( Có bài mới cập nhập ngày 28 / 10 / 2012 )
dang son.fr ( c ) 2011 |
BỞI
yêu thương **
_______________________________________________
Đã biểu là đừng khóc mà cứ chảy nuớc mắt.Sụt sịt,sụt sùi !
Trời oi ả đang nóng riu riu mà mắt mũi tèm hèm.Hít hà hít hả để cầm nước mắt. Chèn ơi ! ( đàn ông cái gì mà mau nước mắt quá vậy há ? ) Tại sao cứ như thế ?
Tại vì con nhỏ kia nghe lời anh nó dặn :
- Nè nhỏ ! Về bển thì tìm mua cho anh quyển truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư.Đừng mua " Cánh đồng bất tận " vì anh đọc rồi.Khóc quá cỡ...
Con nhỏ ngó anh,tủm tỉm dò mìn :
- Kỳ há ! Đàn ông gì mà mít ướt.Hở cái là....
Mít ướt là sao,nhóc ? Đâu phải cái gì cũng làm anh khóc , em ?
Đọc truyện của con nhỏ người Cà Mau đó là mỗi lần anh sụt sịt.Con nhỏ viết kiểu chân tình và chẳng bao giờ hắn viết về người oán người.Cảnh nghèo thì nó viết cảnh nghèo hom hem đạm bạc.Con nhỏ ấy không làm dáng để điểm trang màu mè cho chữ nghĩa. Nhỏ ấy đã đoạt nhiều giải về văn học thì kệ tía nó. Anh chỉ biết đọc để xem nó lấy được của anh bao nhiêu lần anh khóc.Nước mắt dòng dòng như cái thằng nhỏ ngồi bó gối nhớ cha,nhớ mẹ ngày xa nhà học xa.
Đọc chữ người Cà Mau đó,anh nhớ lại cái mùi thum thủm của trái bắp thiu ngày nào anh xa mẹ.Mẹ đã mua cho vài trái bắp,anh sợ quên mẹ,dúi trái bắp vào góc kẹt của valise.Rồi bắp bị thiu,anh cầm trái bắp hùi hụi chảy nước mắt. " Mẹ ơi ! Mẹ ơi ! Con đi học xa,con nhớ cha,nhớ mẹ.Con nhớ ngày nào cha dạy con câu cá,cha dạy con bơi lội trên dòng sông lùa gió,con nhớ lần mẹ ngồi cạnh dạy con xòe tay để đếm từ 1 đến 10.Và con đã có những buổi tối đứng nhìn ra bóng đêm để khóc.Chẳng ai thấy được giọt lệ lăn như những hòn bi của con.Chỉ mình con biết.
Chiều nay,đọc bài viết có cái tên là Bởi Yêu Thương;chợt dưng thằng người viết lại ướt mắt.Viết chi mà quá chân tình mặn mòi.
Ừ - ừ, Thì vừa khóc vừa viết.Viết để ......
đăng sơn.fr
--------------------
MỞ CỬA
_ ____________________________
Có khi nào bạn đi ngang một cái tiệm và bạn thấy cửa đóng kín mít ?
Chữ " Đóng cửa " tòn teng trên cái bảng chỉ là chữ.Đóng cửa vì chưa đến giờ mở cửa. Còn ,nếu đọc được thêm chữ :
" Vĩnh Viễn " = Đóng Cửa Vĩnh Viễn - thì bạn nghĩ gì ?
Không biết bạn nghĩ gì để có câu trả lời riêng,nhưng tôi đã có lần đứng sựng lại theo câu chuyện nhỏ như sau :
" .... Đó là một buổi trưa mùa đông năm trước.Khi tuyết đã tan dần trên vỉa hè sau hơn một tuần lễ băng giá,tôi rời chỗ làm,ghé tiệm bán sách báo gần đó để mua vài tờ báo và tạp chí. Ngẩn người khi thấy cửa đóng kín bưng,tấm màn sắt kéo kín,trên cửa có tấm bảng to : " Đóng Cửa Vĩnh Viễn " _
Thấy lạnh.Và buồn.
Mới tuần trước,khuôn mặt của bà chủ tiệm ( trẻ,tròn trĩnh,xinh gái ) vẫn tươi rói.Nụ cười của bà luôn tỏ sự thoải mái thân tình.Bạn có thể ghé mua một cây bút,một con tem hoặc một món đồ nào đó nhỏ nhặt nhất nhưng lúc nào bà ấy cũng tặng thêm cho bạn một nụ cười tươi tắn,rạng rỡ ( nụ cười và tia nhìn ấy có khả năng làm tan những phiến băng đá cóng lạnh trong lòng bạn ).
Tôi nhớ có lần bà xông xáo lục tìm cho tôi một quyển sách nói về philo dù khách đang sắp hàng đứng đợi ở quầy rất đông.Vẫn nụ cười khả ái,bà đuà vui :
- Hôm nay là ngày hên của bạn.Tôi tử tế hơn mọi ngày đó nhé.
- Tôi muốn bầu cho bạn là người có nụ cười vui nhất thế giơí.Nghĩ sao ?
Không biết bà nghĩ gì từ một lời khen tặng.Tôi luôn ghé lại để trở thành một người khách trung thành.
Tấm bảng mang chữ Đóng Cửa ấy đã làm tôi ngơ ngác,buồn rầu như đánh mất đi một cái gì hiếm quý.Rời tiệm,tôi vào nhà thờ,đốt một ngọn nến và cầu nguyện. Chẳng biết tôi nên và phải cầu nguyện theo kiểu nào ? Vì đã từ lâu,tôi không vào nhà thờ ,đi lễ ngày chủ nhật. Cái nhà nguyện duy nhất,kín đáo nhất là nỗi thầm lặng ở bên trái của trí óc. Tôi mất đi những niềm tin ư ?
Từ lúc nào ? Có phải vì những bài báo,những quyển sách đã tiết lộ những chuyện động trời,động đất của những bậc mặc áo thụng và làm bậy ? Tôi có đủ vững niềm tin vào đạo giáo khi mà những người ( bao nhiêu phần trăm ? ) hướng dẫn tinh thần đã lỡ tay;lỡ hồn sằng bậy và vẫn bám trụ dậm chân ?
Bạn tôi,linh mục ở cái chỗ tôi đang lặng thinh cầu nguyện đã rời nhà thờ vì nghe đâu có vụ thuyên chuyển sau một vụ ái tình lẩm cẩm nào đó. Bạn tôi,người ôm đàn đã hát vơí tôi ở ngày cũ...
" Em như một nụ hồng,
cầu mong chẳng lạnh lùng ... "
Bạn tôi không phải là người lạnh lùng vì cái thể cách đậm đà trong lời ăn tiếng nói.Hắn đi tu theo tiếng gọi của ơn trên.Năm trước,tôi đọc tờ báo nói về ơn kêu gọi có đăng hình của bạn tôi.Hắn nói về ơn kêu gọi và nhiệm vụ ,tinh thần dấn thân để phục vụ ( Hắn cắt cho tôi bài báo để dành )
" Em như một nụ hồng,
cầu mong chẳng lạnh lùng ... "
Tôi ngồi nghĩ ngợi trong nhà thờ khá lâu , nghĩ về bà bán sách đóng cửa,nghĩ về hắn và lời bài hát nửa đêm hôm nào.Hắn thích nhạc và ca từ của Ngô Thụy Miên. ... Tôi nghĩ về lời của những người thuật câu chuyện của hắn như truyện phim xưa.
" Cái cô bé ấy đã là một nụ hồng và nàng không biết lạnh lùng,nàng mở cửa trái tim không đúng lúc và phải lúc - Tôi không trách bạn tôi khi đặt mình vào trường hợp của hắn : Phải làm cách nào để ĐÓNG CỬA - đóng thật chặt trái tim của mình ?
Lúc tôi đứng lên rời hàng ghế nhà thờ thì dàn orgue của nhà thờ trổi lên bài thánh ca.Bản nhạc này không có tên là
" Đóng cửa " hoặc tên là Tình Khúc Buồn.
Buồn thì ở đâu cũng có.Buồn nằm sẵn trên tấm bảng " đóng cửa vĩnh viễn " treo lủng lẳng trên mặt cửa tiệm sách báo.
Vậy thôi.
Khi viết những hàng chữ không được vui này,trái tim tôi không có tấm bảng đóng cửa.Tôi mở hồn tôi bằng những ngón tay.
đăng sơn.fr
____________
THỬ VIẾT NHANH - VIẾT GỌN VÀ VIẾT NGẮN. __________________________________________________ ____
Ngày thuở nhỏ ,đi học.Giờ luận văn,thầy đọc một bài luận văn kiểu lòng thòng,thày cáu,gọi học trò :
- Em viết cái gì vậy hả em ? Bài luận của em dài ngoằn,thiếu phẩy,thiếu chấm xuống hàng.Đây không phải là văn.
Thằng nhỏ gãi đầu,mặt đỏ ké :
- Thưa thầy,em là học trò,em không phải là nhà văn.
Thầy nản chí,lắc đầu bảo trò ngồi xuống và thầy giảng một lèo về cách phân đoạn và cách viết văn.Thằng nhỏ thấy bắt đầu buồn ngủ.Nó nhìn ra khoảng trời xanh bên ô cửa lớp và tìm cách thoát hồn.
...
Thời gian trôi.
Thằng nhỏ không còn là thằng nhỏ ngồi mơ mộng ở ô cửa sổ.
Thằng nhỏ đã thành người lớn. Đã là người lớn thì phải đối diện và ngã lên,ngã xuống vơí cuộc đời. Đôi lúc hoặc lắm lúc đụng phải chuyện đắng cay,đắng ngắt ở đời,thằng " người lớn " bỗng ngậm ngùi nhớ lại một câu nào đó ai đã nói :
" Đời không như là mơ "
Ừ,mà thật.Đời trần như những màn kịch mà mỗi nhân vật đời đã và đang là những nhân vật diễn tuồng.Có kẻ thiện,có kẻ ác ,rất ác.
Thằng mang tên " Người Lớn " biết mình không bao giờ có thể trở thành một nhà văn.Cái căn cước của hắn không có cái khoảng nào để ghi cái nghề nghiệp nghe rất hãi hùng : Nhà Văn - Écrivain - Writer .
Nhà văn là cái gì vậy ?
Có phải là kẻ hì hục ngồi nặn tim óc để viết ?
Viết gì cho ra hồn ? Và đọc gì để viết ?
Thằng nhỏ mang tên Người Lớn bỗng thảng hoặc,giật mình nhớ lại lời nói của ông thầy xưa :
" Hãy tập trung vào điều mình suy nghĩ để viết ,và hãy viết rất ngắn gọn "
---
Thầy ơi !
Em không đi học để trở thành một nhà văn.
Đời sống này đã dạy em cách nhìn nhận đôi điều về nó.Và em viết.
Em đã không mơ thành một nhà văn.
Vì thế - em đang học cách suy nghĩ để viết gọn và nhanh. đăng sơn.fr
2012___________________________________________
1. 2012 là tựa đề của một cuốn phim loại USA đã không gây được một tiếng vang nào ở các rạp hát.Trước ngày trình chiếu, người ta đã thấy những tấm bảng quảng cáo khắp nơi. Thiên hạ rù rì đọc ở nơi này nơi kia : đài truyền hình nheo nhẻo cộng tác vơí báo chí nói về ngày tận thế : tháng 12.Ngày 21 -
Vậy mà thiên hạ vẫn phớt lờ.Cuốn phim giả tưởng bị ế nhăn nên nhà sản xuất vội vã ra đĩa DVD để kéo vốn.Người bạn đến thăm,mang cái đĩa có in bìa rất đẹp để tặng tôi.
Thấy cái tựa ,tôi hãi và rét lắm nhưng vẫn trêu anh :
- Bạn tặng tôi ngày tận thế há ?
- Ông xem đi.Ép phê hình ảnh ghê gớm lắm ! Âm thanh loại 7 chiều kinh lắm !
Mãi bận bịu công việc,tôi lê la bỏ cuốn phim ấy vào hốc kẹt đóng bụi.Lúc nhớ lại lời thiên hạ đồn rùm trên Net và ở mấy chương trình TV,báo chí,tôi lấy cái đĩa ra xem.Hình ảnh,âm thanh thì ghê rợn lắm qua các xảo thuật điện ảnh mà cốt truyện thì rỗng tuếch ! Xem đến 2/3 phim,tôi cái kỉnh,tắt máy và muốn quên ngay những gì đã xem.Thì giờ không phải là những thước phim vô bổ !
2. Tháng 5 trôi qua,tháng 6 vùn vụt kéo đến.Mùa hạ bắt đầu vơí tất cả những ngày hội trong thành phố.Bà con thi nhau kéo ra đường nghe đập đàn,đập trống.
Trong một bữa ăn uống,nghe bạn bè kháo nhau về ngày tận thế ( Lại nhắc ).Có người im lặng ( lo lắng ).Có người đùa bỡn :
- Vậy thì ngày ấy ,chúng mình nên họp nhau lại để đàn địch,ăn uống,nhảy nhót và chết chung cho vui.
- Lên trên kia ,cả đám gặp lại nhau đỡ lạc lỏng...
Tôi thấy buồn cười vơí cái kiểu chết chùm,chết chung ấm áp ấy.Mà biết đâu lúc ấy chẳng ai nhận ra ai.Hồn cứ lơ lửng như mây.Mây nào cũng na ná giống nhau.
Bây giờ là tháng 6.Sáng trưng trưng,trời xanh ngát vơí lấm tấm vài mảng mây trắng,tôi vừa làm việc vừa nghe nhạc.Cái đĩa của da đen Usher đang nhả bài số 7 của cái cd Caught Up : I am not perfect. Ừ nhỉ .Đời sống này có gì là thập toàn ? Cuộc đời và con người có hai ba bộ mặt ảo và thật.Thiện và Ác.Khi quay sang một khoảng bóng tối đậm đặc là ta có thể nhìn thấy hàng trăm,triệu sự việc oái oăm kỳ quặc xảo trá của người đời.Quay về phía đầy án hsáng thì ta có thể chiêm nghiệm được biết bao điều tốt lành ,lương thiện của con người...
Con người đang tàn phá trái đất theo những tiến bộ kỹ thuật vượt bực và người ta cũng cùng lúc tìm mọi cách để ngăn chặn sự tự huỷ bằng những phương hướng bảo vệ môi trường thiên nhiên...
Bây giờ là tháng 6.Gần hết năm 2012 ( con số tròn trịa và đẹp ).Mặc ai nói gì thì nói.Có tận thế hay không thì chưa biết.
Ngày 21 tháng 12 sẽ đến. Tôi sẽ để một cái đĩa hát hay nhất trong đời tôi,tôi để sẵn trang sách đẹp nhất và hay nhất mà mình hằng yêu thích.Tôi sẽ bật đèn mờ,nắm tay người tôi yêu,đọc một lời kinh tự biên,tự diễn và sẵn lòng chờ đợi sự chuyển động của trời đất.
Để xem sao.Và tôi hẹn bạn sau ngày 21 tháng 12.2012.Ở chỗ này.
đăng sơn.fr
( thế giới Ảo và tình Thật )
-CÒN GÌ ĐỂ NÓI VƠÍ NHAU...
_____________________________________________________
Để tạo sự ngạc nhiên hoặc theo một thể cách trong nghệ thuật nói chuyện,người Pháp hay nói kiểu nhẹ nhàng để vào chuyện :
- Tôi báo cho bạn một tin vui và một tin buồn. Bạn muốn nghe chuyện nào trước ?
Thường thường,người nghe hay chọn điều buồn để nghe và chờ điều vui sau như một cách pha trộn và an ủi mình trong sự cân bằng.
___________
Ở buổi sáng đẹp trời,nắng hây hây,hoa lá rung rinh,tôi buộc phải nghe vài tin tức,vài chuyện tình mà theo tôi : chẳng vui,chẳng buồn.
1. Chuyện thứ nhất :
" Cô sinh viên tóc vàng con nhà giàu ,bỏ học,lấy chàng hoạ sĩ kiêm nhạc sĩ á đông.Chàng tóc đen dáng phong trần,lãng tử thích bay nhảy bị nàng cột chân bằng một tin mừng nhưng cũng là tin buồn của chàng : Một đứa con mang trong bụng.
Chàng phải ngừng chân,đặt hành lý xuống để lấy nàng.Nàng mê chàng vì tài nghệ cho dù có những điểm khác chẳng bao giờ hạp nhau.Nhà vợ lo cho cô con gái cưng từ chiếc xe mơí đến chuyện mua nhà,tậu đất....Lúc nào chàng cũng thấy mình cô đơn trong cái thế giới khó hoà đồng của hai nguồn văn hoá Âu Á.Và chàng thấy vò või,cô đơn giữa 4 đứa con thi nhau ra đời năm một.
Và chàng nghệ sĩ bắt đầu vẽ hạnh phúc của mình bằng những gam màu xám xịt.
Buổi sáng đang đẹp trời,chàng điện thoại cho chúng tôi báo là hai người sửa soạn ra toà ly dị,đường ai nấy đi từ trong tâm hồn đã từ lâu dù vẫn còn ở chung nhà,chờ bán nhà chia tay....
Buổi sáng đang ngập xanh nắng.Nàng nhà tôi kể tanh bành câu chuyện như thế khi ngồi vơí tôi ngoài khu vườn ngập tiếng chim hót trên cành.Tôi lắng nghe câu chuyện.Lòng không buồn ,không vui.Chuyện đến nhế thì phải thế.
Vòng quay của cuộc đời là một tiếp diễn của những điều buồn,vui...
2. Chuyện thứ hai .
" Gặp lại người quen sau 10 năm.Thấy râu ria người quen lởm chởm để già hơn tí nữa,anh ta nói đã ly dị vợ 4 con và đã sang sông vơí người mới,để thêm cô tí nữa.Chuyện của anh ta chẳng dính dáng gì đến tôi.Tôi hỏi thăm anh về người hàng xóm cũ và cũng là bạn tôi ( người ấy là cựu em rể của anh ta ).
Mặt anh tỉnh khô :
- Nó,từ ngày chia tay vơí em tôi đâm ra nhậu nhẹt,mất cả cái bằng lái sau khi sỉn sỉn rượt nhau vơí cảnh sát.Nó bị vào tù hai tháng vì thêm cái tội lái xe khi không còn bằng lái.Nó chơi cả cần sa,hút sách....Bây giờ ,nó ốm như con mắm khô.
Tôi nghe để ngẩn ngơ.Ngày hạnh phúc đầm ấm bên vợ và 3 đứa con nhỏ đâu rồi ? Hắn đã làm việc chăm chỉ.Muốn gì có đó từ lúc tạo dựng bằng hai bàn tay trắng ở cỡ tuổi 18,20.Biết bao nhiêu gian nan,đắng cay,ngọt bùi để lấy được nhau dù gia đình ngăn cản...
Bây giờ thì...
Đang đứng vơí nhau ngoài đường phố đông đúc xe cộ người qua kẻ lại,tôi không nghe tiếng chim hót trong thành phố.Chỉ nghe tiếng người hót kể chuyện buồn bã trong buổi sáng trời đẹp.
Bước sang bên kia đường,tạt vào chợ búa,nghe tiếng gọi tên.Gặp lại thêm một người quen biết.Ông cao lớn,đẹp trai.Hỏi qua,hỏi lại thì ông nói ông đang ra toà ly dị - Lần này là lần thứ hai và ông thề là sẽ không bao giờ lấy vợ nữa.Đủ rồi .
Chuyện tình nào cũng chẳng dính dáng mình.Tôi biết là như thế -
Buổi sáng hây hây nắng êm.Tôi quay đi.Thấy mình có điều chẳng vui.
đăng sơn.fr
* VIẾT GIỮA ĐÊM VỀ SÁNG.
_______________________
1.
Khuya rồi.Sau một ngày dài làm việc,tôi tự thưởng mình bằng cách lười biếng nằm dài ra mặt thảm xem tv.Chọn cái đài để xem màn phóng sự về một bà dân biểu đã vào làm thử một ngày ở một siêu thị bán thực phẩm để tìm hiểu tình hình của dân lao động.
Thấy mỏi mắt, định đi ngủ,tôi lại rơi mắt vào một trang sách cũ của Văn Magazine, đọc truyện ngắn mang tên Di Cảo của Nguyễn Trung Dũng.Câu văn viết gọn, đẹp kể chuyện một ông bạn già thương nhớ bạn nhà văn vừa quá cố, ông ta đến nhà bạn văn rinh về cái rương dụng dầy sách và bản thảo của bạn để đọc dần dần trong đêm khuya.
Bạn nhà văn đã có một đoạn lý luận : ‘’ Viết văn làm thơ là để giải trí ư ? Không . Đó là một cái đạo.Người viết là một nhà tu đi tìm dạo. Đã là đạo thì việc viết lách phải hướng về nẽo.Viết và hãy cho. Đừng bao giờ đòi điều gì về lợi lộc và chờ được đền bù đáp lễ ! ‘’
2.
Khuya rồi. Đêm sửa soạn về sáng. Định đi ngủ,khi đọc xong lại thèm viết.
Viết gì ? Viết văn xuôi hay làm thơ ?
Không phải lúc nào cũng có ngẫu hứng để lòi thơ.Thơ như có điện giật, đau đớn,tê tê,bần thần vài giây phút rồi biến mất.Chữ không chộp kịp,chữ biến mất !
Văn xuôi ư ? Văn là một chuỗi suy nghĩ.Nghĩ gì để viết gì ? Không lẽ viết một truyện ngắn loại tiểu thuyết mà đã từ lâu mình dã không còn viết ?
Truyện ngắn,tiểu thuyết là một hình thức kể chuyện.Truyện dài hay chuyện ( truyện ) ngắn ? .Dài hay ngắn có lúc không thành vấn đề với một người đã quen viết lách.Cái quan trọng là bố cục và cách dựng truyện ra sao mà thôi !
Tôi ngừng viết,uống ngụm trà nguội trong bình đã pha từ 3 ngày nay.Hề hấn gì,miễn là có cái mà uống là được rồi.
Trong cảnh tịch mịch đêm về sáng,tôi muốn kể một câu chuyện của Chữ biết đã tương tư và Chữ đã yêu dòng chữ. ( Không có người cầm bút thì Chữ sẽ không xuất hiện và Chữ sẽ không bao giờ biết yêu nhau ! ) Chuyện nói về Dòng Chữ của Nàng tìm đến và tìm cách yêu Câu Chữ của chàng.Họ làm thơ,viết văn với một sự đồng cảm gắn bó để chữ tìm người,người tìm chữ để yêu người ..Thế là họ yêu nhau từ một khoảng cách.
Khi yêu nhau,con người hay quên đi đạo giáo,tuổi tác,quên cái giới hạn của biên thùy,quên thời gian,không gian…Nàng quên bẳng là chàng đã có gia đinh khi nàng gửi đến nhà chàng mấy hộp trà xanh,mấy cây bút để làm quà.Vợ chàng bắt gặp ,thế là…….
Chuyện có vẻ đơn giản.Chuyện đời có những điều không đơn giản.Người viết truyện,người làm phim hay dựa vào những chuyện có thật để viết và dựng phim.
Còn tôi ? Viết không hẳn là cái Đạo như ông nhà văn kia lý luận.Tôi viết ( và còn có thể viết để biết mình sẽ viết gì ) …
đăng sơn.fr
* VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ?
____________________
Viết gì ư ?
Viết để bụi đường cay lòng mắt, viết để lòng mình đỡ trơ trụi như chiếc lá mùa đông.
Mùa đông ở đây dài lắm. Thời tiết cũng giống như lòng người, lúc nóng, lúc lạnh lùng khô cứng....
Viết ư ?
Viết để giữ lại được điều gì ?
Viết và giữ được sự tự chủ khi viết là điều hơi khó. Không lẽ viết để hằn học với những người không biết điều và ít khi biết điều khi đọc, khi đã nhận được những lời chào hỏi thân tình.
Viết, đã viết trong nỗi thinh lặng, viết với điều thiện tâm để mong có được một lời đáp trả thân tình giữa người và người....
Vậy mà vẫn bị lầm và buồn bã như đã bao lần biết thất vọng là nguyên cớ của nỗi buồn.
Viết cho người hay chỉ viết riêng cho mình... ? Mình mòn mỏi với thời gian. Thời gian có tiếng gọi. Cuộc đời cũng có tiếng gọi. Chữ viết cũng có những ân tình của chữ và nghĩa. Chữ nghĩa có tiếng gọi riêng. Riêng rất đặc thù của một thứ gọi là phong cách viết.
Viết để thử, thử giả vờ để làm ấm lòng mình. Người đọc có thứ lửa riêng của họ. Có khi họ chìa lòng bàn tay để nhận hơi ấm (thứ hơi ấm của tình người chuyền cho người). Nhưng bên cạnh đó, cũng có những người lạnh lùng ngoảnh mặt quay lưng. Họ không cần thứ tình người và hơi ấm.
Viết tiếp tục để sưởi ấm mình hay để sưởi ấm người và hy vọng xóa tan được tảng băng cứng trong lòng họ ?
Viết để an ủi mình với câu nói quen thuộc : "Đừng nuôi cái hy vọng thay đổi người khác. Hãy tự thay đổi lấy chính mình..."
Vậy ư ?
Thôi thì thế.
Hy vọng rồi ngày mai mình sẽ vui hơn. Quên như bao lần đã tập quên những mùa đông băng giá ở lòng người.
* * TỰ HỎI.
___________________
…Đã khá lâu rồi,chẳng biết nên viết tiếp hay sẽ ngừng viết hẳn ?
Viết để làm gì ?
Cái câu hỏi kiểu ‘‘ khỉ gió ‘’ này đã được đặt ra nhiều lần.
Viết cho mình để xem như một cách giải trí hoặc để trải lòng hay để tìm sự cảm thông của một vài cặp mắt lỡ bộ,lỡ đường ghé đọc ( ? )
Viết về điều gì để thấy mình có thể vui hơn ?
Viết theo một cách thức nào để sau những giờ phút mệt nhọc với công ăn việc làm,ngồi đọc lại,thấy mình còn có một vài lý do để sung sướng,thoải mái với những điều mình đã nghĩ ?
Mà thôi !
Thử không tự dằn vặt mình với câu hỏi nghe phát nhàm ( Viết Để Làm Gì ? ) nữa.
Cứ để thời gian và hoàn cảnh sống chung quanh cho mình câu trả lời.
Tạm thời thì cứ viết.Dù chỉ viết vài dòng khi ngồi nghe nhạc.
Chúc người đọc vui với chữ.
Chúc Chữ biết cách hiểu chữ để quý và yêu chữ.
Vậy đi.
đăng sơn.fr
________________________
NÀNG.
Băng ngang cây cầu cổ lỗ sỉ thời Nã Phá Luân là vào mạch chính của thành phố.Con đường giang cánh tay chia trung tâm phố làm hai dãy.
Tay phải là hướng đi vào hàng loạt dinh thự,công ty,quãng trường và các tiệm tùng thuộc loại sang trọng, đắt tiền.Nếu nhìn quang cảnh chung chung từ phía nhà hát lớn,người ta có cảm tưởng như đang đứng ở một góc nhộn nhịp của Paris tráng lệ….
Tay trái là hướng đi vào các khu hỗn độn,náo nhiệt nhất của thành phố,nơi mà dân địa phương cáu kỉnh muốn đặt cho một cái tên gọi mới : “” Cảng Marseille “ vì từ hơn chục năm nay,dân tứ chiến Ả Rập lũ lượt kéo về từ Algérie,Tunis,Thổ nhỉ Kỳ.,Maroc….Họ chiếm đóng và mở đầy các cửa tiệm ăn,bách hóa.Tất cả đều rầm rĩ ,nô nức đêm ngày như cách thức đi đứng, ăn nói,bày biện hỗn độn của họ.Người đi đường có cảm tưởng không được yên dạ cho lắm khi đi ngang….
Tôi đang đứng ở dãy phố có nhiều điểm nóng này.Con đường mang tên của văn hào Victor Hugo và có cái trường trung học nổi tiếng được mang tên của một danh hào khác : Montesquieu.
Đang rưng rưng kỳ thị và ngậm ngùi tiếc rẻ cho hai danh nhân thì nghe có tiếng gọi với từ đám dân phi châu :
- Eh ! Chinois ! ( thằng Tàu ! ).Mày đi đau vậy ?
Tiếng gọi và tiếng cười rú lên từ cửa miệng của một ả có mái tóc quăn tít,môi
dầy ,mắt lờ đờ,thâ,n hình nghiêng ngả với lon bia trên tay.
Ả nốc ngụm bia, ăn thịt tôi bằng cặp mắt có thần :
- Ê. Sao mày không trả lời.Khi dể hả ?
Thấy mấy ả đông đảo và ‘’’ hoả lực ‘’’ có vẻ mạnh,tôi teo teo,liền bỏ ngay cái tật làm mặt ngầu ‘’ xã hội đen ‘’ mỗi lần vào khu này.Vừa đi vừa tránh các bãi mìn của caca chó,tôi lèo nhèo - Nhập gia tùy tục.Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Ông bà mình đã dạy thì chắc mẩm phải đúng đến 99%.Vả lại , đến chỗ hẹn hò mà mang cái mặt sưng húp,máu me chắc coi không dược tí nào .Mô phật ! ‘’
Chỗ hẹn hò ( nói cho bảnh ! ) được bắt đầu từ những bậc thang cũ xì dẫn lên cái phòng khách của tên bạn còn đầy đủ can đảm để trấn thủ cái pharmacie duy nhất của người việt trong thành phố này.( Tiệm của hắn có đầy súng ống,dao,búa trong ngăn tủ để thủ thân ! ).
Tối nay,vợ chồng hắn và nhóm bạn làm một bữa ăn tiễn khách.Khách là một nhân vật nữ ( tôi tạm dấu tên - sợ phạm húy – nên gọi là NÀNG ở đây cho gọn…
Nàng sửa soạn dọn nhà , trở về thành phố Lyon- Xứ của những món ăn nổi
tiếng - để xum họp với chồng con sau hơn mười năm lênh đênh ở cái đất này.Nàng
có thói quen đến muộn trong những điểm hẹn dù nàng rất háu đói và khoái những màn ăn uống,văn nghệ nhảy nhót ….
Đồng hồ điểm tám giờ ;bóng tối trời thu lành lạnh đã xuống nhanh ngoài cửa sổ nhìn xuống những quang cảnh hổn độn.Cậu bạn chủ nhà tên Du làu nhàu :
- Không biết cái bà lật đật này có nhớ buổi ăn tối nay không ? Hay lại đi lạc đường như bao lần ?!!!
Cả bọn đành ngồi nhâm nhi chai rượu vang vừa tròn 28 tuổi và tán gẫu.
8 giờ 30.Nàng đến với nụ cười hoa gấm,rực rỡ trong áo choàng thẫm,khăn quấn cổ màu hồng tươi, ủng da bóng loáng.Ai cũng thở phào với cái bụng lép.
Tiếng chim thánh thót,miệng cười như hoa :
- Xin lỗi đến trễ nghe.Tại cái bếp mắc dịch.Làm hoài không xong,lại đứt cả ngón tay.Coi nè…..
Tôi được ’’ sung sướng ‘’ có cái chỗ ngồi cách nàng hai ghế,gọi là may mắn vì đã bao lần tôi có kinh nghiệm dầy dặn khi được xếp ngồi cạnh nàng trong các buổi tiệc .Lần nào cũng phải hết sức cẩn thận,sợ quần áo ướt vì Nàng có tính tình vui vẻ thích húc và gây chuyện với ly tách…Tôi thích Nàng ở cái chỗ vui vẻ,tính tình thẳng thắn, ăn nói lịch sự,nhỏ nhẹ ,( có lẽ từ sự giáo dục kỹ lưỡng của một gia đình có bề thế ở VN ) nhưng tôi rất bị Nàng ám ảnh vì… sợ !
Nhớ có lần đãi tiệc ở nhà tôi,nàng đảm đang,loay hoay phụ sắp xếp lúc đặt bàn,muỗng nĩa chén bát cứ reo vui lên từng chập trên bàn và dưới đất.Nàng luýnh quýnh xin lỗi,giật chiếc khăn giấy lau bàn nhưng quên khuấy đi rằng trên chiếc khăn giấy màu hoa có đặt ly rượu vang đầy óng ánh.Thế là…..
Giữa bữa ăn,không biết xoay sở thế nào ,Nàng bật ngửa ra đằng sau,cũng may,Nàng bình an vô sự,chỉ có chiếc ghế là xấu số bị gãy chân.
Tôi đã cầm lấy bàn tay ngà ngọc của Nàng một lúc lâu để giúp Nàng qua cơn xúc động.
Nàng đỏ mặt khi được tôi dịu dàng, êm ái khen cho vài phát :
- Bàn Tay của chị đẹp quá. Đây là lần đầu tiên tôi được hân hạnh nắm tay một người đẹp lâu như thế.Kỷ nệm này rất khó quên.
Khôi hài rẻ tiền như thế cũng phải. Ít ra tôi cũng đã giúp cho người đẹp quên đi cái đít bị đau và được vui vẻ trở lại để thưởng thức các món ăn….
Qua các buổi họp mặt ở nhà này nhà nọ,tôi phát hiện ra cái ham học rất đáng khuyến khích của Nàng :Là người có cái lưỡi nhạy cảm ,nàng luôn luôn hỏi han cách thức làm các món ăn ngon ,nàng cẩn thận móc sổ tay ra ghi chép cặn kẻ ngay trên bàn ăn với nét chữ đẹp, đều thẳng hàng….
Tôi thú vị được biết thêm một điều không được đẹp lắm là Nàng và tôi cùng hạp nhau ở điểm :‘’ Háu Đói -Tham Ăn ’’.
Để tỏ tình thân ái và thiện chí trong các buổi tiệc của bạn bè,nàng biết tôi thích món khoai tây nướng bọc thịt và poireaux nên đi ăn ở đâu nàng cũng làm và mang đến,và lần nào tôi cũng phải ngậm ngùi cố nuốt,ngậm ngùi khen ngon vì tính cả nể của mình.Chỉ tiếc rằng cái món khoái khẩu này chẳng lần nào giống lần nào,nhất là cái món bánh tây tráng miệng ngọt hơn chè vì nàng lỡ tay gây’’tai nạn’’ trong bếp.Những cái tai nạn nho nhỏ như vậy cứ theo nhau xảy ra làm tôi nổi gai ốc,phải tập quên đi cái tật tham ăn của mình mỗi khi gặp nàng đi ăn tiệc…..
xxx
‘’ Bữa nay xin lỗi bạn bè nghe.Mình lỡ tay với món này.Bình thường mình làm món khoai tây này thành công lắm.Hỏi Sơn mà xem.Lần nào ông ấy cũng thích.Tối nay, Sơn ủng hộ mình tối đa nghe ? ‘’
Mọi người dồn cặp mắt về phía tôi như chờ đợi lời xác định.
Chẳng biết thế nào là lỡ tay ? Không lẽ Nàng đã lỡ tay để quên một ngón tay đứt có đeo nhẫn trong đĩa khoai mang đến ?.
Tôi hồi hộp nhẩm đếm những ngón tay búp măng của nàng ,tôi lẩm nhẩm cúi nhìn và đếm những cái chân ghế của nàng để khỏi phải trả lời quảng cáo cho nàng và thấy hơi yên bụng vì số ngón tay,số chân ghế vẫn còn nguyên .Cái ghế gỗ lim có vẻ chắc chắn và được cái,lần này ,Nàng ngồi đâu lưng vào tường.
Lúc mọi người chìa đĩa chờ chia phần bánh,tôi nhỏ nhẹ xin phần nhỏ nhất và viện cớ bụng còn no. Ăn được hai thìa,tôi cáu lắm chưa kịp nổi cơn phàn nàn thì Nàng lại lên tiếng : ‘’ Tối nay có cả món bánh tây tráng miệng,tớ mới học.Hi hi hi..Có gì xin mọi ngưòi thông cảm nghe.Thất bại là mẹ thàng công mà.Thú thật,mình rất ngại làm bếp. Đi đâu chơi cũng được cho ăn ngon nên chẳng thấy mình khá tí nào ‘’
Cha mẹ tôi ơi ! Tôi có tật khoái người khí khái – Có sao nói dzậy – Khoái ăn ngon,khoái đấu hót,khoái người đẹp,nói chung là Khoái đủ thứ để mong vượt cái chỉ tiêu Tứ Khoái vậy mà bữa nay,tôi lại hết ..khoái ăn.
Cái món của Nàng chỉ được cả bàn chiếu cố một nửa phần.Nửa còn lại kia đành hát bài Khúc Thụy Du ….
Anh là chim bói cá
Em là ánh trắng ngà
…Bánh bây giờ về đâu
( Về đâu kệ tía nó,tôi chỉ thích ăn no,tôi không thích làm con chim bói đồ ăn )
Ánh trăng ngà ngó tôi :
- Ăn được không ? Còn món bánh tây nữa. Để bụng nghe bạn .
Sướng không ?! Trăng tươi ,nụ cười cũng tươi đang thoăn thoắt kể chuyện có ông chồng rất công dung ngôn hạnh,làm bếp giỏi và lại khéo tay …
Tôi đổ chứng,nổi cơn tò mò :
- Chị thật có phước.Cho tôi xem hình của chàng được không ? Chưa biết dung nhan ông ấy như thế nào . ?
Ánh trăng ngà lắc đầu làm rung những sợi tóc loà xoà trên vầng trán thông minh :
-Chẳng bao giờ tớ để hình chồng con trong bóp ví.Cái số hay sao ấy.Cứ gặp nhau là cãi nhau..Các bạn cứ chờ đi,tó về bển,nếu không xong,vài ba tháng tớ lại dọn về gặp các bạn. Ở dưới này thấy ấm cúng, được bạn bè cưng chiều. Xa rời đi,Nghĩ thật tiếc.Phải không ông bạn ?
Tôi im thin thít vì đang nghĩ đến một câu danh ngôn mà người Pháp hay nói trong các bữa tiệc : - Con đường ngắn nhất để chinh phục một người đàn ông là cái bao tử .
Chẳng biết cha nội tham ăn ,xỉn xỉn nào đã phán một câu quái ác và thật thà đến như vậy ? Bộ đàn ông nào cũng ham mê ăn uống đến độ ôm bao tử và ngoan ngoãn thòng dây vào cổ hay sao ?
đăng sơn.fr
__________
VIẾT CHO những CÂY VIẾT !
Bàn tay thoăn thoắt chạy trên mẫu giấy,những ngón tay đẹp nhả dòng chữ cũng rất đẹp chợt ngừng lại.Chao ôi ! Nụ cười xinh nở như đóa hoa hồng trong ánh mắt. " Tôi có thể giúp ông điều chi ? "
Tôi cũng cười đáp trả :
" Rất nhiều điều.Tôi muốn verser những tấm chi phiếu này "
" Rất sẵn lòng "
Bàn tay,ngón tay lại nhả hoa trên những mẫu giấy nhỏ,những con số hàng dọc,hàng ngang bữa nay thấy dễ thương và không khô khan như mọi ngày.
" Cô có chữ viết rất đẹp.Tuyệt hảo ! "
Tôi buột miệng khen và được nhận thêm một nụ cười rạng rỡ :
" Cám ơn.Ông đã quá khen. "
Những ngón tay hình như bối rối chạy nhẹ qua một kẻ gạch.
" Oh ! oh! Xin cô đừng viết sai những con số,tôi sẽ kẹt lắm "
" Ông đừng lo.Bữa nay tôi vui vẻ nên làm việc nhanh nhẹn lắm "
Cô tiếp ngân nhà bưu điện vừa gõ phím máy điện toán vừa trả lời với giọng nói như chim hót.Cây viết màu vàng nằm dài cạnh bàn tay búp măng đẹp và ngoan dịu dàng như tranh vẽ.
Gửi thêm vài phong bì thư,tôi cám ơn và tặng thêm cho cô một lời khen chót " Sự vui vẻ,tử tế sẽ giúp cô có một ngày đẹp và thoải mái.
Hình như tôi đã thấy cô lần nào trên TV.Phải không ? "
Cô nàng ngọ nguậy bàn tay trên màu vàng của cây viết.Mở to mắt :
" Vous êtez vraiment un flatteur.Mon dieu ! "
(Trời đất ơi ! Ông đúng là một người hay nịnh.)
Mấy cô đồng nghiệp ở quày bên cạnh cũng phá ra cười.Ai nấy đều vui vẻ với cái không khí tươi trẻ làm tôi lâng lâng hạnh phúc.Để thử lửa với cách tạo niềm vui và niềm hạnh phúc nho nhỏ bao quanh,tôi hỏi xin cây viết màu vàng làm quà cho mình như một bằng chứng hạnh phúc.
Bàn tay mềm mại ấy đưa cho tôi cây viết với lời dặn.
" Cấm ông làm mất đấy nhé "
Tôi gật đầu,ngoan ngoãn nghe lời và chào từ giã với ý nghĩ nhẹ nhàng :" Tôi sẽ dùng cây viết này như một công cụ tạo hạnh phúc.Mỗi ngày viết một dòng chữ ngắn.Viết về những điều vui,viết về niềm hy vọng,viết về những thứ tình cảm đẹp đẽ xuất phát từ trái tim của người cho người.Sẽ viết về những sự chia sẻ vui buồn của mối chân tình tự phát sinh từ những điều giản dị nhất của đời sống.
Cây viết chỉ là một món đồ vô tri giác,nhưng nếu dùng nó với những ý nghĩ thiện lành nhất để viết một bức thư an ủi bạn bè,người thân thì nó sẽ là một trong những món vật quý giá nhất của tâm trí loài người.
Những dòng chữ nắn nót trên thiệp chúc giáng sinh hay dịp đầu năm mới.Bạn sẽ dùng cây viết , sẽ viết hay đã viết ra sao ?
Cái chủ đề " Viết cho ai và Viết gì ? " có cần đặt ra ở đây không nhỉ ? Chúc bạn yêu viết và viết với tất cả tâm hồn của mình.
-------------
VIẾT CHO NGƯỜI YÊU CÔ ĐƠN.
Nếu đúng theo luật bản quyền thì tôi không được dùng lại câu " NGƯờI YÊU CÔ ĐƠN " vì là tên đã dùng của một bài hát (...Đời tôi cô đơn,nên yêu ai cũng cô đơn....)
Trời ạ ! Lời ca nghe ảo não ruột gan.Bạn cứ thử tưởng tượng mà xem,đang tương tư,thất tình mà nghe chàng hoặc nàng ca sĩ rên như thế một chập thì lỡ yếu lòng,yếu bóng vía mà nhảy xuống cầu hoăc xuống lầu để từ giã cõi đời ô trọc này thì....
Tôi bỏ trống một đoạn trắng ở trên cho bạn tha hồ tưởng tượng hoặc hình dung ra cảnh máu đổ,thịt rơi và cũng chừa chỗ cho xe cứu thương chạy đến cứu cấp.
Lúc mới nghe bản nhạc đã nói ở trên,tôi nản lắm;Vì nhiều lẽ :
- Ca từ quá ủy mị,bi quan
- Ca sĩ rên rỉ quá cỡ thê lương.
- Loại nhạc này hay làm tôi sầu thảm vì tính "khoái" suớt mướt của mình
( Bạn bè tôi bảo thế vì tôi hay ngồi lặng yên thưởng thức kỹ lưỡng và tận tình các lời viết của ca khúc.Và có dạo,vì tưởng tượng mình đang thất tình ,tôi nổi điên sáng tác một loạt ca khúc kể lể toàn nỗi trái ngang,khóc lóc và khóc ...lóc.Có vị lớn tuổi,sau lần trình diễn nhạc mớicủa chúng tôi,khều vai tôi thủ thỉ :
- Con ơi ! Sao bản nào cũng nức nở,thở than thế con ? Cứ thế,làm sao đời vui được ?)
Ngày tháng trôi.Tôi cũng trôi như bèo dạt mây trôi.Thỉnh thoảng,ngứa chân tay lục lại chồng bản thảo cũ đọc lại thấy rưng rưng....
Không phải vì cảm động,không phải vì thấm thía mà chỉ vì đã nhận ra cái " Tàn Bạo " hành xác và " Ngâm nước " coi không được tử tế cho lắm với cá nhân mình.
Thế là lại đóng cửa xét mình và hãm mình như một vị tu hành muốn đắc đạo chờ ngày xuống núi.
- Trời đất quỷ thần ơi !.Ông trốn thiên hạ trong cái am của ông.Ông đừng tưởng ông muốn tu là tu nghe.Phải có ơn kêu gọi mới được nghe.
Một vài người bạn lại bảo thế.Có bạn,để khỏi cô đơn;lắm khi cũng phiền thật.Họ có những chiều nhìn và cách sống không giống mình.Lại hay cố vấn,chỉ đạo,khiêu dụ mình sống theo họ.Kẻ cứng đầu và yêu đời trần xác thịt như tôi làm sao TU được ?.Tôi giả vờ đấy thôi.Tôi giả vờ ghét đám đông ồn ào nhưng nếu bẵng đi,thiếu nó,tôi lại đi tìm,hoà nhập vào chốc lát,ca hát,nhảy múa giật giật như robot kẹt điện lại rời tất cả,tìm một con đường vắng,tản bộ,lang thang.Ngước lên trời ngắm trăng sao để có lúc bật hứng làm dăm bài thơ con cóc,đọc lại thấy ngớ ngẩn không tài nào chịu được.
Thế mà tôi vui.Vui một mình " kiểu mình ên ",nói theo giọng nam...
Những cái Mình Ên không ai giống ai.Ngồi yên lặng ở một hành lang quán nước mùa ấm,nhìn ngắm thiên hạ rực rỡ,đủ màu đủ sắc.Ngắm mỏi mắt thì lôi tờ báo,quyển sách ra đọc đỡ ghiền.
Có khi đọc được một truyện hay ( nhất là chuyện người ta yêu nhau - Gì chứ;cái món nói về Tình Yêu,thì không bao giờ tôi chán )và thêm cách hành văn của nhà văn đủ lôi cuốn thì còn gì bằng !? Tôi thường đánh dấu cách đối thoại của hai nhân vật yêu nhau trong truyện để suy nghĩ về cách tạo nhân vật trong các mẫu chuyện riêng của mình.Các notes càng ngày càng chi chít,thêm thắt và gạch bỏ...
Bạn có muốn thử là tôi không ? Thử xem tôi thích thú và sung sướng thế nào khi ngồi một mình trong góc bếp.Bật tiếng nhạc rất nhỏ và thong thả đoc những đơạn,những trang viết mà mình thích nhất.Tất cả đều được soạn thảo và ghi notes để sáng sớm thức dậy (5giờ )với bữa ăn sáng nhẹ nhàng,đơn giản.Xong màn trình diễn độc tấu rửa ly tách là phóng vào bàn giấy.Đóng chặt cửa.Mở máy, bay nhảy thênh thang trên phím chữ.
Người yêu cô đơn thích làm bạn với thế giới riêng biệt của hắn.Tiếng vĩ cầm tha thướt hoà tiếng mưa nơi cửa sổ soi đèn ấm,hoặc tiếng chim thức sớm ríu rít bắt chuyện với dòng dương cầm du dương.Đồng hồ treo tường quay tí tách;Tôi cũng tí tách mình tôi.Đánh máy đã đời,mỏi lưng thì cho phép mình lăn quay ra mặt thảm soải dài tay chân.....
Bạn nghĩ sao thì nghĩ.Tôi sống sao theo tôi suy nghĩ,nhưng có một lúc nào đó,yên tĩnh đọc lại các hàng chữ này chắc bạn sẽ vui hơn và biết đâu cũng có hứng trả lời và viết.
Viết không chỉ để thoát và xóa Nỗi Cô Đơn trong lòng mà viết( đọc) để tìm được những yên bình,thuận thảo với lòng mình.Đó chẳng phải là một trong những điều tạm gọi là hạnh phúc cho một người có tâm hồn và biết tìm cách sống với những rung cảm riêng của mình chăng ?
đăng sơn.fr
&
NỢ ĐỜI
_________________
Lần này thì tôi không đợi nữa vì biết mình có lý do để cáu.
Khi gởi đi một lá thư,ai cũng muốn được sự trả lời.Lá thư của tôi đã làm người nhận im lặng ,khó chịu vì là thư đòi nợ !
Con nợ của tôi đã ký một cái chi phiếu khá to ,sau đó khai bị mất cắp để khỏi trả tiền.Lá thư thứ nhất.Im lặng.Lá thư thứ hai,tôi gia hạn cho sự trả lời….Im và im !
Trừ cái im lặng trong lãnh vực tình yêu,không thích sự im thin thít như thế,tôi đến nhà khách .
Đứng trước căn nhà kiểu phố và những cánh cửa kín bưng,tôi bấm chuông.Phải đến hồi chuông thứ bảy ,tám trong vòng 10 phút cửa mới mở.Người đàn bà bước ra sau tiếng chó sủa inh ỏi. Đôi mắt đẹp hơi lờ đờ,vầng trán cao và mái tóc vàng óng nhìn tôi.Khỏi cần giới thiệu,nàng nhận ra tôi,tôi nhận ra nàng : bà khách quý thích giữ sự im lặng !
Tôi hà tiện lời nói,dí bản sao tờ thư đòi nợ vào mũi Nàng. Đọc xong,nàng nhỏ nhẹ mời tôi vào nhà nói chuyện.
Tôi liếc thoáng vào nhà,nhìn kỹ người đối diện : Thân thể trắng,nõn nà dưới cái áo hà tiện vải,bộ ngực nhún nhẩy như chỉ muốn đập vào mặt người nhìn.Phải nói là cái dáng mà người ‘’ sành điệu ‘’ ngắm xong chỉ muốn đi …tù.
Tôi lùi lại vài bước.Biết rõ mình lúc nào cũng thích người đẹp,thích tán chuyện,tôi lại thấy rõ hơn cái sợ trong lòng :
- Sợ N°1 : Nhà nàng có hai con chó dữ chận trước cửa ( Báo chí dạo này hay loan tin chó tây thích cắn ngưòi – tôi sợ chó ! )
- Sợ N° 2 : Thân thể nhễ nhãi như thế, áo quần như thế,chỉ cần bà khách dở chứng khùng tự xé quần,xé áo hô hoán ầm ĩ là cảnh sát ập đến.
Kết quả : Thân tôi,hãng tôi tàn mạt dù mình chẳng làm gì,chẳng cắn xé, ăn thịt ai.Họa phúc biết đuờng nào lo ?!!
Nàng khẩn khoản khi nhận ra cái do dự của tôi :
- Trời không ấm lắm.Mời ông vào uống nước và mình thương lượng chuyện hàng hóa.Tôi sẽ thanh toán cho ông bằng mọi cách….
Nghe câu ‘’ bằng mọi cách ‘’ ,tôi lại rét và hiểu thêm đôi điều.Tôi có thằng bạn mở nhà hàng,khách đàn bà của cái tiệm bia ôm bên cạnh hay đến ăn chịu và trả nợ bằng kiểu ‘’ hiến thân ‘’,Nó tham ăn, ăn ẩu và đóng cửa tiệm sau một thời gian bị bội thực !!!
- Cô trả tôi kiểu nào ?
- Kiểu nào ông muốn .
Khỉ thật ! Tôi thích ngưòi đẹp nhưng xét lại tôi cần tiền hơn cho việc làm.
Chọn lựa có nghĩa là hy sinh.
Tôi nhẹ nhàng, âu yếm bảo nàng và mắt vẫn không quên bộ ngực núi lửa :
- Cái hạn cuối tôi cho cô đã hết.Rất tiếc !
Mắt rời thân thể nàng,tôi thẳng đường ra cảnh sát cuộc dù biết mình sẽ phải đợi lâu với các thủ tục kiện cáo…
Thây kệ ! Ngồi ở văn phòng chờ đợi cũng có cái thú.Tiện Tay viết ít câu, hoặc da diết làm vài bài thơ tình ướt chèm nhẹp gởi báo.
Chẳng chết ma nào.Khỏi đi tù vì tội ham trái cấm là phước chín mươi đời nhà tôi rồi !
&
NỢ -
_______________________
Nghe chữ Nợ thì hãi lắm.
Nợ tiền,nợ bạc,nợ tình. Chẳng có ai mà không mắc nợ. Thiếu tiền thì chạy nợ.Nợ nhà băng không trả nổi thì nhà băng xiết nợ,kéo nhà, kéo xe.
Có một cái ông nọ,hì hục đi làm - Làm ngày làm đêm chỉ đủ sống.Ông ta phải trả đủ thứ tiền giấy tờ,tiền hưu,tiền mắm muối...tiền thuế má và nhiều khi bị trễ nãi trong việc trả tiền định kỳ cho quỹ hưu bổng.Cái nhà hành chánh này gửi ngay một ông huissier đến gõ cửa vào đúng 8 giờ sáng.Cái ông nợ nần cáu lắm,mời lão ấy vào nhà và tiện tay khoá chặt cửa chính lại.Mời lão Huissier đòi nợ ngồi xuống,rót nước mời lão uống sau khi mang tất cả " đồ chơi " riêng gồm có một xấp giấy tờ và cả súng ống,đạn dược,dao kéo bày hết lên bàn.Lão vòi nợ ngắm nghía bản mặt hầm hầm của chủ nhà để bắt đầu teo,teo.
Teo thì cũng phải thôi,mấy thằng túng quá thì hay làm liều.Thằng nghèo rách thì cái mạng của nó rẻ lắm.Cái mạng nhà giàu thì có vẻ đắt và quý hơn.
Tên nhà nghèo nghiên cứu cái màu xanh tái trên mặt lão đòi nợ của nhà nước thì có vẻ chưa hả giận.Gã nói :
- Tiền trả hàng tháng trong công băng,đã rút.Sao còn đòi ? Tính lời lãi hả ? Mời ông xơi nước và ngồi lại đến tối.Để tui tính ông ?
Lão vòi nợ chép miệng.Quýnh quáng bốc phone gọi ngay cho nhà nước để giải quyết và sửa chữa sai lầm.Lão sợ thì cũng là chuyện dĩ nhiên vì vừa qua,báo chí hay đăng tải việc đi đòi nợ và bỏ xác tại chỗ. Lão thấy mình chưa tới số.
Đó là sơ sơ việc nợ nần hành chánh,nợ tiền bạc.
Còn Nợ Tình thì sao ? Mắc cái chi mà phải nợ nhau ? Nợ nhau một lời thề ước.Ước hẹn cái gì mơí được chứ ?
Có chuyện xưa kể : Hai gã kia làm bạn,mê say nhau quá nên uống rượu với nhau và rủ nhau cứa dao vào ngón tay để hoà máu nhau vào ly để uống và thề nguyền làm anh em tri âm,try kỷ.
Có chuyện tình kể : Hai đứa kia yêu đương nhau và vác nhau ra bờ sông,nắm tay nhau,hôn nhau da diết và thề nguyền sẽ thuỷ chung để lấy được nhau....
Thời gian trôi - Trôi. Có kẻ giữ được lời thề nguyền.Có kẻ không. Chuyện ai thì nấy biết.Nghe chơi như thế rồi giữ lấy một ít để ngẫm nghĩ.Để viết.
Viết cũng là một cách để trả nợ.Không nhiều thì ít.Nếu không trả hết một lần được thì sẽ trả góp.
đăng sơn.fr _____________________
Băng ngang cây cầu cổ lỗ sỉ thời Nã Phá Luân là vào mạch chính của thành phố.Con đường giang cánh tay chia trung tâm phố làm hai dãy.
Tay phải là hướng đi vào hàng loạt dinh thự,công ty,quãng trường và các tiệm tùng thuộc loại sang trọng, đắt tiền.Nếu nhìn quang cảnh chung chung từ phía nhà hát lớn,người ta có cảm tưởng như đang đứng ở một góc nhộn nhịp của Paris tráng lệ….
Tay trái là hướng đi vào các khu hỗn độn,náo nhiệt nhất của thành phố,nơi mà dân địa phương cáu kỉnh muốn đặt cho một cái tên gọi mới : “” Cảng Marseille “ vì từ hơn chục năm nay,dân tứ chiến Ả Rập lũ lượt kéo về từ Algérie,Tunis,Thổ nhỉ Kỳ.,Maroc….Họ chiếm đóng và mở đầy các cửa tiệm ăn,bách hóa.Tất cả đều rầm rĩ ,nô nức đêm ngày như cách thức đi đứng, ăn nói,bày biện hỗn độn của họ.Người đi đường có cảm tưởng không được yên dạ cho lắm khi đi ngang….
Tôi đang đứng ở dãy phố có nhiều điểm nóng này.Con đường mang tên của văn hào Victor Hugo và có cái trường trung học nổi tiếng được mang tên của một danh hào khác : Montesquieu.
Đang rưng rưng kỳ thị và ngậm ngùi tiếc rẻ cho hai danh nhân thì nghe có tiếng gọi với từ đám dân phi châu :
- Eh ! Chinois ! ( thằng Tàu ! ).Mày đi đau vậy ?
Tiếng gọi và tiếng cười rú lên từ cửa miệng của một ả có mái tóc quăn tít,môi
dầy ,mắt lờ đờ,thâ,n hình nghiêng ngả với lon bia trên tay.
Ả nốc ngụm bia, ăn thịt tôi bằng cặp mắt có thần :
- Ê. Sao mày không trả lời.Khi dể hả ?
Thấy mấy ả đông đảo và ‘’’ hoả lực ‘’’ có vẻ mạnh,tôi teo teo,liền bỏ ngay cái tật làm mặt ngầu ‘’ xã hội đen ‘’ mỗi lần vào khu này.Vừa đi vừa tránh các bãi mìn của caca chó,tôi lèo nhèo - Nhập gia tùy tục.Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Ông bà mình đã dạy thì chắc mẩm phải đúng đến 99%.Vả lại , đến chỗ hẹn hò mà mang cái mặt sưng húp,máu me chắc coi không dược tí nào .Mô phật ! ‘’
Chỗ hẹn hò ( nói cho bảnh ! ) được bắt đầu từ những bậc thang cũ xì dẫn lên cái phòng khách của tên bạn còn đầy đủ can đảm để trấn thủ cái pharmacie duy nhất của người việt trong thành phố này.( Tiệm của hắn có đầy súng ống,dao,búa trong ngăn tủ để thủ thân ! ).
Tối nay,vợ chồng hắn và nhóm bạn làm một bữa ăn tiễn khách.Khách là một nhân vật nữ ( tôi tạm dấu tên - sợ phạm húy – nên gọi là NÀNG ở đây cho gọn…
Nàng sửa soạn dọn nhà , trở về thành phố Lyon- Xứ của những món ăn nổi
tiếng - để xum họp với chồng con sau hơn mười năm lênh đênh ở cái đất này.Nàng
có thói quen đến muộn trong những điểm hẹn dù nàng rất háu đói và khoái những màn ăn uống,văn nghệ nhảy nhót ….
Đồng hồ điểm tám giờ ;bóng tối trời thu lành lạnh đã xuống nhanh ngoài cửa sổ nhìn xuống những quang cảnh hổn độn.Cậu bạn chủ nhà tên Du làu nhàu :
- Không biết cái bà lật đật này có nhớ buổi ăn tối nay không ? Hay lại đi lạc đường như bao lần ?!!!
Cả bọn đành ngồi nhâm nhi chai rượu vang vừa tròn 28 tuổi và tán gẫu.
8 giờ 30.Nàng đến với nụ cười hoa gấm,rực rỡ trong áo choàng thẫm,khăn quấn cổ màu hồng tươi, ủng da bóng loáng.Ai cũng thở phào với cái bụng lép.
Tiếng chim thánh thót,miệng cười như hoa :
- Xin lỗi đến trễ nghe.Tại cái bếp mắc dịch.Làm hoài không xong,lại đứt cả ngón tay.Coi nè…..
Tôi được ’’ sung sướng ‘’ có cái chỗ ngồi cách nàng hai ghế,gọi là may mắn vì đã bao lần tôi có kinh nghiệm dầy dặn khi được xếp ngồi cạnh nàng trong các buổi tiệc .Lần nào cũng phải hết sức cẩn thận,sợ quần áo ướt vì Nàng có tính tình vui vẻ thích húc và gây chuyện với ly tách…Tôi thích Nàng ở cái chỗ vui vẻ,tính tình thẳng thắn, ăn nói lịch sự,nhỏ nhẹ ,( có lẽ từ sự giáo dục kỹ lưỡng của một gia đình có bề thế ở VN ) nhưng tôi rất bị Nàng ám ảnh vì… sợ !
Nhớ có lần đãi tiệc ở nhà tôi,nàng đảm đang,loay hoay phụ sắp xếp lúc đặt bàn,muỗng nĩa chén bát cứ reo vui lên từng chập trên bàn và dưới đất.Nàng luýnh quýnh xin lỗi,giật chiếc khăn giấy lau bàn nhưng quên khuấy đi rằng trên chiếc khăn giấy màu hoa có đặt ly rượu vang đầy óng ánh.Thế là…..
Giữa bữa ăn,không biết xoay sở thế nào ,Nàng bật ngửa ra đằng sau,cũng may,Nàng bình an vô sự,chỉ có chiếc ghế là xấu số bị gãy chân.
Tôi đã cầm lấy bàn tay ngà ngọc của Nàng một lúc lâu để giúp Nàng qua cơn xúc động.
Nàng đỏ mặt khi được tôi dịu dàng, êm ái khen cho vài phát :
- Bàn Tay của chị đẹp quá. Đây là lần đầu tiên tôi được hân hạnh nắm tay một người đẹp lâu như thế.Kỷ nệm này rất khó quên.
Khôi hài rẻ tiền như thế cũng phải. Ít ra tôi cũng đã giúp cho người đẹp quên đi cái đít bị đau và được vui vẻ trở lại để thưởng thức các món ăn….
Qua các buổi họp mặt ở nhà này nhà nọ,tôi phát hiện ra cái ham học rất đáng khuyến khích của Nàng :Là người có cái lưỡi nhạy cảm ,nàng luôn luôn hỏi han cách thức làm các món ăn ngon ,nàng cẩn thận móc sổ tay ra ghi chép cặn kẻ ngay trên bàn ăn với nét chữ đẹp, đều thẳng hàng….
Tôi thú vị được biết thêm một điều không được đẹp lắm là Nàng và tôi cùng hạp nhau ở điểm :‘’ Háu Đói -Tham Ăn ’’.
Để tỏ tình thân ái và thiện chí trong các buổi tiệc của bạn bè,nàng biết tôi thích món khoai tây nướng bọc thịt và poireaux nên đi ăn ở đâu nàng cũng làm và mang đến,và lần nào tôi cũng phải ngậm ngùi cố nuốt,ngậm ngùi khen ngon vì tính cả nể của mình.Chỉ tiếc rằng cái món khoái khẩu này chẳng lần nào giống lần nào,nhất là cái món bánh tây tráng miệng ngọt hơn chè vì nàng lỡ tay gây’’tai nạn’’ trong bếp.Những cái tai nạn nho nhỏ như vậy cứ theo nhau xảy ra làm tôi nổi gai ốc,phải tập quên đi cái tật tham ăn của mình mỗi khi gặp nàng đi ăn tiệc…..
xxx
‘’ Bữa nay xin lỗi bạn bè nghe.Mình lỡ tay với món này.Bình thường mình làm món khoai tây này thành công lắm.Hỏi Sơn mà xem.Lần nào ông ấy cũng thích.Tối nay, Sơn ủng hộ mình tối đa nghe ? ‘’
Mọi người dồn cặp mắt về phía tôi như chờ đợi lời xác định.
Chẳng biết thế nào là lỡ tay ? Không lẽ Nàng đã lỡ tay để quên một ngón tay đứt có đeo nhẫn trong đĩa khoai mang đến ?.
Tôi hồi hộp nhẩm đếm những ngón tay búp măng của nàng ,tôi lẩm nhẩm cúi nhìn và đếm những cái chân ghế của nàng để khỏi phải trả lời quảng cáo cho nàng và thấy hơi yên bụng vì số ngón tay,số chân ghế vẫn còn nguyên .Cái ghế gỗ lim có vẻ chắc chắn và được cái,lần này ,Nàng ngồi đâu lưng vào tường.
Lúc mọi người chìa đĩa chờ chia phần bánh,tôi nhỏ nhẹ xin phần nhỏ nhất và viện cớ bụng còn no. Ăn được hai thìa,tôi cáu lắm chưa kịp nổi cơn phàn nàn thì Nàng lại lên tiếng : ‘’ Tối nay có cả món bánh tây tráng miệng,tớ mới học.Hi hi hi..Có gì xin mọi ngưòi thông cảm nghe.Thất bại là mẹ thàng công mà.Thú thật,mình rất ngại làm bếp. Đi đâu chơi cũng được cho ăn ngon nên chẳng thấy mình khá tí nào ‘’
Cha mẹ tôi ơi ! Tôi có tật khoái người khí khái – Có sao nói dzậy – Khoái ăn ngon,khoái đấu hót,khoái người đẹp,nói chung là Khoái đủ thứ để mong vượt cái chỉ tiêu Tứ Khoái vậy mà bữa nay,tôi lại hết ..khoái ăn.
Cái món của Nàng chỉ được cả bàn chiếu cố một nửa phần.Nửa còn lại kia đành hát bài Khúc Thụy Du ….
Anh là chim bói cá
Em là ánh trắng ngà
…Bánh bây giờ về đâu
( Về đâu kệ tía nó,tôi chỉ thích ăn no,tôi không thích làm con chim bói đồ ăn )
Ánh trăng ngà ngó tôi :
- Ăn được không ? Còn món bánh tây nữa. Để bụng nghe bạn .
Sướng không ?! Trăng tươi ,nụ cười cũng tươi đang thoăn thoắt kể chuyện có ông chồng rất công dung ngôn hạnh,làm bếp giỏi và lại khéo tay …
Tôi đổ chứng,nổi cơn tò mò :
- Chị thật có phước.Cho tôi xem hình của chàng được không ? Chưa biết dung nhan ông ấy như thế nào . ?
Ánh trăng ngà lắc đầu làm rung những sợi tóc loà xoà trên vầng trán thông minh :
-Chẳng bao giờ tớ để hình chồng con trong bóp ví.Cái số hay sao ấy.Cứ gặp nhau là cãi nhau..Các bạn cứ chờ đi,tó về bển,nếu không xong,vài ba tháng tớ lại dọn về gặp các bạn. Ở dưới này thấy ấm cúng, được bạn bè cưng chiều. Xa rời đi,Nghĩ thật tiếc.Phải không ông bạn ?
Tôi im thin thít vì đang nghĩ đến một câu danh ngôn mà người Pháp hay nói trong các bữa tiệc : - Con đường ngắn nhất để chinh phục một người đàn ông là cái bao tử .
Chẳng biết cha nội tham ăn ,xỉn xỉn nào đã phán một câu quái ác và thật thà đến như vậy ? Bộ đàn ông nào cũng ham mê ăn uống đến độ ôm bao tử và ngoan ngoãn thòng dây vào cổ hay sao ?
đăng sơn.fr
__________
VIẾT CHO những CÂY VIẾT !
Bàn tay thoăn thoắt chạy trên mẫu giấy,những ngón tay đẹp nhả dòng chữ cũng rất đẹp chợt ngừng lại.Chao ôi ! Nụ cười xinh nở như đóa hoa hồng trong ánh mắt. " Tôi có thể giúp ông điều chi ? "
Tôi cũng cười đáp trả :
" Rất nhiều điều.Tôi muốn verser những tấm chi phiếu này "
" Rất sẵn lòng "
Bàn tay,ngón tay lại nhả hoa trên những mẫu giấy nhỏ,những con số hàng dọc,hàng ngang bữa nay thấy dễ thương và không khô khan như mọi ngày.
" Cô có chữ viết rất đẹp.Tuyệt hảo ! "
Tôi buột miệng khen và được nhận thêm một nụ cười rạng rỡ :
" Cám ơn.Ông đã quá khen. "
Những ngón tay hình như bối rối chạy nhẹ qua một kẻ gạch.
" Oh ! oh! Xin cô đừng viết sai những con số,tôi sẽ kẹt lắm "
" Ông đừng lo.Bữa nay tôi vui vẻ nên làm việc nhanh nhẹn lắm "
Cô tiếp ngân nhà bưu điện vừa gõ phím máy điện toán vừa trả lời với giọng nói như chim hót.Cây viết màu vàng nằm dài cạnh bàn tay búp măng đẹp và ngoan dịu dàng như tranh vẽ.
Gửi thêm vài phong bì thư,tôi cám ơn và tặng thêm cho cô một lời khen chót " Sự vui vẻ,tử tế sẽ giúp cô có một ngày đẹp và thoải mái.
Hình như tôi đã thấy cô lần nào trên TV.Phải không ? "
Cô nàng ngọ nguậy bàn tay trên màu vàng của cây viết.Mở to mắt :
" Vous êtez vraiment un flatteur.Mon dieu ! "
(Trời đất ơi ! Ông đúng là một người hay nịnh.)
Mấy cô đồng nghiệp ở quày bên cạnh cũng phá ra cười.Ai nấy đều vui vẻ với cái không khí tươi trẻ làm tôi lâng lâng hạnh phúc.Để thử lửa với cách tạo niềm vui và niềm hạnh phúc nho nhỏ bao quanh,tôi hỏi xin cây viết màu vàng làm quà cho mình như một bằng chứng hạnh phúc.
Bàn tay mềm mại ấy đưa cho tôi cây viết với lời dặn.
" Cấm ông làm mất đấy nhé "
Tôi gật đầu,ngoan ngoãn nghe lời và chào từ giã với ý nghĩ nhẹ nhàng :" Tôi sẽ dùng cây viết này như một công cụ tạo hạnh phúc.Mỗi ngày viết một dòng chữ ngắn.Viết về những điều vui,viết về niềm hy vọng,viết về những thứ tình cảm đẹp đẽ xuất phát từ trái tim của người cho người.Sẽ viết về những sự chia sẻ vui buồn của mối chân tình tự phát sinh từ những điều giản dị nhất của đời sống.
Cây viết chỉ là một món đồ vô tri giác,nhưng nếu dùng nó với những ý nghĩ thiện lành nhất để viết một bức thư an ủi bạn bè,người thân thì nó sẽ là một trong những món vật quý giá nhất của tâm trí loài người.
Những dòng chữ nắn nót trên thiệp chúc giáng sinh hay dịp đầu năm mới.Bạn sẽ dùng cây viết , sẽ viết hay đã viết ra sao ?
Cái chủ đề " Viết cho ai và Viết gì ? " có cần đặt ra ở đây không nhỉ ? Chúc bạn yêu viết và viết với tất cả tâm hồn của mình.
-------------
VIẾT CHO NGƯỜI YÊU CÔ ĐƠN.
Nếu đúng theo luật bản quyền thì tôi không được dùng lại câu " NGƯờI YÊU CÔ ĐƠN " vì là tên đã dùng của một bài hát (...Đời tôi cô đơn,nên yêu ai cũng cô đơn....)
Trời ạ ! Lời ca nghe ảo não ruột gan.Bạn cứ thử tưởng tượng mà xem,đang tương tư,thất tình mà nghe chàng hoặc nàng ca sĩ rên như thế một chập thì lỡ yếu lòng,yếu bóng vía mà nhảy xuống cầu hoăc xuống lầu để từ giã cõi đời ô trọc này thì....
Tôi bỏ trống một đoạn trắng ở trên cho bạn tha hồ tưởng tượng hoặc hình dung ra cảnh máu đổ,thịt rơi và cũng chừa chỗ cho xe cứu thương chạy đến cứu cấp.
Lúc mới nghe bản nhạc đã nói ở trên,tôi nản lắm;Vì nhiều lẽ :
- Ca từ quá ủy mị,bi quan
- Ca sĩ rên rỉ quá cỡ thê lương.
- Loại nhạc này hay làm tôi sầu thảm vì tính "khoái" suớt mướt của mình
( Bạn bè tôi bảo thế vì tôi hay ngồi lặng yên thưởng thức kỹ lưỡng và tận tình các lời viết của ca khúc.Và có dạo,vì tưởng tượng mình đang thất tình ,tôi nổi điên sáng tác một loạt ca khúc kể lể toàn nỗi trái ngang,khóc lóc và khóc ...lóc.Có vị lớn tuổi,sau lần trình diễn nhạc mớicủa chúng tôi,khều vai tôi thủ thỉ :
- Con ơi ! Sao bản nào cũng nức nở,thở than thế con ? Cứ thế,làm sao đời vui được ?)
Ngày tháng trôi.Tôi cũng trôi như bèo dạt mây trôi.Thỉnh thoảng,ngứa chân tay lục lại chồng bản thảo cũ đọc lại thấy rưng rưng....
Không phải vì cảm động,không phải vì thấm thía mà chỉ vì đã nhận ra cái " Tàn Bạo " hành xác và " Ngâm nước " coi không được tử tế cho lắm với cá nhân mình.
Thế là lại đóng cửa xét mình và hãm mình như một vị tu hành muốn đắc đạo chờ ngày xuống núi.
- Trời đất quỷ thần ơi !.Ông trốn thiên hạ trong cái am của ông.Ông đừng tưởng ông muốn tu là tu nghe.Phải có ơn kêu gọi mới được nghe.
Một vài người bạn lại bảo thế.Có bạn,để khỏi cô đơn;lắm khi cũng phiền thật.Họ có những chiều nhìn và cách sống không giống mình.Lại hay cố vấn,chỉ đạo,khiêu dụ mình sống theo họ.Kẻ cứng đầu và yêu đời trần xác thịt như tôi làm sao TU được ?.Tôi giả vờ đấy thôi.Tôi giả vờ ghét đám đông ồn ào nhưng nếu bẵng đi,thiếu nó,tôi lại đi tìm,hoà nhập vào chốc lát,ca hát,nhảy múa giật giật như robot kẹt điện lại rời tất cả,tìm một con đường vắng,tản bộ,lang thang.Ngước lên trời ngắm trăng sao để có lúc bật hứng làm dăm bài thơ con cóc,đọc lại thấy ngớ ngẩn không tài nào chịu được.
Thế mà tôi vui.Vui một mình " kiểu mình ên ",nói theo giọng nam...
Những cái Mình Ên không ai giống ai.Ngồi yên lặng ở một hành lang quán nước mùa ấm,nhìn ngắm thiên hạ rực rỡ,đủ màu đủ sắc.Ngắm mỏi mắt thì lôi tờ báo,quyển sách ra đọc đỡ ghiền.
Có khi đọc được một truyện hay ( nhất là chuyện người ta yêu nhau - Gì chứ;cái món nói về Tình Yêu,thì không bao giờ tôi chán )và thêm cách hành văn của nhà văn đủ lôi cuốn thì còn gì bằng !? Tôi thường đánh dấu cách đối thoại của hai nhân vật yêu nhau trong truyện để suy nghĩ về cách tạo nhân vật trong các mẫu chuyện riêng của mình.Các notes càng ngày càng chi chít,thêm thắt và gạch bỏ...
Bạn có muốn thử là tôi không ? Thử xem tôi thích thú và sung sướng thế nào khi ngồi một mình trong góc bếp.Bật tiếng nhạc rất nhỏ và thong thả đoc những đơạn,những trang viết mà mình thích nhất.Tất cả đều được soạn thảo và ghi notes để sáng sớm thức dậy (5giờ )với bữa ăn sáng nhẹ nhàng,đơn giản.Xong màn trình diễn độc tấu rửa ly tách là phóng vào bàn giấy.Đóng chặt cửa.Mở máy, bay nhảy thênh thang trên phím chữ.
Người yêu cô đơn thích làm bạn với thế giới riêng biệt của hắn.Tiếng vĩ cầm tha thướt hoà tiếng mưa nơi cửa sổ soi đèn ấm,hoặc tiếng chim thức sớm ríu rít bắt chuyện với dòng dương cầm du dương.Đồng hồ treo tường quay tí tách;Tôi cũng tí tách mình tôi.Đánh máy đã đời,mỏi lưng thì cho phép mình lăn quay ra mặt thảm soải dài tay chân.....
Bạn nghĩ sao thì nghĩ.Tôi sống sao theo tôi suy nghĩ,nhưng có một lúc nào đó,yên tĩnh đọc lại các hàng chữ này chắc bạn sẽ vui hơn và biết đâu cũng có hứng trả lời và viết.
Viết không chỉ để thoát và xóa Nỗi Cô Đơn trong lòng mà viết( đọc) để tìm được những yên bình,thuận thảo với lòng mình.Đó chẳng phải là một trong những điều tạm gọi là hạnh phúc cho một người có tâm hồn và biết tìm cách sống với những rung cảm riêng của mình chăng ?
đăng sơn.fr
&
NỢ ĐỜI
_________________
Lần này thì tôi không đợi nữa vì biết mình có lý do để cáu.
Khi gởi đi một lá thư,ai cũng muốn được sự trả lời.Lá thư của tôi đã làm người nhận im lặng ,khó chịu vì là thư đòi nợ !
Con nợ của tôi đã ký một cái chi phiếu khá to ,sau đó khai bị mất cắp để khỏi trả tiền.Lá thư thứ nhất.Im lặng.Lá thư thứ hai,tôi gia hạn cho sự trả lời….Im và im !
Trừ cái im lặng trong lãnh vực tình yêu,không thích sự im thin thít như thế,tôi đến nhà khách .
Đứng trước căn nhà kiểu phố và những cánh cửa kín bưng,tôi bấm chuông.Phải đến hồi chuông thứ bảy ,tám trong vòng 10 phút cửa mới mở.Người đàn bà bước ra sau tiếng chó sủa inh ỏi. Đôi mắt đẹp hơi lờ đờ,vầng trán cao và mái tóc vàng óng nhìn tôi.Khỏi cần giới thiệu,nàng nhận ra tôi,tôi nhận ra nàng : bà khách quý thích giữ sự im lặng !
Tôi hà tiện lời nói,dí bản sao tờ thư đòi nợ vào mũi Nàng. Đọc xong,nàng nhỏ nhẹ mời tôi vào nhà nói chuyện.
Tôi liếc thoáng vào nhà,nhìn kỹ người đối diện : Thân thể trắng,nõn nà dưới cái áo hà tiện vải,bộ ngực nhún nhẩy như chỉ muốn đập vào mặt người nhìn.Phải nói là cái dáng mà người ‘’ sành điệu ‘’ ngắm xong chỉ muốn đi …tù.
Tôi lùi lại vài bước.Biết rõ mình lúc nào cũng thích người đẹp,thích tán chuyện,tôi lại thấy rõ hơn cái sợ trong lòng :
- Sợ N°1 : Nhà nàng có hai con chó dữ chận trước cửa ( Báo chí dạo này hay loan tin chó tây thích cắn ngưòi – tôi sợ chó ! )
- Sợ N° 2 : Thân thể nhễ nhãi như thế, áo quần như thế,chỉ cần bà khách dở chứng khùng tự xé quần,xé áo hô hoán ầm ĩ là cảnh sát ập đến.
Kết quả : Thân tôi,hãng tôi tàn mạt dù mình chẳng làm gì,chẳng cắn xé, ăn thịt ai.Họa phúc biết đuờng nào lo ?!!
Nàng khẩn khoản khi nhận ra cái do dự của tôi :
- Trời không ấm lắm.Mời ông vào uống nước và mình thương lượng chuyện hàng hóa.Tôi sẽ thanh toán cho ông bằng mọi cách….
Nghe câu ‘’ bằng mọi cách ‘’ ,tôi lại rét và hiểu thêm đôi điều.Tôi có thằng bạn mở nhà hàng,khách đàn bà của cái tiệm bia ôm bên cạnh hay đến ăn chịu và trả nợ bằng kiểu ‘’ hiến thân ‘’,Nó tham ăn, ăn ẩu và đóng cửa tiệm sau một thời gian bị bội thực !!!
- Cô trả tôi kiểu nào ?
- Kiểu nào ông muốn .
Khỉ thật ! Tôi thích ngưòi đẹp nhưng xét lại tôi cần tiền hơn cho việc làm.
Chọn lựa có nghĩa là hy sinh.
Tôi nhẹ nhàng, âu yếm bảo nàng và mắt vẫn không quên bộ ngực núi lửa :
- Cái hạn cuối tôi cho cô đã hết.Rất tiếc !
Mắt rời thân thể nàng,tôi thẳng đường ra cảnh sát cuộc dù biết mình sẽ phải đợi lâu với các thủ tục kiện cáo…
Thây kệ ! Ngồi ở văn phòng chờ đợi cũng có cái thú.Tiện Tay viết ít câu, hoặc da diết làm vài bài thơ tình ướt chèm nhẹp gởi báo.
Chẳng chết ma nào.Khỏi đi tù vì tội ham trái cấm là phước chín mươi đời nhà tôi rồi !
&
NỢ -
_______________________
Nghe chữ Nợ thì hãi lắm.
Nợ tiền,nợ bạc,nợ tình. Chẳng có ai mà không mắc nợ. Thiếu tiền thì chạy nợ.Nợ nhà băng không trả nổi thì nhà băng xiết nợ,kéo nhà, kéo xe.
Có một cái ông nọ,hì hục đi làm - Làm ngày làm đêm chỉ đủ sống.Ông ta phải trả đủ thứ tiền giấy tờ,tiền hưu,tiền mắm muối...tiền thuế má và nhiều khi bị trễ nãi trong việc trả tiền định kỳ cho quỹ hưu bổng.Cái nhà hành chánh này gửi ngay một ông huissier đến gõ cửa vào đúng 8 giờ sáng.Cái ông nợ nần cáu lắm,mời lão ấy vào nhà và tiện tay khoá chặt cửa chính lại.Mời lão Huissier đòi nợ ngồi xuống,rót nước mời lão uống sau khi mang tất cả " đồ chơi " riêng gồm có một xấp giấy tờ và cả súng ống,đạn dược,dao kéo bày hết lên bàn.Lão vòi nợ ngắm nghía bản mặt hầm hầm của chủ nhà để bắt đầu teo,teo.
Teo thì cũng phải thôi,mấy thằng túng quá thì hay làm liều.Thằng nghèo rách thì cái mạng của nó rẻ lắm.Cái mạng nhà giàu thì có vẻ đắt và quý hơn.
Tên nhà nghèo nghiên cứu cái màu xanh tái trên mặt lão đòi nợ của nhà nước thì có vẻ chưa hả giận.Gã nói :
- Tiền trả hàng tháng trong công băng,đã rút.Sao còn đòi ? Tính lời lãi hả ? Mời ông xơi nước và ngồi lại đến tối.Để tui tính ông ?
Lão vòi nợ chép miệng.Quýnh quáng bốc phone gọi ngay cho nhà nước để giải quyết và sửa chữa sai lầm.Lão sợ thì cũng là chuyện dĩ nhiên vì vừa qua,báo chí hay đăng tải việc đi đòi nợ và bỏ xác tại chỗ. Lão thấy mình chưa tới số.
Đó là sơ sơ việc nợ nần hành chánh,nợ tiền bạc.
Còn Nợ Tình thì sao ? Mắc cái chi mà phải nợ nhau ? Nợ nhau một lời thề ước.Ước hẹn cái gì mơí được chứ ?
Có chuyện xưa kể : Hai gã kia làm bạn,mê say nhau quá nên uống rượu với nhau và rủ nhau cứa dao vào ngón tay để hoà máu nhau vào ly để uống và thề nguyền làm anh em tri âm,try kỷ.
Có chuyện tình kể : Hai đứa kia yêu đương nhau và vác nhau ra bờ sông,nắm tay nhau,hôn nhau da diết và thề nguyền sẽ thuỷ chung để lấy được nhau....
Thời gian trôi - Trôi. Có kẻ giữ được lời thề nguyền.Có kẻ không. Chuyện ai thì nấy biết.Nghe chơi như thế rồi giữ lấy một ít để ngẫm nghĩ.Để viết.
Viết cũng là một cách để trả nợ.Không nhiều thì ít.Nếu không trả hết một lần được thì sẽ trả góp.
đăng sơn.fr _____________________
ƯỚC MƠ
Nếu ai hỏi tôi đã mơ ước gì khi còn bé xíu,có lẽ tôi sẽ ú ớ ( không biết đường nào trả lời ).
Nếu ai lỡ bộ hỏi tôi,chẳng hạn : tôi thương gì,ghét gì thì tôi sẽ trả lời trôi chảy lắm.
Hồi bé,tôi thương cha tôi,ngày ngày cha đi làm nuôi gia đình,tôi thương cái bệnh hay nhức đầu của cha mỗi chiều tối đi làm về và tôi bóp trán cho cha.Những ngón tay nhỏ bé của thằng con đã làm cha vui....
Thưở nhỏ,tôi thương mẹ mỗi lần thấy mẹ làm bếp.Thịt khi nước dừa ngon lắm ! Gạo thơm lắm vơí bát canh cua.Mẹ đã là bà tiên khi để con nằm gối đầu trên đùi mình và gãi đầu cho nó ở những đêm hè ngồi ở hàng hiên rì rào gió trong từng câu chuyện kể.
Ngoài cha mẹ,tôi thương mấy đứa em ê a ngồi học bài,mỗi đứa một góc dưới sự giám thị của anh lớn.
Còn chuyện ghét thì có nhiều lắm.Kể hoài không thể hết một trang giấy.Ghét cái mặt nghiêm nghiêm của thầy cô khó tính.Ghét ông giám thị dữ dội vơí học trò và ghét cả con nhỏ đã nỡ làm ngơ không trả lời bức thư tình vụng về thưở đầu tiên.Ghét những cái đáng ghét kiểu chướng tai gai mắt của mình và của người...
Mãi đến sau này,đối diện vơí bao điều xảy ra trong cuộc sống,cái chuyện Thương hay Ghét đối vơí tôi không còn thành vấn đề nữa.
Đọc đến đây - có lẽ bạn đang tự hỏi : " Vậy thì tôi viết những hàng trên để làm gì ? " - Nếu thế thì tôi trả lời bạn rằng : " Tôi đang nghe nhạc.Bài Imagine của John Lennon thời Beatles.Lời hát có những câu dịu dàng.Lắng nghe ca từ êm dịu như thế,tôi thấy mình dịu đi trở lại khi muốn nói về những ước mơ.Trong sự mơ ước ấy không còn một điều nào để ghét.
Nói về những sự thương yêu,mình có thể giúp mình dễ chịu vơí đời.
đăng sơn.fr
.
CHỮ cho buổi sáng -________________________________
Buổi sáng - Đáng lẽ buồn hiu vì trời vùn vụt mưa,từng hạt nhỏ làm phố xá,chợ búa đìu hiu.Thời tiết luôn như thế,cứ như người bất thường hay giở quẻ.Đang hừng hực nóng chảy mỡ ngày trước,ngày sau lại ầm ì xì mũi,trở trời.
Mưa,nắng làm người ta cũng mang thêm cái bệnh càu nhàu,lèo nhèo,nhăn nhó.Đáng lẽ tôi cũng bắt chước những khuôn mặt dầ dàu buồn bã.Thấy họ cắm cúi đọc tờ báo đang mấy bản tin mắc dịch,mắc gió,đang cảnh thất nghiệp sa thải,đóng cửa cộng thêm tin tức về mấy nhà băng lăn quay ra đất vì thảm trạng đình trệ kinh tế.Tôi đâm hãi !
Tôi muốn giống họ để có dịp hòa nhập vào chữ nhập thể hoà đồng.Ai sao,mình vậy.
Nói vậy mà không dễ khi đi ngang hàng bán sách,tôi ngừng lại vì bị mấy cái bìa sách cuốn lấy.Cái tựa truyện mang tên Délicatesse
( Điều Tế Nhị ) của anh chàng David Foenkinos dính chặt vào mắt mình.Sách kể về chuyện khép cửa trái tim của một bà góa bụa còn trẻ.Bà tưởng mình sẽ không còn yêu ai nữa.Vậy mà....
Tôi tạm để chữ " Vậy Mà... " như thế để sau khi đọc xong thì tính chuyện viết. Kể về một chuyện tình thì không có gì là khó.Người yêu người rồi lìa nhau vì lý do này hay vì lý do khác để đau ít hay đau nhiều là chuyện thường tình.Ai cũng có thể kể về một hay hai chuyện tình,chuyện đời nhưng mỗi người sẽ kể ra sao,nhất là khi viết để kể ?
David Foenkinos là một trong những người viết có duyên.Sự dí dỏm của anh đã được thể hiện mỗi tháng qua những bài viết cho tờ Psychologie của Pháp khi anh kể về những mẫu chuyện của máy điện toán,máy điện thoại di động và những điều oái oăm lẩm cẩm của thời hiện đại...Đọc anh,người đọc mỉm cười như khi uống xong một ly rượu chát bị cái men chua lấn áp,sau vị chua chát ấy là một cảm giác êm đềm trở lại.
Nói về sự êm đềm hiền dịu thì tôi nhớ đến cuốn truyện ngắn mang tên Cánh Đồng Bất Tận của cô nhỏ người Cà Mau tên là Nguyễn Ngọc Tư.Cách kể chuyện và kỷ thuật viết của cô rất mộc mạc nhà quê ,cô hay làm tôi khóc trên dòng chữ ở mỗi cốt truyện.
Tôi tìm blog của cô nhỏ để tiếp tục đọc.Đọc để biết tại sao mình viết và sẽ viết không giống cô hoặc giống một David dí dỏm năng động.Vì lẽ họ là những người thật sự có tài viết - Tôi chỉ biết như thế như có một điều rất vừa vặn trong đầu mình.đăng sơn.fr
THỬ XEM SAO ?
Sau khi đọc bài “ Le piano Blanc – Dương cầm trắng “ của tôi ở Nous Magazine,một cô nhỏ viết cho tôi :
…..’’ Hình như chữ Cô Độc là phần duyên số dành cho em , ông ạ.Em ghét những nỗi trống vắng nhưng vẫn phải sống với nó.Còn ông ? Ông đối diện với nỗi cô đơn ra sao ?
Ông có sung sướng trong đời sống không ? ….““
Hỏi chi lạ ?!
Có vài điều không được ổn lắm trong những dòng chữ và câu hỏi ấy.Thế nào là phần duyên số của sự cô độc ? Làm sao để trực diện với nỗi Cô Đơn ? Và cái đời sống riêng tư,ta phải làm thế nào,làm gì để được sung sướng ???
Lại rắc rối,oái oăm nữa rồi !
Để thử giải quyết, đương đầu với một vấn đề,tôi hay có thói quen tập đơn giản hóa nó.
Vậy thì thử,xem sao :
Cô độc - một mình – là một hiện trạng của sự hiện hữu đứng trước sự ’’ nhập bầy ’’ của con người.
Cô đơn là tâm trạng của một khoảng khắc nhất thời…
Nếu ta tin hẳn vào chữ định mệnh,duyên số và khư khư nhất định là thế thì nên bó tay chấp nhận.Còn nếu ta cứng đầu,cứng cổ thì lại là chuyện khác.Ta có thể mang cái vỏ ốc mang tên Cô Độc đó ra phơi dưới nắng ấm,mưa ẩm ngoài vườn đời để nó hoà hoãn và nhập bầy các vậc thể vây quanh nó ,hiện trạng cô độc sẽ mất đi cái lý do để tồn tại.
Còn Nỗi Cô Đơn mà cô nhỏ đã hỏi,nó ra sao ?
Có đôi lúc,nỗi cô đơn là một sự cần thiết để giúp mình được yên lặng và tỉnh trí.Riêng tôi,tôi đã ’’ nhập bầy’’ và giữ một khoảng cách an toàn vừa đủ để …’’tách bầy ’’, chỉ cần một khoảng thời gian vừa đủ để làm dịu đi đời sống bằng những thú vui của sách báo, âm nhạc ,vườn tược….Cái thế giới nho nhỏ của sảng khoái,của gió mưa nóng lạnh và tập cách êm ả chấp nhận.Chấp nhận,hoà hoãn để làm bạn với cô đơn cũng là một cái thú,một thói quen và để thay đổi không khí,tôi mở toang những cánh cửa lớn nhỏ của lòng mình,bước ra cổng gặp đời,gặp bạn….Tôi bắt gặp những vui,buồn được chuyên chở trong những mẫu chuyện trần gian và học thêm được những điều mới lạ.
Trở về nhà,vẫy cô đơn lại ,xoa đầu nó vài cái ,bảo nó :
- Ngoan nhé ! Đi ngủ đi, để ta ngồi vào bàn và ta viết.
Vậy là xong.
đăng sơn.fr
HÃY NÓI VỀ CUỘC ĐỜI.
_________________________________
Cơm nước xong.Ngồi đấu hót,tán gẫu mãi cũng chán . ( Không lẽ bảo nhau lôi mấy cái đề tài cũ rinh rích của hàng xóm,người quen ra nói ? )
Bà bạn chủ nhà mở Tv,nhét đĩa karaoke vào máy và bắt đầu ‘’ phát sóng ‘’, bà còn trẻ,tai thính ,mắt tốt nhưng có cái tật mở nhạc rất lớn,tay chân bà lại có thêm cái tội táy máy - cứ làm
như mình là kỹ sư âm thanh thuộc loại cừ ! – Có bao nhiêu cái nút chỉnh tone bass,treble trên máy,bà vặn,bà quay tưới hột sen….Gặp cái đĩa âm thanh tồi tệ,tiếng đàn ,tiếng trống cứ choảng nhau chan chát loạn xà ngầu.
Nghĩ cũng tội nghiệp cho Vi,cậu bạn trẻ từ Paris có lòng xuống chơi với cái giọng hát khá tốt được đào luyện từ ca đoàn bên Saigon,cậu bé nổi gân cổ đánh vật hò hét đuổi theo ban nhạc gần long phổi !
Tôi hải hùng,rời mấy bài viết ở Net,hạ giọng nài nỉ bà chủ nhà :
- Bà nhà ơi ! Làm ơn vặn nhỏ ban nhạc dùm. Điệu này chắc hàng xóm gọi cảnh sát mất !
- Ông thật là khó chịu và khó ưa ! Tường dầy như thế,hàng xóm nào nghe ?!
- Khổ lắm bà ạ.Hàng xóm của bà là cái lỗ tai tôi !
Mấy người bạn khác nhao nhao đòi chọn bài hát,tôi lợi dụng sự hỗn độn,phóng đến dàn máy chỉnh lại mixage và cân bằng âm thanh…
Bà con thi nhau hú hí,tà tà du dương với một loạt ‘’ Thất Tình Liên Khúc ‘’.Nào là ….Anh Còn Nợ Em,công viên ghế đá…..Nếu mai anh chết,em có buồn không ?....Nào là …Trong cuộc tình ân hận,Tình Lỡ,Tình Khúc Buồn……….”
Nghĩ cũng lạ ! Hình như càng thất tình,càng đau đớn,người ta càng có hứng sáng tác và trang điểm hoá chuyện tình theo chiều hướng ‘’ Tình chỉ đẹp khi còn dang dở ‘’ ?!
Mở cửa sổ,ngó xuống mặt đường.Trời lưng lửng buổi đêm cuối đông,xe cộ bớt nhộn nhịp,người đi bộ thưa dần.Xa xa, ở mấy góc đèn đỏ dẫn ra mé sông,vài gã lưu linh đang siểng niểng,lừng khừng với những bước chân xiêu vẹo và hồn tôi cũng xiêu xiêu từ hai ly vang uống lúc nãy.
Đóng cửa sổ,nghe tiếng Vi hát.giọng trầm ấm :
…..hãy nói về cuộc đời
khi tôi không còn nữa
có lấy được những gì
về bên kia thế giới…Em là chim bói cá,tôi là ánh trăng ngà.
Chỉ cách một mặt hồ…..
Khỉ ạ ! Nhạc việt từ lời thơ Khúc Thụy Du buồn bã quá !
Chẳng biết cái ông nhà thơ có uống say lúc thất tình ? Mà dễ gì ruợu có thể làm người ta quên ? ( Mới đây, nhân đọc một bài viết về y học ,có một đoạn xác nhận rằng : Càng uống rượu,người ta càng nhớ trong cái say ).
.. Say em ,ta đuối cuối ly
… Càng say càng nhớ li bì nỗi đau !
Nửa khuya.Máy nóng,mỏi miệng,mọi người lục tục từ giã nhau.
Bầu không khí yên tĩnh trở lại.Với tay tắt máy,bà bạn bắc kỳ nhìn tôi,tia mắt hí hửng dò xét,giọng điệu kiểu tò mò điều tra viên :
- Này ! Cái ông kia.Không nghe ông hát đến nửa câu tối nay ?!
Ông đang thả hồn thơ thẩn và nh² nhố với em nào trên Net
vậy ? Nghe nói dạo này ông tí tớt, tán tỉnh du dương bằng mấy bài thơ con cóc rất da diết.Khai hết cho chúng tớ nghe xem ?
- Chúa ơi ! Xin bà tha cho.Xin đừng nghĩ bậy và đặt điều.
Thấy tôi nhăn nhó như khỉ ,Vi xen vào khi lại sát bàn.Cậu trẻ cười tươi,miệng cười rất quyến rũ :
- Có ai buồn ngủ chưa ? Nếu chưa,mình thử chơi cái trò này.Trò hỏi đáp.
Cả bọn tròn con mắt :
- Đố vui có thưởng ?!
Vi đáp :
- Không thưởng,không phạt. Đại khái có 7 câu hỏi và người trả lời không đuợc suy nghĩ quá lâu.
Mọi người đồng ý,im lặng để tập trung nghe các câu hỏi :
- Câu hỏi 1 :
• Để đi xa ( du lịch ),bạn mang gì trong cái va ly ?
- Câu hỏi 2 :
• Đến trước một khu rừng,Bạn tưởng tượng ra điều gì trong đó trước khi vào.Có do dự không ?
• Câu hỏi 3 :
• Vào sâu trong rừng,thấy một căn nhà gỗ,bạn làm gì ?
- Câu hỏi 4 :
• Rời căn nhà gỗ,bạn gặp một đàn khỉ dang nhảy nhót,bạn thấy bao nhiêu con ?
- Câu hỏi 5 :
• Khi gặp một con hổ trong rừng,phản ứng của bạn ra sao ?
- Câu hỏi 6 :
• Sau khi đụng độ hổ ,bạn bước đến gần một hồ nước,bạn thấy nó ra sao ? Cảm tưởng ?
- Câu hỏi 7 :
• Rời khỏi bờ rừng, đứng trên một ngọn đồi cao để nhìn lại chặng đường,bạn có nghĩ mình sẽ trở lại nơi đã đi qua ?
Tôi thấy cái trò chơi có vẻ hấp dẫn như một bài phỏng vấn bèn tắt computer và lắng nghe từng ngưòi trả lời.Mỗi người một ý…
- Còn anh ? Thế nào ? Vi hỏi.
Thế nào là thế nào ?
….. Hãy cho tôi một ngày đẹp để đi xa.Ngoài quần áo và vài thứ vật dụng cần thiết,tôi nhét vào valise vài quyển sách,vài tờ tạp chí. Đến trước cánh rừng,tôi tìm cho mình nỗi háo hức tò mò trước cảnh vật.
Sau khi định xong phương hướng,tôi thả chân đi dạo như một tìm kiếm và được hít thở, sống với thiên nhiên,tai nghe tiếng chim hót và tiếng gió sào sạt gió…..tôi đi vòng quanh căn nhà gỗ có vẻ quạnh hiu nhưng xinh xắn kia, đưa tay gõ cửa để xem may ra có gặp đưọc một ai,hỏi dăm ba câu chuyện gì đó về phong thổ và tìm hiểu thêm về cảnh trí….Nói lời cám ơn và từ giã.
Trên đường quanh co,chẳng may tôi gặp con hổ to tướng,chẳng biết nó đói hay no ? Nó đang vui hay buồn ? Chẳng biết nó sẽ thân thiện hay sẽ hoảng sợ vì sự có mặt bất thường của bóng người ? Người đứng yên,nhìn vào mắt vật.Không tỏ ý khiêu khích.Người và vật rình ngó nhau, ngắm chán người với bộ xương ít thịt,hổ lắc đầu chán nản bỏ đi.
Tôi mừng rỡ ,thơ thẩn ra góc bờ hồ,thong thả ngồi xuống nghỉ ngơi và ngắm cảnh,chụp hình…
Sau khi đã tội nghiệp và tận tình săn sóc cặp giò xương xẩu của mình,tôi buộc lại dây giầy để chuẩn bị leo lên ngọn đồi cao vi vu gió mát,quay đầu nhìn xuống đoạn đường và bìa rừng phía dưới.Ngắm nhìn như một lưu luyến khoảng thời gian đã trải qua.Bụng nghĩ : ‘’ Có dịp,tôi sẽ trở lại ‘’ ( nhưng lần
này ,chưa chắc chú Cọp sẽ chê tôi ! Chỉ có trời mới biết.)
Vậy thôi. Đơn giản.
- Anh hiểu ý em ? Vi cười cười.
Tôi cười cười :
- Em muốn ẩn dụ qua những câu hỏi về cuộc đời phải không ?
Giải phương trình đi.
- Đúng vậy. Đó là một trong những bài Trắc Nghiệm tâm lý đã trải qua của một thằng bạn nhạc sĩ dương cầm rất cừ khôi của em.Nó là người quá nhạy cảm và luôn muốn mọi điều đều được như ý đến độ thập toàn.Và càng muốn thập toàn,nó đã nhiều lần định lìa bỏ cuộc đời .Em đang tìm cách cứu nó.
- Cậu cứu kiểu gì ?
Vi cười hiền lành.Trong kiểu cười có cái ranh mãnh :
- Em bảo nó thử làm lại bài trắc nghiệm vừa rồi.
Câu hỏi thứ Nhất.
Hành lý tượng trưng cho cách thức vào đời.
Câu thứ Hai.
Bìa rừng là cách thức nhập cuộc với đời.
Câu thứ Ba.
Căn nhà trong rừng.Nói và hiểu về cách giao tiếp,xử thế với đời.
Câu thứ Tư.
Đàn Khỉ. Ý nói về cái nhìn về xã hội,tập đoàn ,gia đình…
Câu thứ Năm.
Hổ dữ là hình ảnh tượng trưng cho cách thức tiếp cận vói những bất trắc trong cuộc sống.
Câu thứ Sáu.
Nói về tâm hồn và cách nhìn về đời sống tâm linh và nghệ thuật để sống.Sống cách nào ?
Câu thứ Bảy.
Ví như một lời tổng kết về cuộc đời của mình khi về già.
Vi ngưng một chốc và nhìn thẳng vào mắt tôi :
- Để em mở phone cho anh nghe một đoạn dương cầm classique trong đêm của nó. Đêm nào nó cũng thức đến 2 ,3 giờ sáng úp headphone vào tai đánh đàn.Muốn em gọi nó giờ này không ?
- Không. Để hắn yên.Cho anh nghe tiếng nhạc được rồi.
Tiếng dương cầm thánh thót bên tai,tôi nhắm mắt hình dung đến bóng đêm trên phím đàn của một người cô độc.
Hình như bóng đêm tượng trưng và rất đủ nghĩa cho một khoảng đời vừa rộng lớn ,vừa chật chội ?
Tiếng đàn dẫn tôi đi sâu vào đêm về sáng.
Đêm màu trắng.
đăng sơn.fr
NGÀY MỚI ___________________________________
Cứ thử tưởng tượng bạn đang có một ngày rất đẹp.Đẹp từ buổi sáng khi đứng nhìn vạt nắng rạng rỡ bừng bừng ngoài khung cửa sổ.Lòng bạn đang thênh thang từ một bản nhạc vui và bạn đang nhâm nhi ly cà phê đầu tiên.Cảm thấy ngon,cảm thấy vui vẻ và cảm thấy có điều thoải mái khi mở máy,lục lạo để đọc những dòng chữ này.
Tôi, người viết những dòng này,chẳng biết bạn là ai,bạn đang ở chỗ nào trên mặt đất này.Chỉ biết là bạn đang ngồi,đứng ( và sống ở một buổi sáng ) để bắt đầu cho một ngày mới.
Nói đến buổi sáng là nói đến sự bắt đầu từ lúc thức dậy.Bạn làm gì ? Nghĩ gì ?
Buổi sớm của tôi,thường lệ,bắt đầu từ 5 giờ sáng.Tôi luôn luôn cẩn thận để chuông báo thức nhưng cái đồng hồ vô hình trong đầu mình luôn dựng tôi thức dậy đúng 4 giờ 55 phút.Sáng nào cũng thế,tôi tìm lại được mùi cà phê háo hức của tiếng nhỏ giọt óng ánh trong căn bếp yên tĩnh.Khẽ ấn ngón tay vào nút play bật máy,nhạc nhẹ nhàng trỗi lên trong khi tôi làm những dộng tác tập thể dục.Gân cốt dãn nở,hơi thở điều hoà mang lại cho mình sự tỉnh táo để ngồi vào bàn ăn,nhâm nhi ly cà phê sữa,đọc vài mẫu tin tức từ tờ báo hay tờ tạp chí hoặc nghe tin tức lặt vặt từ cái radio.
Sau bữa quà sáng,tôi thong thả mở cánh cửa văn phòng sau khi bước lên từng bậc thang gỗ . Thế giới riêng mở cho tôi cánh cửa của nó đúng 6 giờ sáng.Màn ảnh Pc tìm thấy tôi sau vài chữ PW mật mã.Trong tiếng nhạc hoà tấu,tôi thả mắt lướt trên màn hình tìm những trang web muốn đọc,tôi đọc chữ của bạn,đọc điều bạn đã viết và tìm lại những dòng chữ của mình.Bạn đã viết gì ? Tôi đã viết gì ?
Thời gian ngồi trước màn ảnh không cho phép tôi trì kéo.Ngừng mắt,rời trang web,tôi tìm tên một người bạn,một người thân để viết một vài dòng thư ngắn và gửi đi.
Vơí từng bước chân trở xuống nhà dưới,tôi xách chiếc cặp hồ sơ mở cửa ra vườn,chỗ đậu xe và đi làm,tôi hay thầm nghĩ lại và cám ơn sự tân tiến của thời đại mới.Ngày xưa đâu có được như thế.Thời chưa có điện thoại,chưa có email,đã bao lần đạp xe lè lưỡi đến tìm bạn bè,lắm khi đạp thè lưỡi trở về tay không.Gửi một bức thư đi xa,có khí phải chờ đến một hai tuần....
Bây giờ,cái gì cũng nhanh chóng.Lắm khi nhanh quá cũng thấy choáng váng mặt mày.Đã bao lần,tôi được chứng kiến cảnh người vừa lái xe vừa bấm số điện thoại,vừa lái vừa trang điểm,ăn uống hoặc vừa bấm chữ trên phone để gửi texte message,biết bao cái tai nạn lưu thông đã xảy ra vì bất cẩn... Đã bao lần,tôi thấy người ta bị stress quá độ khi dành dật nhau từ những khoảng cách dài ngắn trên đường phố,trên những bãi đậu xe vì họ nghĩ mình không có thì giờ để làm xong từng thứ,từng việc tuần tự nhau....
Để tránh điều đó khi lái xe,tôi luôn có một tờ báo,tờ tạp chí,có những bản nhạc mà mình yêu thích từ những cái đĩa cd và nhất là có sẵn một cuốn bloc note để bên cạnh chỗ ngồi lái.Nghe được vài bản tin có điều ngộ nghĩnh,lạ kỳ thì tôi chỉ chờ khi ngừng xe ở ngã đèn đỏ để ghi lên vài mẫu tự để đánh dấu cho những điều mình sẽ viết .
Tôi đã nghĩ đến câu chuyện nhỏ như thế này trong lúc lái xe để kể :
" Đài radio Sud FM đang phát một chương trình đối thoại nói về cách xem TV và sự nhận định của dân chúng về các chương trình chiếu trên đài trong những ngày gần cuối năm.Có một câu nói của ông ký giả dẫn đài làm tôi phải phì cười.
Ông ta nói :
- Phải rồi.Chúng mình ( dân pháp ) luôn là vô địch trong sự phàn nàn.Chả bao giờ ta hài lòng cả !
Tôi bật cười vì thấy diều nhận xét này khá trung thực.Người Pháp thích phàn nàn,lèo nhèo rên rỉ trong khi họ có tất cả biết bao điều để sống sung sướng từ nền văn minh cho đến vật chất thừa thãi.Vậy mà....
Tôi - cái thằng Mít đặc - tôi không phải là người Pháp,tôi sống ở xứ họ,học ngôn ngữ của họ để giao dịch,để sống hội nhập.Tôi đang viết bằng tiếng mẹ đẻ để không bao giờ quên nguồn cội và tôi đang bắt đầu một ngày mơí của mình bằng một ý nghĩ thoải mái.
Còn bạn thì sao khi đang đọc những dòng chữ cho một ngày rất mới của bạn ? đăng sơn.fr
SUPER STAR .
___________________________
Tôi có tật ghét chữ Star -Super Star - Siêu Sao !
Có cái gì không thật khi nói về danh từ này.Giả tạo.Cách Biệt ! Nhưng cậu nhỏ đang ngồi trước mặt tôi là THẬT.
Đang có thật như lời cậu Ấm kể lể :
- Tôi rất muốn được nổi tiếng.Tôi muốn mọi người biết đến tôi ở khắp nơi...
- Nổi tiếng về điều gì ? Cậu đang làm nghề gì ?
- Tôi học về kinh tế. 2 năm. Đã bỏ học.Hiện nay chẳng làm gì.Cha tôi là một ông chủ hãng điện tử rất nổi tiếng ở vùng này.
-
Cậu đang ở với bố ?
- Không. Bố tôi cho tôi một căn hộ ở khu đắt tiền nhất thành phố.Nhà rộng hơn 100 thước vuông.Đầy đủ.
Cậu Ấm nói một hơi dài về những cái tiện nghi vật chất.Nhà cậu có đầy cửa kính bao quanh để nhìn xuống cả một thành phố rực màu.Những chiếc xe loại bỏ mui thể thao đắt tiền của cậu và chung quanh cậu có biết bao vệ nữ bao quanh.Màu da bánh mật và khuôn mặt diển trai chỉ còn thiếu một điều : Sự nổi tiếng.
Cậu trở lại vấn đề :
- Ông biết không ? Đã bao năm nay,tôi bị bức rức khó chịu với những chương trình Real TV.Mấy đứa xuất hiện trên đài chỉ thuộc hạng hạ lưu..
- Và họ đã nổi tiếng ! Cậu muốn nổi hơn họ trên lãnh vực nào ?
Cậu nhỏ có vẻ hơi bí.Cái mặt đẹp trai,dỏm dáng nhăn nhó :
- Tôi đang thử sáng tác nhạc Rap !
- Cậu có học nhạc ? Bao nhiêu năm rồi ?
Cậu Ấm có vẻ bẽn lẽn :
- À ! Không . Tôi tự học.Vả lại đã có máy móc hiện đại trợ giúp.Điều này thì tôi không lo lắng cho lắm.
- Ý cậu muốn dược nổi tiếng về ca nhạc thần tượng trên đài truyền hình ?
- Đúng vậy.Mà thấy khó quá nên tôi ngần ngừ và bức rức ....
- Sao cậu không học hỏi để nối nghiệp cha cậu trong ngành điện tử ?
- Không thích. Cha tôi và tôi khác nhau.Ông ấy chỉ biết làm giàu và thích quyền lực.
- Quyền lực của cha cậu có thể giúp cậu nổi tiếng ?
- Không.Tôi muốn tự tôi nổi tiếng trong việc ca hát và trở thành một ngôi sao sáng.
Ánh mắt cậu nhỏ sáng rực như đang có muôn ngàn vì sao lấp lánh đêm.
Không nỡ phá đi giấc mơ của cậu,tôi tiễn cậu ra cửa với cái mẫu báo vừa cắt ở một cuốn tạp chí.Bản tin nói về một thằng nhóc mới 22 tuổi đã lao vào gầm xe tự tử chết sau khi đã tham dự xong một chương trình TV thuộc loại rác rưởi để được nổi tiếng.
Mắt cậu Ấm buồn rũ.Có một khoảng mây đen hiện lên trong mắt cậu.Cậu biết rõ rằng mây đen có thể che khuất một khoảng trời sao....
đăng sơn.fr
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire