samedi 26 juillet 2014

° ÁNH SÁNG

.






Nhiều người có trí nhớ rất tốt , họ như cái bảo tàng viện lưu giữ những dấu tích . 

Tôi cũng là kẻ có trí nhớ không đến nỗi nào quá tệ nhưng vì không thích cái âm u như bụi mờ của không khí bảo tàng viện nên tôi ao ước mình là cái kệ sách . 

Những trang sách thơm thơm luôn có điều để kể . 

Sáng nay , trời âm u lạ thường , nhìn kệ sách với những cái tựa đề , gặp lại quyển sách đã mua ngày cũ . Sách mang tên : L'ART ZEN DU TEMPS - Nghệ thuật dùng thời gian . 

Liếc lại vài trang , ngừng đọc , bỗng nhớ đến một cô gái khi đã viết một bài cho cô : 



" Tôi nặn óc để nghĩ ra một vở kịch loại xã hội tâm lý và sau một tuần khổ sở ,tôi có bản kịch ngắn chừng 1 tiếng trình diễn . Trong vở kịch có vỏn vẹn 5 người . Truyện kể về một mối tình ảo . 
Viết xong thì đến phần tìm kịch sĩ . Tôi cần 4 vai nữ và 1 vai nam . Quay qua quay lại thì tôi thấy có 3 diễn viên nữ . Họ chuyên đóng vai hài ở những vở kịch mà tôi đã viết và đã đạo diễn . Sau khi đăng báo tìm diễn viên đóng vai chính ( đào thương ) thì chúng tôi nhận được một đơn xin thử vai . 
Đó là một cô gái trẻ,cô bước vào văn phòng tuyển vai với một cây gậy ngắn,dáng cô mỏng manh . Tôi hỏi cô : - Mắt cô bị gì ? Giọng cô dịu,âm rõ : - Bác sĩ mắt nói chừng 1 tháng nữa thì mắt em sẽ hỏng . Không chữa được . 

- Bây giờ thì sao ? 
- Em thấy mờ mờ . 


Tôi nín lặng để suy nghĩ . Làm cách nào để cô giữ vai chính ấy ? Chuyện kịch kể là cô gái đi tìm bạn ở net để kết thân vì ngoài đời cô rất nhút nhát và ...... 

Tôi thử hỏi cô : - Mắt kém thì làm sao cô học được kịch bản ? 
Cô gái cười,vẻ tự tin : - Dễ mà .Sẽ nhờ người đọc bản kịch . Trí nhớ của em rất tốt . 

- Cô có bao giờ đóng kịch chưa ? 
- Ông à ! Đời này đã là một vở kịch . Em đang đóng vai một cô gái có chí khí và tự tin . 

Vì câu nói như thế,tôi gật đầu ,nhận cho cô vai ấy . 
Tôi không tìm đươc vai chính đóng vai gã tình nhân nên tôi kiêm luôn vai chính . Sau hai tuần tập dượt,chúng tôi lên sân khấu . 
Phải nói là cô gái ấy diễn tuyệt vời . Cô biết khóc như thật . Cái nắm tay là cái thật . Cô hôn cũng như thật chứ không phải là kịch . Người ta nói là khán giả đã khóc sụt sùi ở đoạn cô bỏ đi để khỏi làm người kia đau khổ . 

Sau buổi trình diễn . Ở hậu trường,cô nắm lấy tay tôi và nhỏ giọng : - Ông nè . Đêm nay ông có thể đưa em về nhà không ? - Sao vậy cô ? 
- Mắt em hết thấy gì nữa rồi . Lúc trình diễn,em chỉ " thấy " một bóng đêm trước mắt . Và em đã đếm thầm những bước chân để trình diễn. Ông chẳng biết gì . 

Tôi chảy nước mắt . 
Vậy sao ,em ? Như vậy,người mù lòa là tôi . Không phải là em ..... " 




° ° ° ° 




2. 





Đọc lại để nghĩ đến cô . Nghe đâu cô gái ấy đã lập gia đình , có một đứa con nhỏ . 

Có việc đi ngang thành phố ấy, ghé lại thăm cô . Trời đang có màu xanh, tôi bảo với cô như thế . 

Cô nhỏ nhẹ : 
- Lâu quá rồi mới gặp lại nhau . Để em nắm tay thầy lâu chừng 15 giây . 

- Để làm gì ? 

- Để " nhìn " thầy lâu hơn bình thường, thầy quên là người mù phải nhìn bằng đôi tai và bàn tay ư ? 

Để lại bàn tay mình trong bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấy , tôi nhắm mắt, ' nhìn ' cô bằng cái cảm giác của một người mù đi tìm hạnh phúc . Hạnh phúc của mình là dùng thì giờ giữ lại một nỗi vui, một chút dịu dàng . 

Cô cắt đứt ý nghĩ của tôi : 

- Rồi đó . Em đã nhìn , tay thầy đang ấm, có nghĩa là thầy đang vui vẻ, khỏe mạnh . 

- Còn em . Có cái gì vui thì kể cho tôi nghe với ? 

Theo chân cô vào căn nhà bếp gọn gàng ngăn nắp , cô thuần thạo pha trà, pha cà phê , những cử động rất vững vàng chính xác . Nhìn quanh quẩn khi kéo ghế ngồi vào bàn sát khung cửa sổ. Hỏi : 

- Con trai em đâu rồi ? 




Sau một khoảng lách cách của tiếng ly tách, rồi thêm một chốc lặng thinh, cô nhẹ nhàng đặt ấm cà phê và những viên đường vào chiếc đĩa sứ màu trắng . 

- Ở khá xa , có lẽ thầy không biết gì . Chồng và con em đã mất sau một tai nạn xe cộ chừng hơn ba năm trước rồi . 


Bờ vai cô run bẫy, tai tôi cũng lẫy bẫy . Những lời nói của mình sẽ rất thừa thãi khi không biết tìm ngôn ngữ để an ủi một vết thương lòng . Cô đỡ lấy bàn tay tôi đang đặt nhẹ trên vai cô . 

Giọng lấy lại sự trầm tĩnh như đêm hôm nào sau vở kịch, cô đã nói " Mắt em hết thấy gì nữa rồi " . Lúc ấy, tôi nhớ là mình đã ứa lệ . Đã nóng hổi, u buồn pha nỗi đắng ngắt và tiếc nuối . 


Bây giờ , giữa bàn tay cô ở yên trong tay mình , không lẽ tôi oán trách dùm cô với ông trời, với định mệnh oái oăm .Nén tiếng thở dài vì sợ cô nghe thấy sẽ buồn hơn ,( người có ý chí mạnh như cô không bao giờ thích sự thương hại , tôi hiểu - ) 

- Em cần gì ở tôi ? Tôi có thể làm gì cho em ? 


Cô quay sang chỗ có tiếng nói , dịu dàng : 

- Hãy viết hộ em một bài viết tên là Ánh Sáng . Em đang nhìn thấy thầy ghé thăm em . Trong trí nhớ của em có nguồn ánh sáng như ngày nào em đã diễn kịch với một niềm sung sướng . Và em biết , hạnh phúc nào cũng có một thứ ánh sáng riêng . 




Em ngồi yên để không nhìn thấy cái gật đầu của tôi . 


Và bây giờ , tôi đang viết cho em với thứ ánh sáng của em . 





đăng sơn.fr 













Aucun commentaire: