lundi 21 mai 2012

CHỢT NHIÊN NHỚ mưaSAIGON









dangson.fr




CHỢT NHIÊN NHỚ mưaSAIGON





__________________________________________________







Đài báo sẽ mưa cả hai ba ngày.Thế cũng là chuyện dĩ nhiên của trời đất.Những dòng sông mềm mại ở đây đã thiếu nước,những bờ cây quanh cánh đồng đã thiếu nước khi người nông dân ngừng chân trên bãi dốc ngó trời,ngó đất và gật gù : " Nếu không có mưa thì hạn hán.
Ở một nơi khác trên quả địa cầu cũng đang thiếu nước khi TV hay chiếu cảnh dân da đen đang sắp hàng gánh nước và phải lội đi rất xa....

Cũng một lúc như thế,có nơi lại mưa quá nhiều.Mưa dâng nước tràn ngập và gây bao thiệt hại....

Làm thế nào để có mưa và không mưa ?


Có những câu hỏi nghe ra tưởng và vô nghĩa,vô ích.Ở một buổi chiều đang rơi mưa và ngập dần bóng tối,tôi ngẩn ngơ nghe mưa rơi.Một thứ mưa dầm.Dầm cả một ngày.Tiếng gió rì rào ,tiếng nước long tong trên cụm lá lủng lẳng ở mái hiên nhà bạn bè.Bạn bè đang thắp đèn màu,đốt nến hồng,mở máy nhạc,mở màn ảnh TV để hát.Những bài tình ca có tên là Ai Sẽ Làm Ngừng Mưa Rơi hoặc Mưa Không Bao Giờ Rơi ở Cali của ban nhạc CCR thời ấy.Tiếng bass,tiếng đàn trống rộn rã đuổi theo tôi ra hàng lang mưa.Lắng nghe tiếng mưa trộn lẫn vào nhũng bản nhạc và ca từ,tự dưng tôi nhớ đến một vài khuôn mặt của bạn bè thời ấy.

Bạn tôi rời thành phố đi xa.Những cái quán nước có đầy ấp tiếng nhạc thì ở lại.Những con đường ngập lá me của những ngày nắng mưa ở lại.Tôi cũng trì chân ở lại thành phố nhỏ một thời gian dài.Có những ngày thấy thui thủi một mình,vào tiệm sách ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người đánh mất trí nhớ của mình,mắt nhìn vào những tựa sách.Tìm cho mình một đầu sách.Tìm một chỗ ngồi yên lắng.Mở trang chữ.Thấy mình trên dòng giấy.Chữ chạy theo nhau như một dòng nước.

Ngồi rất lâu như thế,ngắm nhìn một góc phố buổi sáng,buổi chiều.Tự hỏi mình,loay hoay tự hỏi : " ta làm gì ở đây ? " Ngày cũ bỏ đi.Bạn bè đã thay phiên nhau bỏ đi để tìm một chân trời khác đầy sự hứa hẹn...Ngồi rất lâu nhìn những ly cà phê đã cạn,chất đăng đắng của cà phê còn lại chút hương vị nào đó không rõ rệt.Vì là thế - sau những ngòn ngọt là vị đắng - Đắng không như món canh đắng.Đắng ở một vài điều chua chát...


Đời không có những ly chanh muối nhiều đường.Tình không có những trái xoài ngon thơm như lòng hằng muốn.Có gì mà toàn vẹn để lòng cứ nuối tiếc.Những bản nhạc tình rỉ rủ trong quán nước lắm khi không còn thấy hay nữa khi ngồi một mình lặng thinh.Những trang chữ của sách có khi cũng không còn thu hút khi một mình quá lâu,khi mắt nhìn ra lòng đường ngập mưa nắng hai muà.Cổng trường thời nhỏ đã xa rồi.Những cuộc tình chớp nhoáng ẩn hiện cũng đã xa rồi....

Cứ như thế mà xa,mà qua đi vì thời gian cũng có cái tên của một dòng sông.Nước thời gian đổ ra biển.Có khi biển cũng có cái tên gọi là biển nhớ.Ta nhớ điều chẳng quên và ta quên bẵng là mình đã nhớ....



---------


Đêm rơi chậm,tí tách nhả giọt mưa .

Đêm nhoài người để đậm hơn dưới ánh đèn đường.Ngôi vườn yên tĩnh lắm.Lòng tôi cũng đang tĩnh yên như sự tịch mịch của trời đất.Nhạc bên trong nhà vẫn đang quay,những giọng hát làm cho nhau có thể ấm lại cũng đang theo nhau quay tròn.Tôi kéo cao cổ áo,nép người vào cái cột mái hiên,nhìn lên trời cao để bắt kịp ánh đèn chơm chớp của một cánh máy bay đang chờ chực đáp xuống phi trường ở đầu kia một khúc sông.Giờ này,có lẽ những người hành khách đang ngủ vùi và khi mở mắt,họ thấy được bãi đáp và mặt đất đang ngập mưa với ánh đèn đuốc.

Chẳng biết là trong chuyến bay đêm đó,có ai là bạn tôi ? Có ai đã là một người quen biết của mình không ? Tôi không biết.Chỉ biết lòng mình chợt nhiên nhớ.

Đêm chảy dài ngập mưa.Tôi mở cửa nhà,tìm vào những bài hát đang nhả mưa nồng nàn.....





đăng sơn.fr





* Thế Giới Của Chữ
và những hẹn hò -
________________




 

Anh có cái thú nhỏ ở nhà bạn mình khi mọi người đang tụ tập nghe nhạc,đấu hót và hát hò là dấu anh vào một chỗ riêng.
Bạn anh có một cái góc nhỏ làm bàn giấy sát khung cửa sổ,ấm cúng và dịu.Ở đó - anh có một chỗ ngồi,vừa nghe bạn hát những bài nhạc tình vừa nhâm nhi ly rượu ấm,ngón tay anh biết tìm cái phím và con chuột của máy vi tính.Anh hay mở lại nhũng trang viết,thoải mái đọc lại những điều mình đã viết.

Vừa mở trang chữ của phố chữ,anh thấy có cái tin nhắn ở ô
cửa - Ngắn - Gọn :

" Bạn có một thư - Có muốn đọc bây giờ không ? "



Dĩ nhiên là muốn.

Em viết :

" Nè anh.Chào anh.Em thấy tên anh.Chúc anh vui "

Có lúc nào mà anh không vui - em ? Anh thấy vui khi đến nhà bè bạn.Thấy vui với những cung cách ấm cúng khi tán chuyện rù rì với bạn bè.Những tiếng cười,nói,những tiếng động của chén bát ly tách.Từ những bản nhạc rộn rã phát ra từ dàn máy,anh luôn thích những bản nhạc có âm điệu pop rock và hình như anh hay sợ những bản nhạc lê thê buồn bã.

Em biết không ? Bây giờ cô ca sĩ có một bộ ngực được tân trang kiểu vĩ đại và kiểu đại hạ giá đang rên rỉ bản nhạc có tên : " Anh còn nợ em "

Cô ngân nga,cô híp mắt ,chìa môi đòi nợ tình.Chuyện kể tình yêu nằm dài trên băng đá công viên vào một buổi chiều ẩm ướt và tình yêu than vãn đòi cho bằng được một món nợ tình.

Chao ơi !

Chao ơi ! Rồi làm như chưa hài lòng với bản nhạc ướt quá cỡ ấy,bà bạn của anh lại phang thêm một bài khác mang tên : Trả nợ tình xa.

Có một điều anh không hiểu là tại sao lại phải trả nợ tình xa ? Một khi tình đã vỗ cánh bay đi,những nụ hôn,những quấn quýt hò hẹn đã rời xa thì sự lãng quên đau nhức uà đến rồi tan,tan theo mây khói của năm tháng...Người ta còn gì để trả nợ và đòi nợ nhau ?

Câu hỏi lẩm cẩm như thế vẫn còn nguyên ở trong đầu anh.Liếc mắt nhìn ra ngoài khung cửa,anh thấy một màu trắng của băng giá đông lạnh.Muà đông nơi chúng mình còn đang dài,cái lạnh có thể làm người ta ray rức khi nhớ nhau.

Riêng anh.Anh vẫn còn đủ trí nhớ để biết mình nhớ gì,nghĩ gì ?

Nhớ một con đường đã nghiêng nắng,nhớ một góc phố có hàng chè đậu đỏ ngày ấy tan học và hẹn hò nhau.Nhớ một ý nghĩ rất mơ hồ về tương lai trên thành phố cũ có tuổi trẻ của mình.

Nhớ để mà nhớ.

Cũng may,những con chữ đã giúp anh ghi lại những điều cần giữ khi mà thời gian giống như một lớp bụi làm nhạt nhoà kỷ niệm...

Cũng may là từ hàng chữ ngắn ngủi của em để cho anh biết mình vẫn còn một tình thân.Biết mình còn những điều vui,rất nhỏ,rất nhẹ nhàng để giữ gìn và trân quý.

Em !

Buổi tối trên góc bàn viết của anh đang trôi qua.Đêm ở ngoài đường lạnh cóng đang xuống sâu và nhanh như vòng đồ hồ có những cây kim quay đều.


Em !


Khuya rồi đó.Trong anh,vẫn thao thức trên dòng chữ viết.Giờ này,có lẽ em đã lên giường với chăn ấm.


Ngủ ngon - em !
đăng sơn.fr

Aucun commentaire: