lundi 11 juin 2012

HƯƠNG Ngọc Lan




Những bài thơ Hương Ngọc Lan bắt đầu từ một ngày tháng ba,




 
 
BÀI THƠ cho EVE
( Hãy Để AnhyêuEm )

____________________________________

@nguyênhạ & đăng sơn.fr



  Khi mưa vừa ngừng rơi
Ở cuối buổi chiều nơi em đứng
Là khi anh ôm trọn vào lòng nỗi nhớ kèm theo nửa nụ cười
Của một Eve thời mới nhất
Eva của những nụ hôn
Eva hay Eve của riêng một ngôn từ pha trộn từ nụ mắt ngoan
Ngoan và mềm hơn trái cấm 


Adam đã không còn là mình nữa

Trái cấm đã có vị hương ngọc lan và mùi thịt da nồng nàn 
 
Lời nguyền của phù thủy đã biến mất
Con rắn độc giả hình của điều cấm kỵ cũng biến mất
Khi anh nắm tay em
Trong tiếng run run,thì thầm
---

Mưa không còn là mưa
Mưa đã trở thành một điều dư thừa
Từ khi Eve dẫm chân vào vườn địa đàng
Nàng xõa bờ tóc ướt để hoá đổi tên nàng
Khúc xương sườn đàn ông trở thành cây bút
Để anh viết lá thư tình kiểu mới nhất

Chàng lấy màu mắt của người yêu để làm mực
Mực màu hồng của môi và màu tím ở cái đuôi mắt
---
Lá thư tình đã là lời hẹn ước
Để Eve vĩnh viễn là một người đàn bà đầu tiên
Khi đọc bức thư tình mới nhất thời hiện đại
Và Eve chợt dưng muốn khóc khi ôm chàng gọn lõn
Nụ hôn cũng muốn làm mưa phải khóc

Tình yêu là một thứ phép lạ mà thượng đế đã lỡ tay làm rơi xuống
Tình yêu lăn tròn,ẩn mình trong dòng chữ của chàng
Để trở thành món quà đẹp nhất trong ngày của đàn bà

Ngày đàn bà có tiếng mưa rơi chậm rãi
Ngày đàn bà của một mối tình không có gì để gọi là đặc biệt.

--- Chỉ cần một nụ hôn êm
Chỉ cần một lời nói ngọt dịu
Lưng lửng giữa buổi chiều
Chiều buông tiếng mưa mang tên em
Em của cái tên Eve tưởng chừng như rất mới
--

Chiều rơi theo tiếng thở của Eve
Và nàng nhắm chặt mắt để chìm lĩm trong câu nói : " anh yêu em - anh yêu em "....


-------------------



Viết xong bài thơ này, anh muốn em để bài nhạc Hương Ngọc Lan - bài hát anh yêu thích,





Hương Ngọc Lan - Mỹ Linh
Nhạc: Anh Quân
Lời: Dương Thu

________________________



Hoa anh tặng em như thế này nè, em viết lại anh đọc nhé






HOANGỌCLAN


Nè, nhỏ, quay lại đi ...
-Anh muốn nói gì ạ?
-Nhắm mắt lại, đưa tay ra anh cho cái này
-Sao anh bí mật vậy?
-Nhanh lên, không thì anh cho người khác nhé
-Thì từ từ, để em nhắm mắt, chưa gì đã dọa rồi
....
- Rồi đó mở mắt ra đi
-Uh, hoa ngọc lan.... (hít hà...)
-Nhỏ thích hông?
-Cám ơn anh, em thích hoa này lắm. Ở đâu anh có?
-Anh hái trộm nhà người ta sáng nay khi đi ngang, để tặng nhỏ...

Nhỏ cười toe, tít cả mắt. Hai cánh mũi nhỏ cứ phập phồng hít hà...

-Thơm ghê ha anh
-Để anh cài lên tóc cho nhỏ nha.
-Dạ, để tóc em có mùi hoa ngọc lan, cho thiên hạ điếc mũi ha..
-Anh thích mùi thơm từ tóc em nhỏ ơi.......


 
m&n


----------------


và những bài thơ tiếp theo, anh viết cho em ( như lời anh nói ... ), khi em đi lễ sáng Chúa Nhật anh dặn em nhớ cầu nguyện cho anh ...



HƯƠNGNGỌCLAN ( bàithứ 10 )


_____________________________



Phố cũ, chiều em về
Hàng mưa hát bài ngọc lan như thế
Ngày xưa _- mùa hạ
Có một chỗ hẹn thề
Có bóng cây dừa ngắn ngủi
Như chiếc đầu mũi em nhỏ xíu xiu
Em đứng chờ nhau
Anh đến chỗ hẹn nhau

Ta nồng nàn như thế
Ta ngửi mùi hương ngọc lan ở bàn tay nhau
Và em bật khóc
Anh nhìn em ngẩn ngơ
Tưởng mình đang làm thơ
Bài thơ tình vụng dại
( như ngón tay em để trên bờ môi anh
và ta vẽ chuyện hay kể chuyện chúng mình )

Anh im lặng
Khi không biết nói gì
Mùi ngọc lan thơm trên môi em hồng
Mắt em biến thành một dòng sông
Em chở anh trên chiếc đò tình
Bồng bềnh em,mềm dịu anh

Và em nho nhỏ hát thì thầm
Bài hát Hương Ngọc Lan
Bài hát mà ngày nào làm anh xúc động,ngẩn ngơ
từ một câu thơ
từ một ngõ vắng nơi gần ngôi nhà thờ

Em hay thầm thì lời nguyện nhỏ
Cho dù anh hay lười di lễ
Chẳng có chúa phật nào chứng dám lòng dạ anh
Khi anh nói '' anh yêu em - Nhỏ ! Nhỏ ơi ! "


Em tròn xoe con mắt ngọc
Em thẩn thờ quay đi ,dấu tiếng thở dài
Em nghi ngại cũng phải
Cái thằng lang bang như anh mà biết yêu ai
Cái gã có dáng dấp thằng du đãng
Cái thằng hay ra vẻ mình rất đàn ông

Cái ... Cái ..
Anh giật giật sợi tóc em
Để em quay lại ngó sưng sửng cái thằng cà chớn
Hắn yêu như chưa bao giờ từng yêu
Hắn yêu em
Chỉ có em
Chỉ có em làm hắn nổi điên
Từ chữ em... em...



Em thả bàn tay búp măng của em cho anh nắm kịp
Dắt em qua bên kia đường
Vội vã hôn em cho kịp cái đèn đỏ có hình người đi bộ

Mùi hương của tóc
Mùi ngọc lan quyến rũ của một giấc mơ dài
Giấc mơ của tóc dài
Quyện mùi thơm của sông và núi biếc


Anh trở thành kẻ cà lăm - ngượng ngịu
Thay vì nói chữ Ôi - anh bật cười gọi em là Ui - Ui

Em tròn con mắt,ngạc nhiên quá đổi

Em cứ tròn con mắt nai cả đời như thế
Để biết rằng : có một người đang say và đang yêu em

Yêu quá xá,quà xa
Yêu như từng bao giờ biết yêu
Hãy để anh nhung nhớ em ngay khi em ở đây - trước mặt anh
Hãy để anh yêu cả cái bóng của em khi em về nhà em

Hãy..Hãy như thế - em - em....... 




- đăng sơn.fr








ỞMỘTCHỖNÀO trên mặt đất
________________________________________
N.duyToàn & đăng sơn.fr






Em đang ở đâu trên trái đất - em ?

Hãy là thứ không khí nơi anh thở
Lãng đãng hơi ấm buổi chiều
Để anh biết có em,để nhớ em

Em ở con phố Paris trời lộng nắng
Dòng sông Seine lờ lững nhìn bước anh
Qua hàng sách ở vỉa hè còn vắng
Ngơ ngẩn quán nước quen ngày chúng mình


Em ở Cali trời ngập nắng
Qua hàng dừa trên con phố đứng yên
Cho dù em ở cuối con ngõ của San Fernando Valley
Nơi có những hãng phim phải gió
Anh vẫn nhớ đường đến tìm em

Cũng biết chừng đâu em ở đầu con phố Tiểu Saigon,Bolsa
Nơi người ta buôn bán và đầy ấp giấy báo quảng cáo vung vãi trên lề đường
Nơi anh đã đến,đứng lại - và nhăn mặt
Nhìn đám người ngồi xúm nhau nói bậy
Họ nói bậy,nói tục như thế để nhắc lại ngày cũ
Và anh quay đi,hướng ống kính về phía khác
Khi muốn chụp một gã á đông ăn mày
Và lòng anh tự hỏi : Hắn làm gì ở đây ?


Và anh biết,anh gặp em trên hè phố
Ta nhìn nhau - bỡ ngỡ lắm thì phải


Anh lắc đầu,xúi em rời ngay con phố um xùm ấy
Rời những chiếc xe4x4 bóng nhẩy chỉ làm ô nhiễm thành phố
Ở lại để làm gì - Em ?


Anh nắm tay em
Bàn tay có ký hiệu của buổi chiều êm
Dắt em lên phi trường đang mở cổng
Anh đưa em về phía trung nam của đất Pháp
Anh bịt tai,bịt mắt em để em đừng thấy đoàn người xuống đường đòi quyền lợi
Họ chỉ cần đấu tranh cho quyền lợi đã dư thừa của họ
Họ chỉ muốn 35 giờ lao động và đi nghỉ hè 6 tuần lễ trong năm

( Em đừng nhìn họ / Hãy nhìn cách anh làm việc cả ngày chủ nhật )


Em đi theo anh
Trèo xe lên con dốc thoai thoải đi cho đến tận cùng biên giới về phía nam
Anh chỉ cho em thấy cái thành phố màu hồng
Cái rạp hát,cái quảng trường,cái quán anh hay ngồi viết
Viết để thấy mình cô đơn lắm ở những ngày chưa có em

Ngồi vơí anh,tựa đầu lên vai anh ở quán nước,rồi nhìn mưa
( Anh thích mưa )
Anh nốc xong giọt cà phê rất ngon,rất đậm rồi kéo em đứng dậy
Sau khi cúi xuống kéo lại vạt váy đầm hồng của em
Vơí một nụ hôn phơn phớt trên má em
Ngửi mùi hương ngọc lan ở môi em
Và mở cửa xe,chờ em ngồi vào lòng ghế
Anh đưa em vượt biên giới đến Monaco
Nơi có ông hoàng,bà chúa và những nguồn tin tình ái lộn xộn của họ
Chúng mình mặc xác họ
Vì chúng mình chỉ là công chúa và hoàng tử nhỏ xíu xiu của riêng nhau

Hoàng tử mặc quần jean,đi đôi giày vải thứ rẻ tiền nhất
Có xá gì cái hình thức đỏm dáng ra vẻ bề ngoài
Miễn là khi anh có em
Cả trái đất này cũng trở thành nhỏ xíu
Khi em nghiêng cặp mắt nai,hiền lành bên anh
Bàn tay em và những đường chỉ tay duyên số
Đã đề sẵn tên anh,tên em - chúng mình




Cái bàn đồ trên bàn tay em dẫn vào cửa trái tim
Anh đứng ôm em trên cái balcon lồng lộng gió
Chúng mình ném cái nhìn xuống bãi biển đầy cát và gió
Ở gió có mùi thơm nồng nàn của biển dậy sóng
Ở anh có mùi sáp môi của em ngầy ngậy để đánh dấu những ngày anh có em


Và khi em khép mắt
Là anh ngừng ngay câu hỏi thừa thải của một gã đàn ông :

( Em đang ở đâu trên trái đất - em )



-------------------------





nửa khuya trước khi đi ngủ anh gởi cho em bài thơ này,


--
HƯƠNG NGỌC LAN ( bài 11 + 12 )


_______________________________________









đăng sơn.fr




Khuya lắm rồi -
Căn phòng khuya,đèn thao thức
Buổi tối vừa mưa xong để nhẹ không khí như sương
Anh chưa đi ngủ
Một ngày dài đã đi qua như chớp mắt
Ngày qua ngày,tháng qua tháng - và em đi qua đời anh
Để thành chuyện chúng mình

Từ một ngày
Ta bỡ ngỡ nhìn nhau
Một chỗ ngồi ở quán khi mình rời con dốc
Một mùi hương ngọc lan thoảng trên tóc
Để có người ngồi quán mà say
Say một buổi mây bay
Say một nửa tiếng ai cười.


Khuya lắm rồi
Sẽ đi ngủ
Mà vẫn nhớ nụ cười
Ở nét môi hồng có khi hay hờn dỗi
Nhớ bàn tay của hơi ấm quen
Có đường chỉ tay chạy ngang chạy dọc
Mà ở đó,chỗ nào cũng dắt em về phía anh
Một chỗ riêng tên chúng mình
Chúng mình lụi hụi yêu nhau
Nhớ dăm ba bữa
Hờn trách nhau cũng chỉ dăm ba bữa
Rồi chuyện đâu lại vào đấy

Chỉ vì một mùi hương của tóc
Ngay cả ở một chặng khuya lơn mơn về sáng

Thao thức khi ngồi nghe bài hát cuối
Hương Ngọc Lan thứ 11 và 12....

Và tự mình biết một mình thôi -

Khuya thì đã khuya
( Và bây giờ thì đi ngủ )



-----------------------------------




khi đang đi nghỉ hè, em mè nheo đòi cho được chữ của anh ....



TỰKHÚC ( không phải là một bài thơ)
 ________________________________________________


Ởmộtchỗ
Có Mùi Hương Ngọc Lan





Buổi chiều đi trên phố
Ngang dòng sông nhỏ
Nhỏ nhít như bàn tay em
Mắt chạm phải mắt và nửa nụ hôn mềm
Mềm nhũn như tiếng mưa chiều

Trời mùa hạ ở đây hay trở chứng
Khi không đang nắng rồi sập sùi
Như khi người ta đổ bệnh
Cũng như em lúc buồn ,lúc vui
Em trở trời,ấm đầu,đổ chứng
Em nhõng nhẽo còn hơn con mèo nhỏ
Ở một ngày nào anh nuôi lúc nhỏ dại
( Và dường như trời hành để anh gặp em
Mỗi buổi sáng vưà vặn nỗi nhớ
Mỗi buổi chiều biết thiếu thốn em
Để làm những bài thơ thấy tưởng như không cần thiết
Loại khổ thơ tự do dễ làm người đọc mắc nghẹn và cả anh,anh cũng mắc nghẹn )



Lỡ rồi,em
Lỡ luýnh quýnh
Lỡ nhung nhớ
Ở một chỗ có mùi hương thoang thoảng
Người ta nói đó là mùi hoa ngọc lan

Hoa lan vương tóc em dài
Để anh ngơ ngẩn nối dài cơn mơ 






đăng sơn.fr
 



-----------------------




Quán Mơ



1 commentaire:

Thy Nguyên a dit…

LÒNG TIN VÀ SỔ TIẾT KIỆM

Cho ưu tư chạm vào đa ngữ
Những hối thúc quỳ dưới chân tiền kiếp cẩu thả nửa đời
Một ngày mãn hạn trở về
Lòng tin làm sao tiết kiệm được nữa.

Có những ký sự cầm trong mưa
Được trần trụi giải oan sau một hồi cãi vã
Có những hoà hợp của ngày hôm qua sau cơn giông hối hả
Ta mới hiểu thế nào là được sống.

Nghĩ về giấc mơ vụn
Nghĩ về hố sa mạc đời người
Nghĩ về sự không ngần ngại để dám chết
Nghĩ về nụ hôn còn bội thực đón đưa.

Ta như người đã gục ngã
Ta như người đang run rẩy vết thù hận chưa khô
Ta như người vừa bước về từ hố tử thần dập nát
Lại bắt đầu tập đi lại bắt đầu tập tin trong sổ tiết kiệm cuối đời.