -

__




Ngày còn bé,nằm gối đầu trên đùi của bà hay của mẹ.Được bàn tay mềm mại xoa xoa trán hoặc gãi trên cái đầu tóc ngắn.Gió buổi tối hè hiu hiu và hay nghe kể rằng :

" Il était une fois - Ngày xửa,ngày xưa ....


Chuyện Tấm Cám,truyện Công Chúa ngủ trong rừng,chuyện sự tích trầu cau...v...v... "

Nghe như thế rồi ngủ thiếp đi trong một giấc mộng có nhiều màu sắc.


Bây giờ,không còn truyện cổ tích như thế nữa.Thỉnh thoảng đuợc nghe những câu chuyện trong thế giới ảo của internet.Cũng giận hờn,ghen tuông,cũng.... cũng.....


Nói đến chuyện cổ tích thì anh cũng có vài câu chuyện nhỏ đọc được từ báo chí vài hôm rồi.Thấy cũng ngồ ngộ và anh muốn kể cho em nghe :


Báo nọ hay có một cái mục đăng giùm lời nhắn của bạn đọc khi họ bị chạm điện say sẩm mặt mày từ một hình dáng,một mái tóc,một ánh nhìn...

Báo đăng lời nhắn của vài bạn đọc như sau :

* Nhắn người con gái tóc dài mặc áo choàng màu hồng
- Sáng nào cũng thấy áo hồng,đeo kính trắng đứng đón xe bus ở trạm X...và leo lên xe,có lúc hay ngồi thơ thẩn nhìn ra cửa kính xe vơí đôi mắt buồn buồn.Và cô hay vội vã xuống trạm Y vào lúc 8 giờ.

Tôi hay lớ ngớ cạnh cô,và cô không để ý.Mấy ngày nay,không thấy cô chờ xe bus như thường lệ làm tôi nhớ cô lắm.

Nếu cô đọc được lời nhắn này,hãy liên lạc với tòa báo này để nhờ chuyển. "



Hoặc là một lời nhắn khác như sau :


** Em !


Tôi hay đi chung chuyến xe buổi chiều vơí em khi tan sở.Bữa nọ,lại tình cờ đứng sắp hàng đằng sau em ngày thứ bảy vừa rồi ở cái cửa hàng tên :".... " - Tôi ngại ngùng muốn làm quen mà không dám vì tôi nhút nhát quá.
Hôm đó,em mặc cái áo pull màu xám xậm,quần jean xanh đậm ,tóc em đã cột nơ màu xanh da trời .

Hãy nhờ nhà báo chuyển lời nếu em nhận ra tôi là ai ? Tôi hay mặc áo blouson màu xám tro,vai đeo cái balô màu đen - Mong tin em để chuyện của mình được bắt đầu.... "



Đã chẳng biết những lời nhắn ấy đi đến đâu và có kết quả gì không ?


Tháng trước,cũng có một cái tin về chuyện hi hữu : Anh chàng độc thân nọ đi du hành trên tàu biển,buồn buồn anh viết một cái thư ngắn gọn như sau :

" Tôi tên là Henry,28 tuổi,độc thân,vui tính,khỏe mạnh - tôi đang sống tại Paris và là tác giả lá thư này .Nếu bạn là phụ nữ,vô tình nhặt được cái chai có lá thư này,hãy liên lạc với tôi về địa chỉ :.........để kết bạn "


Henry nhét lá thư vào cái chai,đậy chặt nút ,vứt xuống biển.Thế mà 5 năm sau,anh nhận được một lá thư trả lời bằng anh ngữ từ một cô gái ở bên Anh Quốc.Thế là hai người gặp nhau,quen nhau.


Không thấy tờ báo kể tiếp chuyện là họ có sẽ yêu nhau hay không ?


Ở đời có nhiều chuyện khá lạ lùng.Ai mà biết được sẽ ra sao và đi đến đâu.
Hình như lúc nào cũng có điều gì đó để mà " chợt nhiên " -







đăng sơn.fr









VIẾT NGOÀI QUÁN NHẠC CŨ.





Đã say mê những cái quán có để nhạc từ thời áo trắng. Đến bây giờ,già đi chút nữa,tôi vẫn thấy mình còn đủ sức để tiếp tục mê quán nhạc.
Những quán nước,bar cà phê,cà pháo có gì lạ ? Vẫn mấy cái bàn,vài cái ghế,mỗi quán chỉ khác nhau ở cách trang trí bày biện ( và dĩ nhiên chỉ có người chủ quán hoặc người hầu bàn là khác ! )

Nói đến âm nhạc ở cái thế giới rộng mênh mông này thì nói chả bao giờ hết ý. Người thích Rock hoặc loại nhạc Rap hay nhạc mùi thì cứ theo sở thích riêng mà chọn quán.Tôi không đủ khả năng thẩm định để nghe rock hoặc hard rock nên chỉ mò vào những quán có nhạc nhẹ kiểu Bkue,jazz hoặc nhạc cổ điển để có thể vừa nhâm nhi ly cà phê vừa đọc báo hoặc viết lách.

Ở Pháp không có cái quán nào tên Hạ Trắng hoặc Biển Nhớ của họ Trịnh.Quán mang tên Mỹ hoặc tên Pháp, Ý đại lợi.
Cái quán tôi đang ngồi mang tên Couleur de Café ( Màu Cà Phê ). Ở đây yên tĩnh để người thích thưởng ngoạn có thể yên ả nhìn ngắm một góc phố ngang khuôn viên của ngôi nhà thờ chính giữa phố.

Mỗi khi có dịp ,nhất là vào ngày nghỉ thứ sáu,tôi thích ngồi yên ngắm thiên hạ và đọc sách báo….Đây là một cái quán đã có bao lần đổi chủ, đổi tên.Ngày ấỵ 30 năm về trước,nơi này là chỗ tôi đặt chân dến với gương mặt buồn hiu hắt vì mới sang đất Tây.Lạ nước,lạ cái.Buồn lắm ! Buồn vô cùng tận…

Bây giờ,tôi đã đỡ buồn vì đã quen với đời sống ở xứ người để nhận đó làm quê hương thứ hai.Quán Màu cà phê đang để nhạc bài Marie La Mer của Adamo…..


Marie – la mer
Au creux d’une vague,je t’ai trouvé étrange et belle
Comme un oiseau de mer
Marie – la mer
Le ciel était rouge et les arbres étaient grandes comme les longs cheveux ondulés sur la mer

Tu m’as sourit, Marie – la mer !
Il faisait beau dans tes yeux verts et lançait le regard longtemps,longtemps….

Marie,la mer.. ;
Au creux d’une vague,je t’ai predu
Et farouché…Marie la mer,comme un oiseau de mer
Il pleut sur la plage
Le temps s’était perdu en mer
Il faisait beau dans tes yeux verts
Et tendu la main doucement,doucement….

Marie – la mer
La mer est trop grise
Et je t’attends,
je t’attendais longtemps
Il pleut sur la plage
Il pleut pour toujours……


* Marie – la mer
Giữa con sóng,anh nhìn thấy em rực rỡ
Em như cánh chim biển.
Bầu trời rực đỏ và những nhánh cây như tóc chạy dài trên biển
Em đã cười với anh ở bầu trời đẹp trong mắt với tia nhìn dài đến tận cùng,tận cùng….

Marie –La mer
Rồi giữa con sóng,anh đã làm mất em,theo cánh chim biển

Mưa chợt rơi xuống biển
Và thời gian lặng chết trên biển
Marie - La mer
Trời biển ảm đạm
Cho anh chờ em
Anh vẫn chờ em
Giữa bầu trời mưa
Vĩnh viễn chỉ còn mưa……’’


Bài hát kể chuyện người tình đứng một mình dưới mưa trên biển.

Bài hát nhắc chừng tôi đến một góc đêm mưa ở Saigon,Tôi đứng ngoài quán Văn Hoa Đa Kao nghe Adamo hát như thở than, như hát riêng cho mình.
Bài Marie la mer cũng là bài hát khi tôi nhìn chăm chú người con gái ngồi trước mặt đang khóc .Giọt lệ lăn dài trên má để ly cà phê của tôi đắng nghét.

Tôi giữ im lặng nghe lời trách cứ của cô :
- Anh là người tàn nhẫn.Anh đùa nghịch với tình cảm của người khác !


Tôi giữ sự lặng im để nghe cho bằng hết bản nhạc buồn và tôi biết mình đã phạm tội.Tội rất nặng là đã để người ta đem lòng vương vấn mình.Tội ởm ờ không nói thật lòng mình.

Ngày ấy,tôi còn trẻ quá.22 tuổi để dừng lại và dấn thân vào một cuộc tình mình không chọn.Làm sao để chọn ? Cô bạn gái ấy không phải là mẫu người tôi đã vẽ ra trong giấc mơ của tôi.Nàng không xấu,không đẹp.Chỉ có điều nàng viết chữ rất xấu dù thư của nàng viết rất nồng nàn,lãng mạn.Tôi chỉ thích cái ý của người viết,còn tuồng chữ thì…..

Cũng ở cái quán nhạc Văn Hoa ấy,tôi đã bao lần trốn lễ ngày chủ nhật để ngồi với người cũ.Cô người cũ ấy có mái tóc dài ngang vai.Cô yêu nhạc pháp giống tôi để yêu cả bài Marie La mer.Với cô,tôi chẳng bao giờ tiết lộ việc tôi đã ngồi với cô bạn gái hay ứa nước mắt và hay sũng ướt như những cơn mưa chiều.

Chuyện gì đến thì phải đến.Tôi bị Chúa phạt bắt phải xa người cũ,xa luôn cô bạn lỡ yêu tôi với bao lá thư ướt đẫm.

Xa Saigon,xa những vòng xe buổi tối,xa những lần lê la ở các quán Làng Văn,Thơ,Lữ Quán…xa những bản nhạc tình của Christophe ( J’ai entendu la mer),Art Sullivan( Ensemble),Patrick Juvet ( Sonia )…Xa,xa nhiều thứ của thời tuổi trẻ và tôi xa cả tôi.Tôi thời ấy không phải là tôi bây giờ.



Bây giờ. Đời sống khác.Thời thế khác.Một Chỗ sống khác.Tôi thấy tiếc nuối.Tôi tìm lại đôi chút kỷ niệm cũ và tôi tìm được vài cái quán theo ý mình.Tôi tìm được thêm môt cái quán mang tên Marie La Mer và những tấm poster chụp cảnh biển chiều. Ở đấy Quán Biển,tôi được nghe lại những bản nhạc Pháp thời cũ và mới.

Tôi tạm ngừng viết ở dòng này để sửa soạn bữa cơm tối.
Mong có dịp sẽ viết tiếp khi trở lại nghe nhạc ở những ngôi quán cũ.


đăng sơn.fr

.












ĐỂ CÓ NHỮNG NGÀY NẮNG ĐẸP


____________________________________




Để có những ngày nắng xanh,nắng đẹp ư ? Mình chẳng cần phải làm gì cả.Buổi sớm,mở radio nghe thấp thoáng tiếng đài dự báo khí tượng.Đài nói cái gì,kệ đài.Chuyện nắng mưa,thời tiết chỉ nhiêu đó : Nắng mưa,nóng,lạnh... Quay đi quay lại nhiêu đó.Trời ra sao cũng được miễn trong lòng mình thấy vui.( Không vui thì cũng làm mọi cách để mà vui )


Để có cái vui thì cũng dễ thôi : Nghĩ đến những sự dịu dàng,nghĩ đến những thoáng thăm hỏi ân cần giữa người và người.Nghĩ đến những tấm lòng,những cử chỉ rất " người " cho người.

Người ta nói : Mình nghĩ là mình đang sống.Ừ,mà thật thế.Cái trí nhớ đến từ sự suy nghĩ và trí nhớ ở lại.Có những ngày xấu trời hay nắng ngây ngất bàng hoàng đẹp tuyệt trần,tôi thấy lại cảnh mình ngồi trong một khu vườn nghe tiếng chim hót,vài người bạn ngồi vây quanh nhau và cười nói.

Tôi thấy ánh mắt và nụ cười của nhỏ bạn.Hắn cười tươi lắm khi đang có người yêu ngồi bên cạnh.Người yêu hắn có máu khôi hài để trêu ghẹo hắn vơí những câu nói rất có duyên.Tôi cũng bắt chước chàng của hắn để trêu hắn :

- Nhỏ nè.Thằng Bébé này được lắm.Nhỏ đừng để vuột hắn nghe nhỏ.

Thằng bébé ấy - tóc vàng hoe - quay sang nhìn nhỏ người yêu mắt xanh và háu hỉnh ngó tôi :

- Sao với ai,bạn cũng gọi là bébé hả ?

Nhỏ cười toe bằng ánh mắt : Anh ấy có cái thói quen như thế đã từ lâu rồi.Em cũng là 1 bé bé nho nhỏ của anh ấy....



Ừ.Em ! Thời gian vùn vụt trôi nhanh lắm - Em - Một lúc đi xa,một lúc nào trở lại,ta gặp nhau,ngồi vơí nhau ở chỗ này,chỗ kia và nghe nhau cười nói.Anh thấy vui khi em được hạnh phúc.Vậy thôi.Đơn giản như đám mây trắng trên bầu trời xanh.Ngày mai,ngày mốt ,trời có thể giông bão để sập sùi nhưng anh vẫn thấy trời xanh trong đôi mắt em ( Người mang màu sắc xanh ngát ấy là người yêu đang ngồi bên cạnh em và anh biết hắn đã làm tất cả những điều cần làm để em quên đi những ngày tháng đã bất hạnh vừa qua )

Như thế,anh cũng đang sống và cùng chia nhau những điều để vui.



---



" Còn vài ngày nữa,em sẽ đi chơi xa "

Cái cô nhỏ kia nói vơí tôi như thế khi đang sửa soạn hành lý.Ừ em ! Đi chơi vui - Đi cho rã rời chân cẳng và thay đổi một góc sống.Khi nào em về thì kể chuyện cho anh nghe.

Biết đâu,anh sẽ có thêm vài điều để viết.Từ những dòng chữ của anh sẽ có thêm vài bóng mây,vài cơn mưa nhỏ và cả một khoảng trời xanh....


đăng sơn.fr

( Bài đăng ở Quán Văn - chủ đề : Chợt Nhiên )










































DÒNG SÔNG
của Chữ -

________________________





Có một người đã viết :


"

Mông Lung ký


Một ngày, bỗng thấy chữ nghĩa nhạt phai đi sắc mầu lãng mạn ngày trước.
Thế là không muốn đọc nữa.
Thế là không muốn viết nữa.
Nhưng rồi, "ở không không biết làm gì", nên lại mon men muốn đọc, muốn viết.


Thời gian của đời người là một số đo đầy mâu thuẫn - có khi ngắn ngủi như một ngày bên cạnh người yêu, có lúc dài dằng dặc tựa một nỗi cô đơn vô hạn.
Hỏi cô, mục đích của cuộc đời là gì?
Cô nói, em không biết nữa. Còn anh?
Là cuối tuần được gặp em.
Cô hứ lên một tiếng trên ngực tôi.


Thật vậy.
Không có cô chắc tôi sẽ uống rượu, sẽ say. Và, sẽ ngủ vùi suốt thời gian còn lại của một đời người ".


 DẾ - đặctrưng.net ( 12.05.2012 )




______________________________




... Viết gọn ,ngắn như vậy mà hay lắm.Văn viết nhẹ nhàng như một dòng sông đang trôi. Hình dung thấy mình đang đứng ở một dòng sông - Sông của chữ,gió hiu hiu mát khi nghe lời đối thoại của hai người :

- Hỏi cô, mục đích của cuộc đời là gì?

Cô nói, em không biết nữa. Còn anh?

- Là cuối tuần được gặp em.


Và cô ấy hứ lên một tiếng nho nhỏ trên ngực người yêu.Đọc như thế.Thích cách viết có chữ " Hứ " như thế.

Và thấy lạ.Ngộ.

Cô người yêu của tôi đã không bao giờ hỏi tôi như thế - Mục đích của đời người là gì, anh ?

Nếu lỡ miệng hỏi như thế,cô sẽ bị tôi nhăn nhó và tôi la lên :

- Em hỏi kỳ ! Hãy để anh hỏi lại em câu này - Em !
Sống để làm gì,em ?

Có lẽ em chẳng thể nào " hứ " lên một tiếng khi kên kên cái mặt nhìn anh.Anh chẳng thể nào có thể lãng mạn hơn người viết ấy để nói một cách nhẹ nhàng :

- Thật vậy.
Không có cô chắc tôi sẽ uống rượu, sẽ say. Và, sẽ ngủ vùi suốt thời gian còn lại của một đời người.




Nói như thế thì e rằng dễ thương,dễ cảm,dễ yêu quá.
Đọc những hàng chữ như thế để biết rằng cũng từng ấy những mẫu tự được ghép lại trong một ngôn ngữ,mỗi người có một cách diễn đạt riêng.

Và cô người yêu ấy sẽ luôn thích được đọc,được nghe như thế.Còn tôi ? Tôi vụng về và có lắm khi rất du đãng trong tình yêu,tôi không biết lãng mạn như thế.Tôi chỉ biết nắm tay nàng để đi rất chậm bên một dòng sông.Nhìn nhau ,cười nhỏ vơí nhau để có một lúc nhìn rất sâu,rất sát trong mắt người.

Hỏi thầm thầm :

- Viết cho anh vài chữ từ ý nghĩ em.Nếu em không viết,có lẽ :
" Không có cô chắc tôi sẽ uống rượu, sẽ say. Và, sẽ KHÔNG ngủ vùi suốt thời gian còn lại của một đời người "


Vì một lẽ,tôi sợ trong lúc ngủ vùi của mình,tôi sẽ lỡ bỏ quên người.



đăng sơn.fr
_______________________________
















1 commentaire:

Unknown a dit…

@


Cám ơn anh đã cho bài thơ của @Eve một tấm poster thật đẹp.


Nhớ chỉ cho Bé Táo cách chụp hình đẹp như anh nhé.


Chúc anh một ngày an lành.

Bé Táo