Như những bức thư tình dài nhất thế kỷ.___________________
THƯ TÌNH KIỂU MỚI NHẤT .
.
Người ta hay có kiểu là " Có mới Nới cũ " vì hay chán, vì tham lam .
Anh rất sợ em là người ta như thế nên anh cần những điều mới khi viết cho em .
Và anh nghĩ ra một cách thức kiểu chưa ai làm .
Mỗi khuya, khuya, anh gọi em ở phone , và anh hẹn :
- Nè ! Đi ngủ nhớ để chuông báo thức . Chừng 6.30 sáng nghe .
Anh không chờ em gật hay lắc đầu . Anh cúp máy vào mũi em .
Anh ngồi vào bàn giấy, nghe lại bài ' Để Quên Con Tim ' . Chỗ có khúc hát : ' Ngày rời Paris , anh đã để quên con tim '
Đúng ra thì kẻ đã để quên con tim ấy là Em -
Phải rồi . Những vỉa hè trên phố chiều ấy rất đẹp .
Khi em nhỏ nhắn đi cạnh anh . Những đoạn cầu, những con đường ấy đã văng vẳng tiếng phong cầm của những nghẹ sĩ chơi dạo .
Anh dắt em lại hàng bán sách cũ, chọn mua một quyển sách kể chuyện tình và anh ghi vào một trang nào đó một hàng chữ . Anh viết rằng : " anh đã giữ chặt nhịp tim em "
Nhớ lại dòng chữ nhỏ nhắn ấy, anh viết vài dòng chữ ở lá thư gõ thẳng trên bàn phím .
Như sau :
'' Thức dậy chưa ? 6.30 sáng sớm . Đọc vài chữ này rồi muốn ngủ lại thì cứ việc .
Đọc và biết rằng : ở một buổi khuya rất khuya, anh đã nhớ em .
Nhớ một người mù chữ T.Y trong trái tim tôi . .
Vậy đó .
Mỗi ngày một nhúm chữ để không thể nào em lấy lại những nhịp tim của em đã bị anh chiếm mất " .
Vậy đó .
Mai mốt , anh sẽ viết thư tình kiểu khác .
đăng sơn.fr
ĐI LẠC
---
- Có khi nào em đi lạc không em ?
- Có khi nào ...... ?
Anh để em trả lời câu thứ nhất = chữ Có hoặc Không .
Câu hỏi thứ 2 thì khó hơn vì phải vận trí để đoán ( càng đoán thì ta càng thông minh vì lẽ : Trong tình cảm,ta cần nhiều đến sự nhanh nhẹn thông minh của trí tuệ... ).
Tự xưa đến nay,anh đã có lắm lần đi lạc.Lạc ở một khu rừng rậm lúc đi dự trại hè hướng đạo.Cũng may là anh đã học nằm lòng những phương cách định thế,nhắm hướng ....Khi tìm đường về lối cũ thì mừng vô cùng - Nhẹ nhõm lắm !
Khi ghé California,thăm khu giải trí của Disneyland thì anh cũng bị lạc chiếc xe đậu trên parking rộng mênh mông vào 2 giờ sáng.Những lần lạc là những lần lên ruột.Từ một dãy núi cao ngời ngợi trên đoạn đường thăm thẩm tối mịt ở Nice vùng nam đất Pháp ( lúc ấy,xe hơi sắp sửa cạn láng xăng .Ôi ! Ôi ! ) - Rồi lại thấy mình tìm được lối thoát.
Ở mặt tình cảm của một gã đàn ông thì anh cũng bị " đi lạc " - Đóng ngoặc kép vì có khi " cố tình " đi lạc.Thế mơí gọi là có chuyện để kể.
17 tuổi,thấy mình đi lạc trên một mẫu giấy trắng vơí 3 chữ võn vẹn : ( . . . ) Sau đó,biết vậy mà không phải vậy : Đó chỉ là một chốc để nhịp tim hoảng hốt bần thần mà thôi.17 tuổi hỉ mũi chưa sạch !
18 tuổi,thấy mình lạc lõng ở bản nhạc mang tên How can I tell her " giữa đêm giáng sinh khi đi vơí đám bạn đến dự buổi party ở nhà người khác.Những tình khúc có tempo chậm rã rời hay làm mình rơi nhịp tim ra khỏi một vòng ôm ! Với bản tính hay tự ái và hơi chanh hỏi chảnh,anh đã hay tự hào là ' tôi biết giữ cửa tim tôi chặt lắm ! ' Không thật là như thế đâu. Khi đi lạ lạc là đi lạc.
Em hẳn rõ,con đường của tình cảm không hề có cái bản đồ chỉ đường nào .Tất cả những bài hát,những câu văn cũng không bao giờ chỉ dẫn con đường vào tình yêu.
Ở một đêm tối trời,bước chậm bên người đi qua cây cầu lộng gió,ngửi thấy mùi tóc hiu hiu thì mình lạc.
Vào một buổi sáng mơí tinh nhuộm màu nắng hạ,đến đón ai đó ở cổng nhà,chở người đi học,thấy mình như muốn lạc đường để khỏi đến trường nữa.
( Người ta có thể rất hư hỏng để dụ khị nhau :
- Trốn lớp sáng nay - Đi quán nghe nhạc á ?
- Trời ơi ! Có bài thi !
- Thì thi rớt .Có sao đâu ?
Người ta lắc đầu nguầy nguậy.Lắc như thế thì cái " Ẩu " này đành chở cái " Lắc " kia đến trường.Ở trên tập vở,có dấu một lá thư tình học trò để người ta đừng đi lạc ở lời dụ mời của kẻ khác - Lạc nhau,tội lắm người ơi ,ơi ơi ! )
Bao nhiêu trời đêm,bao nhiêu ngày sáng qua đi.
Bao nhiêu chặng đường đây đó khắp nơi.Những tấm bảng chỉ đường đã bạc màu sương gió bão táp,chẳng có cái bảng chỉ dẫn nào chỉ cách để yêu nhau , đừng loạng quạng lạc lối.Và như thế,anh lại đi lạc thêm lần nữa.
.... Đi lạc trong ánh mắt em nhìn anh .Bóng tối vương nhẹ một điểm sáng rực rỡ như ánh sao sáng nhất chỉ đường cho anh đến bên em.
Yên lặng,lần mò ,hụt hẩng tìm cái tôi chính thức của mình trong trí óc,anh biết anh đã bị mất cái mã số của trái tim mình.
Và em là người giữ cái mật mã ấy.Mật mã nằm nguyên vẹn ở câu chữ :
"- Có khi nào ...... ? "
( Câu hỏi thứ 2 ở đầu bài )
đăng sơn.fr
CÒN LẠI NHỮNG NGÀY CUỐI NĂM
______________________________
Mỗi năm đều như thế,những ánh đèn lung linh giăng mắc khắp nơi,những màu đỏ,trắng,hồng vẽ hình quà cáp giáng sinh nhắc lại cho anh biết là sắp hết những ngày cuối năm...
Muà đông đến nơi anh ở.Những bước chân của nó là hơi lạnh ẩm bám trên cành cây đang trơ lá,những hơi thở của nó làm ẩm ướt trời đất từ sáng sớm đục sương mù.Có ngày trời cóng đông đá,có ngày trời buông mưa rồi nắng bất chợt...
Cứ như thế,ngày tháng trôi.Người ta bảo rằng mùa đông rất chậm chạp lê thê vì nó hay buồn bã,xám đục,anh thì không nghĩ như thế.Một ngày chỉ vỏn vẹn có 24 giờ,những cây kim đồng hồ trên những con số cứ lần lượt trôi như dòng sông.Có đôi lúc,tình cờ nghe lại bài hát cũ mang tên " Xin thời gian qua mau ",anh lại thầm trách tác giả đặt tên cho bài hát như thế cho dù anh chỉ lỏm bõm lúc nhớ,lúc quên là ai đã hát và hát gì ? Hình như bài ấy do cô Hoàng Oanh hát trong một cuốn băng nhựa,anh đã rụng rời,thấm thía khi nghe để lòng trùng xuống trong cái nhà hàng nhỏ khi anh làm công việc chạy bàn vào những ngày xưa lúc mơí rời quê nhà.
Lúc ấy,cũng vào những ngày cuối năm,trời băng giá bên ngoài và trong tâm hồn,anh cũng đã bị giá băng.Cái lạnh bên trong hoặc từ bên ngoài chỉ là một cảm giác;cái cảm giác ấy có chữ " trống vắng " .Trống vì một khoảng cách dài khi ta xa nhau và vắng vì không còn thấy nhau.
Lúc ấy,có những buổi chiều sau khi nhà hàng đóng cửa nghỉ,anh đã thả bộ lang thang trên những con đường nhộn nhịp người mua bán,nhìn cửa hàng lộng lẫy hàng hóa,nhìn những người yêu nhau,mặt mày hớn hở,anh lại ngẫm nghĩ đến đôi chữ trống và vắng.
Trống không có nghĩa là âm thanh của tiếng trống đang dập dìu theo nhịp bass của điệu nhạc disco thời anh em Beegees hát Tragedy vang dồn từ một cửa tiệm bán đĩa nhạc.Chữ vắng không nằm trên từng bước chân của khách qua đường. Chữ Trống Vắng nằm trên mặt bàn của quán café khi anh im lìm ngồi nhìn thành phố cổ qua khung cửa kính.
Những buổi chiều mùa đông như thế đã thả bóng tối xuống rất nhanh trên ngã phố - những buổi chiều đều giống nhau - Để đi đi,về về.Đi từ một cánh cửa và về để chui vào một cánh cửa của việc làm...
Có những đêm khuya,sau khi nhà hàng đóng cửa,anh lại rã rời lê bước chân lên từng bậc thang lạnh lẽo để ngán ngẩm ngó căn phòng trọ.Nghĩ đến em,anh lại thắp đèn,lôi cuốn tập dầy cộm giấy trắng ngồi viết.Mực màu xanh trải đầy trên giấy trắng.
Màu trắng là màu tà áo dài ở những ngày áo trắng của em,của anh.Ngày ấy đã đẹp và thơ mộng.Những ngã đường buổi trưa,buổi chiều ươm nắng loà xoà dưới hàng cây,ta đã nhìn nhau,cười nói vơí nhau ở từng hàng hiên quán nước,ta đã nói vơí nhau những điều bình thường nhất của một người yêu cho người yêu....
Tháng ngày như thế đã trôi đi.Vùn vụt !
Em !
Bây giờ là những ngày cuối năm.Rồi người ta sẽ tụ nhau ăn uống,đàn hát,nhảy múa,người ta sẽ cùng nhau chờ cái đồng hồ điểm đúng 12 tiếng boong boong,thế là hết một năm, nút champagne nổ tung,nào ly,nào tách từ những lời chúc tụng nhau cho một năm mơí đến và sẽ qua đi. Hình như anh không thích những lời chúc tụng.Hình như anh thấy trong những lời chúc ấy có cái gì không được tự nhiên như hình dáng của sự kiểu cách,làm điệu.
Em !
Anh viết những dòng này khi đêm đang trôi về sáng.Một ngày mơí được bắt đầu và chẳng khi nào chúng ta biết được điểm nào là sự giới hạn giữa ngày và đêm.
Đêm đang về sáng,anh không pha đường vào ly rượu vang đang uống khi viết,viết giữa sự khuya khắt và nỗi lặng thinh.Đây không phải là một bức thư tình viết cho một người tình.Tình yêu ấy đã được gói kín trong một cái hộp kẹo hay thuốc tây,trên bìa hộp đựng có ghi ngày sử dụng và ngày hết hạn.
Khi tình yêu mất đi,cái hạn định của thời gian ấy cũng chỉ còn là những con số và chữ để giữ lại như một kỷ niệm.
Ừ,thì là kỷ niệm.Kỷ niệm trôi vào giấc ngủ.Ngủ ngon,em.
Ngủ ngon.đăng sơn.fr
Như những bức thư tình dài nhất thế kỷ.
___________________________
đăng sơn.fr
TÌNH Ở MÙA THU
Đi ngủ chưa ?
Nếu đã ngủ rồi sau khi đọc kinh thì chúc ngủ ngon.
Ngủ ngon để lấy sức.
...
Khi thức dậy, nếu trời ấm,nắng xanh trong veo thì sẽ có tiếng chim hót ngoài vườn.Cây lá muà thu có lẽ đã tả tơi.Cũng chẳng có gì lạ lắm đâu.Mỗi muà có cái đẹp riêng.Đâu phải lúc nào trời cũng ngát màu hoa xuân.Chẳng lẽ lúc nào trời cũng ấm áp hoặc rực lửa như một mùa hè vừa qua.
Mùa thu đang nằm dài trên những con đường ngập vàng lá.Những cơn mưa nhỏ rơi rơi.Mưa như thế nào thì cũng là mưa.Chỉ là mưa thôi.Mưa bụi lất phất sẽ làm những người yêu nhau biết nhớ nhau hơn.
Trên một con dốc lưng chừng dẫn về con phố nhỏ,hai người yêu đưa bàn tay cho nhau nắm.Cây dù nhỏ do chàng cầm để che cho nàng khỏi ướt,bàn tay còn lại kia thòng chéo ra đàng sau lưng cho bàn tay nàng nắm.Giữa hai bàn tay là một hơi ấm.Gió mưa trời thu chỉ đủ vừa lạnh làm bàn tay này nắm biết nắm chặt bàn tay kia.
- Lạnh không em ?
Chàng quay sang,ngửi mùi tóc quen của người yêu.Chàng nghe tiếng im lặng của nàng.Người yêu ngước lên để nói vơí chàng bằng ánh mắt.
Trong ánh mắt ấy,chàng đọc được nhiều thứ lắm : Một thoáng nồng nàn yêu thương,một thoáng mè nheo của con mèo nhỏ,một tình thân quyến rũ,một nỗi nhớ nhung chưa bao giờ có thừa để nói và không nói.
Bước chân chàng đưa nàng vào quán nước.Hai người chẳng bao giờ thích những quán nước có đầy người ,đầy tiếng ồn ào.Chuyện dễ hiểu mà thôi : Những người yêu nhau là những kẻ luôn tìm cách chạy trốn trần gian.Họ chẳng còn nhìn thấy ai ngoài họ.Họ chỉ muốn lắng nghe tiếng nói thầm thì của nhau mà thôi.
Tùy cách của mỗi người khi yêu .Có kẻ tán tỉnh nhau rất màu mè,có kẻ đùa nghịch liên tục ,cứ làm như ngồi im lặng thì người kia sẽ buồn chán trong im lặng...
Chàng có cách thức yêu riêng của mình khi ngồi bên cạnh nàng.Mùi hương tóc của nàng,bờ vai tròn lẳng có những sợi tóc dài của nàng đã cho chàng nhiều thứ.Nàng biết cười bằng mắt khi đọc được ý nghĩ từ ánh mắt của chàng.
Nụ cười trên bờ môi hồng thắm ấy muốn nói :
- Đang muốn hôn người ta há ? Không được.Cấm biểu diễn ở nơi công cộng.
Chàng ngậm ngón tay cái của nàng và cũng cười trả lại bằng mắt :
- Anh hiểu em.Em thích sự kín đáo..
Chàng không nói nhiều hơn,vì nói quá sẽ thừa điều muốn nói về sau.Nàng yêu vô cùng sự lặng yên của chàng.Nàng yêu cách thức hôn của chàng trong một bóng tối ngang góc công viên thành phố.Trước khi ôm vai nàng để ghì chặt nụ hôn trên môi ướt của nàng,chàng đã nói :
- Biết không ? Bóng tối là đồng lõa của tội lỗi.
Nàng đã định cãi lại : - Yêu nhau không có tội.Bỏ nhau mối có tội.
Nhưng chẳng bao giờ nàng có đủ thì giờ để phảng kháng lại câu nói " tội lỗi " ấy của chàng vì nụ hôn ấy chặt quá,dính quá.Nàng cảm thấy bị ngộp.Ngộp như muốn tắt thở trong vòng tay của chàng.Tình yêu chàng đã là một sự bất khả kháng nơi chàng.Ánh nhìn của chàng trên mắt,trên đầu mũi và ở tất cả những nơi khác trên thân thể của nàng đã là những điều tận cùng trên mọi điều có thể từ chối nếu còn đủ khả năng cưỡng chống nơi nàng.
Khi nhận lời tỏ tình của chàng,nàng chỉ biết để mình trôi theo chàng - Anh muốn đi đâu,em đi theo anh - Và cứ như thế,chàng đưa người yêu đến những cánh đồng lộng gió,đến những điểm cao nhất của một ngọn đồi để cùng yên lặng nhìn ngắm hết thảy một thành phố nhỏ nằm bên dưới.Từ cái nhìn ấy,nàng thấy một dòng sông lặng lờ uốn khúc.Chàng ve vuốt nơi tròn tròn trên bờ vai nàng.Giọng êm như một khúc hát chậm,rõ nhịp : " Em biết không ? Anh thích sự tĩnh lặng của một dòng sông "
Nàng bám lấy chàng,kiễng chân hôn lên cổ chàng.Giọng nhũn đi,nhũn như thể đang chờ một bóng mưa :
- Em hiểu được điều anh muốn nói
- Nếu em không hiểu thì anh bỏ em.
Nàng biết chàng hay nghịch ngợm để nói đùa.Chẳng bao giờ ai lại thích nghe những lời đuà kỳ cục như thế.Nàng quay ngoắt đi,buông bàn tay chàng để chạy rất nhanh xuống cánh đồng ngập hoa vàng.Chàng đuổi theo và đỡ kịp nàng khi nàng vấp ngã.Vòng tay của chàng ôm nàng chặt hơn.Chàng thì thào trong hơi thở gấp gáp vì mệt.Chàng rúc mặt vào vùng ngực nàng.Giọng nhũn,mềm,êm :
- Anh chỉ đùa thôi -Tha lỗi cho anh.
Vùng ngực êm của nàng không cho chàng thấy kịp những giọt nước mắt hờn dỗi của nàng.Nhịp tim đập mạnh đã ngăn tiếng nàng định trách móc chàng.Những bàn tay có móng nhọn của nàng ghì lấy đầu tóc chàng khi chàng say sưa để hôn.Bờ ngực của người yêu là một cồn cát nóng.Nàng lắng nghe tiếng tim đập và nhịp thở gấp rút của nàng.
...
Bản nhạc rất ngọt của Diana Krall mang tên Love me like a man đánh thức chàng bên ly cà phê vừa nguội.Giọng nàng êm giữa tiếng dương cầm thánh thót :
- Anh đang nghĩ gì ? Sao im ru lâu như thế ?
Lắng nghe tiếng nói của nàng,lắng nghe người ca sĩ hát xong đoạn cuối,chàng đưa bàn tay mềm của nàng lên môi hôn :
... Anh đang viết cho em - Người yêu - Như những bức thư tình dài nhất thế kỷ.....
________________
Em !
" Khi tôi vẫn còn nhớ em " .Đó không phải là một cái tựa của một tình khúc do cái ông nhạc sĩ lẩm cẩm nào đó đã viết.Đó chỉ là một ý nghĩ ngắn gọn khi anh thức dậy.
Buổi sáng không đẹp lắm sau những ngày nóng nực hạn hán.Thời tiết đang thay đổi như đài khí tưọng đã loan báo.Mà có hề gì đâu,nắng quá thì sẽ phải mưa thôi chứ.Mưa để mặt đất cằn khô này còn có cái để mọc,để con ngưòi còn có cái để ăn,để uống.
Chờ những giọt cà phê chậm rãi chảy xuống,anh mở cửa ra vườn để tập thể dục và hít thở mùi sương mới của sự bắt đầu cho buổi sáng.Bóng tối vẫn còn bao trùm trên vạn vật.Tiếng chim khe khẽ hót đầu ngày.Chiếc xe tram điện sóm nhất đã đi ngang,có tiếng chó sủa nghêu ngao ở đây đó...Tất cả những điều anh nghe thấy,nhìn thấy đều mới.Tinh sương.
Chỉ có bài hát từ cái radio là cũ kỹ mà thôi khi anh kéo ghế ngồi vào bàn ăn.Người ca sĩ đang hát
" Si tu savais combien je t'aime ..." ( Phải chi em biết được tình yêu của anh ).Lời bài hát rũ rượi quá ! Bài hát kể về một tình yêu chẳng toàn vẹn ,khi xa người trong bao sự tiếc nuối để rồi phải nói lời than van :...Phải chi em biết..Phải chi em đừng xa tôi...
Em biết không ? Trong tình yêu,anh rất ghét chữ phải chi,phải chi...Ghét thêm cụm từ " Thà đừng,thà đừng quen nhau,yêu nhau để làm chi ?..".Ôi !
Ôi thôi ! Nghe thấy khá cải lưong,hát bội và hồ quảng.( Anh chẳng có ý gì để chỉ trích bộ môn cải lương mùi mẫn đâu dù không phải là cái' gout ' của riêng anh )..Anh đã từng nghe,từng nếm phải những lời lẽ của những bản nhạc tân thòi có những cái tên khủng khiếp hơn nhiều.( Chẳng hạn như bài " Không yêu nữa thì thôi " hoặc là : " Yêu một ngưòi,sống với một người ).Chẳng hiểu cái văn vẻ của văn chương để đâu khi người ta viết và đạt tên cho những bài hát kiểu thưong mại,kiểu mì gói ăn liền như thế ? Có những tình khúc vẫn mãi mãi ở lại với thời gian và cũng có rất nhiều bản nhạc bá láp để chỉ nghe thoáng qua một lần rồi buông chìm vào đáy vực của quên lãng.
À ! Nhắc đến chữ " Quên Lãng " thường thức ấy thì anh lại nhớ rằng : anh đang nhớ em.Nhớ quay quắt.
Chẳng biết nhớ để làm gì ? Cái nhớ như thế có ích lợi gì không ? Hay tại mình nhớ để bộ nhớ của mình còn có cái để làm việc ? Thòi gian trôi và bụi thời gian có sức tàn phá mãnh liệt lắm.Có những ngưòi sẵn sàng quên nhau,tàn bạo mà quên khi vừa mới nói lời yêu nhau.Có người vẫn giữ đưọc cho mình một trí nhớ bền vững qua bao tháng ngày.
Anh phải liệt kê anh vào hạng người thứ hai đó.Có nghĩa là anh chẳng quên điều gì cả.Không quên là mình đã có những tháng ngày rất êm đềm,từ một lá thư tình lần đầu tiên ngoài cửa lớp ngày ấy.Từ một góc môi hẹn hò với môi mắt và lòi ấp úng,vụng dại.Cảm giác yêu thương và đuợc yêu ấy vẫn bám theo anh cho đến bây giờ.( Trong đó,và chỗ ấy có em ! )
Em !
Khi em đọc những dòng chữ này,anh nghĩ rằng em chẳng có gì ngạc nhiên phải không ? Thì vậy đó.Vẫn là anh.Anh vẫn thế như lúc bàn tay nhỏ nhắn của em nằm gọn lõn trong bàn tay của anh.Hơi ấm của một cái cảm giác gần gũi thân quen...Thành phố ấy đã có những cơn gió bụi,những cơn nắng ,những hàng mưa bay,bàn tay của chúng mình đã có đầy đủ những mưa,những nắng.Bàn tay có hơi ấm của tình yêu tự nó đã nói lên những điều cần nói.( Mà cho dù bàn tay anh đã không đủ một ngôn từ để nói với em thì em cũng đủ sức để hiểu anh.Anh biết nói bằng ánh mắt khi anh nhìn em,khi anh đi tìm ánh mắt và môi hôn nồng nàn từ em.. .. )
Vậy đó,em !
Anh ngừng viết cho em ở những hàng chữ mềm nhớ nhung như thế này để sửa soạn viết tiếp cho cuốn truyện dài vừa đặt cho một cái tựa: " Vòng Tay Người Dưng ".
Em có hiểu thế nào là danh từ " Ngưòi Dưng " và " Cựu Ngưòi Dưng " không ? Dễ lắm ! Ngưòi dưng là một kẻ rất xa lạ.Để khi quen biết nhau rồi,ngưòi ấy trở thành một " cựu ngưòi dưng " như một câu hát từ xưa : Ngưòi dưng khác họ đem lòng mến thương.
Anh đã đem lòng mến thương và đậm hơn nữa,thật thà hơn nữa là anh đã yêu thương em.Để phải nhớ đến em.Từng ngày,từng ngày....
Anh có vài người bạn.Mỗi người có một cách lạ.Lạ vì sự suy nghĩ,vì cách thức sống cũng như cách giao tiếp của họ.Trong những lần gặp gỡ,trong những buổi tiệc họp mặt ăn uống,anh thích lẳng lặng ngồi yên ngắm nghía họ.Họ im lìm hoặc cười nói để anh được chia sẻ hoặc có khi lây cái vui buồn của họ.
Khi về nhà.Một hai ngày sau,anh có cái để nghĩ ,để viết về họ.Họ là những thế giới riêng biệt.
Có một ông bạn,chẳng biết ông ta đọc cái gì anh viết và đọc ở chỗ nào.Ông ta gọi phone cho anh và nói :
- Tớ thấy cậu rất cô đơn khi viết.Hình như ít có ai hiểu cậu.
- Vì sao ?
Bạn anh cười rồi nói tại sao. Có lắm lúc anh chán nói về anh.Nói về anh để làm gì ? Ngày nào cũng chừng đó.Cái mặt cũ mèm.Công việc cũng cũ mèm...Chỉ có những nụ cười của hàng ngày là mới mà thôi.
Em biết không ? Có những nụ cười rất thân tình và cảm động .Chẳng hạn như khi anh nghe câu :
- Tôi sinh ở Việt Nam ...
Anh đã nhìn người đàn bà Pháp mới quen.Con mắt anh tròn xoe - Kinh ngạc.
Bà đầm mở hình ở cái phone di động cho anh xem ảnh của một cậu bé người việt.bà nói,giọng rưng rưng :
- Con trai tôi là người việt.Tôi đón nó ở cô nhi viện khi nó mới 2 tuổi...
Anh thấy cay ở mắt.Anh đã muốn khóc.Và anh cám ơn bà mẹ nhân từ ấy.Thấy bà mẹ Pháp ấy đẹp vô cùng ! Đẹp như một bà tiên trong chuyện cổ tích khi bà say sưa kể về thằng bé và bà vẫn giữ nguyên cái tên tiếng việt của nó.
Hai người ở lại nói chuyện với nhau cả gần một góc buổi sáng.Người mẹ ấy nói về nghệ thuật vẽ tranh và về những chuyến đi xa khắp nơi của bà...Về những tấm ảnh phong cảnh,những chiều sâu của những mẫu chuyện của đời sống.Theo bà thì chuyến du hành kỳ thú nhất là sự đi sâu vào tâm hồn của những con người...Sau những chuyến đi như thế thì bà ngồi vào bàn viết.
- Tôi sẽ viết về bạn.Được chứ ?
- Bà cười.Tươi hơn hoa.Đẹp hơn những đám mây đen đang hăm doạ trên bầu trời.
Em thấy đó.
Anh đang viết.Và ở trên những dòng chữ này,anh không cô đơn như bạn anh đã nghĩ.
Ai ở đời cũng sợ chữ cô đơn - Đơn độc.Anh cũng thế.Anh đã nếm,đã biết cô đơn là cái gì...Anh đã có những đêm khuya quạnh vắng.Trời mùa đông . Sâu ! Lạnh ! Đã đi qua khắp con đường ở phố nơi xứ người.Thỉnh thoảng ngước mắt nhìn lên những khung cửa sổ còn thắp đèn để thèm một hơi ấm.Anh đã hình dung đến một cảnh ấm áp của một mái gia đình quay quần..
Những cánh cửa khép chặt.Những bóng tối mở rộng theo từng bước chân dêm của anh.Anh vẫn nghe tiếng tim mình đập.Lặng.Tĩnh.
Và với những lần như thế,anh vẫn thấy những cánh cửa khép.Một đời sống cũ của anh ở nơi ấy đã khép lại.Khi quay lưng,thỉnh thoảng anh vẫn nhớ về những cánh cửa như thế. Sau cánh cửa - anh đã có em.....
EM.
... Anh vẫn yêu những buổi sáng sớm trong ngày nghỉ. Nghỉ có nghĩa là làm thời gian chạy ''chậm '' lại. Thay vì thức dậy lúc 5 hoặc 6 giờ sáng, anh có quyền tù tì nướng đến 8, 9 giờ sáng ( tùy theo buổi đêm đã ráng thức khuya làm việc hay đi ngủ sớm )...
Buổi sáng, dù là vào mùa hạ hay mùa đông vẫn có những cái đáng yêu riêng. Sáng mùa hạ ư ? Anh dậy sớm để thong thả bước vài bước trên bãi cỏ long lanh nắng, ngửi mùi lavander thoang thoảng từ đầu gió, anh đứng ở cổng nhà ngắm từng chiếc xe tram điện chạy ngang, có khi thoáng thấy những người hành khách ngồi ngật ngưởng trong khoang tàu.... Anh ngắm những người dắt chó đi dạo sớm hoặc những người đi ngang nhà khi rời tiệm bánh ở đầu đường...
Ở buổi sáng trời đông lạnh như sáng nay. Anh vẫn để màn cửa khép kín sau khi bật thêm những ngọn đèn ấm. Giọt cà phê thủng thỉnh nhỏ giọt chờ bữa ăn sáng, anh rủng rỉnh tập thể dục, hít thở để chuẩn bị dành sức cho thêm một ngày quần quật với giấy tờ, chợ búa....
Anh đã nhiều lần tránh nhìn những cái đồng hồ treo tường hoặc giờ giấc nhảy số ở bàn giấy. Những ánh đèn dịu mắt để anh vừa ăn sáng vừa xem những đoạn phim concert của một Eric Clapton và bạn hữu. Clapton chơi đàn so lo và hát bản River of Tears hoặc Mary J.Blige hát Be Happy quá hay.
Anh vặn nhạc rất khẽ vì sợ làm cả nhà thức dậy. Giấc ngủ hơi muộn của sáng mùa đông lúc nào cũng ấm áp và quý !
Sau bữa quà sáng là việc liếc vào cái Agenda trong ngày. Lúc này, thời buổi kinh tế khó khăn nên nhà nước coi bộ thông cảm trong việc bớt thuế má và cảm thông việc trả thuế định kỳ trễ. ( Con dân phải chi tiền mua bán quà cáp tiệc tùng cho những ngày lễ cuối năm mà. Đập quá thì nền kinh tế càng tụt xuống và nạn thất nghiệp, lạm phát lại gia tăng theo cái vòng lẩn quẩn ! )
À mà lạ thật ! Tại sao anh lại nhắc hoặc kể lể về ba cái chuyện thuế má, kinh tế, chính trị cho em nghe ? Anh thấy mình có vẻ méo mó và ba trợn !
Thôi, bỏ qua mấy cái chuyện thực tế phủ phàng ấy đi.
Anh mở cửa văn phòng, ấn cái đĩa Jazz chơi piano của Diana Krall vào Dvd, nghe nàng chạy ngón tay trên phím và anh dùng nhạc để viết cho em vài hàng.
Viết dài hay viết ngắn ?
Ngày xưa em và anh đã viết rất dài, rất lòng thòng cho nhau. Cuốn tập mang tên You and Me cứ mỗi ngày càng dầy thêm.
Anh còn nhớ mùi dạ lan đêm thoảng hương và mái tóc xõa vai của em cúi xuống từ khoảng ban công lộng gió. Em nghe anh gọi để mở cửa. Chúng ta đã cười và nói yêu nhau bằng mắt. Bóng tối nơi đôi mắt em đẹp, hiền dịu. Khoảng tối nơi mắt anh là khung chữ trong cuốn tập nhật ký viết chung .
Anh đã viết nhiều hơn em viết. Có khi em chỉ viết năm ba dòng ngắn gọn và em có khi quên ghi ba chữ "Em Yêu Anh" hoặc "Em đã nhớ Anh".
Anh đã giả vờ giận hờn làm cái mặt sưng sưng.
- Thôi mà. Người ta bận công việc. Để mai viết bù cho nha. Đòi dai như đòi nợ.
- ...
- Nè ông ! Đàn ông, con trai mà xưng mặt như vậy sẽ hết đẹp trai.
- ...
- Nè. Đưa má đây, tui hun cho vài cái.
Vậy là anh lại quên đi cái giả vờ kiểu đóng kịch của mình. Anh thấy anh vô duyên và quá trẻ con.
Em !
Viết dến đây là quá đủ. Anh nghĩ là đã quá đủ để kể lại một kỷ niệm.
&&&
Bây giờ. Góc màn ảnh và con số quái ác của thời gian nhắc cho anh một cái hẹn với bổn phận thường nhật. Anh đọc lại những điều anh đã viết cho em như thế.
Con chuột nghe lời anh để click vào khoảng ô có chữ Out.
Out không có nghĩa là rời bỏ, đi luôn và không trở về.
Anh sẽ có thì giờ trở lại trang chữ này để viết .
Viết một mình, âm thầm như những trang cuối của các đĩa nhạc hay viết :
'' Special Thanks to Your Love ! ''
đăng sơn.fr < The girl in the other room / Abandoned Masquarade / Temtation- Dianna Krall <
NGÀY TÌNH NHÂN ?
Ngày ấy ( 14 tháng hai ) đã qua mất rồi.Với anh,làm gì có ngày ấy.Cái ngày mà dân thương mại đã giả vờ giả vịt soạn thảo từ cả hơn nửa tháng trước để bán hàng.Họ ra đủ thứ carte chúc,có những cái thiệp trông rất cải lương : Cái vòng nhẫn đính nụ hồng nhỏ xíu và kèm cục kim cương giả hoặc cái ảnh hai bàn tay nắm vào nhau đắm đuối - và họ đã bán với cái giá cứa cổ,đập đổ...
Anh không để bị họ ảnh hưởng.Ngày Tình nhân ư ? Làm gì có ngày tình nhân loại nhập cảng như thế ! Cái ngày này được phát xuất từ xứ của bà hoàng Ăng Lê chừng một ngàn chín trăm lâu lắm rồi.
Thời ấy,người ta đạm bạc yêu nhau,họ chưa có internet và những cái email chạy nhanh như giông bão.Ngày ấy người ta đầm thắm yêu nhau và không lỡ bỏ nhau nhanh như cắt,bỏ tội tình,bỏ nghiệt ngã,chỉ độ vài tháng sau sẽ quên đưọc nhau và ôm ngay người khác với lời hẹn ước mới.
Em và anh.Mình đã yêu nhau như thế nào ,em ?
Anh còn nhớ cái nắm tay đầu tiên của anh và em.
Đi dạo phố buổi sáng với em,trời xanh và trong vắt,anh thấy và dùng thời gian để ngắm màu xanh trong đôi mắt em.Nụ cười nho nhỏ,khúc khích của em đã làm anh say ngất.
Anh đã rất nhút nhát và anh nghĩ cách để bàn tay út của mình chạm khẽ vào bàn tay em khi chúng mình đứng lại để ngắm một gian hàng quần áo.Cái ngón tay út của em chẳng nói gì với ngón út tay phải của anh.Thế là anh yên chí vì đoán được sự chấp thuận trong nỗi lặng yên của em.
Thế là anh sung suớng nắm trọn bàn tay trái của em.Trọn vẹn,hỉ hả,sung sướng mà nắm.Anh đa bóp khe khẽ bàn tay có những ngón búp măng của em.
Em nhăn mặt,nhè nhẹ :
- Ui ! Làm người ta đau.
- Ui ! Tại anh run em ui !
- Anh nói xạo.Em biết anh đã nắm tay nhiều người khác.Phải vậy không ?
- Trời ui ! Em cứ đoán bậy và đổ thừa.
Em quay mặt đi,vùng tóc,những sợi tóc lùa đùa gió của em làm anh thèm hôn em.Đứng giữa đuờng phố Saigon mà hôn em.Anh kéo '' người ta '' vào cái tiệm kem.Hai đứa ngậm cái muỗng kem và ngơ ngẩn ngó nhau.
Vậy sao ,! Vậy là đã hết là những người dưng với nhau.Trước khi yêu,em và anh là 2 kẻ người lạ.Làm bạn với nhau,vẫn còn ngường ngượng để giữ khoảng cách.Bây giờ nắm được bàn tay mềm mại của người ta,anh vẫn còn ngỡ ngàng với chữ Cựu Ngưòi Dưng.
Em liếm giọt kem trên môi ngọt,ngó anh,vẻ như chế diễu :
- Anh gan thiệt.Nắm tay người ta tỉnh bơ chẳng xin phép người ta.
- Tại..Tại anh thương em thiệt mà,nhỏ.
- Thương hay là yêu ? Có gì khác nhau ?
- Cứ nói đại là yêu đi.Anh hay lẫn lộn với chữ yêu.
Em nhéo anh một cái đau điếng : Ông này ! Tui nghi ông giả vờ.
Anh nhăn nhó xoa xoa cái " vết thương " ngọt ngào trên cánh tay và sáng chế một cái nhìn đắm đuối dể tặng em :
- Để tối về ,anh sẽ viết cho em để giải thích dài dòng hơn nha nhỏ.Bây giờ anh thích ngồi nghe em hỏi tội anh và cùng lúc nghe nhạc.
Quán đang nhả bài When a man loves a woman.Tuyệt !
Vậy đó.Bây giờ xa nhau.Anh chẳng cần nhớ ngày lễ của tình nhân.Kệ bố nó ! Anh chỉ biết là anh đã mất em.Mình mất nhau.Vậy thôi.Anh buồn bã và cùng lúc sung sướng khi nhớ về em để viết cho em những dòng chữ này.
Em đọc được không ?
đăng sơn.fr
-
MỘT CHUYỆN TÌNH TRONG NHỮNG CHUYỆN TÌNH. ________________________________________________
Em !
Có một lúc rãnh rỗi,anh đọc được vài đoạn văn kể về những chuyện tình rất hay.
Có một nhà văn nữ của Paris viết về chuyện tình giữa một nguời đàn bà đang cô đơn vì một lần dang dở.Nàng hay đáp chuyến métro đi làm,gặp một anh chàng du thực kéo đàn vĩ cầm ở trạm xe ,ở đầu phố.Bị thu hút vì cái dáng dấp phong trần của anh chàng,nàng theo chàng về nơi trú ngụ của chàng ở góc cầu nơi dòng sông Seine.Rồi hai nguời làm bạn với nhau và yêu nhau...Cho đến ngày....
Em !
Anh cũng đọc được một đoạn văn khác của một nhà văn trẻ.Cô viết :
"
Once up on a time, there was a very romantic young girl ...
.........
Ngay từ nhỏ nàng đã đọc rất nhiều sách báo. Cứ như con mọt sách, nàng đọc ngấu nghiến bao nhiêu sách chung quanh cũng như không đủ. Nàng rất thích thơ văn chữ nghĩa và tập tành viết những vần thơ tả trời trăng mây nước. Nàng cũng cầm bút viết ra những đoạn văn diễn tả những mối tình thơ và mộng hầu như không có thật trên đời....
Nàng lớn lên và sống trong mộng nhiều hơn thực. Lúc nào trong đầu nàng cũng có một thế giới khác, thật là hạnh phúc và tình tứ theo ý nàng muốn. Trong ấy nàng là cô công chúa xinh xắn và được mọi người chung quanh yêu mến. Nàng luôn mơ ước được gặp hoàng tử của lòng mình là người mà nàng muốn có cùng ý thích lãng mạn mộng mơ ....
Thời gian trôi qua.... Nàng tuy đã quen với cuộc sống thực tế hơn nhưng trong nàng luôn ấp ủ giấc mơ tìm được người trong mộng.... Nàng đặt tên cho thế giới riêng của nàng là Fantasy World. Nơi ấy nàng tìm được những giây phút thảnh thơi cho tâm hồn và nàng cảm thấy mình thật là hạnh phúc. Cuộc sống thật của nàng cũng êm đềm không kém. Nàng không phải bận tâm gì nhiều nên có thời gian cho thế giới riêng của mình.
Một ngày nọ, tình cờ nàng quen được một người đàn ông qua chữ nghĩa sách vở. Nàng đọc chữ của chàng và càng ngày càng muốn đi sâu hơn vào thế giới chữ nghĩa của người lạ đó. Có một điều gì là lạ trong sự suy nghĩ của chàng làm cho nàng cảm thấy gần gũi.... Những bài viết, những câu thơ.... nàng thấy như có một sự cảm thông. Cũng có thể nàng lầm, nhưng nàng vẫn muốn tìm hiểu. Thế là quen nhau. Thế là thư từ qua lại. Thế là nói chuyện đấu khẩu với nhau hàng giờ.... Thì ra hai tâm hồn đồng cảm gặp nhau. Hai người nói với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.... Có thể là hợp mà cũng có thể là không ...
Nàng không biết đây có phải là điều mà người ta đặt tên là: opposite attraction hay là compliment to each other ? Có những vấn đề hai người không đồng ý với nhau nhưng cũng có nhiều điều hai người có cùng quan điểm. Cãi nhau cũng nhiều nhưng tán đồng cũng không ít. Hai người cần nói chuyện với nhau hàng ngày và gần như không thể thiếu gặp nhau được nữa. Nhu cầu được nói và được nghe là một nhu cầu rất quan trọng trong cuộc sống. Cùng một lúc, cả hai người đều biết nghe và san sẻ với nhau tâm sự của mình. Cứ như vậy, nàng có được một người bạn và chàng có được một người nghe chàng tâm sự.
Hai người đã đi đến chỗ rất thân với nhau. Tình thân hình như vượt qua tình bạn hồi nào không hay. Chàng hay nói những lời âu yếm với nàng. Nàng hay tỏ ra lo lắng săn sóc chàng trong những lúc việc làm quá căng thẳng.... Họ vẫn không quên niềm đam mê chữ nghĩa của mình. Chàng vẫn viết nhưng hình như ca tụng tình yêu nhiều hơn. Nàng cũng viết nhưng còn đắn đo suy nghĩ chưa dám viết nhiều về thế giới riêng của mình....
Dù sao đi nữa, đây cũng là một khởi đầu rất đẹp cho một tình bạn, cho một sự cảm thông mà tưởng chừng hai người đã không bao giờ tìm thấy được. Như chàng đã có lần viết, "... anh biết rằng thế giới của em đã đi tìm và ở lại để hòa tan vào cái thế giới tâm hồn của anh. Chữ viết đến từ tâm hồn và trí tuệ. Tình yêu xác thịt và những sắc đẹp của trần gian sẽ phai phôi như những cánh hoa tàn úa. Chỉ còn chữ và tâm hồn ở lại ..."
Vậy đó, chàng ơi, mình còn rất nhiều điều để nói với nhau nữa phải không ? "
--------- Vậy đó.
Những câu chuyện tình như thế sẽ ra sao ?
đăng sơn.fr
..
GA CŨ - GA MỚI.
_______________________________
Nói thật ra,anh chẳng thích cái gare xe lửa chút nào.Gare xe lửa hay để lại cho anh những ngậm ngùi vì hình ảnh ly biệt.
Khi có việc ra gare đưa đón ai,anh đã thấy những người bùi ngùi chia tay nhau.Nhất là những cặp tình nhân vơí nụ hôn trong vòng tay ôm.Thảm quá ! Buồn !
Vây mà sáng sớm hôm nay - Đúng 6.10 sáng ,anh lại có mặt ngoài gare xe lửa.Anh đưa người đồng nghiệp ra chuyến tàu sớm nhất để đi Lyon.Người này đã ở trọ nhà anh một đêm sau khi họp hành cho buổi làm việc.
Đây là một mẫu người khá đặc biệt,nếu không muốn nói là kỳ lạ.
Hắn và anh quen nhau ở lần họp Festival tu nghiệp ở Lyon.Trời xui đất khiến cho hắn và anh ngồi cạnh nhau.Anh để ý đến mùi nước hoa rất " đàn bà " của hắn.Ai đời thắt cà vạt,chemise trắng muốt mà lại sức nước hoa của Charnel !
Hắn đã im lìm ghi chép khi nghe buổi thuyết trình rất khô khan.Bàn tay ẻo lã của hắn gõ rất nhanh trên phím netbook.Những ngón tay cho anh cái cảm tưởng một người pianist đang đánh đàn.
Hắn quay sang anh.Giọng nhỏ nhẹ như con gái :
- Ông ở xa đến ?
Anh ngó cái Pc màu hồng rất ngộ của hắn và chỉ gật đầu để có thể ghi chép vài mớ tin tức liên quan đến công việc đang làm.Mùi nước hoa phảng phất của hắn làm anh khó chịu.Khi khó chịu,cái mặt anh lạnh lùng,hắc ám.
Đến giờ ngừng họp để giải lao,thấy anh cầm ky cà phê đứng ngắm nghía cái bản đồ của thành phố treo trên tường,hắn lại gần,giọng nói như reo lên.Cái giọng hắn trong trẻo :
- Ông có đến đây bao giờ chưa ? Thành phố này có nhiều cảnh đẹp.
Anh ầm ừ.
Hắn tỏ thái độ vồn vã :
- Tôi tên là Jean. Phòng mạch cách đây chỉ 2 cây số.Cạnh là những cái restaurant rất nổi tiếng.Ta có thể đi ăn chung vơí nhau và bàn chuyện về tình hình nghề nghiệp.
Chưa kịp trả lời thì điện thoại của hắn rinh rinh.Hắn trò chuyện vài câu rồi đưa máy cho anh.Giọng tự nhiên :
- Nè ông bạn ! Ở đầu dây là Alain.Bạn thân của ông .Ông ấy muốn nói vài câu vơí ông.
Giọng Alain reo vui ở đầu dây.Hắn hỏi về tình hình buổi dự thảo.Trước khi cúp máy,Alain nói :
- Bạn nè.Jean quen với tôi đã 10 năm nay.Tử tế lắm.Chỉ tội cái hơi bong bóng mà thôi.
Sau buổi họp,anh lừng khừng định từ chối lời mời ăn nhà hàng của Jean.Có điều gì đó ở hắn làm anh ngại ngần.Hắn là người lịch sự vơí khuôn mặt bảnh trai,đôi mắt to,sâu, người cao ráo..Chỉ có điều cái mùi nước hoa và cái giọng nhè nhẹ đong đưa ấy làm anh khó cảm,khó gần.Tính anh thích người đàn ông cho ra dáng đàn ông.
Cái tật háu đói,tham ăn của anh đã bắt anh chui vào chiếc xe loại thể thao thấp tủn của hắ, Xe lao vào các dãy phố đầy ấp người và xe...
Nhà hàng ăn trông rất lịch sự.Khi uống rượu khai vị,cụng ly,anh nhìn rõ vào mắt hắn :
- Này Jean ! Tại sao ông dùng nước hoa của đàn bà ?
- Tôi sức đâu có nhiều.Ông ngửi thấy ?
- Bộ ông là đàn bà hay sao ?
Jean cười tươi,thản nhiên - Khi cười,hắn rất đẹp ! :
- Bộ bạn Alain không nói cho ông biết tôi là đàn bà đã giải phẩu làm đàn ông hay sao ?
- Hơ ..hơ.... !
- Lúc được sinh ra,tôi có cái đầu của một thằng con trai,từ bé đến lớn,trong nhà có 3 anh trai,tôi chuyên mặc quần áo như con trai.Tôi chơi món con trai và sau khi ra trường,tôi đã qua một vài cuộc giải phẩu để trở thành đàn ông.
Anh thử tìm cái yết hầu của Jean khi nhìn vào cổ áo hắn.Jean hiểu ngay để nói :
- Ông bạn đừng tìm kiếm vô ích. Ông khác,tôi khác.
Cái nghề của hắn,của anh là phải chứng kiến và xem nhẹ đi bao điều kỳ lạ từ đời sống và các biến chuyển tâm lý của con người.Vậy mà trong suốt bữa ăn,anh đã không thấy mình được tự nhiên cho lắm ( Anh nghĩ trong đầu : thà ta ngồi ăn uống vơí một người phụ nữ,ta thấy tự nhiên hơn ! )
...
Vài tháng trôi đi.Ở văn phòng,anh nhận được giọng nói của Jean ở phone :
- Nè ông bạn ! Tôi có dịp ghé thành phố của ông để làm việc trong vòng 4 ngày.Ông có thể đến đón tôi ( ngày mai , lúc tám giờ tối ) ở phi trường không ?
Anh đồng ý vì lần trước anh đã nợ hắn bữa ăn ngon và một vòng xe ngao du thành phố ấy. Công việc của hắn và anh dính nhau trong suốt 4 ngày.Phải công nhận là hán tháo vát và giỏi hơn anh trong cách định bệnh và tâm trạng. ( Người ta nói hắn là một trong những Psy giỏi nhất hiện tại ! )
...
Hắn ngủ lại một tối ở nhà anh.Hắn có tài cắm hoa và trồng hoa .Hắn có tài chơi piano và guitar làm anh đỏ cả mặt.Hắn uống rượu rất cừ.
Giữa khuya,hơi ngà ngà,hắn đùa :
- Nè ông.Nếu mà tôi không được giải phẩu để thành đàn ông,chắc tôi đã ngủ vơí ông.
Anh giật nẩy mình.Hình như bao nhiêu cọng tóc trên đầu anh dựng lên.Anh nổi cạu một cách bất thường :
- Jean ! Đừng mượn hơi rượu nói bậy ha ! Tao ghét cái lối nửa nạc,nửa mỡ.
Jean cười xin lỗi rồi đi ngủ.
...........
5 giờ sáng.Hắn đã bò dậy,tự động pha cà phê.Gặp anh ở cửa bếp.Hắn cười,cười :
- Ê ông - Đừng giận câu nói của tớ đêm qua nhé. 6.15 xe lửa chạy.Cậu đưa tôi đi kịp không ?
Anh gật đầu,thảy hai chiếc xách tay đựng quần áo của hắn vào cốp xe.Trên đoạn đường đầy bóng tối đến nhà gare,anh để loại nhạc funky,R&B để không nói gì nhiều vơí hắn.Mùi nước hoa thoang thoảng nơi Jean làm anh hơi nhăn mặt.
Xuống xe,đi nhanh vào chỗ tiếp tân đã đầy người chờ những chuyến tàu sớm.Jean bắt tay anh.Bàn tay con gái mềm,ấm.
Chẳng lẽ lại im lặng,anh trêu hắn :
- Nè ! Chừng nào lấy vợ,nhớ gửi thiệp cho tụi tớ.
Jean cười buồn :
- Có lẽ là không.
Bóng hắn khuất sau đoàn người trên bến.Anh lững thững ghé quầy mua tờ báo,gọi ly cà phê.Hình như mùi nước hoa của Jean còn thoang thoảng đâu đây.
đăng sơn.fr
- KHUYA.
Về khoảng 1 giờ sáng và ngồi ngắm vườn đêm.Thấy trời ấm đầy ánh sao và nghĩ đến Em ở xa - Xa lắm
Xa như thế mà có khi gần ở trái tim.
Ở trên đường đời,có nhiều ngả đường để đi.Và ta biết ta đi đâu để về nơi nao...
Ở bầu trời đầy sao đêm để sửa soạn cho những ngày nắng ấm,có những
vệt chơm chớp sáng của cánh máy bay một mạch lồng lộng gió.Ở cánh máy
bay như thế,anh đã gửi một ý nghĩ về em.
Khuya.
Sương đêm xuống ngập khi vườn nhỏ.Có một người ngửi hơi sương trên
những khóm lá.Có một người nghĩ đến em.
đăng sơn.fr
_
NHỮNG BÀI THƠ Mưa chưa đủ mơí -
_______________________________
nguyễnthịLoanPhiên
đăng sơn.fr
_______________________________
nguyễnthịLoanPhiên
đăng sơn.fr
Hề hấn gì đâu nhỏ !
Ở những bài thơ vừa mới kịp cũ
Cũ mèm như tình yêu con trai tặng con gái
Cũ như giọt lệ của đêm ai nhung nhớ
Gối lụa thầm thì
Ở góc chia ly
Ngày đó vừa tan học
Ly chè chưa đủ ngọt như giọt tình nơi khoé mắt bên tay trái
Nhầm nhò gì,há nhỏ, ba cái lẻ tẻ
Bên tay phải của khúc sông kia
Đã gió vờn mây như con mèo đang đùa nghịch
Mà con chuột nhỏ đã là anh
Anh - một thời áo trắng muốt và lười học
Ngày thi cắm cổ học bài kiểu nước rút
Ngày cuối tuần bỏ nhà đi rong
Lết hết quán này qua quán khác
Giả vờ thất tình hai ba bốn bữa
Giả bộ yêu ai,yêu ghê gớm lắm
Làm như cả thảy thế giới này chưa ai biết yêu bằng mình ( ! )
Yêu làm sao - ai mà biết
Yêu vệt kem dính trên môi ai màu trắng
Cành cây hanh nắng
Vền vệt từng bụm nơi cái áo hở chút ngực
Làm thằng học trò mặt mày hôi sữa tê điếng
Con mắt có dính hình thằng ăn trộm
Thằng đạo chích thưở ấy nhút nhát
Thèm một lá thư tình màu mực tim tím
Thèm một cơn mưa nào đó dính chặt vào cánh áo phất phơ màu trắng
Thèm cái ngón tay út ấy làm của riêng.
Thèm thì lè lưỡi để thèm cho có cái nói - vậy thôi.
Thời đó chưa có email,chưa có bộ chữ bỏ dấu
Cái thời thè lươĩ như con chó đói đạp xe vượt ba bốn con dốc
Đạp xe đến nhà nàng nho nhỏ
Nhỏ ơi ! Nhỏ bỏ nhà,bỏ vườn đi đâu mất
Anh tò te,đứng trước nhà của nhỏ
Bụng anh rồn rột kêu trời ,kêu đất
Cơn mưa quái ác trở chứng,trở mùa
Làm anh nép người dươí bụi cây trứng cá chờ nhỏ
Bụng anh nguyền rủa nhỏ ác lắm
Thời đó làm gì có cái điện thoại di động
Người ta viết thư tình,viết messages bằng tất cả sự rụt rè
Người ta hoảng hốt khi đụng ánh mắt nhau
Người ta chưa có cách đi dạo bằng chữ ở Net và những trò chơi quái ác của thời hiện đại
Samsung và Apple chưa mích lòng nhau
Cả cái ông Gù Gờ lắm chuyện cũng chưa ra đời ở những ô cửa sổ
Và vì thế,những chuyện tình đuổi bắt nhau rất đẹp
Đẹp kiểu nửa muà lương thiện
Đẹp kiểu ken lén nhìn trộm người qua bờ vai khi ngồi cuối lớp
Nhiều chuyện đẹp lắm ở quyển tập lưu bút
Lòng thẹn thầm khi lãnh hai con số không vì lỡ nhớ ai đó
Chễnh mãng chuyện bài vở
Chễnh mãng cả chuyện đi chùa,đi nhà thờ,đi lễ
Chúa Phật hay nghiêm khắc doạ nạt
Con nhỏ hay quên cái giờ hẹn,bắt chờ.
Bây giờ thì....
Những con nhỏ thành đàn bà ,đổi tên và có khi đổi cả họ ở một đất nước mơí
Có khi những con nhỏ đã trở thành bà mẹ hay là bà ngoại
Anh mỗi ngày soi gương,tìm lại vài hình bóng con nhỏ và buổi chiều mưa rơi
Thèm gọi tiếng xưa : Nhỏ ơi ! Nhỏ ơi... như thế
Ở bài nhạc rock đang hát của Tina Tuner : Ai có thể làm mưa rơi.Ai ?
Kệ thây giọng hát khàn giọng như thế
Ở một góc sáng chưa kịp mưa
Khi ngón tay háu đói đang chạy trên phím chữ
Chữ viết thành câu " Nhỏ Ơi ! Nhỏ xưa xưa yêu dấu "
Nhỏ có còn những cơn mưa như ngày nào ở cửa mắt biết làm duyên nũng nịu ?
Nhỏ có còn là Nhỏ ở ngày áo trắng tội nghiệp của nhau ?
Bây giờ thì ngừng gõ chữ để khỏi thấy cay cay ở mắt
Có thể rồi,lòng mình còn sũng ướt hơn một buổi sáng chưa mưa
____
_______________________________________________
" Cuối đêm rồi sáng " không phải là một cái tựa của một cuốn truyện tình cảm.Nếu người viết truyện lấy cái tựa như thế để in sách thì nghe nhà quê,nhà mùa lắm vì lòng thòng và vô nghĩa.Ai chả biết là hết đêm rồi thì vào sáng ? Rõ là....
Cuối đêm là khoảng hiện tại ở trong cái góc bếp của anh sau một ngày dài mệt nhọc.Khi bóng đêm ngập ngụa đầy bãi cỏ của sân vườn trước là khoảng khắc yên tĩnh của anh.Anh dùng thì giờ để đọc.
Có những quyển sách mua rồi,đọc vài chương,để đó vì thấy chưa có gì hấp dẫn.Để đó rồi quên trên kệ sách của chữ.Lắm khi đi ngang tủ sách,nhìn thấy nó mình lại dửng dưng ,hờ hững.Lòng có khi dặn lòng : " Khi nào ông nghỉ hè,rãnh rỗi thì ông sẽ đọc mày ".
Có những quyển sách mà người viết có lối viết lôi cuốn.Đọc trang đầu vào truyện lại muốn thức đêm đọc đến trang cuối.Có khi rơi chữ,cạn chữ,mình đọc cả cái titre ghi ngày in truyện ....
Đêm .
Đêm của anh đang yên tĩnh.Thắp ngọn đèn cầy để tạo một khung cảnh quen thuộc,ấm áp.Vặn rất khẽ tiếng nhạc ở đài radio,anh mở trang sách của David Foenkinos.Truyện mang tên Délicatesse - Sự Tế Nhị.Ngón tay anh mở đến đoạn : " Anh chàng chủ hãng,đã có vợ và tình yêu vơí vợ đã là điều mờ nhạt vì chai mòn.Anh ta mời cô nhân viên goá phụ đi ăn tối và rụt rè,bối rối thử tỏ tình.
Trái tim con người có những cánh cửa rất dễ và khó mở.Cửa trái tim nàng goá phụ đã đóng chặt vơí biết bao kỷ niệm cho người cũ.Sau bữa ăn trở về nhà.Cô và anh chàng ấy giữ yên lặng.Cái cảm giác hụt hẫng của anh chàng thất vọng khi anh đứng nhìn hình dáng cô ấy từ từ nhỏ dần như một cái chấm đằng trước mặt, khi cô quay lưng về nhà.
Rồi,bỗng chốc.Cái chấm ấy hiện ra,rõ ràng hơn,lớn hơn khi cô quay lại chỗ anh đang đứng khựng người,ngẩn ngơ.
Cô nói và đặt bàn tay lên vai anh :
- Trái tim tôi chưa sẵn sàng.Khi nào sẵn sàng thì tôi cũng không chọn lựa anh.
Cô cười nhẹ và quay đi.Bóng đêm tràn đầy,dàn dụa trên khuôn mặt của đàn ông.Anh ta trở về bãi đậu xe ,nhìn màn đêm hiu quạnh.
Đó là một trong những đoạn truyện mà anh nhẩn nha đọc trong quyển sách để dành.Và anh nghĩ là anh sẽ có điều để viết về tình yêu.
Em biết không ? - Hôm nọ,ghé tiệm sách,mắt anh đã chạm vào cái bìa đĩa dvd thấy cuốn phim vừa ra đời bày bán .Phim lấy từ tựa sách Délicatesse của Foenkinos cũng do anh ta đạo diễn.Xoay qua ,xoay lại cái bìa đĩa để đọc tên những diễn viên ,anh lưỡng lự rồi quay đi ,không mua film về xem vì sợ thất vọng.Thường thì khi đọc truyện,truyện hay ở chỗ là diễn tả được những ý nghĩ , đầy dủ tất cả những nỗi nhạy cảm của tâm hồn.Khi dựng lại phim từ truyện sách,người ta nếu không khéo - có thể làm hỏng cả cái đẹp của loại văn viết.
Đóng những trang sách lại.Anh nghĩ đến những lần đã tỏ tình của mình ( Rất hiếm khi - nhưng vẫn có ) Anh sợ nhất là phải tỏ tình vơí ai.Người ta từ chối thì mình bực dọc và ê mặt lắm.Nghĩ đến cái anh chàng bị từ khước trong đoạn truyện,anh thấy tội cho thứ tình yêu vô vọng của anh ta.
Tình yêu là những điều tuyệt cùng của sự bí hiểm.Người ta lao đầu vào để tìm sự sung sướng và khổ đau.
Sung sướng là hình ảnh của màu nắng - Khổ đau có màu xậm tối của bóng đem sâu thẫm. Đêm của anh đang xuống.Đêm rơi đậm.
Ở cuối cái bóng đêm ấy,anh lật trang sau cùng có một khoảng trống và anh ghi vài chữ : " Cuối Đêm Rồi Sáng "
--- đăng sơn.fr
- CÒN LẠI ChúngMình
_____________________
nguyễnthịLoanPhiên
" Anh !
Em vừa xem xong cuốn phim phỏng từ một cuốn truyện mang tên : L'Amour ne dure que 3 ans - Tình yêu chỉ tồn tại 3 năm - Ba năm là 360 ngày x 3 = ....
Kể ra thì cũng dủ dài và ngắn cụt ngủn,anh thấy không ? Theo mấy tây tâm lý gia thì họ tính như thế này :
Sáu tháng đầu là để nhớ nhung;sáu tháng sau để bùng cháy đam mê.Một năm sau đó để qua những lúc hẹn hò ,giận lẫy;Còn lại 1 năm để bắt đầu cho một cuộc tình thong thả trên dòng sông lờ lững của tình ái.
Sau 3 năm là đâu vào đó để chung sống và bắt đầu nhàm chán nhau.
Tình yêu là ly cà phê ( thế nào cũng nguội )
Tình yêu có phải là một dòng nước.Nước trôi về đâu,anh ? "
--------------
KHI CHỈ CÒN LẠI
em và anh
______________________________________
" Anh -
Có những ngày nắng đẹp,trời xanh ngát.Và cũng có những ngày xậm xám trĩu mây ,mưa.Em biết như thế và anh đang ở lưng lững vào những buổi trĩu ướt mưa.
" Sông có khúc,người có lúc " - Anh hay nói vơí em như vậy mỗi khi có điều gì buồn lòng,để buồn bã.Ngồi nhìn nhau - im lặng - Em lắng nghe tiếng tí tách của mưa và thử đếm khoảng yên lặng của anh.Có lắm khi nghe anh nói " anh chán trần gian,chán lòng người bội bạc "
Đâu phải ai cũng có sẵn những điều bội bạc đâu anh.Đâu phải những tờ báo nào cũng đăng toàn những chuyện lá cải làm đau lòng đâu anh.
Hãy tin là như thế khi đọc những dòng chữ này.Như một bức thư tình ngắn nhất thế kỷ.Loài người có thể bỏ rơi anh.Còn em thì không.
________________
đăng sơn.fr
nguyễnthịLoanPhiên.
KHÔNG PHẢI TẠI NƠI AI.
She's my life.Bài hát có cái tên rất ngắn.Cực kỳ ngắn ngủi đã làm anh cảm xúc khi lái xe qua một đoạn cầu có nhiều bóng tối và thoang thoảng sương mù.Giọng của Mike Brant nồng nàn,vút cao chứa đầy nhựa sống.Chuyện kể về một anh chàng yêu đắm đuối và chàng nghĩ định mạng đã an bài sui khiến chàng gặp nàng để xem nàng là cuộc đời của mình.
Anh ấn ngón tay vào skip,nghe lại lần nữa một đoạn hát,chàng rên rỉ khi thiếu nàng ,khi phải xa nàng,từ ngày nàng chết đi,thế là chàng ỏ lại trần thế,buồn hiu,buồn hắt.Mỗi lần mưa rơi,mỗi lần sương mù,mỗi ngày nắng đẹp,chàng vẫn nhớ nhung nàng không nguôi.Cứ như thế,chàng nói :" Em đã trở thành đời sống của anh và anh sẽ không còn yêu ai được nữa ở cõi trần gian này....."
Em !
Đó là chuyện một bài hát.Người viết bài cố tình tạo ra một thứ tình yêu miên viễn khi nghĩ đến một thứ tình yêu độc chiếm cố định,bất nhất...Anh không tin là trong đời sống của mỗi con người chỉ có một mối tình duy nhất,đơn độc.
Cả thế gian này có hơn 6 tỷ người đang sống,đang hì hục cầy bừa và sung sướng hay đang đau khổ vì sự cô đơn hoặc đang bị tình yêu vật vã.Trong hơn sáu tỷ người, anh có một cô bạn gái ngồi tâm sự với anh ở một đêm hiu hắt .
Trời đang về sáng.Cô nói với anh :
- Mình không nghĩ là mình có thể yêu thêm một lần nữa.Mối tình đầu đã bay đi.Những người đã đến vói mình chỉ coi như là sự tạm bợ.Đến một tuổi nào,tình yêu làm gì có thật sau mỗi tính toán quá thực tế....Người ta xáp lại với nhau chỉ vì muốn thoát khỏi sự cô đơn đấy thôi.Bạn nghĩ sao ?
Anh đã loay hoay không tìm được một câu trả lời nào cho đủ nghĩa.Nói gì,nghĩ gì khi mà mình không là người ở trong cuộc ? Mỗi nguời có một cách thức yêu đương của họ và mỗi cuộc tình tan vỡ đều có nhũng lý do riêng biệt.Ngưòi ta có thể nói yêu nhau và vội vàng ra rời nhau như những cái chớp mắt.Và khi xa nhau rồi,họ nại ra những lý do dể giải thích như kiểu : " Không phải tại anh,cũng không phải tại em.Tại trời xui khiến nên hai đứa mình xa nhau ...."
Anh cảm thấy buồn cười với câu hát trên ở một bản nhạc kiểu khóc mướn ,gào thuê như trên.
Cùng lúc,anh cũng thấy buồn buồn khi nghĩ đến những hoàn cảnh làm chia ly. Chia ly trong một buổi tối mưa bay.
Em đã nhìn anh,anh nhìn em,bối rối khi thấy đôi mắt em ướt.Mưa phùn làm ướt mi mắt ướt hay tại em khóc ? Anh không rõ lắm khi đi cạnh em trên một con dốc.Buổi đêm Saigon buồn.Thẫm sâu.
Giọng em đậm,sâu :
- Thời gian sẽ làm anh quên em.
- ...
- Sao anh im lặng ? Em nói không đúng sao ?
Anh im lặng để nghĩ đến bàn tiệc kiểu ngồi duới đất.Dăm ba bạn bè cụng ly,chúng không cưòi nói,giỡn hớt như bao lần họp mặt,chúng im lìm nhìn anh và em nắm tay nhau im lặng.Khoảng nặng nề của thứ không khí tiễn biệt bao chùm.
- Anh ! Nói đi.Ngày mai ,em sẽ không còn được nghe tiếng anh..
Anh không biết nói năng gì.Anh đã để những nụ hôn dài trên môi em nóng.Anh cảm thấy ướt mặt vì những giọt mưa pha lệ nóng của em.Đêm chia ly trên đoạn cầu dài và cũng rất ngắn vì đêm đang về sáng.
- Anh đi đường bình an.Nhớ sang đó viết thư liền cho em.
Chữ bình an của em thảm não quá.Và anh viết,đã hằng viết trong những bóng tối từng đêm của mình.Trời mùa đông của đất Pháp lúc nào cũng buồn hiu buồn hắt.
Em !
Anh vẫn viết và còn viết đấy chứ.Viết để biết chúng mình chẳng bao giờ còn nhau nữa.Viết như thêm một lần nhung nhớ.Viết để.....
đăng sơn.fr
______________________________________
" Anh -
Có những ngày nắng đẹp,trời xanh ngát.Và cũng có những ngày xậm xám trĩu mây ,mưa.Em biết như thế và anh đang ở lưng lững vào những buổi trĩu ướt mưa.
" Sông có khúc,người có lúc " - Anh hay nói vơí em như vậy mỗi khi có điều gì buồn lòng,để buồn bã.Ngồi nhìn nhau - im lặng - Em lắng nghe tiếng tí tách của mưa và thử đếm khoảng yên lặng của anh.Có lắm khi nghe anh nói " anh chán trần gian,chán lòng người bội bạc "
Đâu phải ai cũng có sẵn những điều bội bạc đâu anh.Đâu phải những tờ báo nào cũng đăng toàn những chuyện lá cải làm đau lòng đâu anh.
Hãy tin là như thế khi đọc những dòng chữ này.Như một bức thư tình ngắn nhất thế kỷ.Loài người có thể bỏ rơi anh.Còn em thì không.
________________
đăng sơn.fr
nguyễnthịLoanPhiên.
KHÔNG PHẢI TẠI NƠI AI.
She's my life.Bài hát có cái tên rất ngắn.Cực kỳ ngắn ngủi đã làm anh cảm xúc khi lái xe qua một đoạn cầu có nhiều bóng tối và thoang thoảng sương mù.Giọng của Mike Brant nồng nàn,vút cao chứa đầy nhựa sống.Chuyện kể về một anh chàng yêu đắm đuối và chàng nghĩ định mạng đã an bài sui khiến chàng gặp nàng để xem nàng là cuộc đời của mình.
Anh ấn ngón tay vào skip,nghe lại lần nữa một đoạn hát,chàng rên rỉ khi thiếu nàng ,khi phải xa nàng,từ ngày nàng chết đi,thế là chàng ỏ lại trần thế,buồn hiu,buồn hắt.Mỗi lần mưa rơi,mỗi lần sương mù,mỗi ngày nắng đẹp,chàng vẫn nhớ nhung nàng không nguôi.Cứ như thế,chàng nói :" Em đã trở thành đời sống của anh và anh sẽ không còn yêu ai được nữa ở cõi trần gian này....."
Em !
Đó là chuyện một bài hát.Người viết bài cố tình tạo ra một thứ tình yêu miên viễn khi nghĩ đến một thứ tình yêu độc chiếm cố định,bất nhất...Anh không tin là trong đời sống của mỗi con người chỉ có một mối tình duy nhất,đơn độc.
Cả thế gian này có hơn 6 tỷ người đang sống,đang hì hục cầy bừa và sung sướng hay đang đau khổ vì sự cô đơn hoặc đang bị tình yêu vật vã.Trong hơn sáu tỷ người, anh có một cô bạn gái ngồi tâm sự với anh ở một đêm hiu hắt .
Trời đang về sáng.Cô nói với anh :
- Mình không nghĩ là mình có thể yêu thêm một lần nữa.Mối tình đầu đã bay đi.Những người đã đến vói mình chỉ coi như là sự tạm bợ.Đến một tuổi nào,tình yêu làm gì có thật sau mỗi tính toán quá thực tế....Người ta xáp lại với nhau chỉ vì muốn thoát khỏi sự cô đơn đấy thôi.Bạn nghĩ sao ?
Anh đã loay hoay không tìm được một câu trả lời nào cho đủ nghĩa.Nói gì,nghĩ gì khi mà mình không là người ở trong cuộc ? Mỗi nguời có một cách thức yêu đương của họ và mỗi cuộc tình tan vỡ đều có nhũng lý do riêng biệt.Ngưòi ta có thể nói yêu nhau và vội vàng ra rời nhau như những cái chớp mắt.Và khi xa nhau rồi,họ nại ra những lý do dể giải thích như kiểu : " Không phải tại anh,cũng không phải tại em.Tại trời xui khiến nên hai đứa mình xa nhau ...."
Anh cảm thấy buồn cười với câu hát trên ở một bản nhạc kiểu khóc mướn ,gào thuê như trên.
Cùng lúc,anh cũng thấy buồn buồn khi nghĩ đến những hoàn cảnh làm chia ly. Chia ly trong một buổi tối mưa bay.
Em đã nhìn anh,anh nhìn em,bối rối khi thấy đôi mắt em ướt.Mưa phùn làm ướt mi mắt ướt hay tại em khóc ? Anh không rõ lắm khi đi cạnh em trên một con dốc.Buổi đêm Saigon buồn.Thẫm sâu.
Giọng em đậm,sâu :
- Thời gian sẽ làm anh quên em.
- ...
- Sao anh im lặng ? Em nói không đúng sao ?
Anh im lặng để nghĩ đến bàn tiệc kiểu ngồi duới đất.Dăm ba bạn bè cụng ly,chúng không cưòi nói,giỡn hớt như bao lần họp mặt,chúng im lìm nhìn anh và em nắm tay nhau im lặng.Khoảng nặng nề của thứ không khí tiễn biệt bao chùm.
- Anh ! Nói đi.Ngày mai ,em sẽ không còn được nghe tiếng anh..
Anh không biết nói năng gì.Anh đã để những nụ hôn dài trên môi em nóng.Anh cảm thấy ướt mặt vì những giọt mưa pha lệ nóng của em.Đêm chia ly trên đoạn cầu dài và cũng rất ngắn vì đêm đang về sáng.
- Anh đi đường bình an.Nhớ sang đó viết thư liền cho em.
Chữ bình an của em thảm não quá.Và anh viết,đã hằng viết trong những bóng tối từng đêm của mình.Trời mùa đông của đất Pháp lúc nào cũng buồn hiu buồn hắt.
Em !
Anh vẫn viết và còn viết đấy chứ.Viết để biết chúng mình chẳng bao giờ còn nhau nữa.Viết như thêm một lần nhung nhớ.Viết để.....
đăng sơn.fr
CHUYỆN BÌNH THƯỜNG
Có những ngày như thế.Buồn vui lẫn lộn.Đang nắng ráo rồi mưa rơi rơi.
Người ta hay bảo nhau đi tìm nguồn vui bằng cách này hay cách khác.Có người buồn buồn thì đi dạo phố,rảo vào mấy cửa hàng mua đại cái gì đó.Miễn là mình có cái để vui.
Em làm gì để em vui ?
Và anh ?
Ngồi ở một góc vườn ,ngắm vạt nắng trải dài trên mặt bãi cỏ,anh thấy một chú chim nhảy tưng tưng,nó tìm đường đến hồ nước,ngẩng đầu,quay qua quay lại nghe tiếng róc rách của nước và nó tung tăng tắm táp.Cứ thế,mỗi chiều nó tìm đến hồ nước,cứ thế? nó làm anh vui được chốc lát để quên được vài điều bực dọc trong ngày.
Cảnh chú chim lẻ loi như thế cũng làm anh nghĩ đến một vài kẻ lẻ loi cố tình và cũng có khi lẻ loi ngoài ý muốn.Bạn bè của anh đang quay quần kể vơí nhau về một mối tình kiểu thời đại mơí. ( Bây giờ là buổi tối - Trời đang hiu hiu gió - Mọi người chia làm hai nhóm;một nhóm lo chuyện ca hát ,nhảy nhót;nhóm kia thì xúm nhau ngồi quanh ở cái bàn dài ngoài hiên vườn để nghe và kể chuyện tình )
Anh lượn từ nhóm này qua nhóm khác.Nhóm người nào cũng có những cái thú của họ.Nhạc điệu bossa nova cũng đang kể một chuyện tình,cô ca sĩ hát một bản nhạc mơí sáng tác tên là " Vì Sao ",điệu nhạc chơi hay,thâu âm rõ nhưng chỉ có cái phiền là cô bé ấy hát lơ lớ cứ như người ngoại quốc phát âm tiếng việt -Nghe như thế,anh nhăn mặt rời phòng nhạc,lết qua đám kể chuyện tình ,nghe chuyện tình.
Có những chuyện tình cũng như những bài hát,na na,giông giống nhau.Có nghĩa là : tao yêu mày,mày yêu tao,chúng ta rượt đuổi nhau,đánh nhau ,cắn nhau,rời nhau,bỏ nhau rồi lại tiếc nhau,rồi lại khóc lóc rỉ rên.Cứ thế và cứ thế....
Có người bạn thấy anh đứng khoanh tay im lặng nghe chuyện,chỉ cái ghế và nói anh ngồi vào nhóm để cùng góp ý kiến.Nhân vật vai chính đang rỉ ran buồn bã.Chuyện xưa rồi.Có mơí như thế nào cũng thành chuyện xưa.Có chuyện tình nào mà không có những thứ mắm muối đắng cay,mặn ngọt ?
Anh nghĩ như thế.Rời nhóm bạn,mở cổng bước ra đường dạo đêm.Tự dưng,anh nghĩ đến em.
Vậy thôi.
đăng sơn.fr
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire