-
* tập 1 :
Chuyện xưa kể rằng :
Il était une fois,ngày xửa ngày xưa,có một anh chàng hiền - Rất hiền.Chàng siêng học,chăm chỉ.Cha chàng căn dặn :
- Con đừng dại mà yêu đương vớ vẩn.Đừng ngu khờ mà lấy vợ...
Chàng nhất nhất nghe lời.Ra đường,đi đâu cũng ngó thẳng ,không dám hó hé nhìn ai,nhất là nhìn các nàng.Nàng đẹp,kiêu sa,là người mẫu hoặc gì gì đó cứ kệ.
Cho đến một ngày kia,chàng vấp phải nàng,cả hai cùng té.
Nàng phủi áo,sừng sộ :
- Bộ ông đui hả ?
Chàng hãi lắm.Miệng tụng kinh,xin lỗi rồi thẳng đưòng bước đi .Nàng chanh chua :
- Nè cái ông kia.Bộ ông điếc hả ?
-
- Nè.Bộ cứ xin lỗi là xong hay sao ? Ông lâm tôi rách áo nè.Đền đi.
Cha mẹ ơi ! Làm sao mà đền ? Đành mời nàng vô một quán nước.Chàng gọi cà phê.Nàng gọi nước chanh.Làm như chanh thiếu đường nên giọng nàng càng thiếu ngọt.
Nàng xỉa sói :
- Coi bộ ông nhút nhát và nhát gái.
Chàng gãi dầu bối rối.Cha mẹ tui ơi, ơi ! Tình huống này thật khó xử.Biết trả lời ra sao ? Con gái gì mà dữ như chằng.Đành xin lỗi lẫn nữa.Thật tình mà cáo lỗi.Chứ chẳng biết nói gì hơn.
** tập 2.
Thế là hai đứa quen nhau.
Nàng thú thật :
- Ngày ấy,tui cũng run gần chết nên mới bày đặt làm mặt ngầu...
Chàng đành thú thiệt :
- Tui thấy em dữ quá,tui run
- Hihihi.Vậy là huề há ?!
- Huề sao được.Bây giờ đến lượt tui trả mối thù xưa .
- Chời ui ! Lấy gì mà trả ?
Chàng lấy hết can đảm bảo nàng nhắm mắt lại.Nàng nghe lời.Chàng cũng nhắm khẽ mắt để hôn lên má nàng.
Ôi ! Nụ hôn đầu ngây ngây làm chàng không còn là mình nữa.
*** tập 3.
Thế là hai đứa thương nhau.Chẳng đứa nào dám thú thật.Chuyện kỳ !
Không dám nói thì đành để giấy mực nói.Ngày nào hai đúa cũng viết cho nhau.Viết như Kim Dung viết truyện kiếm hiệp.Lâm ly bi đát và hoành tráng lắm.
Chữ nàng rất đẹp,chữ của chàng cũng đẹp.Vậy là xứng đôi vừa lứa.
Cho đến một ngày kia....
**** Tập 4.
Em yêu - Anh Yêu...
Vậy đó.Những người yêu hay bắt đầu những lá thư tình như thế.Nàng hay viết thư bằng mực tím.Chàng thì nghuệch ngoạc viết bằng màu gì cũng xong.
Chàng có khiếu viết thư,nhất là khi chàng rung động để yêu và để viết.
Chàng viết mùi lắm.Chàng tán tỉnh nàng bằng những lời lẽ rất mộc mạc.Văn của chàng thuộc loại tiền chiến.Văn phong của nàng thuộc style cận đại.Thẳng thừng ruột ngựa ( có sao nói vậy )
Đọc thư nàng chỉ chừng 5 phút là hết thư .
Đại loại :
" Bữa nay tui thấy nhớ anh.Nhớ nhất là khi tui đói bụng,tui quạu.Tui nhớ lúc anh đua tui đi an hàng quà vặt?Ngó anh mà tui muốn ăn thật nhiều vì đã có anh trả tiền.Tui thích anh chiều chuộng và nhịn ăn dể tui ăn dùm.... ''
Nghĩ thật chán đời.Ai ngờ thư tình mà viết cái kiểu đó thì kép Hùng Cường và Thành Được chỉ có nước bỏ sân khấu.
Thây kệ.người ta hay nói : Yêu quá hóa cuồng.Chàng điềm tĩnh đêm đêm thắp đèn cầy,đốt hương trầm viết cho nàng.
Có khi chàng nổi cơn viết cho nàng cả 5,6 trang chữ ơi là chữ.Chàng nghĩ rằng nàng sẽ động lòng như lúc nàng khoái chí híp mắt ăn hàng.
Ai dè,cho đến một ngày xấu trời kia nàng trả lời thư chàng bằng ba cái dòng lạ kỳ :
- Chưa Quên.
- Chưa Rảnh.
- Chưa Muốn.
Ký tên : Em.
Chao ơi ! Chàng thấy buồn vời vợi.Người đâu mà quá hà tiện chữ nghĩa.Chàng ngậm ngùi thấy hối hận là đã không nghe lời khuyên của cha già : Đừng Yêu ! ______________________________
1 commentaire:
Truyện hay và vui lắm, chàng và nàng dễ thương ghê...
Viết thêm nữa nha anh.
@Eve
Enregistrer un commentaire