-
----
Hai tháng hè, cô về quê phụ tía má . Thấy tiá má già rồi, thấy thương . Hai ông bà không chịu rời cái mương, cái nhà nhỏ xíu xíu ở bờ ao để lên thành sống như đã bao lần cô mời .
Tía phì phà ,nhả khói xanh um, bó gối, tía nói :
- Lên trển mần chi ? Để hít ba cái khói bụi hả con gái tao ?
Má dòm dòm tía, má trả treo, má nguýt dài :
- Ông chướng . Tui thích gần con gái tui . Ông cà chớn quá . Bữa nào tui bỏ ông, tui theo nó .
Cô lui cui dọn dẹp xó bếp, dòm chừng mà đoán thế nào hai ông bà cũng sừng sừng cãi nhau chí chóe .
Má nắm tay con gái cưng , hỏi nhỏ :
- Nhỏ nè . Có thằng nào ở trển để ý con chưa ?
- Má kỳ á !
- Sao kỳ hả mày . Lớn rồi . Chả lẻ ở dị hoài làm mắm sao ?
Cô lãng chuyện, cắp thúng, đội nón ra bờ ao . Gió miền quê hiu hiu thơm . Ngó mấy bóng dừa phơi gió trên con đê, cô thấy lòng nao nao .
Chưa kịp thả trôi những ý nghĩ của mình theo đàn vịt trắng cạp cạp thì cô nghe một tiếng nói sau lưng :
- Cô ! Cô này ! Cho tôi hỏi thăm nhé ?
Quay lại, thấy gã đàn ông cao, dáng thư sinh . Cô có tính hay kỳ thị, ghét dân bắc kỳ - Người ta nói đàn ông người Bắc hay đểu với cái lịch sự . Cô ngó châm bẩm gã từ đầu tới chân và biết ngay là dân thành thị : Áo sơ mi dài tay bỏ trong quần, đi giầy tây láng bóng , cái đầu chải thẳng, nước da trắng hồng như con gái .
Cô sẳng giọng : Ông hỏi cái chi ? Hỏi lẹ lên, tui có công chuyện .
Gã bắc kỳ hỏi thăm nhà chú Tám ở đâu ? Cô dợm bước chỉ ngón tay qua ngã mặt trời lặn . Đó ! Đó ! Rồi cô bỏ đi một nước .
Gió ngược chiều thổi lại bên tai cho cô nghe tiếng lầm bầm :
- Thật là đáng ghét . Người đâu mà cấm cẳn, chua lè .
Cô làm dáng hung hăng, quay lại :
- Ông nói ai chua ,ông kia ?
Gã hết hồn , chối quanh :
- Tôi .... tôi không nói cô . Mà cô này . Tôi chỉ hỏi thăm đường chứ có gì mà cô dữ vậy cô hai ?
- Sao ông biết là tôi thứ hai mà kêu ?
- Tôi kêu đại theo miền dưới này mà . Thôi, tôi chào cô . Chúc cô vui và hiền .
Gã xách cặp bỏ đi . Cô tiếp tục chân bước trên đê .
2.
Chiều mém đổ mưa, Tía gọi con :
- Gái nè ! Con chạy qua chú Tám, nói chú qua nhậu với tía ha . Bữa nay má mày có món ngon . Lẹ nha Gái .
Cô do dự, cô không thích cảnh đàn ông nhậu nhẹt ,mặt mày đỏ ửng . Cô ghét cái tật chú Tám nói oang oang , bể thành, bể vách .
Má cười hiền, kêu cô đi đi , để má làm đồ nhậu cho tía . Cô lầm bầm : " Dị mà má cứ hù đòi bỏ tía . Má mê tía thấy bà nội . "
Má vớ cây chổi chà dựng ở góc bếp, bá dí dí :
- Tổ cha mày . Kệ tao nha . Tao không thương ổng thì sao có mày ? Đi lẹ đi, tao quất cho mấy cây là ế chồng nha con quỷ !
Xuống con dốc nhỏ là cô thấy nhà chú Tám . Cô khựng chân lại khi thấy Gã Bắc Kỳ đang ngồi cạnh chú và nói năng cái gì đó. Gã mặc cái áo thun lủng lỗ , râu ria , gã gật đầu chào cô .
Chú Tám nghe cô mời, gật đầu vỗ vai gã :
- Nè . Đây là con gái ông bạn của chú . Mày theo tao qua bển nhậu với ổng há . Tía nó dễ thương, vui tánh lắm đa con .
Gã quay nhìn cô, gật đầu chào cái nữa . Cô nghĩ thầm " Coi bộ cha này đang gờm gờm ơn ớn mình " Đàn ông coi vậy mà nhát gan . Mới hù cho một phát đã sợ co chân .
Gã thay cái áo màu xám ngắn tay, im lìm sánh bước với chú Tám, đi xa xa cô . Cô giữ im lặng khi nghe chú Tám kể chuyện trên trời dưới đất . Chú nói cái thằng này là cháu cưng của chú, nó là con của anh hai chú . Năm nào, nó cũng xách gói về thăm chú . Nhà cửa hiu quạnh, có nó về chơi cũng đỡ buồn .
- Bữa nào dắt nó đi bắt cá nha con .
Cô lặng thinh, nghĩ trong đầu ( Cái ngữ này mà biết bắt cái chi . Chỉ vừa leo lên thuyền là đã qyúnh quáng ) . Vừa rảo bước vừa nghĩ thầm thầm vậy thôi, chứ cô thấy mình cũng quá vô lý . Người ta có chọc ghẹo, có làm gì mình đâu mà mình không ưa .
Trong giờ ăn, coi bộ Tía rất thích gã bắc kỳ, tía đon đả hỏi thăm nghề ngỗng , dự tính tương lai của gã . Chú Tám nâng ly đế ép gã uống, gã lắc đầu .
- Đàn ông mà không biết uống chút đỉnh, bết lắm con ơi . Mai mốt dià đây, mở phòng mạch , chắc gái quê chả con nào lấy mày há thằng nhỏ gà mái .
Tía má của cô bật cười ha hả .
Má cô dòm gã gà mái :
- Nè . Tâm ! Sao chú con ghẹo con, con không trả lời ?
- Thưa thím , con biết là chú hay đùa thế mà .
Tự dưng, cô bật cười , đỡ thấy ghét gã .
Chú Tám mét :
- Hổm , nó tìm được nhà tui là nhờ con gái anh chị đó . Có điều là nó nói gặp cái cô kia dữ như bà chằn .
Cô nhìn gã, gã ngó cô . Ân hận , cô mở lời :
- Xin lỗi anh há anh . Tại hổm, trời nóng nực làm tui dễ quạu .
Gã gật đầu , hiền khô .
3.
Mùa này, năm nào cũng chơm chớp rỉ rả mưa buổi sáng . Cô chạy xe máy lên thị xã đi chợ . Tình cờ, cô lại gặp Gã đang bước ra khỏi cái tiệm sách duy nhất . Mưa vừa kịp rơi, cô xách giỏ bước vội qua nhà sách núp mưa . Hai người chào nhau .
Chả nhẽ không nói gì, Gã bắt chuyện :
- Cô Hớ nè . Cô hay đi chợ đầu tuần há cô ?
- Úi chà ! Bữa nay ông biết nói giọng miền tây hả ông ?
- Cô Hớ kêu tôi bằng tên hoặc bằng anh cũng được mà . Tiếng Ông thấy xa lạ quá .
Cô ngó mưa ngập trên lề đường bên kia, gật đầu :
- Cũng được . Mà nè anh , lỡ gặp ai, anh đừng kêu tui bằng cái tên Hớ nữa nha . Tui ghét tía tui đặt cho cái tên thấy kỳ . Xấu !
- Tôi thấy tên cô không xấu . Tên nghe dễ chịu , dễ thương mà . Nghe hiền .
Đứng mỏi chân chờ mưa tạnh, Tâm cúi xuống xách dùm cô hai cái giỏ đầy ấp, rủ cô ngồi uống nước chờ tạnh rồi về .
Cô gật đầu .
Gọi ly cà phê đen cho gã, cô uống nước dừa . Tâm nhìn cô , dáng như thăm chừng :
- Cô nè . Bữa nay tôi thấy cô hiền hơn bữa nọ
- Hớ ! Bữa nay tui cũng thấy anh đỡ đáng ghét như bửa đó .
- Tôi có làm gì cô đâu ? Coi bộ cô khó tính ?
Nhìn mặt Tâm, cô cười hihihi . Hình như nước dừa làm cô cười êm và ngọt . Hay tại vì trời đang mưa . Cách nói chuyện chậm rãi từ tốn của Tâm làm cô thấy dần dà dễ chịu .
Cô tò mò hỏi Tâm tại sao ra trường mà lại mò về cái nhà quê thị xã chỉ có mấy ngàn dân này để mở phòng mạch . Tâm nói là Tâm thích chốn này, ở thành phố lớn quá, anh thấy ngộp .
Cô giật mình khi nghe Gã xưng là anh . Cô bắt lỗi :
- Ai cho phép anh xưng là anh mí tui dậy ,anh ?
- Thì tại cô kêu tôi bằng anh .
Ưà, thì là vậy. Cô thấy mình lại vô lý thêm một lần nữa .
4.
Chiều nhà quê, chiều ngày nào cũng mưa, nghe lách tách rỉ rả nước trên bè lá chuối ngoài hiên thấy buồn buồn sao đó. Ruột gan , lá lách cứ lâng lâng rầu rầu, tự nhiên Hớ thấy nhớ đám bạn trên phố . Chẳng biết tụi nó có nhớ đến mình không ?
Mưa rỉ rột rìa rào nặng hạt . May ở ở gian nhà trên cô còn nghe tiếng tía má lục đục hăm he nhau như con nít mới quen nhau, chơi đã rồi vùng vằng giận hờn nhau vì ba cái lãng nhách .
Nghe giọng tía nói như hầm hừ má :
- Tui mà biết bà dữ dậy, sao hồi đó tui nhắm mắt lấy bà chi ?
Má ghè lại chẳng tha :
- Tui nhớ tại hồi đó , ông cứ tò tò theo tui, ngày nào cũng ghé . Thấy cái mặt là thấy chán nhách .... Ai dè ...
- Hơ hơ . Dị mà tui ngó cái mặt bà là tui biết bà đã chịu đèn . Phải dậy hăm , bà kia ?
Má tủm tỉm, cười cười . Cô thò đầu len lén ngó hai ông bà rồi cũng bật cười mình ên . Tự dưng, cô nghĩ đến thằng cha " gà mái " kia . Lâu quá, không thấy gã kể từ bữa chiều mưa đầu chợ . Nghe hắn nói hắn đi mấy hôm để tính toán giấy tờ làm ăn . Cô ờ ờ rồi quên lững .
Cô chợt thấy mình quá vô duyên khi nói với tía một cách tự nhiên :
- Tía nè . Con thấy lâu rồi, tía không kêu chú Tám qua nhậu nữa ? Bộ tía có chuyện gì hục hặc với chú ấy há tía ?
- Sao bữa nay mày đổ chứng một cách ngang xương dị hả , con gái . Mày nói mày ghét thấy đàn ông nhậu nhẹt mà ?
- Thì ... thì đàn ông có chút rượu thấy vui vui mà tía ?
Tía má ngó nhau rồi quay qua ngó cô . Má cười cười :
- Á ! Á ! Tao hiểu rồi ....
Tía của má là một người đàn ông rất thông minh . Ông đưa tay khều khều vai má . Má on ẻn như hồi còn con gái . Họ không nói ra , trong bụng họ có bài hát tên là " Phải lòng con gái bến Tre " .
Nhìn thấy hai nụ cười đồng lõa của tía má, cô quê lắm . Hây hẩy bỏ đi một mách . Mở cái máy phát thanh, tự nhiên họ phát ra bài Tiếng hát chim đa đa của tay ca sĩ nào hát, nghe buồn não ruột . Càng nao nao, càng thèm một tiếng chuyện trò .
Mưa làm sao biết nói . Mưa chỉ muôn đời làm ướt người ta .
5.
Lịu hịu vậy mà thời gian rớt xuống đất cái độp làm cô Hớ giật mình . Cô chưng hửng thấy gã gà mái bước vào sân, tay bưng mấy gói quà , mặt mày đỏ ửng . Gã vỗ vai tía, nghiêng đầu chào má :
- Dạ, cháu mới về . Thấy có mấy món , cháu nghĩ là thím và chú thích .
- Mày bày vẽ chi cho tốn tiền, há cháu ? Ghé thăm nhà tụi tao là vui rồi .
Cô Hớ ngó gã . Mắt cô liếc tới, liếc lui khi nhìn mấy gói quà nằm trên bàn . Gã đang xùm xụp húp nước trà, cô hỏi nho nhỏ :
- Rồi quà của tui đâu , ông ?
- Tôi , ờ ờ .... Tôi lỡ đãng trí quên mua rồi .
Nói cái câu thấy ghét . Tía má cười ha hả, Tía mồi điếu thuốc , giọng nhừa nhựa nghe mát rượi :
- Má mày giữ thằng nhỏ ở lại ăn cơm nha . Nè, hai đứa bây chạy u qua nhà chú Tám, mời chú qua đây tao chờ đó, bây !
Má cười, biểu đi đi .
Hai đứa ven theo con đê híu híu gió mát , tóc Hớ bay bay. Chẳng nghe Hớ nói gì . Gã im lặng, lòng áy náy biết là con nhỏ có lẽ giận hờn . Đầu óc gã đang lung tung loạn xà ngầu .....
Đi một đỗi, ngang nhành thù u , lá đổ bóng lưa thưa, gã chậm chân , nói như nài nỉ :
- Cô Hai này ! Cô đừng giận tôi nghe . Nói vậy chớ, tôi có mua quà cho cô nè, cô hai .
Cô cũng khựng chân, con măt chăm bẩm ngó , ngó :
- Mà mắc chi anh mua quà cho tui há ? Để tiền đó mà mua quà cho vợ anh .
Mặt Tâm đổi sắc . Làm như gã đang trúng gió .
Cái gì vậy hả trời . Ngày xưa, tôi có yêu một người, người ta tham phú quý bỏ tôi đi rồi , cô Hai . Ai mà thèm lấy tôi chi ....
Cô thấy tội nghiệp gã . Cô ngồi xuống ngay bờ sông, hai người im rơ, mắt thả trên dòng nước trôi đám lục bình . Nghe đâu đó có mùi thơm buổi chiều óng ánh nắng .
- Bởi vậy nên anh buồn, anh bỏ dìa xứ này sống hả anh ?
Cô vòng mấy ngón tay, xoắn, xoắn cái đuôi tóc rồi liếc gã, chờ gã trả lời . Gã im rơ .
Hớ muốn nổi cọc, nổi doá . Rồi Hớ cũng im, bụng rầu rầu ; ừa ưà , mình cũng phải hiền lại chớ ha . Dữ quá thì mất duyên .
Cô nhỏ giọng, khều khều như đứa nhỏ cầm nhánh cây khều ổ kiến đen :
- Có gì buồn thì nói tui nghe, sẽ đỡ buồn .
Cô ngó chăm bẩm gã, thấy mắt gã làm như có mưa . Sao mà tội . Trời đang nắng mà .
Gã dấu màu mưa, giả bộ cười tươi, thọt tay vào túi quần, gã móc ra cái hộp màu hồng .
- Nè cô . Bằng chứng là tôi đã không quên cô .
Làm như kiến đang gặm gót chân Hớ . Cô dấu nhẹm nụ cười :
- Dữ hôn ! Tui tưởng anh rất oán tui .
- Trời !
Đàn ông gì mà ít miệng, ít lưỡi . Cô mở cái hộp thấy cái vòng đeo cổ màu bạc . Cô nâng niu, nói trỏng :
- Thích lắm á . Cám ơn ha .
Lời cám ơn của cô như gió ngọt lìm, như nước dừa khi khát , phải ngừng chân ở quán bên đường . Trong giọng nói của Hớ có cái ly đầy đá chưa kịp tan dưới nắng . Gã thấy nhớ ly đế của chú Tám, gã nghe mồn một bên tai giọng cười hiền hòa của má cô Hớ . Má thấy quá vui, quá hiền mà sao má đẻ chi cái con nhỏ dữ dằn như mụ chằn tinh ?
- Bữa nay, tôi thấy cô vui, cô dịu dàng ?
- Bộ ông đang nhớ nhung cái dữ của tui hả ?
- Thôi mà . Làm ơn ....
Cô chịu, cô gật đầu .
Hai đứa đứng dậy, đi tìm chú Tám . Hai đứa, đứa nào cũng thấy vui .
6.
Con người mình mà, bộ là gỗ đá gì cho cam . Cô thấy vậy khi đứng ở một ngã ba đường, xe buýt, xe đò, xe lam ngập lòng phố lớn . Công việc lúc nào cũng như bóng ma treo tòn ten lủng lẳng trên mấy cây kim đồng hồ . Người thành phố lúc nào cũng chạy như vắt giò lên cổ , Hớ ghét kiểu chạy của họ .
Đi lần vào mấy con hẻm nhỏ để về phòng trọ, nghe tiếng chó sủa gâu gâu, cô sực nhớ tía má, nhớ mùi nắng trên con rạch có mùi khai khai, ngây ngấy, nhớ mùi canh chua cá lóc khi má hì hục má nấu . Nhớ đủ thứ, nhớ ơi là ....
Cô định bụng sẽ kiếm chuyện ,xin nghỉ việc về quê, cô biết mình chịu khó chịu cực, dễ gì mấy mùa nước lớn, mấy mùa mưa ở quê làm cô lùi bước .
Người ta hay chép miệng : trời sinh voi, sinh cỏ . Trời ! Mèn ơi ! Mấy con voi chỉ có bốn cẳng, hai cái ngà mà chúng sống tỉnh queo, cỡ cô, cô có cái đầu, hai bàn tay, hai bàn chân , làm gì mà sợ đói .
Vả lại ....
Cái câu vả lại này mới là có chuyện mà nói . Hớ nhét quần áo vô va ly, túm mấy cái giỏ , đón xe về quê, Hớ cẩn thận, không quên mang theo cái " Vả Lại " kỳ cục đó .
Xuống bến xe, Hớ tạt vào nhà sách đầu thị xã, bụngtính mua vài cuốn sách về làm quà cho người mà Hớ đã lỡ dữ dằn, ba đá . Hớ ân hận quá . Người đâu mà .....
- Mèn !-
Cô nghe tiếng nói quen, quay lại .
- Mèn đét !
Hai cái kêu mèn mèn đụng nhau . Hai cặp mắt ngó nhau , muốn gặp, muốn nói nhiều lắm đó chớ , mà sao không nói được , làm như có cái cục gì nghẹn nghẹn nơi cổ họng .
Mèn kia làm như luýnh quýnh như gà mái mắc đẻ .
Mèn này im re . Biết gì mà nói , mình là đàn bà, con gái, nói ra thấy kỳ .
Hai ánh mắt ấy đụng nhau . Mèn chi mà kỳ, sao chẳng ai mở đầu sau câu nói . Bàn tay , bàn chân ngượng nghịu bắt chết .
Thấy gã đứng dựng cho một cục như trời trồng, cô hít một hơi dài, lấy sức ra vẻ tự nhiên, rồi hỏi trỏng :
- Đi đâu dị hả ?
- Đi ... chơi lung tung mà , còn Hớ, Hớ đi đâu ?
Chèm ! Chèm ! Người đâu mà chả biết ăn nói, cứ lập đi, lập lại bắt chước như một con két .
Cô ngó cái bộ vó bảnh bao đó, nói nhỏ như nói đủ cho mình nghe :
- Tui mới về tới, định bụng ghé đây mua cho anh vài quyển sách đọc chơi .
Gã hí hửng ,cúi lưng đỡ dùm Hớ mấy xách hành lý ngổn ngang dưới chân :
- Mua làm chi cho tốn tiền há cô ? Tôi còn nhiều sách báo mà .
Cô mím chi, cười cười rồi nói như trả giá :
- Nè cái ông kia, tui mua sách cho ông, rồi ông bao tui uống cái gì trước khi về nhà nghe ông ?
Tâm gật đầu mau mắn : Có đói bụng không, tôi đưa em đi ăn mì .
Sao lại thay chữ Cô bằng chữ Em lẹ làng vậy ông gà mái ? Cô thấy nếu bắt bẻ gã hoài cũng tội nghiệp gã . Ừa, ừa, thôi thì là Em cũng được .
Gã chăm chú nghe Hớ kỳ kèo trả giá thêm lần nữa :
- Nè ! Nè ! Trước mặt tía má tui, tui cấm anh gọi tui bằng em nghe không ?
- Sao lạ thế hả em ? Gọi trước hay gọi đằng sau thì cô Hớ nào cũng giống nhau . Bộ ở trong cô có cả thảy là hai cô Hớ hay sao ?
Hớ ngậm cái ống hút nước mía, hai con mắt như hai hột nhãn , cô nghĩ bụng thấy gã có lý . Té ra gã cũng không đến nỗi nào công tử cục bột đớ lưỡi trước mặt phụ nữ . Tính cô không thích loại đàn ông lanh chanh nói quá nhiều theo kiểu tán tỉnh bốc hốt . Nhớ ngày xưa, cũng vì ham nghe cái ngọt, cái bùi, cái tâng bốc của một gã trong trường mà cô thất thân và mang thai . Bà cô em của tía phải ra tay cứu giúp để giải thoát giọt máu của kẻ sở khanh đó . Ở dưới quê, tía má chẳng hay biết gì để khỏi mang tiếng với chòm xóm . Bây giờ, lâu lâu nghĩ lại, cô vẫn còn buồn .
Tiếng động cơ rú ngoài quán làm Hớ giật mình quay ra nhìn . Đám thanh niên lỡ cỡ chừng bảy đứa dựng xe, cười đùa nhốn nháo rồi kéo nhau vào . Chúng trững giỡn, nghênh ngang khi thấy một cô bé bế em cũng vừa vào quán xin tiền, hai chị em mặt mày xanh xao, nhem nhuốt .
Thằng tóc dài ngang vai cười hô hố, khều vai cô bé chị :
- Mặt mày thấy xinh đó chứ. Anh cho em 10 đồng, em về làm đào anh há em ?
Mấy thằng kia nhốn nháo vỗ tay, nốc bia cười khoái chí trong khi cô bé đỏ tía mặt . Mắt cô chớp nhanh, cúi xuống nhìn đứa em trai . Lại nhốn nháo, lại có tiếng vỗ tay hò hét kèm theo vài câu thô tục .
Khi con bé khóc oà, bế em chạy ra cửa, Hớ nóng mặt, muốn nổi giận , cô nghĩ nếu cô mà có võ thuật thì trong đám có ít nhất là ba thằng gãy răng, xịt máu . Hớ rời bàn, đi nhanh theo con bé, gọi giật ngược và dúi vào tay bé tờ giấy bạc . Cô vuốt má con bé, dịu dàng :
- Nhà em ở đâu ? Sao lại thế này ?
Gió lùa vào cửa quán khi cô rời con bé , trở vào quán nước thì thấy Tâm đang đứng với đám choai choai . Nhìn đằng sau lưng , Hớ chỉ thấy tấm lưng rộng của Tâm che vài khuôn mặt lũ trẻ . Tiếng xì xầm , lào rào trong quán của những người khác làm Hớ không nghe rõ Tâm đang nói gì với lũ cao bồi .
Khi Tâm trở lại bàn thì lũ nhóc rời bàn, nhảy lên những chiếc xe, tiếng động cơ rú lên từng chập , bỏ lại làn khói xanh .
Hớ tò mò hỏi gã :
- Anh ơi ! Anh đã nói gì với tụi du côn ấy há , anh ?
Gã cười nhẹ, nâng ly cà phê nguội . Gã lắc đầu, lãng chuyện :
- Hớ nè ! Tội nghiệp con bé ấy quá .
Hớ gật đầu, chớp đôi mắt , nhìn ra cửa như muốn thấy lại con bé :
- Em có cho bé tiền và hứa trở lại giúp bé .
- Anh yêu quý những người có lòng nhân như em .
Hớ nhìn Tâm . Trong đầu Hớ có câu " Ủa ! Ủa, Anh với Em sao mà ngọt sớt ? " Ngọt như dị từ hồi nào vậy ta ơi ? "
Cô nghịch ngợm hỏi thẳng Gà Mái :
- Ai cho kêu tui là em há ,anh ?
- Tôi cho phép tôi đó . Cô làm gì được tôi chứ ?
Thấy Tâm lên cò, Hớ cúi mặt im rơ . Cô đang phát hiện tính cách của gã qua một cái nhìn khác . Điệu này, có lẽ không bao giờ cô bắt chước chú Tám gọi hắn là gà mái nữa . Hắn ít nói, có lẽ là người cọc tính , chắc hắn giả bộ hiền lành qua mắt thiên hạ . Mà .... ơ ... ơ ... Thiên hạ là ai , thiên hạ đã rời quán để chỉ còn hai đứa ngồi lại .
Bữa nay, Hớ muốn mình hiền, mình nhỏ nhẹ, mình dễ thương . Để làm cái chi vậy cà ?
Hớ đỏ mặt khi thấy hắn châm bẩm nhìn mình :
- Em nè ! Tôi ghét phụ nữ chằn lửa nha em .
Cô nói nhỏ :
- Sao xưng bằng tôi dị ? Tự nhiên cái đổi giọng thấy ghét .
- Tôi thấy em ăn hiếp tôi, tôi quạu đa em .
Hớ mắc cười, không dám cười ,sợ hắn nói mình chọc quê hắn với cái giọng giả lơ lớ tiếng Nam . Ông ơi ! Người nam xứ tui hiền hòa lắm . Tụi tui giả bộ làm oai chanh chua chút đỉnh thôi .
Tâm nhìn đồng hồ tay, dắt Hớ ra bãi xe taxi, nói Hớ về lẹ cho tía má mừng, Tâm sẽ chạy xe hai bánh theo sau . Lúc băng qua đường, có chiếc xe đò chạy ẩu phóng lại, Tâm lật đật buông mấy giỏ hành lý , nắm chặt tay Hớ, kéo vào lề .
7.
Cô ngồi yên bó gối, ngó xuống hai bàn chân mình, thấy mười ngón chân đang nhúc nhích . Chúng đang nói chuyện với nhau . Đứa này hỏi thăm đứa kia :
- Mày có thấy, có nghe cái gì hông ?
- Tao không thấy, chỉ nghe thôi .
- Nghe cái gì hả , mày ?
- Nghe người ta nói họ nhớ cái chỗ ngồi . Nhớ cái đầu phố, đầu ngõ ấy .
- Người ta là ai dị hả ?
Chẳng có tiếng trả lời, trả vốn gì . Chỉ nghe mấy cành lá liêu xiêu ngoài vườn; Má đang phụ tía ở đám rẫy dưới nắng chang chang . Lâu lâu má quay lại thấy con nhỏ ngoôi đìu hiu, má đưa cho tía lon nước, má chép miệng , lầm rầm :
- Lâu quá, không thấy thằng gà mái ghé nhà há ba nó ?
Ba nó ngừng tay ở đọt khoai, giọng trầm trầm :
- Nè bà . Cẩn thận lời nói nha bà . Tui thấy nó không có gà mái gì ráo trọi nha bà . Nó nghe được, nó buồn mình đó , bà !
Má gật gù, má im rồi phụ tía tiếp tục rẫy cỏ sát bờ ao . Quay lại, lâu lâu vẫn thấy con nhỏ ngồi bó gối .
Cứ chiều chiều xuống, gà rúc vào chuồng ,ai nấy về nhà xum vầy quanh bữa cơm . Thấy cái mặt con gái rầu rầu, má đâm lo lắng :
- Gái nà ! Mày bệnh hả con ?
- Không má .
- Hay là mày lại nhớ phố phường, nhớ đám bạn ở trển ? Tao nói rùi mà, ở dưới này buồn lắm .
Thấy cô không trả lời, tía má chép miệng.
Hớ định bụng đem cái " Không Mà " đó chôn vào bụng cho tới ngày mai . Ai dè.
Má la lên, thấy mừng mừng : - Nó kìa, nó đến .Thằng Gà.....
Thấy chồng ngó, bà bụm kịp miệng, hai con mắt biết cười . Hớ ngó ra sân đang xâm xẩm tối, Hớ không cười, Hớ làm mặt lạnh lùng .
Nghe tiếng đon đả của tía má thấy mà ghét . Gã ấy người dưng . Mắc cái gì , chớ ?
Thì thầm, thì thọt một hồi lâu với tía má, gã ra sân , dáo dác tìm Hớ . Gã cất tiếng kêu Em Em .
Em im re thấy muốn nực . Gã xum xoe :
- Em nà, tôi có quà cho em .
- Mắc gì ?
Tâm phì cười, đưa cho Hớ xấp vải lụa . Hai đứa chẳng ai bảo nhau, cùng bước ra bờ ao, bữa nay trăng sáng, trời nhẹ liu riu . Nghe tiếng lõm bõm dượi mặt nước khua, Tâm nói, giọng nhẹ :
- Tháng tới, tôi mở phòng mạch, em giúp tôi nha , em ?
- Tui biết chi mà giúp anh .
- Thì Hớ làm thư ký giùm tôi chớ ? Tía má em nghe tôi mời vậy, vui lắm .
- Trời ! Mắc gì tới tía má tui chớ ?
- Cô làm khó tôi chi vậy , cô Hai !
- Tui cấm anh kêu tui là cô Hai .
Tự dưng cái Tâm tìm bàn tay trái của Hớ, Tâm nắm hồi lâu, chẳng thấy con nhỏ rục rịch rút tay về . Giọng Hớ như dính bụi mưa bay :
- Lỡ anh làm chủ tui ,anh ăn hiếp tui sao ?
- Ai nói em vậy ? Tôi hiền mà, em
Chữ em như thế , nghe ngọt, nghe xuôi lòng .
Hớ giở chứng thắc mắc :
- Anh nè ! Sao anh tử tế với nhà em dị ? Kỳ !
Nói xong, Hớ thấy mình bị hớ . Xưng là em là có chuyện rồi . Hèn chi mười ngón chân mình , tụi nó đồn rùm . Thây kệ ! Lỡ rồi .
Tâm lúng túng, không biết cách nào trả lời cho xuôi chèo . Chả lẽ lần này, có thêm một người lắc đầu hay sao . Tâm vụng về trong ngôn ngữ, Tâm chỉ biết những ngày kia đi công chuyện, sao mà lòng mình không yên .
Gió buổi tối làm như có mùi gì thơm thơm qua mũi . Hay có phải là mùi thơm của tóc gái quê ?
@nguyênhạ & đăng sơn.fr
....
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire