dimanche 19 août 2012

NHỮNG CHUYỆN BÌNH THƯỜNG

Hình ảnh đã đăng


photo : đăngtoàn - 2012

















những CHUYỆN BÌNH THƯỜNG







_____________________________________________







Có lắm lúc,anh thấy mình khác lạ.Lạ ở chỗ là tuổi đời làm cho mình trầm hơn.Ngày xưa,anh đã như con ngựa chứng,như chiếc xe thuộc loại mạnh mã lực.Hở tí là anh dựng tóc,rượt theo những điều oái oăm một cách không cần thiết.



Bản nhạc trong xe đang thuộc loại rock pha thể điệu jazz của nam Mỹ,loại nhạc này dễ làm người ta bốc hoả khi lái xe,nhất là khi gặp phải vài tay cao bồi chướng khí đằng trước.Vậy mà anh vẫn chạy xe kiểu rì rì,mắt ném theo những quang cảnh đồi lên,đồi xuống.Bây giờ là mùa hạ.Mùa đi nghỉ hè.Anh thấy mình cần điều chỉnh cho chậm lại nhịp lưu chuyển của dòng sống.Cả một năm chạy như ngựa vơí việc làm,chẳng lẽ vào ngày được nghỉ hè cũng phải chạy ?

Người ngồi trong xe bắt đầu sốt ruột lên tiếng :

- Sao chưa tơí há ? Lâu quá vậy há ?

- Vùng này có cái gì vui không ? Sao thấy đìu hiu vậy nè trời ?



Đáng lẽ ,anh nhăn mặt.Nhẽ ra anh phàn nàn để họ im bớt sự lèo nhèo .Lái xe,leo thêm vài quả đồi loanh quanh là đến khu phố Sarlat.Ở đây là vùng đặc sản của các loại vịt và nấmTruffe.Tắp xe vào bãi đậu thì những người hay có tính phàn nàn phải ngơ ngẩn vì quang cảnh thần kỳ : Những công viên,những góc quán,cửa hàng nhộn nhịp theo một lề lối khác lạ.Mặc ai nấy thả bộ ngắm khách du lịch.Anh thì có chương trình đã định sẵn cho mình : Tắp vào mấy cái galerie ngắm tranh ảnh,đấu vài ba câu vơí mấy ông bà dân hoạ sĩ,chụp ảnh,ghé vào những tiệm bán sách và đồ kỷ niệm hoặc thả bộ dọc theo những con ngõ để tìm góc cạnh cho những tấm ảnh muốn chụp.


Khi rời chỗ nhộn nhịp thì xe lại chạy mải miết để ra vùng biển.Tấm bảng hiệu chỉ dẫn bắt lấy ánh nhìn của anh để đến một phòng triển lãm của các hoạ sĩ trong vùng.Vào ngày hè,thiên hạ tràn ra bãi biển ,hú hí phơi nắng,tắm biển,anh thì thích ngơ ngẩn tắm anh bằng những màu sắc và nét cọ vẽ.Có những tấm tranh nhìn ngộp choáng,chẳng hiểu cái khỉ khô gì vì theo kiểu trừu tượng ( Chỉ có riêng người vẽ tranh là hiểu được họ muốn vẽ gì )

Lúc ra cửa,anh để lại vài chữ lưu niệm bằng tiếng" mít " trên cuốn vở dầy cộm.Ông anh tròn đôi mắt :

- Sao cậu không viết bằng pháp ngữ ?

- Em có lý do riêng của mình.Đi đâu ,em cũng để lại vài chữ bằng tiếng mẹ đẻ.


Ông anh lắc đầu ngó anh bằng ánh mắt lạ lùng vì tưởng thằng em bị ấm đầu,mát dây.Mạnh ai nấy đi theo suốt những hàng quán dẫn ra bãi biển.


Chiều đang xuống vội vàng.Cả bọn tắp vào một quán ăn và quán nước trên một địa điểm rất cao để có thể ngắm ánh trời lặn trên biển.Những đôi tình nhân ngồi sát bên nhau tình tứ làm anh nhớ em.

Anh gọi em để nghe tiếng em thở nồng êm trong máy.Anh kể cho em nghe về một buổi chiều trên biển không có em.




Vậy,vậy như thế.Em hỏi anh ba cái lẩm cẩm,anh trả lời ba cái lẩm cẩm.Có hề gì đâu há ? Miễn là ta nghe được giọng nói của nhau.Từ bãi cát dươí chân nhà hàng,biển đang rì rào.Như em và anh.....




đăng sơn.fr

đăng sơn.fr























RỤNG Ở TRÁI TIM


_________________________




Có gì đâu mà rụng - em ?
Lá mùa thu thì lá rụng
Muà trở lá êm đềm
Rơi rụng ở tim em


Có gì đâu mà tiếc - Em ?
Hai mùa mưa,mùa nắng
Muà nào để làm duyên
Khi gió rụng bên thềm....




đăng sơn.fr




 



BỞI
yêu thương
**




_______________________________________________






Đã biểu là đừng khóc mà cứ chảy nuớc mắt.Sụt sịt,sụt sùi !


Trời oi ả đang nóng riu riu mà mắt mũi tèm hèm.Hít hà hít hả để cầm nước mắt. Chèn ơi ! ( đàn ông cái gì mà mau nước mắt quá vậy há ? ) Tại sao cứ như thế ?

Tại vì con nhỏ kia nghe lời anh nó dặn :

- Nè nhỏ ! Về bển thì tìm mua cho anh quyển truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư.Đừng mua " Cánh đồng bất tận " vì anh đọc rồi.Khóc quá cỡ...

Con nhỏ ngó anh,tủm tỉm dò mìn :

- Kỳ há ! Đàn ông gì mà mít ướt.Hở cái là....


Mít ướt là sao,nhóc ? Đâu phải cái gì cũng làm anh khóc , em ?

Đọc truyện của con nhỏ người Cà Mau đó là mỗi lần anh sụt sịt.Con nhỏ viết kiểu chân tình và chẳng bao giờ hắn viết về người oán người.Cảnh nghèo thì nó viết cảnh nghèo hom hem đạm bạc.Con nhỏ ấy không làm dáng để điểm trang màu mè cho chữ nghĩa. Nhỏ ấy đã đoạt nhiều giải về văn học thì kệ tía nó. Anh chỉ biết đọc để xem nó lấy được của anh bao nhiêu lần anh khóc.Nước mắt dòng dòng như cái thằng nhỏ ngồi bó gối nhớ cha,nhớ mẹ ngày xa nhà học xa.

Đọc chữ người Cà Mau đó,anh nhớ lại cái mùi thum thủm của trái bắp thiu ngày nào anh xa mẹ.Mẹ đã mua cho vài trái bắp,anh sợ quên mẹ,dúi trái bắp vào góc kẹt của valise.Rồi bắp bị thiu,anh cầm trái bắp hùi hụi chảy nước mắt. " Mẹ ơi ! Mẹ ơi ! Con đi học xa,con nhớ cha,nhớ mẹ.Con nhớ ngày nào cha dạy con câu cá,cha dạy con bơi lội trên dòng sông lùa gió,con nhớ lần mẹ ngồi cạnh dạy con xòe tay để đếm từ 1 đến 10.Và con đã có những buổi tối đứng nhìn ra bóng đêm để khóc.Chẳng ai thấy được giọt lệ lăn như những hòn bi của con.Chỉ mình con biết.



Chiều nay,đọc bài viết có cái tên là Bởi Yêu Thương;chợt dưng thằng người viết lại ướt mắt.Viết chi mà quá chân tình mặn mòi.


Ừ - ừ, Thì vừa khóc vừa viết.Viết để ......






đăng sơn.fr




BÊN NÀY NẮNG hay MƯA ( ? )

_____________________________

...





Em hỏi tôi ,như thế " bên này nắng hay mưa "

Nắng thì sao,em ?

Tôi đã có một buổi sáng ,nắng rất đẹp.Đẹp từ một khoảng trời xanh khi bóng tối đầy sương ẩm ướt vừa tan.Ngôi vườn nhỏ vẫn đang yên tĩnh.Lắng nghe vài tiếng động từ xa của xe cộ,tôi nghĩ đến vài điều.

Nghĩ đến những niềm vui để bắt đầu thấy vui cho ngày mơí.


Dễ lắm ! Để được vui,tôi nhớ lại một cái góc nào đó trong quán nước.Một mình hay hai mình không cần thiết,miễn là có một chỗ ngồi,tôi thích yên ả nhâm nhi ly cà phê sữa không đắng và không quá ngọt.Thêm vài trang chữ,chữ của người hoặc chữ của mình.Và cứ thế,tôi thong thả ngắm buổi sáng trôi đi.


Trời bên này,vẫn đang còn là mùa hạ,những ngày nóng bức nhất vẫn ngập đầy trên từng con đường nhiều cây hoặc ít cây lá. Có đôi lúc,trốn nắng,đứng dươí một bóng cây,tôi chợt thèm nhìn thấy một cơn mưa.Tôi yêu thích nhnữg cơn
mưa rào ở ngày ấy.

Ngày ấy chưa đầy 20 tuổi.Đẹp,nhẹ,dịu.

Khi người ta lững thững thấy mình vừa 20,người ta đẹp lắm.Ví như một cái nắm tay đầu tiên,sự đụng chạm ở đầu ngón tay ( ngón út của người ) .Đụng chạm như thế để thấy trong mình và trong người có điện ( loại điện ngầm ,run,lẫy bẫy như lúc mình mắc mưa,hắt xi,cảm lạnh )...

Ngày 20 đi qua như những tia nắng chéo vắt ngang một bên sông.Trên bờ sông có gió hiu hiu của buổi trưa hè,có tiếng gọi con,tìm con của người mẹ,có bóng cần câu cá của người cha ngồi kiên nhẫn dươí lùm cây...

Tuổi nhỏ nằm trên một dòng sông.Ngày hai mươi nhìn dòng sông trôi và hình dung đến một cánh cửa của tương lai.
Cửa biển có thể nói là một hoài bão nằm trong một ngõ ngách của giấc mơ đời.Và cuộc hải hành bắt đầu....


_______


.
Em hỏi tôi,trời đang nắng hay đang mưa ?

Hỏi như thế thì tôi trả lời em.
Đang là một cơn mưa - Không phải là mưa rào như đoạn chữ vừa rồi tôi vừa viết.Mà là một cơn mưa bụi.Nhỏ thôi.Chỉ đủ ướt như một nỗi nhớ nhung nào đó ngày em ngồi tựa cửa nhìn buổi chiều đang kéo nhau ngang lối vườn em.

Tuổi mơí lớn,tuổi mộng mơ giống như trái me,trái cóc,trái ô mai dấu kín trong cặp để vào lớp chia nhau.Tôi sợ thứ chua chua ,ngọt ngọt của ô mai nhưng lại thích nhìn màu môi con gái dính ô mai.

Tôi cũng thích ngắm mưa như ngắm một bức tranh vẽ tà áo dài nữ sinh mắc mưa.Và để được như thế,tôi đã học vẽ.Vẽ nghiêng nghiêng,vẽ lốm đốm hạt mưa trên một bờ tóc xõa và tập vở ôm ở ngực áo dài trắng...
Tôi cũng có thể vẽ được vài nỗi buồn của em. Khi nào mỏi tay,không vẽ nữa thì tôi viết.Viết về những buổi chiều còn mưa.

Khi em tò mò hỏi tôi từ một khoảng cách không gần ,không xa từ nhau.Tôi muốn trả lời em là : " Trời đang mưa ( cho dù là trời đang nắng lắm " )Tôi có thể nói dối em.ngọt ngào mà nói dối vì một lẽ : Tôi muốn làm mưa ướt nơi em ở.

--
Chỉ giản dị như thế mà thôi,vì tôi biết rõ một điều : Mưa hay làm người ta nhớ đến nhau.
Vậy đó. Trời đang mưa - nhé em.

đăng sơn.fr  




Photobucket
 


Photobucket