mardi 5 novembre 2013

. CHUYỆN KỂ ...

.



  


                                         * 
                        CHUYỆN kể về CHÚ CHIM muốn làm Nhạc sỹ

                                                *          ( photo           &                  texte by dangson.fr )    



  


   _________________________________________________________








     Buổi xế chiều - Nghe chuông điện thoại vang :

      - Sao chưa đến ? Tụi này chờ . Lạc đường hả bạn tôi ?








    - Làm sao mà  lạc . Có những chỗ mình đã đi ngang để đến bên nhau ...


                             

                              


    Trời đang đổ chiều với một chút mưa,chút nắng trên con đường chạy dọc theo bờ sông đến nhà bạn .



                                  






   *   Cái làng nhỏ xíu xiu chừng mấy nhà ,lưng lững dưới bầu trời xám đục (  mùa thu thì như thế )








    Đậu xe,thả bộ ,bấm cho bằng được vài tấm ảnh khi thấy ánh  chiều còn lóe sáng ....





    Sau những tấm ảnh ấy là lúc chúng mình có chỗ ngồi bên nhau . Buổi chiều còn dài . Chẳng lẽ ta lại vội  vàng ?


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 


      .     Tôi ngồi yên và rất ngoan nghe bạn thả ngón đàn . Bạn chơi bài  " Lệ Đá " và  ' Love Story  ' để nhớ lại một thứ không khí ở phòng trà của những đêm Paris ngà ngọc .                                         .
  Hãy khiêu vũ với những ngón tay nghệ sĩ .                         
 
 
Nói với ngón tay út tay phải của bạn là nhờ nó mà tôi nghe được những notes cao nhất . Hình như là giọt cà phê rất đậm đà của một buổi tối văn nghệ
 
 
 

                                                                      - Ừ -  ừ,thì như thế . Vui đi,cười đi khi đời sống của mình có âm nhạc như người tình dẫu có lần rời nhau .
 
 
 
dangson.fr . 2013




. Khi những ngón tay phải của bạn vừa ngừng lại sau bản hòa tấu pop music thì có chuyện lạ  :









 .  


 - Bạn này ! Nó là ai mà sao dám cả gan nhảy nhót như khiêu vũ trên phím đàn ?
 
 
 
 
 
 
...
 
 
 
 Bạn ngừng đàn để kể câu chuyện xảy ra vào đầu tháng tám vừa qua :
 
 
"   Tôi ra vườn thì thấy dưới tàng cây có thằng bé này rơi xuống ,đỏ hỏn . Nhìn lên cao chẳng thấy cha mẹ bé đâu . Chẳng lẽ để  nó mồ côi và chết khi vừa mở mắt chào đời ?
 
Nhẹ nhàng nhấc cậu lên. Thấy cậu bé run cầm cập ,mỏ kêu pít pít . Tôi mang vào nhà,ủ ấm cho nó và cho nó uống vài  giọt sữa . Nghĩ trong đầu là nó sẽ chầu trời ...
 
 
 
   Ngày hôm sau,ghé cái làn đựng bé,thăm bé . Nàng  tôi và tôi mừng rỡ khi thấy bé chim đứng ngửa cổ đòi ăn . Chúng tôi đặt tên cho bé là PIT.
 
 
   Từ 3 tháng nay,Pit lớn tộ, quanh quẩn trong nhà . Khi chúng tôi hát hò,chơi nhạc thì Pit lẩn quẩn chung quanh . Khi tôi nằm dài trên sofa,Pit nhẹ nhàng đậu yên trên bụng . Pit bắt đầu khám  phá tất cả dụng cụ nhạc khí . Chúng tôi biết cậu bé  rất yêu âm nhạc .
 
 Pit thích nhảy nhót trên những phím đàn .
 
 
  . Pit rất thích nhạc kiểu Pop và biết quay lại khi nghe gọi tên . Có lúc,tôi quên tắt đàn,vừa rời phòng thì nghe  tiếng đàn vọng lên . Hoảng hồn chạy vào  thì thấy cu cậu đang nghịch trên phím  '' Tong ! Tong ! "
 
 
 
 
 
 
Cứ như thế,cậu sung sướng theo bén gót hai chúng tôi .
 
 
 Sáng hôm kia,cậu ta giận dỗi và muốn nổi khùng lên ,bay vòng vòng trong nhà vì một lẽ :
 
Tôi mang Pit ra vườn hong nắng,cho nó nghe đồng bạn đang hót vang và bảo nó :
 
 
- Cha phải trả con về với thiên nhiên và đồng loại  . Con cứ việc bay đi ,Pit !
 
 
   Pit ngẩn ngơ nghe ngóng và tỏ ý sợ hãi . Nó mổ liên tục vào bàn tay tôi ( Khác hẳn với khi đói bụng đòi ăn thì Pit mổ vào bắp chân  chủ ... )
 
 
 Thế là nó giận dỗi quay trở vào nhà . Nó quay lưng - im thin thít  .
 
 
 

                                     Gọi tên thế nào cũng không thèm quay đầu lại .
 
 


                                           Chúng tôi lắng nghe  nỗi lặng thinh của cậu bé để hiểu là kể từ đây,gia đình  và lẽ sống của cậu là cái nhà này .


    Nơi có bàn tay ve vuốt của mẹ mỗi khi mẹ muốn đùa và dạy dỗ Pit  :


  
                        

 
    " Pit ơi !  Ơi Pit . Con không có chỗ nào chứa con thì con ở lại đây . Con học  hỏi để hiểu tiếng người . Thả con ra bầu trời kia , có chắc gì con hiểu được ngôn ngữ của đồng loại . Cha mẹ,anh em  Pit không bao giờ biết nghe nhạc đâu con  "




    Ở đây đi  - Một ngày nào đó, con sẽ thành một nhạc sĩ tài danh để giúp đời có cái để vui -

 
Và như thế : Pit trở thành một siêu sao của thời Internet . Biết đâu có ngày Pit  nổi tiếng !
 
 
 
 
 
 
 
 








   đăng sơn. fr 

Aucun commentaire: