lundi 11 juin 2012

ĐỢI - Truyện Ngắn - @nguyênhạ


ĐỢI - ____________________________________
@nguyênhạ







Cô thấy nhoi nhói ở tim.Không phải vì cô đã thiếu ngủ từ những đêm qua.Không phải vì hai ly cà phê quá đậm ở văn phòng.Những người khách đã lần lượt rời cái văn phòng của hãng địa ốc,những tiếng reo ở điện thoại đã ngừng bặt.

Sự yên lặng của phòng làm việc có thể cho cô nghe thấy tiếng tích tắc của thời gian từ cái đồng hồ treo tường.Cô vươn vai rời bàn giấy sau khi ấn con chuột cho cái màn ảnh máy pc tắt ngúm.Pha ly cà phê,cô nhẹ nhàng mang vào văn phòng ông chủ bên cạnh ( Đây đâu phải là công việc của cô thư ký,ông ấy không bao giờ đòi hỏi cô phải pha cà phê,phải phục dịch ngoài mớ giấy tờ hồ sơ và sự đúng giờ nghiêm túc ) Chính cái sự nhoi nhói ở tim bắt cô làm việc này.Cà phê đậm !


Cô nhẹ tiếng chân,gõ cửa văn phòng.Ông ngồi sau cái bàn giấy to tướng,mái tóc ông bị cái màn ảnh vi tính che khuất.Cô thấy ông ngẩng đầu,mắt rời màn ảnh và chồng giấy tờ.Mắt ông có sẵn vài dấu hỏi,ông nghĩ là cô cần những chữ ký của ông như mọi ngày cho mấy bản hợp đồng thương mại.

Ly cà phê đáp xuống mặt bàn như câu trả lời.Ông nói,giọng trầm :

- Cám ơn cô. Sao lại phiền ?

- Không có chi,ông.Em nghĩ là ông đã mất ngủ và cần tỉnh táo ....

- Lúc nào mà tôi không tỉnh như sáo sậu,cô ?


Cô quay đi về phía hành lang cuối hãng,vơí tay khép cánh cửa phòng,cô biết ông đã nói dối khi nãy.Vơí tình hìhn nguy kịch của nền kinh tế,hãng này đã mất đi hai văn phòng giao dịch và chủ nhà băng đang đòi nợ cùng lãi xuất.Đã làm việc vơí ông từ 5 năm nay,cô biết rõ về ông hơn là ông hiểu cô.Ông có tài đứng trước những tình huống bất ngờ và ông cứ tưởng mình là một super man siêu nhân.Khi nhận được tin báo vợ ông đã thiệt mạng ở chuyến xe car du lịch bên Maroc,ông đã sững người thảng thốt đến câm lặng.Ông gục đầu xuống bàn giấy.Mắt đỏ hoe.Nhân viên gõ cửa vào chia buồn vơí ông.Ông không khóc.Ông sợ nhân viên biết điểm yếu của ông.Và sau đó,ông vắng mặt vài ngày để lo thủ tục ma chay .Chỉ cười buồn khi nói " Đời sống có sẵn sự chết ! " .

45 tuổi của ông buồn quá.Con trai lớn chết ở A Phú Hãn khi đóng quân,nay thì vợ chết.Ông âm thầm lấy việc làm để quên. 30 tuổi của cô,cô đã từng chứng kiến những khuôn mặt,những vóc dáng người buồn thảm.Làm như thân phận của con người là luôn phải chứng kiến những thảm kịch từ thời tiết,thảm hoạ địa chấn,chiến tranh,ngục tù....



Mãi suy nghĩ,cô giật mình nghe tiếng chuông điện thoại,mở máy trả lời.Mở pc tiếp tục làm việc.Như thế,một ngày trôi qua rất nhanh.

Chiều xuống ngoài cửa sổ từ bàn giấy.Cô thu dọn giấy tờ,khoác áo choàng ra cửa.Thấy cánh cửa văn phòng của ông vẫn còn sáng đèn,cô bước ngang,gõ nhè nhẹ vào cánh cửa,ra dấu cử chỉ bằng bàn tay từ giã.Ông ngẩng lên,gật đầu rồi lại cắm đôi mắt vào mớ giấy tờ.Vầng trán ông nhăn nhăn.


Trên đường về,cô tạt vào thương xá gần hãng,dạo quanh mấy cái cửa tiệm thời trang quần áo,bóp ví.Cái thú của đàn bà là lạng chợ búa.Có khi không mua gì cũng vẫn thích lạng.Cặp giò đẹp của cô tung tăng dưới ánh đèn bảng hiệu quảng cáo.Cô móc cái bloc notes có ghi những thứ đồ ăn cần thiết phải mua để làm bếp cho những ngày sắp tơí.

Bay nhảy theo những cửa hàng đông nghịt người ngày cuối chiều thứ sáu,cô thấy nhẹ nhõm như cánh chim thả mình theo gió.Ở ngoài cửa kính cửa hàng,cô thoáng thấy đám mây đen nghịt kéo đến.Mùa này mưa hay đến vào buổi chiều tối.Cô bỗng thấy thèm một cái gì âm ấm.Hình như bụng cô thấy đói.Cả hơn một tiếng đồng hồ đi lạng rồi còn gì ...


Đi ngang cái tiệm Pizza trong góc thương xá,cô tạt vào.Cô ngạc nhiên khi thấy cái lưng quen quen.Cô bước đến cái bàn có tấm lưng áo veste màu xám nhạt thì cô nhận ra ông.Ông ngồi một mình vơí chai Rosé còn đầy nguyên

- Ông ở đây lâu chưa ? Ông ăn một mình ha ?


Ông gật đầu nhìn cô.Cô hơi đỏ mặt khi nhận ra mình vừa hỏi một câu quá thừa và vô duyên.Người chung quanh hay bảo là cô duyên dáng,cô đẹp ,bây giờ,cô đang thấy mình xấu xí,vô duyên từ lời nói.

Đặt mấy gói bao giấy xuống đất,coôkéo ghế ngồi trước mặt ông và thử nói một cách tự nhiên hơn :

- Ông cứ tự nhiên ăn uống,em cũng đang đói bụng,em gọi cái gì để ăn chung vơí ông .Có gì phiền cho ông không ? Hay là ông hẹn vơí cô nào khác hả ông ?


Ông cười :

- Ai mà thèm hẹn vơí tôi.Ngồi đi,tôi có thể đãi cô tối nay.Cô ăn món gì ?


Ông ngoắc người hầu bàn ,gọi cho cô ly rượu khai vị và bảo cô hãy chọn món ăn.Cô nhìn ông,trong đầu sắp xếp những mẫu chuyện nhỏ,thoải mái.Cô không phải là bạn ông,lắm khi sau những câu chào hỏi thường thức,cô chẳng biết nói thêm điều gì ?


_ Ông nè.Sao ông im lặng nặng nề như thế ?

Ông cười,thoải mái :

- Cô muốn tôi nói gì ? Chẳng lẽ lại nói về việc làm của mình.Bây giờ thì đã tan việc.

- Thì có gì nặng nề trong đầu ,ông nói.Em có thể nghe dùm ông.Em đang rảnh rỗi.TV tối nay dở lắm.Em có thể thức khuya.Mai là ngày nghỉ.

- Ờ há.Tôi quên mất.Ngày nghỉ của cô nhưng là ngày đi làm của tôi.

- Bộ ông bị ám ảnh về việc làm há ông ?

- Khi nào làm chủ thì cô sẽ thấy.


Im lặng một chốc rồi ông kể về nỗi phiền muộn khi ông buột lòng phải đóng hai văn phòng dịch vụ và sa thải 8 cô nhân viên.Mắt ông xậm bóng tối.Ngọn đèn treo lủng lẳng trên đầu bàn không đủ soi nụ cười buồn của ông.Cô ngồi yên lặng ngó ông.Đàn ông khi có điều gì buồn bã,họ say sưa uống.

Ông thong thả vừa ăn vừa uống ly này sang ly khác.Cô hỏi chuyện thì ông trả lời.Chuyện đời ông như một quyển truyện đầy bất trắc và nghịch cảnh.




( đang viết ... )



Aucun commentaire: