jeudi 2 août 2012

GIỜ EM LÀM GÌ BÊN ẤY ?

                                                                                  







     (  __________________________________       ? ? ?         )




  ...
      


…….Ở nơi đây,mùa đông tuyết rơi
Buồn hiu hắt tìm về bên này
Anh nhớ em thật nhiều
Giờ em làm gì bên đó ?......

(**ĐQH – Đức Huy )


Em làm gì bên ấy ? Làm sao anh biết dược ? Cứ làm những điều em muốn. Đi làm, đi chợ, đi shopping, đi dạo và thỉnh thoảng viết cho anh vài chữ hoặc gọi cho anh. Để em vui, để anh vui.Nhưng đùng lười nữa.Hãy đi lễ xin ơn bình yên vào ngày chủ nhật và xin Chúa cho em đừng quên anh.

Thế nhé.Vậy đó.
__________________________________________
Hình ảnh đã đăng





VIẾT Ở ngoài QUÁN NHẠC ĐÊM. _____________________





Khi đèn đuốc sửa soạn tắt
Khi người khách cuối cùng đi ra cửa để lẫn vào bóng đêm
Tôi ngồi nán lại
Nghe cho xong bản nhạc cuối
Baby Face hát - giọng rất nhẹ như thì thầm :

... When can i see you again
When can my heart beat again
And when can i breathe one again
And.... *



Tôi chỉ biết mình đang lơ lửng
Biết ly rươụ nhỏ vừa uống chưa đủ làm mình say
Như có lần tôi say khướt bên rừng tóc em
Say màu bóng tối trong đôi mắt em
Say sẫm mùi sáp môi ngầy ngật của em
Bàn tay đã đi tìm bàn tay
Môi hôn rã rời trong tiếng nhạc khuya ở một góc thành phố biển
Biển lấp lánh những vì sao ở một tối cuối tuần trời đẹp
( và.. ở lưng chừng của nụ hôn êm
tôi cũng thấy mình đẹp
đẹp theo một cái nghĩa tương dối nào đó
khi ta bên nhau )
 
Đêm ở đây đang chìm xuống
Quán khuya đã đến giờ đóng cửa
Tôi rời bàn ghế
Kéo cao cổ áo
Hơi ẩm trời thu ập đến
Tôi cảm thấy mình đang sợ mình cô đơn hơn chút nữa
Tôi bước vội dến bãi đậu xe
Trong đầu đầy ấp hình ảnh của em
Từ một tháng ngày ấy mà bây giờ thì đã cũ

Tình yêu có những điều kỳ lạ
Tôi không tài nào hiểu được
Mà...Hiểu để làm gì ?
Khi ta không còn ngồi bên nhau nữa

Tình yêu đi theo em và tan loãng
Ở một nơi chốn nào không thể biết

Đêm dần về sáng
Tôi biết mình không còn chỗ nào để đi - Đi cho hết đêm nay
Vơí lời hát còn ở lại văng vẳng trong đầu óc ...

...please hear what I'm sayin'
Even if,if it's not making sense
So when can I see you...... *



đăng sơn.fr


* lyric by Baby Face.
NgangNhà,BuổiTốiVàoĐêm



Đi ngang nhà em ,buổi tối

Ngơ ngác - lặng im

Những bước chân mỏi

Từ tiếng gọi thầm

Từ một cái tên vừa nhắc


..Đi ngang nhà,buổi tối

Thấy lòng mình đầy bóng tối

Giọt sương nặng nề dấu hỏi

Giờ này em làm gì,em ( ? )


Đi ngang nhà,ngang nhà

Chỉ lặng thầm

Một tiếng gọi đêm


Không còn là buổi tối bây giờ nữa

Đi ngang nhà - thế thôi.


@nguyênhạ



KHOẢNG KHẮC
và Những Khoảng Cách
______________________________________
- nguyễnthiLoanPhiên.



Có lẽ họ là những người viết không bao giờ chạm mặt nhau từ một khoảng cách ở đâu đó trên thế giới.Hơn 7 tỷ người,có lẽ sẽ có khoảng chục hay trăm người giống nhau ở hình dáng.

Ngày hôm kia,trên phố,anh giật mình quay lại,trái tim rộn đập không bình thản như lúc mơí bước xuống từ khoang xe điện .Một vùng rừng của tóc.Một ánh mắt trong suốt từ khoảng mặt trái soan,hình dáng ấy,cách đi ấy.Một bên vai nghiêng túi sách,một cái nhịp di động của cánh tay bên kia....

Anh như vùng tỉnh thức,anh vội vã đuổi theo bén gót.Có điều gì đó để thời gian ngừng lại.Ngừng từ hơn 20 năm về trước.Ngó đằng trước là một khoảng đường tấp thẳng của vùng nắng.Ngó lại đằng sau là cả khoảng bóng tối ngờm ngợp kỷ niệm.Kỷ niệm ấy có một cái tên như bao lần hẹn hò ở dãy cuối hành lang gió cuốn.

Anh bàng hoàng gọi tên.Cái tên của người làm sao quên.Người không quay lại để chập chừng nghe thử tiếng gọi từ phía sau.Người băng qua chặng đèn đỏ.Anh thẩn thờ đứng lại bên này vỉa hè và chợt nhận thức vơí cái trí nhớ vò või của hồn mình.Không phải.Không có ai quay lại để nhắc về một ngày cũ.Ở chỗ ấy không phải là chỗ ở đây.


Tháng ngày chở những vùng ký ức vùn vụt trôi trên một đoạn dài của sông,của biển,của núi.


Buổi khuya về ,anh ngồi thừ người nghe sự lặng im.Tiếng lá bị gió đẩy rơi ngoài cửa vườn .Lặng tĩnh.Tiếng chó tru nhớ chủ của người hàng xóm vang lên rồi,lặng tĩnh.

Anh ngồi rất lâu như thế.Ly cà phê khó chịu nhột nhạt trong bụng.Và anh viết :

" Đã lâu rồi.Câu hát trở lại thường thường : Cho ngày nào,tôi gặp lại em ,và tôi sẽ nói vơí em rằng tôi vẫn có bao điều để nhớ "

Anh ghép hàng chữ ấy vào một bài viết rồi nhấn con chuột chạy vào ô cửa sổ nhỏ bên dưới.Gửi đi.

Chữ nhận tín hiệu gửi đi.Đi đâu ở một nơi nào đó của màn ảnh chữ toàn là chữ trên quả địa cầu.Chữ có khi cũng bơ vơ,trơ trọi như anh.


____________________






_ Ở đầu bên kia là cửa ngõ nơi phần ranh giới của bóng đêm và của một ngày có thứ ánh sáng toả khắp mặt mũi của thành phố,trên mặt đất ấy có một linh hồn đàn bà.


Bây giờ,nơi người đàn bà ở là buổi sáng. Ngày nghỉ nên ngôi vườn được tận tình săn sóc.Bàn tay đàn bà là nhựa sống ở từng cụm nước tưới trên từng khóm cây,bụi hoa. Đàn bà mỏi lưng,vén lại mái tóc dài,phủi phủi tay trên bờ vai tròn tròn.Có tuổi rồi,nên cái gì cũng tròn tròn trĩnh trĩnh.Bụng dạ cũng tròn tròn như một nỗi cô đơn tròn trặng khít khao.

Sợ thấy mình trống trải trong sự yên lặng chung quanh.Đàn bà mở máy.Chẳng có một cái email nào đến từ bạn bè cho buổi sáng nay.Đàn bà bấm tìm những trang viết đây đó để đọc.Và đọc thấy hàng chữ kia kèm trong một chủ đề nhắc nhớ kỷ niệm.

Có một câu viết in chữ đậm đà : " Nhỏ ơi nhỏ à.Bây giờ nhỏ ở chốn nao để tình nhỏ làm sao quên.Nhỏ ơi ! "
Nước mắt đàn bà rơi tròn trên bờ má.Hàng chữ nhoè đi trên màn ảnh xuyên qua cửa mắt.Nhỏ của anh vẫn còn sống và chợt biết anh vẫn còn viết.Vẫn từng ấy ngôn từ như ngày xưa anh viết thư tình.Phong thái ấy...Cách hành văn ấy....


Nhỏ bây giờ không còn nhỏ nữa.Đàn bà rồi.Từng trải rồi vơí bao đổi thay trong cuộc sống.Hạnh phúc gia đình đầy ấp.Cũng có lúc này ,lúc kia .Nhỏ thành đàn bà trên chuyến xe đời.Nhỏ vẫn chẳng quên.Không còn là tình nhỏ .Chỉ còn là kỷ niệm.

Và người ta không thể nào cứ sống và nuôi mình sống bằng kỷ niệm.Đành phải thế thôi.Chữ của anh đã hiện trên đoạn viết của màn ảnh.Khoảng cách vạn dặm.Và chúng ta không thể nào còn có nhau.






CHIỀU
ngang phố núi.



Chiều lang thang trên phố
Qua giảng đường buồn tênh
Lối cũ vướng mưa êm
Ta lạc lỏng giữa góc gió

Chiều mưa qua phố núi
Nhớ sợi tóc ai bay
Vai áo thơm cả buổi
Bàn tay chạm bàn tay

Mưa vùi lên giữa lối
Chập chùng bóng thời gian
Ta xấp ngửa giữa đời
Nhớ người - người nào hay

đăng sơn.fr







__________________________________________________ ________

* Ở Một Góc Phố Mưa.





Em !

Có lẽ là ta sẽ có nhiều chuyện để kể cho nhau nghe.Ngồi trước mặt nhau ở quán nước nơi góc phố,giữ chút yên lặng để lòng trùng xuống , ngắm cơn mưa vừa ùa xuống thành phố.
Chẳng hiểu vì sao anh lại yêu những cơn mưa ,nhất là mưa trên những khu phố cổ. - ( Chẳng phải vì một câu hát trong nhạc của họ Trịnh với bài Diễm Xưa - Ca từ đó buồn bã quá ! )
.. mưa vẫn mưa bay qua thành phố nhỏ...


Anh đã đi qua những thành phố,đã nhìn ngắm chúng qua từng góc cạnh và thu nhập những hình ảnh vào ống kính : những quán cà phê đìu hiu của quán café lộ thiên của một Toulouse được mang cái tên gọi là thành phố Hồng,những hàng cây đầm đìa nước trước dãy cầu thang gỗ dẫn lên con dốc để nhìn xuống khu phố biển Arcachon với cái tên Thành phố muà đông ( Ville d'hiver ) hoặc có khi anh có dịp vào cái quán nước trước sân ga St Jean của một Marseille lừng lững gió.
Ngồi một mình nhìn người qua kẻ lại cũng là một cái thú.Ngắm những chiếc dù đủ màu sắc.Có khi dưới một chiếc dù đẫm nước là bàn tay nắm lấy bàn tay, là một vòng ôm choàng lấy một vòng ôm thắm thiết của một cặp tình nhân làm anh nghĩ đến một vài điều.

Nếu ngồi trước mặt em,ngắm em sì sụp nhăn nhăn đầu mũi trước ly trà Lypton hoặc ly cà phê đang bốc khói,anh nghĩ là sẽ kể thêm cho em nghe một vài điều.

Khi kể xong,anh sẽ biết giữ im lặng nghe em nói.
Em nói gì ? Kể gì ?

Kể chuyện tóc dài thời đi học.Kể chuyện bài thơ đầu tiên của thưở vụng dại thơ ngây.Kể lời tỏ tình đầu tiên đã làm em đứng tim vì sửng sốt ?
Thời ấy - Lời tỏ tình đầu tiên rất khó nói.Thời ấy ,người ta chưa có internet để viết thư tình bằng email và từ những ngón tay gõ chữ nhanh như tên bắn.Nếu vì ngượng ngập không dám nói,chàng thử nắn nót viết lá thư tình bằng tay và tìm cách kẹp lá thư ấy vào một quyển sách để giả vờ cho nàng mượn.
Nàng có vài cách để nhận lấy hoặc từ chối.Sự ưng thuận của nàng được trả lại bằng một cách na ná như thế.Lá thư trả lời sẽ nằm gọn trong quyển sách gửi trả lại chàng.
Nếu lắc đầu từ chối thì nàng có thể viện cớ là không thấy lá thư nhút nhát kẹp trong sách.Còn một cách khác nữa là nàng viết vài chữ ngắn gọn với một vài chữ : Không. Không 1 - Không 2 - và Không ......

Thế đó em - Ta có nhiều chuyện để kể cho nhau nghe.Chuyện tình,chuyện đời,chuyện về nhữ ng cơn mưa của những người yêu nhau được gần nhau và xa nhau......

Mưa đang rơi.Rơi trên thành phố.
Chữ của anh viết cũng đang rơi - Em !




nđs.

* - Chợt Nhiên -

____________________________






Hình ảnh đã đăngphoto : đăngtoàn - 2012











những CHUYỆN BÌNH THƯỜNG







_____________________________________________







Có lắm lúc,anh thấy mình khác lạ.Lạ ở chỗ là tuổi đời làm cho mình trầm hơn.Ngày xưa,anh đã như con ngựa chứng,như chiếc xe thuộc loại mạnh mã lực.Hở tí là anh dựng tóc,rượt theo những điều oái oăm một cách không cần thiết.



Bản nhạc trong xe đang thuộc loại rock pha thể điệu jazz của nam Mỹ,loại nhạc này dễ làm người ta bốc hoả khi lái xe,nhất là khi gặp phải vài tay cao bồi chướng khí đằng trước.Vậy mà anh vẫn chạy xe kiểu rì rì,mắt ném theo những quang cảnh đồi lên,đồi xuống.Bây giờ là mùa hạ.Mùa đi nghỉ hè.Anh thấy mình cần điều chỉnh cho chậm lại nhịp lưu chuyển của dòng sống.Cả một năm chạy như ngựa vơí việc làm,chẳng lẽ vào ngày được nghỉ hè cũng phải chạy ?

Người ngồi trong xe bắt đầu sốt ruột lên tiếng :

- Sao chưa tơí há ? Lâu quá vậy há ?

- Vùng này có cái gì vui không ? Sao thấy đìu hiu vậy nè trời ?



Đáng lẽ ,anh nhăn mặt.Nhẽ ra anh phàn nàn để họ im bớt sự lèo nhèo .Lái xe,leo thêm vài quả đồi loanh quanh là đến khu phố Sarlat.Ở đây là vùng đặc sản của các loại vịt và nấmTruffe.Tắp xe vào bãi đậu thì những người hay có tính phàn nàn phải ngơ ngẩn vì quang cảnh thần kỳ : Những công viên,những góc quán,cửa hàng nhộn nhịp theo một lề lối khác lạ.Mặc ai nấy thả bộ ngắm khách du lịch.Anh thì có chương trình đã định sẵn cho mình : Tắp vào mấy cái galerie ngắm tranh ảnh,đấu vài ba câu vơí mấy ông bà dân hoạ sĩ,chụp ảnh,ghé vào những tiệm bán sách và đồ kỷ niệm hoặc thả bộ dọc theo những con ngõ để tìm góc cạnh cho những tấm ảnh muốn chụp.


Khi rời chỗ nhộn nhịp thì xe lại chạy mải miết để ra vùng biển.Tấm bảng hiệu chỉ dẫn bắt lấy ánh nhìn của anh để đến một phòng triển lãm của các hoạ sĩ trong vùng.Vào ngày hè,thiên hạ tràn ra bãi biển ,hú hí phơi nắng,tắm biển,anh thì thích ngơ ngẩn tắm anh bằng những màu sắc và nét cọ vẽ.Có những tấm tranh nhìn ngộp choáng,chẳng hiểu cái khỉ khô gì vì theo kiểu trừu tượng ( Chỉ có riêng người vẽ tranh là hiểu được họ muốn vẽ gì )

Lúc ra cửa,anh để lại vài chữ lưu niệm bằng tiếng" mít " trên cuốn vở dầy cộm.Ông anh tròn đôi mắt :

- Sao cậu không viết bằng pháp ngữ ?

- Em có lý do riêng của mình.Đi đâu ,em cũng để lại vài chữ bằng tiếng mẹ đẻ.


Ông anh lắc đầu ngó anh bằng ánh mắt lạ lùng vì tưởng thằng em bị ấm đầu,mát dây.Mạnh ai nấy đi theo suốt những hàng quán dẫn ra bãi biển.


Chiều đang xuống vội vàng.Cả bọn tắp vào một quán ăn và quán nước trên một địa điểm rất cao để có thể ngắm ánh trời lặn trên biển.Những đôi tình nhân ngồi sát bên nhau tình tứ làm anh nhớ em.

Anh gọi em để nghe tiếng em thở nồng êm trong máy.Anh kể cho em nghe về một buổi chiều trên biển không có em.




Vậy,vậy như thế.Em hỏi anh ba cái lẩm cẩm,anh trả lời ba cái lẩm cẩm.Có hề gì đâu há ? Miễn là ta nghe được giọng nói của nhau.Từ bãi cát dươí chân nhà hàng,biển đang rì rào.Như em và anh.....



đăng sơn.fr

Aucun commentaire: