dang son.fr ( c ) 2012 |
GửiAiMộtChỗThưTình _
gửi em chiếc lá ép trong vở
em về mơ mộng bên cửa sổ
mỗi đêm trăng hạ treo đầu ngõ
nghe mình sao chợt thấy vu vơ
gửi em lá thư xanh ngày đó
ép cánh bướm hồng thơm trang giấy
ngó qua ngã vườn thèm đủ thứ
ai dè thơ cũ ,thế mà dầy
gửi em một chỗ ở tình thư
mỗi khuya mất ngủ,nằm trằn trọc
từ em đến làm con nhớ chưa ngủ
thư tình sao mãi vẫn tình thơ....
đăng sơn.fr
VẪN CÒN
Vẫn còn là mùa hạ bên anh
Vẫn còn đám lá trên cành
Vẫn còn chân bước trên lối cỏ
Vẫn là hạnh phúc - chuyện của mình
đăng sơn.fr
MUỘN
em đến muộn
buổi chiều đang ngái ngủ trong anh
mưa thả hạt tình
xanh xao bên khung cửa
như kể chuyện chúng mình
Em đến muộn như vườn nở hoa muộn
Tia nắng chiều tắt ngúm
Trời thả giọt mưa rơi
Bên đời anh trống rỗng
Chiều có mùi đất bên sông
Bóng ai ngả trên đường
Tiếng hát ru ngày cũ
Nửa vời tiếng yêu thương
Em đến muộn
Chuyến xe lửa xa khuất
Con ga lạnh gió cuốn
Anh đưa bàn tay cho em nắm
( Bàn tay em nhỏ xíu
như chỉ đủ gói một giấc mơ
Dẫu chỉ là vu vơ...)
Muộn màng đời như thế
Nụ hôn rơi vội vàng
Như chiếc lá bên đường
Đủ chỗ ghé lời thương
Anh nhặt từng sợi tóc bạc
Tóc đời không còn thơm hương ngọc lan ngày nào rất cũ
Anh có lúc,ngỡ ngàng vì một chữ " muộn "
Muộn ở bàn ghế trong quán
Chiều có lúc buồn tênh
Mỗi khi anh thấy anh một mình
Những cây cầu bắt ngang thành phố một mình
Những bước chân nặng nề,một mình
Những thứ một mình không tên,không tuổi
Như lần đầu xa lạ,ta chưa nhìn thấy nhau
Và hẳn nhiên chỉ là hai kẻ dưng - dưng
Em muộn màng ở một lời thư đơn giản đó
Em nghĩ và viết điều em muốn nói
Anh nhận từ em lá thư xanh trễ tràng
Khi đứng và ngơ ngận tránh mưa ngoài khu phố
Lá thư xanh ,hình như không có chữ " muộn "
Anh chờ em
Chiều thì chờ rơi chiều
Cửa môi,cửa mắt chờ nhau
Muộn vẫn còn hơn không
Con đường dài con đường
Những nụ mưa chiều vương trên tóc
phố Paris thắp đèn ngủ muộn
Anh nắm bàn tay em,nho nhỏ,xíu xiu
Giữ thinh lặng ngắm nụ cười em trên dòng sông lạnh ,muộn
Như thế.Tình yêu đến muộn lắm
Ở trong lòng nhau,tình yêu chong đèn thao thức
Tình yêu nhìn ra ô cửa sổ
Và có thể nói vơí nhau :
( đến muộn như thế,cũng còn hơn.... )
đăng sơn.fr
_
THƯ XANH. (.... như những búc thư tình dài nhất thế kỷ )
dangson.fr Một sáng xuân về - trời còn lạnh Có ngã đường kia vắng người qua Ai có hiểu ở thời non dại ấy Tháng tư về quạnh nỗi nhớ nhà * BàiCuốiThángTư - ( đăng sơn.fr ) |
1.
Ngày....tháng ....... - Chưa hết một năm....
Đêm xuống,đổi trời lành lạnh.Màu trăng đang chìm lẫn vào đám mây trên cao.Em kéo cao cổ áo,sửa soạn khép những cánh cửa gỗ che màn kính để đi ngủ.
Một ngày chỉ vừa đủ dài và cũng ngắn.Người ta bảo là rất khó nhìn thấy cái ranh giơí giữa ngày và đêm,anh cũng hay lẩm cẩm nói vơí em như thế mỗi khi anh có nhiều điều bận rộn.Anh có cái thói quen hay nhăn nhó kể cả lúc anh đến bên em.
Có lúc,anh lặng thinh như cái bờ tường hồng có treo những tấm phong cảnh.Anh nắm bàn tay em và làm như chỉ có hai bàn tay là có ngôn ngữ của người trần gian.
Đứa này khều đứa kia :
- Ê,nhỏ này. Khỏe chứ ?
- Ngáp ngáp ..
- Là sao ?
Những ngón tay đan vào nhau,trì néo nhau không rời.Chủ nhân của những ngón tay yên lặng.
Em nhớ lúc ngả đầu tựa lên vai anh,nhìn cái mặt chù ụ của anh,em hỏi :
- Nè.Nè.Nói cái gì đi chứ há ?
Anh ghé môi hôn lên má em.Không nói.Không nói.Chẳng cười.
Em để anh yên lặng như thế,rồi em kiếm chuyện gây anh :
Mệt thì về nhà ngủ đi.Tui đuổi ông đó.Nhìn cái mặt là thấy ghét rồi.
Ngón tay anh tìm chỗ nhột nhạt em,bàn tay êm biết nói thứ ngôn ngữ của sự lạ thường.Và em run,run để bồng bềnh như gió hiu hiu trên khúc sông,chỗ mà anh thích đi dạo khi bên em.
Chẳng ai nói gì vơí ai khi ngón tay anh ngừng khúc dạo thầm.Anh hôn em lần nữa rồi đúng dậy đi về.
" Mai gặp, há nhỏ "
Vậy thôi.Giận rồi.Người chi mà hà tiện một câu nói nhớ nhung,thương yêu.
__________
Khi những cánh cửa được khép chặt lại,bước về phía văn phòng,liếc vào cái màn ảnh pc,em thấy có thư của anh nơi góc ô cửa.
Anh viết :
" Nhỏ nè.Nhỏ ơi.Anh nhớ em.Ngủ ngon,em "
Em cười nho nhỏ.Ai nhỏ,ai lớn ? Người ta đã qua thời mơ mộng,tóc cài bím,ăn quà vặt.Người ta đã rời hàng chè đậu đỏ ,bánh lọt ở đầu trường áo trắng lâu lắm rồi.Bây giờ người ta chỉ biết nhớ chun chút,nhớ khe khẽ mỗi lần sắp sửa tắt đèn đi ngủ.
Nhận được mấy chữ chúc ngủ ngon như thế,em lại thấy khó ngủ hơn.
Và anh biết là tại sao ?
@eve
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire