jeudi 23 août 2012

NHƯ NHỮNG BỨC THƯ TÌNH DÀI NHẤT thế kỷ

. ( Bài mới cập nhật ngày 14.12.2012  )

















MÀU BUỔI SÁNG -



___________________________




Ở trang 159 của bài viết tên : " Người Năm cũ " - Con nhỏ nhà văn viết :

" ... Thường thì đàn ông không nhớ sâu sắc và yêu sâu sắc như đàn bà "

____


Thật vậy không ? Bộ đàn ông không phải là người hay sao ?

Đang đọc những dòng chữ như thế,sẽ đọc tiếp xem con nhỏ người Cà
Mau viết tiếp điều gì và anh sẽ có chuyện kể cho em nghe.


Truyện kể có cô nhỏ kia gặp cái ông kia.Nó vừa đi học vừa làm thêm
một cái nghề phụ là viết mướn hồi ký. Cha mẹ tui ơi ! Nó gặp lại người
thương cũ của má nó.Lời văn viết chân chất làm sao !

Đọc đến đoạn muốn ứa nước mắt ( cho dù là vừa đọc vừa nghe nhạc
tình loại pop của ban nhạc The Korgis * - Em thấy có kỳ quặc
không em ? Ai đời vừa ăn phó mát mà chấm nước mắm miền quê bên mình
?!!

Anh gấp quyển sách,không đọc nữa ( để tối nay,rủng rỉnh sẽ đọc từ
từ như nhai cơm cháy vơí hành rang ) Anh đang nghĩ về em trong buổi
sáng mà màu nắng đang dần lên độ nóng.

Anh nhớ lại chiều hôm qua,em nói như khoe anh :

- Có người đang theo đuổi,tán tỉnh em .Họ cứ gửi mail hoài hoài cho em ....


Em làm anh lên ruột,điếng hồn.Thằng nào mà kỳ quặc và ác ôn vậy em
? Sao hắn không chừa chỗ cho anh thương em ?

Anh thấy anh xìu hết cỡ khi nói vơí em :

- Nhỏ nè nè.Em đừng làm anh đau lòng nha em .Khi nào không yêu anh
nữa thì em nói,anh im lìm rút lui có trật tự.

Em cười,cười : Chẳng có rượt được em


Làm sao anh biết được ? Trái tim người trần có chuyện của trái
tim.Nhiều khi không ngờ,không muốn mà nó tơí.Anh biết đằng nào mà đỡ
hả em ?

Ai nói là tình yêu ở đàn ông không có sự sâu sắc ? Ai viết gì,nói
gì kệ họ.Anh ví em như miếng phô mai được ngậm trên mỏ con quạ.Những
đứa có lòng xấu đeo đuổi em giống như những con cáo tham lam,chúng
ngon ngọt dụ em.và anh đang sợ miếng phô mai bị rơi xuống mõm quạ




đăng sơn.fr








 













KHÔNG CÒN
một Khoảng Trống nào.





___________________________________________





* Intro :

Gần đi ngủ,định viết thư tình cho em,anh lại nổi cơn lười.
Gửi em bài viết này để đọc đỡ ghiền :



" Có hai kẻ kia thương nhau,giận nhau vì những chuyện cỏn con chẳng đáng gì.Giận lâu thì đâm ra xám xịt,chai mặt chai mày,gã đành viết thư tình cho nàng ấy như sau :
' Em ! Anh muốn làm lành.Em hãy tự điền vào chỗ trống - ( -------------------------- ) '


Cô nàng nhận được bức điện thư ,cô lấy làm lạ và tức tối. Cái gì là điền vào chỗ trống ? Mắc gì mà phải điền ? Nàng thấy nàng có cái lý của mình : Tình yêu không phải là một bài trắc nghiệm hỏi đáp.Người ta cần nhau,tìm đến nhau để yêu nhau chứ không phải để điền cái con khỉ khô gì hết !
Nghĩ như thế nên nàng tảng lờ bức thư kiểu ngắn nhất thế kỷ đó.Vài ngày sau,gã người yêu đâm hoảng,nóng lòng thảy cho nàng vài chữ :
' Em ! Sao em không điền vào Chỗ Trống ? '

Nàng thấy tức giận - Rõ ràng là hắn muốn trêu gan lì của mình.Để làm hoà vơí nhau,có thiếu gì cách,chẳng hạn chỉ cần mua một vài cành hồng,bò đến nhà,bấm chuông,nở nụ cười cầu tài cầu duyên hoặc nhăn nhó mặt mày chịu đựng vài cái cấu xé trên vai,trên cánh tay là xong.Bày chi chuyện rắc rối này nọ làm chi ?

Lại im lặng -


Trong nỗi lặng thinh của tình yêu,người ta hay có thì giờ nghĩ về những cái xấu xí của người mình lỡ thương = Hắn không thích mua hoa tặng,hắn nói hoa dễ héo,tốn tiền ( chỉ có tình yêu trong tim là thật ! ) Hắn ít khi chịu nì nài ỉ ôi xin lỗi .Hắn nói xin lỗi hoài thì mất thể diện đàn ông ...Nàng thấy hắn chẳng biết gì về tâm lý phụ nữ,đàn bà nào cũng thích được chiều chuộng,nâng niu.

Nàng có lần bảo hắn như thế để nghe câu trả lời gọn bưng,nghe muốn chóng mặt :

- Chiều quá,đàn bà leo lên tơí đầu mình.Mất ngai vàng !

- Ông không phải là một ông vua,ông tướng.Ông chả có cái ngai nào trong tôi .

Hắn đổ lì,đổ nhựa :

- Có chứ em . Khi em yêu tôi,tôi chiếm cứ trái tim em.


Nàng người yêu trừng trừng nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống .Cơn giận leo lên tơí cổ họng.Nàng nghẹn ngào lả chả nước mắt.Hắn ôm choàng lấy nàng,môi húp hít cạn những dòng lệ mặn chát.Rồi rủ rỉ : Em ! Em ! Khi thút thít như thế,anh thấy em càng đẹp,càng dễ thương....

Nàng vùng vằng nín thinh.Chả lẽ vơí hắn ,nàng cứ phải khóc cả ngày để đẹp.Hắn ! Cái gã đàn ông kỳ khôi chướng đời đó không thể nào tìm được cái đẹp nào khác hay sao ? Những cái tật xấu xí của hắn còn nhiều mà nàng không thể nào nhớ hết.Mà càng nhớ thì càng nhức đầu.

Lần này - nàng nhủ lòng chọn cái quyết định tối hậu.Nàng mở máy,bắn cho hắn một dòng ngắn gọn :
" Anh ! Hãy tự điền vào cái lỗ hổng của anh ----------------------- ! Tôi nhất định xa anh "

Nàng tắt máy.Tắt cả điện thoại sau đó.


Quả nhiên,hắn mò tới.Mắt rưng rưng.Trong mắt hắn nàng thoáng thấy cả một khoảng tối buồn bã.Hắn tìm mọi cách nắm lấy bàn tay nàng.Xoay mặt,dí sát mắt hắn vào đôi mắt sưng sỉa của nàng.Hắn rủ rỉ : " Nhỏ nè ! Anh thấy em lì và dai hơn anh nhiều.Em không chịu điền vào chỗ trống thì anh điền vào hộ em "

Nói là làm.Hắn dính môi hắn chặt lên cái môi kia - Nụ hôn dính,nặng,mệt nhọc,nồng nàn.Trong một khoảng khắc,nàng nhũn đi để hiểu rõ ràng một điều : Đã không còn một khoảng trống nào giữa nàng và hắn .





đăng sơn.fr






.







                                              





những CHUYỆN không BÌNH THƯỜNG
______________________________________________








Ở đời,nói theo cái kiểu ba phải thì có những chuyện rất " bình thường " và không " bình thường "...


Nghịch lý và thuận lý hay không thì còn tuỳ theo sự suy nghĩ và cảm quan của mỗi người.

Thí dụ :



" Chiều hôm qua,nắng đẹp,hây hây..Nhà anh có tiệc đãi bạn hữu.Người bạn nào anh thích thì anh mời đến.Khoảng vườn có gió hiu hiu.Đàn chim nhỏ thấy khách khứa đông,chúng hải sợ bay đi chỗ khác để người và người đấu hót...

Mọi người tuần tự kéo đến ,ngồi tề tựu khá chật ở khoảng vườn nhỏ.Chè chén,rượu nhẹ,bia nhẹ.Thế mà.....



Bà bạn Bắc kỳ của anh có cái tật thích làm ký giả.Bà hỏi liền bà bạn khác cái câu : " Nghe nói thằng con chị bệnh nặng ? Sao rồi ? "


Anh thấy bà bắc kỳ chướng,hơi chướng nhưng anh im lặng để bà ấy khẩu cung..Bà không ngừng câu hỏi làm bà bạn kia hơi buồn vì tình trạng con cái bệnh hoạn.Anh giả vờ đi lấy cái ăn,cái uống để tránh câu chuyện buồn ( người người đang quây quần vui vẻ mà - Nói chi chuyện thảm cảnh ? Vui được lúc nào hay lúc đó.Đời này ngắn lắm ai ơi ! .... )




Đến lúc ngồi vào bàn ăn.Bà " ký giả " lại nói,lại kể về câu chuyện tình mơí nhất của một cô bạn trong nhóm ( đang vắng mặt ).Bà huyên thuyên như chim hót trên cành.Bà phát ngôn liên tục - Anh lại muốn nổi cơn khùng để bà bớt đi cái chủ quan,thiên vị. Bởi lẽ : Những chuyện tình nào cũng không bao giờ giống y khuôn nhau - Chỉ có người trong cuộc mơí đủ thấm thía và hiểu mình muốn gì,yêu gì,làm gì ?


Vậy mà anh chỉ cọ quẹt mấy câu gỡ gạc hạn chế.Anh thấy anh muốn êm,muốn hiền dịu vơí bạn bè để không húc bạn. Ai cũng có cách suy nghĩ và nhìn sự việc theo cái chủ quan riêng.

Buổi tối đang vui.Đèn ấm,gió nhẹ,cảnh vật yên tĩnh. Chỉ có những câu chuyện tình đang kể là không lặng tĩnh.


Anh ngồi yên nghe bạn nói bạn cười.Nhâm nhi ly vang óng ánh,thỉnh thoảng góp vài lời.Anh giữ sự lặng tĩnh để hình dung ra cảnh hai người đàn bà,đàn ông mới quen nhau,họ hẹn hò,họ đi chơi chung như một tình bạn và họ tìm hiểu nhau để có thể yêu được nhau.Như thế,hẳn họ phải cần một thế giới riêng biệt của họ....

Vậy mà...Tại sao ta lại xía vào chuyện của họ ? ( .... ? ! .... )



Tiệc tàn.Sự yên tĩnh trở lại.Lòng anh yên vị.Anh dọn dẹp bàn ghế.Anh nghĩ về em.Tình yêu là cái gì ? em ???



đăng sơn.fr










         


Aucun commentaire: