Đang đi dưới mưa . Một con đường đẹp và đẹp .
Vừa xong tiếng cười khúc khích , cô quay sang hỏi anh :
- Sao anh không làm cuộc sống của anh giống như mình thích ?
Ngừng bước chân lại giữa lối đi, nghe tiếng mưa tí tách trên cánh dù , anh ngỡ ngàng vì chạm phải câu hỏi kỳ lạ ấy .
Chưa có ai hỏi anh như thế . Thế nào là sống một cuộc sống mà mình thích hả em ?
Ta có cần định nghĩa cho rõ ràng những điều mình thích hay không ?
Và kể thêm về những điều mình đã và đang không thích ?
Những bước chân của chúng mình lại tiếp tục đoạn đuờng , anh dùng thì giờ kể cho em nghe những điều mình đã may mắn có được trong cuộc sống ..
Chuyện dễ hiểu mà thôi . Mỗi ngày bắt đầu bằng sáng sớm . Rời con mơ, mở mắt thấy mình còn sống .
Nhìn những ngọn đèn bật sáng, mở cửa nhà nhìn màn trời có thể yên lành khi thời tiết có vẻ ấm áp , không mưa bão . Tai nghe tiếng chim hót vang .
Như vậy là may mắn . Dễ chịu để bắt đầu cho ngày mới .
Dĩ nhiên là khi " đụng chạm " với những công việc, những tình cảnh giữa người và người thì có khi trục trặc .
Có khi mình bình tĩnh để không phản ứng quá mạnh bạo .
Cũng có khi mình lao thẳng vào vấn đề với vài hậu quả nặng hay nhẹ, còn tùy .
...
Có những ngày như hôm nay, anh thoải mái đi bên cạnh em .
Trời mưa thì trời cứ mưa . Mưa để có lúc em đặt những câu hỏi rất bất ngờ .
Như :
Em hỏi về chuyện viết lách :
- Có phải là khi mình viết là vì mơ đến những điều mình chưa đạt được ?
Em hỏi - Hỏi những câu có thể làm khó anh không ít .
Khi viết . Em sẽ muốn viết về điều gì ?
( Nhưng mơ ước chưa thành tựu ? Những phân vân, đắn đo , những điều làm mình áy náy cần giải tỏa ? ... )
Với anh thì đon giản hơn .
Để có thể viết , anh chỉ cần một đoạn đường để tản bộ . Với em hoặc đi một mình .
Khi đi dạo một mình, anh ngắm trời, ngắm đất, ngắm cây cối và để dành một khoảng trống thoải mái để em có thể chen vào .
Em nhỏ bé . Không cồng kềnh cả trăm ký lô nên em không choáng chỗ .
Em với cả trăm câu hỏi về cuộc đời, về những việc thuận và nghịch lý trên cõi đời này .
Đừng hỏi anh quá nhiều vì lẽ : Anh không phải là một quyển sách giáo khoa để có thể trả lời suông sẻ những điều quá khả năng của anh .
..
Mưa vẫn mưa trên cây dù của chúng mình . Ta đang đi trên đoạn đường quen thuộc . Trên con đường này, anh biết rõ một điều là anh đã để sẵn một chỗ trống cho em chen vào :
Ở bàn tay anh chìa ra, ấm áp bóp lấy bàn tay em .
Nỗi lặngtĩnh ở bàn tay anh là tất cả những ý nghĩ yên lành nhất khi em bên anh .
...
Cô mở tròn to hai con mắt .
Hình như cô không hiểu rõ cho lắm những lời anh đang diễn giải .
Cô đành cười tươi, dụi mặt vào cánh tay anh và cô nhỏ giọng :
- Ừ thôi . Em sẽ không hỏi han thêm gì nữa . Miễn là anh có đủ chỗ để chứa đựng em .
Đơn giản vậy thôi .
..
đăng sơn.fr
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire