vendredi 5 octobre 2012

.




MỘT NGÀY BÊN NHAU
đăng sơn.fr








.

.. Buổi sáng.


Trời đang mưa.Xám ngắt,xám xịt.Gió lạnh lá rơi lá.Những chiếc xe vùn vụt chạy ngang vơí những cửa kính kín mít.Mưa hay không mưa thì có hề gì đâu khi em đang đi bên cạnh anh.Em co ro,nhỏ xíu xiu như con mèo con.Em đang sợ ướt mái tóc mới gội.

Hai đứa mình nhìn nhau,anh kéo tay em vào cái bar vừa mở cửa.Em biết mà,anh luôn yêu thích thứ không gian yên tĩnh của một cái quán vừa mở cửa sớm.

Sớm để chúng mình có một cái bàn,một chỗ ngồi yên bình và ngửi được mùi cà phê thơm phức.Ngồi nhâm nhi ly cà phê nóng,rủng rĩnh đọc tờ báo là một cái thú cho những người dậy sớm.Ở mặt báo,người ta có thể chọn để đọc những điều mình thích...


Sáng nay,anh đang có em.Anh không thích đọc báo nữa,để thì giờ ngồi ngó em,vui hơn.Phải vậy không ?
Chẳng lẽ anh chúi mũi vào tờ báo và để em ngồi im lìm,ngơ ngẩn ngó ra cửa quán vơí cảnh mưa gió ngập trời ? Lá rơi thì buồn lắm.Lá rơi như những cảnh chia lià.Chúng mình đã nhìn thấy biết bao cảnh người xa người...

Người ta có nhiều lý do để xa nhau.Có khi vui vẻ và lắm khi buồn bã mà lìa nhau.Tất cả những bài hát của Việt Nam đều có những cuộc tình đầy uẩn khúc.Tất cả những ca sĩ đều hát những bản tình ca đầy muộn phiền kể về xa cách...Và những người nghe,họ làm gì,nghĩ gì ?

Em thấy anh ngồi im.Em hỏi anh,ánh mắt em màu nâu :

- Sao anh im ru há ?

- Bé muốn anh nói cái chi ?

- Ai biết nè ?


Anh phì cười vì nghe chữ " Nè " như thế.Rất muốn cám ơn người nào đó đã sáng chế ra chữ " Nè " dễ thương như thế.

Anh chưa kịp nghĩ ra lời cám ơn thì nghe em nói :

- Anh nè.Nói cái gì đi cho em vui ?

Ừ.Nói gì cho em vui ? Hình như đời có nhiều chuyện buồn .Hình như người ta đi xem phim và chọn những cuốn phim có cốt truyện vui để quên mình đang buồn chán và có bao điều thất vọng.Có lắm lúc,anh thấy mình buồn cười ,anh nhớ một đoạn phim của ông hề Charlot có cái cảnh ông nhận đứa con rơi mang về nuôi, hai cha con thủ thỉ vơí nhau.Thằng con lớn lên,thương ông đứt ruột - ( Người trong cảnh khốn khó biết thương nhau hơn kẻ nhà cao cửa rộng )

Rồi phim kể đến đoạn buồn.Nhạc phim thay thế cho ngôn ngữ vì là phim câm.Có đoạn rất buồn làm anh nghĩ lại khi rời rạp hát.



Anh nắm bàn tay mềm mại của em,những ngón tay không thích điểm trang sơn xanh,sơn đỏ,những bàn tay biết im lìm thưởng thức tiếng động từ hơi ấm của bàn tay anh.Những ngón tay gõ chữ mòn phím luôn luôn biêt nói chuyện vơí em.Chúng nói chuyện khi nhặt một sợi tóc dài vướng trên đầu mũi thon như con mèo của em.


Ngón tay của anh biết nói khi anh ngồi trước mặt em,anh nói trên cái đầu mũi xinh xinh,anh nói : anh đã nhớ em đêm qua.Nhớ màu rừng xậm nơi tóc em xỏa vai,nhớ cái nheo mắt tinh nghịch rất trẻ nít nơi em.Nhớ một hơi thở nhắc nhở khi nói lúc rời nhau " Ngủ ngon ,anh "


Ở quán vắng thinh.Anh muốn làm em cười toe toét như lúc em đi xem một vở kịch hài.Anh muốn làm ngừng lại tất cả những khoảng khắc của thời gian để chúng không còn là một điều bận tâm. Anh nói vơí khoảng sâu nhất trong tâm hồn em.

Nói như thế này :

- Bé cười đi,sau ngụm cà phê.Anh đang là ngụm cà phê trong miệng em.Đừng nuốt vội,em - Giữ anh lại để nếm vị đăng đắng,ngòn ngọt

Em cười,híp mắt :

- Bé thấy anh xạo hơn bình thường ...Anh giả vờ lãng mạn .


Em nói gì cứ nói.Xạo hay không,anh không biết.Chỉ biết rằng anh đang có em.....






2. CŨNG MAY...





Trời đã quang đang trở lại khi em ra khỏi sở.Sáu giờ chiều,nắng hiu hiu rọi ấm trên dãy phố đông người. Em không thích đi lạng cửa hàng như bình thường vì em có hẹn vơí anh.Anh nói 6 giờ chiều ra sở làm,gặp nhau.Anh hẹn ở hành lang quán nước : chỗ có hàng cây cao và bàn ghế đẹp.

Em gọi tách chocolat nóng,ngồi chờ.6 giờ 30,chưa thấy anh,rồi điện thoại vang :


- Nhỏ ! Anh đến muộn.Trục trặc giấy tờ.Chờ há

Đã bao lần em xụ mặt,đã lắm lần em ngoe nguẩy vơí chữ ghét to tướng,toày hoày.Sao anh cứ muốn bắt người ta phải chờ anh mà anh không bao giờ chờ người ta ?

Mãi gần 7 giờ thấy anh.Gió làm tóc anh bay tứ tán như cái tổ chim rụng rơm.Anh nheo con mắt xin lỗi.Cứ xin như thế thì đến chừng nào anh mối hết lỗi há anh ? Em giận,em đóng kịch diễn vai lầm lì,anh dúi vào túi xách của em cái gói nhỏ màu xanh cột nơ hồng,em đoán là một quyển sách.

Em xuôi lòng.Tim đập chình chịch :
- Tui ghét ông lắm !

- Tui biết rồi,nhỏ ! Tui bị ba mớ giấy tờ nó vật tui muốn khùng hôm nay...

Hai cái " tui " ngó nhau,chả đứa nào biết cười.Em đọc thấy trong đôi mắt anh đầy nỗi lo lắng muộn phiền.Tội nghiệp anh,em làm hòa ở bàn tay đàn ông.

- Nói em nghe đi .Kể đi ? Anh có gì bận tâm ?


Thấy anh im re,em húc hông anh ( lúc này thấy anh gầy đi,gió mạnh có thể thổi anh bay )

Em nhì nhèo :

- Em muốn nghe anh nói nè,nè

Anh thích chữ Nè nên anh ghé tai em :

- Chuyện tranh chấp cái ghế ngồi của nhau ở hãng.Họ,vài kẻ đang muốn hại bạn anh...


Ô ! Ô ! Anh vắn tắt,em nghe.Ô ! Ô ! Chuyện của thế giới đàn ông đầy chỗ đứng,chỗ ngồi... Với ngụm bia chua chua ngọt ngọt,anh lãng chuyện khác,anh khen mái tóc em dài,đẹp.Anh nịnh nọt lấy lòng,anh nói bữa nay em diện.Trời xuống lành lạnh ở vai,em co rúm người vơí chiếc áo hơi hở ngực.Cũng may anh là kẻ khéo nói làm em ấm.May mà em là kẻ không thích kiếm chuyện để có cớ ghét anh hơn ( Khi ghét nhau,nguời ta lạnh hơn ).

- Bé lạnh chưa ? Mình lạng vài vòng,anh đưa bé đi ăn tối.Bé khỏi làm cơm chiều nay.Nha,nha...

Chữ " nha,nha" của anh kéo dài như đoạn nhạc làm người ta mũi lòng,người ta run.Ai là be bé của anh ? Lớn rồi,còn nhỏ nhít gi cho cam mà cứ gọi là bé ? ( Bé cái bà cụ non á ! ) Anh trả tiền nước,khoác sac tay lên vai em,nắm bàn tay .Em thả lỏng em giữa bàn tay anh rộng có ngón dài của một nhạc sĩ chơi dương cầm.Bàn tay biết làm em nhũn trái tim ở ngày nào.Cũng may là em có bàn tay biết dắt em qua ngã đường đầy xe.Bàn tay đã ủ ấm em cả những ngày dài đông giá.

Bây giờ,trời vào thu man mát sáng sớm, lành lạnh cuối chiều.Em thò tay vào tuí sac,tìm món quà cột nơ đẹp,em len lén nhìn khuôn mặt có cáí cầm vuông vuông của anh ,và em đoán : khi mở bao giấy gói quà,thế nào cũng có tờ giấy và những dòng chữ từ anh.

Cũng may...Cũng may ....




Hình ảnh đã đăng








3.



SẼ có đêm tối trời.



_______________________________




Trong muôn vạn những tiệm ăn ở thành phố này,anh biết rõ là chúng mình sẽ có hai chỗ ngồi yên tĩnh nhất.Cái tiệm ở góc đường kia có khung cảnh đẹp : những bàn ghế được sắp xếp chạy dọc theo dọc cửa kính ngó ra bờ sông.Ngồi thong thả nghe nhạc tình nho nhỏ,thử đếm những đốm đèn trong mắt người yêu là điều thú vị.


Anh chẳng bao giờ có đủ cái thi vị của một nhà thơ để ba xạo,để ví von mắt người là một dòng sông đầy ánh sao và xí xọn tả về một buổi tối trong ánh mắt người.Đàn bà,con gái thích đọc thơ tình thì cứ đọc,anh chẳng bao giờ thuộc bất cứ một bài thơ ca tụng tình ái nào từ lúc rời ghế nhà trường. Trường đời dạy anh trăm thứ bon chen và bất trắc... Anh cảm thấy mệt mỏi lắm khi....

 
Khi đã mệt nhoài như thế,anh rất cần em.Em hơn tất cả những bài thơ tình mà em hay đọc.


Em có bờ môi chúm chím của một con chim sẻ,rụt rè :
- Anh ăn gì,em ăn nấy.Đừng hỏi em....


 
Anh hì hì ,cười để trêu em :
  - Anh sẽ ăn hơn 1 ký thịt bò tối nay.Và em sẽ ú na,ú nần theo anh ,há nhỏ ?





Nhỏ của anh chu cái mỏ,rụt cổ :

- Anh kỳ ! Ác ! Biết người ta sợ mà.....



Lại cười. Anh gọi các món ăn,bắt em uống nước ( anh thích cách uống nước kiểu con cá đớp mồi của em ) anh khều ngón tay lên đôi má em.


- Bỏ tất cả những cái cân của nhà em vào thùng rác nha nhỏ.Đừng bị ám ảnh như thế.Em mê anh thì em sẽ xuống ký.Đừng lo.



Anh nhìn em,ngừng câu nói để em đoán.Đoán gì cứ việc .Em có thể chiếm cứ cả một buổi tối đẹp như thế này để đoán mò.Đoán đúng hay sai thì anh vẫn biết cách thưởng em như thường.


Chuyện đương nhiên.Khi đưa em về nhà đêm tối trời,anh biết mình sẽ làm gì em.Anh rất rõ câu trả lời ở tận cùng đáy mắt em.Nhỏ ơi !




...MỘT NGÀY BÊN NHAU
đăng sơn.fr







4. CHỈ MÌNH CHÚNG TA HIỂU


______________________________




Ra khỏi nhà hàng,thấy Nhỏ ngơ ngẩn đứng nhìn cơn mưa rào bỗng đổ ập xuống.Chẳng đứa nào mang theo dù,Nhỏ sợ ướt,đứng sát vào anh né mưa,né gió.Trông nhỏ nhoi,tội nghiệp.Người ta bảo là đàn bà giống như những con mèo,mèo thì hay ngại nước.


Con mèo nhìn anh.Cặp mắt nâu ,nâu :

- Trời kỳ há ,anh ? Khi không mắc mưa .. Lạ á !


Anh hôn ở chỗ hay làm em nhồn nhột.Anh cũng đang muốn ướt như bản nhạc xưa mà Đức Huy viết : " Đường xa ướt mưa ". ... Sao em không ở lại đây đêm nay,vì.... "

Ai viết nhạc dụ dỗ ai thì anh không biết.Em chẳng phải là con nít để bị anh dụ dỗ từ một ngày nào ấy ấy.Ở trong một người đàn bà hay có một đứa bé con lấp ló đâu đó.Anh chỉ cần nghiêng đầu suy nghĩ một chốc lát,anh có thể đưa tay để đón bàn tay đứa bé ấy.


( Thật ra hơi khó và cũng dễ,dễ : - Đừng tán tỉnh nhiều lời làm đứa bé sợ ,bé sẽ trốn chạy.
- Đừng lớn tiếng ra vẻ săn đón - Mặt phải ra dáng tỉnh bơ,thử lửa
- Đừng ngó con nhỏ lâu quá,Nhỏ bị ngượng....


Cả chục cái " Đừng,đừng như thế để thử lửa.Lửa riu riu bằng một ánh nhìn nhẹ nhàng,lửa phùng phừng khi giả vờ ghé tai,xích lại,xích lại để vai chạm vai mà nói : Nè ! Nè... Có tin vui cho em... / Nói xong rồi nín bặt,đón lấy dấu hỏi trong đôi mắt đẹp như hai hòn bi màu hồng đựng trong chiếc ly thủy tinh trong vắt....

Thử vài lần như thế để biến con nhỏ thành người lớn.Nịnh nọt một chút,khen ngợi vài ba câu gọi là .... Tỷ như : " Uí Uí Chời ! Bữa nay thấy nhỏ ngộ ghê nơi ... " Ui Ui ! Tóc chải đẹp,cái áo mặc hợp ghê ta ơi ! "

Khen nhỏ nhẹ như thế ,rồi đoán cái ép phê.Chưa đủ phê phê thì tặng thêm vài câu để nàng thành đàn bà,cho dù đàn bà kiểu trẻ con háo thắng :

Thử xem sao :

- Cô nhỏ nè . Tôi nghĩ hôm nay có thể có vài cái tai nạn lưu thông ?

- Sao vậy há anh ? Anh làm thầy bói mù há ?

- Không,em ! Cái áo hở cổ như thế,trông chết người....

- Quỷ nè ! Ai biểu dòm chi ?


Ai mà biết.Chỉ biết là cứ tòn teng như thế rồi con cá dính. Con cá bơi lội trông rất dễ thương,dễ nựng trong ánh mắt chàng.Chàng thấy mình dịu đi.Chàng không còn biết nhăn nhó khi đứng núp mưa bên nàng.Mưa càng dai,chàng càng mừng trong bụng.Cái bài Đường Xa Ưót..Nhẹp như thế,chàng đã thuộc làu.

Chàng nắm bàn tay,dụ ngọt :

- Bé nà. Anh đang thèm dắt em đi dươí mưa

- Uí trời ! Lãng xẹt á ! Bịnh hết đi làm ..


Anh nói bé đứng chờ dươí hàng hiên,cởi áo ngoài,choàng cho bé và dặn :

- Anh đi lấy xe,đón bé.Lỡ có thằng khùng nào bắt cóc bé,bé gào to lên há..Về ngay .Ngoan !



Khi anh trở lại thì Nhỏ còn đứng yên,Nhỏ nhào lên xe,rối rít - Tóc em ướt hết rồi nè,anh


Anh vặn nhạc tình trong xe,anh mở máy ấm và mở máy nói :

- Chuyện nhỏ mà thôi.Về nhà anh hơ bé.


Nhỏ im re ,re.Anh quay sang,ngó rất nhanh trên sóng muĩ nhỏ.Thèm ngừng xe,cắn cho vài phát cho bõ cái công dở trò bày chuyện tốn tiền đãi Nhỏ ăn nhà hàng. ( Biết vậy,ở nhà,ngồi vào bàn ăn,thủ thỉ vơí Nhỏ trước hai cây đèn cầy,vừa ăn ,vừa nói chuyện ,lại đỡ mắc mưa.... )



Đêm nhả đêm sau cái quạt kính rụt rịt đều đều.Anh nhìn sang thấy Nhỏ đang hiu hiu ngủ.Nghĩ đến cảnh đưa lưng cõng Nhỏ chạy vào cửa nhà,anh thấy vui vui và ấm áp.Hình như trong tình yêu của anh - Em chỉ là một đứa con nít.

Anh biết cách dạy em yêu anh.....


 

   5. KHI NGƯỜI TA ( biết ) YÊU NHAU

_______________________________________




Thời tiết nói hôm nay trời đẹp.


Ừ thì thế.Chúng mình đã có một ngày quá đẹp.Đẹp từ sáng sớm đến chiều tối.

Bây giờ là buổi tối.
Hai đứa tắt ngúm cái Tv bên góc tường để đừng có tiếng nói,tiếng động xâm nhập vào nhà.Bên ngoài trời hiu hiu gió.Lá cây xào xạc đong đưa dươí ánh trăng.Em đã bếp núc thì anh rửa chén bát sau khi ăn.Nhạc trong phòng ăn nhả nhạc,toàn là những bài chúng mình yêu thích...

Thi hành bổn phận công dân gương mẫu xong,quay qua quay lại,không thấy em,anh ngồi xuống sofa đọc nốt trang sách của Régine Deforges - người đàn bà viết truyện gợi cảm érotique rất tới - Có câu chuyện kể về cảnh vũ trường khiêu vũ,hai người ôm nhau,hôn nhau.Nóng và nóng !

Nghe tiếng động nhỏ ở ngoài hành lang sân vườn,anh đoán là em đang im lìm ,yên ả ngắm trăng ( khu vườn này chưa bao giờ từng có ma ) Buông quyển sách xuống mặt bàn dươí màu đèn ấm,anh nhẹ nhàng đẩy cửa nhà tìm em.Giữa mùi sân vườn,mùi cây cỏ ngây ngây,anh mơ hồ ngửi thấy mùi hương tóc em.Anh gọi em khe khẽ như sợ sẽ phá đi một thời khắc yên tĩnh nhất của em.

Anh theo mùi tóc em,tìm em và bàn tay em nắm lấy tay anh giữa khoảng sáng nhất của ánh trăng đêm từ chỗ em đứng.Chẳng ai nói gì vơí ai.Hình như chúng mình đang là hai người câm đang nói vơí nhau bằng thứ ngôn ngữ im lặng .

Một ngón tay nói trên gò má em
( Em sao rồi ? Sao em im ru như thế ? )

Ngón tay kia sờ vào cái đầu mũi anh
( Anh sợ em bị ai bắt đi mất tiêu há ? Sao kiếm em chi ? )

Đôi mắt anh tìm một khoảng trăng tròn trong mắt em
( Nhỏ ơi ! Anh cũng biết lặng yên bên em khi em im ru )


Bờ vai này đi tìm bờ vai kia và chìa 4 con mắt dựa nhau như bờ sóng vỗ vào biển tối om om,anh lắng nghe tiếng tim em,chẳng nghe tim em rộn rã như lúc anh hôn em ở chiều hôm qua,hôm kia khi anh nổi khùng,háu đói vồ em trên một đoạn đường vắng xe.Chúng mình đang ở một quãng đầu mùa thu,lá bắt đầu vàng,lá rung rinh theo gió chờ rụng.Cái áo hở vai của em cũng đang rụng từ những ngón tay anh chậm rãi.Em như một con sóc,bộ lông mịn run run từ mái tóc ủ hương.Tiếng dương cầm trong nhà vọng ra dìu dặt ( hình như ban nhạc đang hòa tấu bản Hương Ngọc Lan - Hình như thế...)

- Anh.... anh...

Giọng em thầm thì,rưng rức.Nhẹ và dịu lắm .Em không còn đóng vai người câm nữa.Em biết nói :

- Anh nè ! Ngày xưa,anh có đã yêu ai bằng em ?


Anh giật mình.Đàn bà có lẽ là một sinh vật lạ lùng nhất thế giới từ thời ông bà tổ tiên còn ở truồng .Đàn bà hễ mà dở chứng khẩu cung thì khó mà trả lời.Anh quanh co như một kẻ phạm tội mà cứ kêu gào là mình vô tội.

Anh nói :

- Em kỳ ! Làm gì có tình yêu nào giống như tình nào.

Em giương đôi mắt :

- Vậy là không muốn khai.Dấu diếm ,phải không nè ?



Em quay bật lại,choàng vòng tay qua cổ anh,áp sát ngực :

- Quên hết đi nghe.Tui cấm ông nhớ đến người khác.Tui đi guốc trong bụng ông mỗi ngày...

Em trừng trừng,kên kên :

- Hứa nha ? Quên.... Quên ..Nếu không thì ...

- Đừng làm anh sợ.Tội anh.Em ! Em !


Em biến thành bà la sát,gằn giọng : Tui muốn ông là của tui,Riêng ! Riêng !


Nữa ! Nữa ! ( Đang tình,đang ấm mà muốn kiếm chuyện há Nhỏ ? Nhỏ nè.Anh không muốn nhớ lại một đoạn đường mưa có hai kẻ xa nhau.Đã tội tình mà xa.Những màu xám,những màu lá úa đã một thời xa.Xa ! Thế mà xa ! Lắm khi,ta nên làm mất đi một phần nào trí nhớ của mình )...

Anh chống đỡ :

- Bây giờ..anh có em...Em đừng trả giá cái kiểu kỳ cục như thế.Chả ai dành ai giật.Hiền lành đi em .Ở đời này chả có gã đàn ông nào yêu được con mụ nào hung dữ như cọp cái.


Anh nâng trọn khuôn mặt em.Cụng trán cồm cộp vào cái đầu cứng ngắt của em :

- Đau không ? Đau chưa ?


Em nhăn mặt ừ ừ ,ư ử khi đau điếng,em bám chặt lấy cổ anh.Vòng tay xiết như gọng kìm.Gỡ nhẹ vòng tay,anh nhéo lấy cái đầu mũi của con nhỏ đang trở chứng khùng khùng ,tưng tưng.


( Có thể - là khi quá yêu,ta có thể bị khùng..... )


 






Hình ảnh đã đăng





Có TÊN ĐỂ " GỌI "




---


1.


Ngươi ta,ai cũng có một cái tên để gọi.Tên đẹp hay xấu xí là tuỳ thuộc vào lòng " hảo tâm " và sự sáng tác của cha mẹ.

Cha mẹ hiền lành và đơn giản ( không muốn nhức đầu ,mất thì giờ ) thì khi trẻ ra đời,họ chỉ cần đặt cái tên cho bé con là thằng Ba,con Tư hoặc là Út Mười ( 10 bis ! ) - Cứ như thế,chỉ cần nghe cái tên gọi thì biết ngay là người này thứ mấy trong gia đình.Đơn giản,tiện lợi...

Thế nhưng... Có bậc cha mẹ lại chọn cho con mình một cái tên thượng hạng ( cao cấp ) : Nó tên là Anh.

Gặp ai,ai cũng phải gọi là Anh.Nghe oai đáo để." Anh " con trai hay con gái cũng là Anh.


Kẹt một cái,nếu cô con gái,khi lớn lên gặp người yêu thì....


Ngôn ngữ Việt Nam mình thì chàng hay xưng là " anh " . Anh nhìn em,nói vơí em khi gọi tên nàng :

- Anh nè.Anh rất yêu Anh ( ! )


Hai cái " Anh " đụng hàng như thế thì .... Đó là chưa kể đến những trường hợp khác có vẻ trầm trọng hơn.




2. Tên của EM _



Anh không viết về truyện " Phiếm " .Anh không phải làm hề để em cười.Anh muốn nói vơí em một chuyện đứng đắn.Hãy ngồi yên,bó gối nghe anh kể một câu chuyện tình :


" Khi ta gặp nhau ,anh đã biết em tên là gì rồi.Biết thế mà vẫn không gọi em bằng cái tên cúng cơm hàng ngày của em.Ai cũng gọi em như thế,anh nghe nhàm tai lắm.

Anh ngó em,nói vơí em :

- Nhỏ nè. Anh cho phép bé mời anh một ly nước ở góc đằng kia kìa


Em chăm bẩm nhìn anh,em kên ( Và hình như trong đầu em đang nghĩ : " Thằng cha này lối và láo quá ! )

Và em phản pháo kiểu cấp kỳ :

- Ai cho ông kêu tui là bé ,là Nhỏ ? Tui có tên của Tui....


Anh nhớ lại,thời ấy áo trắng.Làm quen mấy cô nhỏ tóc dài,áo dài khó lắm.Đứng ở đầu ngả đường đón cô.Hỏi cô tên gì,cô không nói.Con gái thời ấy không phải là con gái của thời Net,của FaceBook thời cận đại.Con gái không cho biết tên nên đành gọi đại là Nhỏ nè,Nhỏ ơi....


Nhiều Nhỏ ngoe nguẩy bỏ đi.Nhiều Nhỏ nói thầm thầm : " Đừng theo tui há ! Ba má tui khó lắm ! "


Cứ vậy,cứ vậy. Hồn ai nấy giữ.


Anh thì chán lắm vơí những cái tên bị trùng hợp.Con gái tên Bông,tên Hoa ... Kệ con gái.

Lớn lên,mỗi lần anh có cô bạn gái nào hiền hiền,nếu nàng thích đọc thư và thích viết thư thì anh gọi trong thư là Bé ,là Nhỏ...

Anh viết :

" Nhỏ xíu nè !

Bữa nay,trời xìu.Đang chán đời,chán người,anh nhớ Nhỏ .Nhỏ đang làm gì ? ........... "


Đại khái là như thế.Thường thì Nhỏ viết thư lại để trả lời.Cái tật của anh là khoái con gái viết chữ đẹp- Càng đẹp càng tốt. Ngồi ở cái quán đẹp để nhạc tình,ngậm ngụm cà phê rủng rỉnh đọc thư con gái thì tình lắm. Có khi anh cũng bị tổ trác và trời hại : Có cô nhỏ răng khểnh bắc kỳ thời lá me Saigon,để ý anh,thương anh. Hai đứa thư từ qua lại.Kẹt cái là chữ của Nhỏ lá me Saigon viết xấu lắm.Đôi mắt ấy trong,đẹp như ô cửa sổ trời nắng xanh mà chữ thì như gà bơí. Và anh bị nguội .Anh chạy trốn.





" - Ai cho ông kêu tui là bé ,là Nhỏ ? Tui có tên của Tui.... "


Bây giờ. Anh đang thèm một ly cà phê.Trời đang muốn lành lạnh gặp cái con nhỏ từ chối chữ Nhỏ,chữ Bé vơí cái mặt kên kên.Vậy là Chảnh.Con gái hơi chảnh chút thì đẹp,có duyên -Chảnh nhiều thì......


Vậy mà anh cũng quen em. Anh biết làm em vui,em cười và khi em phát giác ra là cái tên thật của em đã bị anh quên khuấy thì chuyện đã rồi .Vơí anh : em chỉ là Bé .Ừ - Rất bé,rất nhỏ.


Hãy chấp nhận như thế đi.Vui vẻ mà nhận ( Cho dù đến một ngày nào đó,em chống gậy,chống nạng nhưng trong anh : Em chỉ Nhỏ như thế mà thôi )







đăng sơn.fr



 


   
 




 










Aucun commentaire: