note : Có bài mơí cập nhật ngày 16.01.2015 *
________________
Lời dẫn :
Cái nhóm Văn nhỏ xíu hay tụ họp nhau ở một góc nhỏ.Mỗi người mỗi ý,mỗi đề tài để nói và để viết.
Khi mọi sự ồn ào qua đi,ngồi vây nhau quanh cái bàn đủ chỗ để nhìn nhau.Mỗi người đều muốn mang lại một nét đặc thù từ thế giới chữ của mình.
Hôm nay,đề tài viết theo thể tự do.Mỗi người có riêng 1 giờ đồng hồ để viết.
Để xem họ viết gì ?
đăng sơn.fr
____________________________
1. NGẮN
_________________________
@nguyênhạ
Anh xuí em viết. Viết gì cho đầy một trang giấy ? Một giờ đồng hồ qua nhanh lắm ! Em ghét tiếng tích tắc của cái đồng hồ.Nghe khó chịu lắm đi thôi ! Em sợ già rồi bệnh tật ,rồi chết.
Chết có nghĩ là đứt bóng,hết phim.Thế thì còn chuyện gì để nói ? Người ta có một câu rất vô lý : Sống để mà chết. Vivre pour mourir ! Nghe sợ thật. Ai mà chả sợ chết và ham sống ? Sống đời phải có ý nghĩa.Sống để thấy cho bằng được sự sống.
Trong buổi họp mặt hôm nay.Bạn hữu đầy đủ đến từ khắp nơi.Em là một kẻ chập chửng vào nhóm Viết.Em có điều gì để viết ở 60 phút ngắn ngủi và nộp bài cho anh ? Anh là một " ông cụ " khó tính vơí cái nhăn thường trực.Anh ra đề tài thay vì để nhóm quay quần tán chuyện.Ai cũng bảo là anh ác tâm !
Để phản đối và đả đảo anh.Em ngừng viết ở cái dấu chấm và một dấu ngoặc như sau : ( ...... ) .
Anh làu nhàu thì kệ anh.
---
2. NỤ CƯỜI
----------------------------
. N.Duy Toàn
Tôi có món quà muốn tặng em.Đó là một nụ cười thay vì tặng một đoá hoa hồng.Hồng ở đâu cũng có và hồng có nhiều gai nhọn ...
Nụ cười của tôi có hai mặt rõ rệt.Mặt phải và mặt trái : Pile et face .
Khi nhận nụ cười này,tôi để em chọn.Mặt có ánh sáng của trời xuân tươi tắn là mặt phải của một lừng lững ánh sáng.Mặt kia có nhiều áng mây của trời chiều đánh rơi tối và đêm ngập tràn sương khuya ( Yin và Yang )
Tôi biết em nghĩ gì khi cười lại với tôi.Như thế,hai chúng mình bình đẳng vơí nhau.Bình đẳng một cách sòng phẳng.Có qua,có lại thì sẽ toại lòng nhau.
Ở mặt phải của nụ cười tôi,tôi đưa tay cho em nắm dể chúng ta đi dạo trên một cánh đồng ngập gió và nắng.Ở đó,tôi ghì vai em,bấu những ngón tay vào vùng cổ hồng hồng của em và hôn em .Âu yếm mà hôn.Và em thấy thoải mái nơi em và tôi.
Ở mặt trái của tiếng cười là những chuỗi ngày đầy cay đắng của tình đời,tình người - nơi ,tôi, đã chà lết như kẻ du mục giữa rừng người.
Mà này ,em ! Hãy thản nhiên mà chọn.Trái hay phải cũng chỉ là tôi.TÔI và EM .
3. TRẢ THÙ
______________________
. m@anh
Anh nè .
Người ta nói đàn bà con gái hay nhớ dai,thù dai.họ nhạy ý,chi chít vơí từng sự việc theo một mức độ nhạy cảm riêng.Có lẽ vì họ - phái nữ ) bị trời hành khi có đường kinh nguyệt hàng tháng để mang cho đời thứ nhựa sống.Và lại nữa,họ có khả năng chịu đựng cao hơn đàn ông.
Thoạt tưởng,họ là phái yếu để sẽ rất yếu đuối khi đụng chuyện nhưng mà không .Họ có sức mạnh vô địch của một chất từ ái dịu dàng để sanh nở và bảo bọc con cái.Cái nôi của cả thảy những đàn ông .Họ có đầy đủ những khổ đau và cả sụ bao dung trong cách chịu đựng theo từng hoàn cảnh đời.
Em có nhiều chuyện để kể khi cần viết.
Nhưng thôi. Em ngừng viết ở dòng chữ này là vừa.Ngừng như một cách trả đũa anh vì anh đã nỡ lòng xoá các bài viết của anh sau khi có việc nhỏ xíu không đồng ý vơí em ở một vài quan điểm ... ( Ai bảo là đàn ông không biết thù dai há anh ? )
Riêng em,em cũng đang đay nghiến để biết cách trả thù anh ở một bài viết trong vòng 60 phút và 60 giây.
Vậy đó ....
4. ẾCH NGỒI ĐÁY GIẾNG
_______________________________
. NguyễnthịChữ Nghĩa
Em tên là Ếch.
Cả đời em,người trần gán cho em một câu ngắn gọn mà thấm lắm ai ơi. Họ nói : " Ếch ngồi đáy giếng " - Cái câu này đã đeo theo em cho đến khi em lấy chồng,để con.
Ếch ở đáy giếng chỉ cái nhìn hạn hẹp.Chỉ chừng đó một khoảng trời xíu xiu của ta với ta,chả biết cái gì khác ngoài cái giếng ọp ẹp của một góc trời hạn hữu.Ông trời đã sinh ra em với chữ An Phận .
Hồi đó,em gặp chàng nhà quê quá cỡ thợ nề,thợ mộc.Chàng ngó em ,ngó bộ ngực dẹp lép,ngó cái mặt không biết son phấn của em rồi về nhà viết thư tình.Rồi ông bà,ông vải xui khiến chàng kêu rêu giọng nhão nhẹt.
Chàng đạp xe tới nhà ,chàng hủ hỉ :
- Nhỏ ơi ! Hình như ông trời khiến tui gặp nhỏ.Tui....Tui ...
Trời mẹ tui ơi ! Tui hổng biết chàng là ai,chàng từ chỗ nào chui lên ? Tui chơm chớp chống hai con mắt hi hí thấy chàng bảnh con,cao ráo,ăn nói hiền hiền như cánh đồng ngập lúa ,tui chớp mắt như bị điện cao thế giựt,giựt tê tê.Khi khổng,khi không có thằng cha này lại tán tỉnh mình.Tui gật đầu cái rột trước cái ngạc nhiên của Chả.Chả bạo gan nắm bàn tay tui,nói thầm thầm làm như sợ láng giềng nghe thấy - Em nhỏ nà nà ! Để tui hun em nha nhỏ ? Tình nhỏ làm sao quên.Nhỏ ui !
Mẹ cha ơi ! Hồi nhỏ tơí lớn,tui chưa nghe cha nào tán tỉnh,chớp đèn tui. Tui im ru ,bà rù hổng biết đường nào trả lời.Chả sáp lại,nắm tay tui,dẫn tui vô bụi cuối sau hè,ngó ngang,ngó dọc rồi hun ở hai gò má đỏ au au của gái quê.Tui mắc cỡ muốn độn thổ ghê nơi.
Hun xong,chả nhiều chuyện :
- Nhỏ nè.Cho anh hun cái nữa nha ,nha
Chời ui ! Tui run gần chết.Run muốn quên cả cái tên cúng cơm của mình.Sau đó,về nhà,tui mất ngủ cả mấy đêm.Lạ quá vậy cà.Mắc cái chi mà....mà....
Vậy là chả cua tui ngon lành,cái rụp.Chả xin cưới,dắt tui dìa nhà để tui đẻ cho chả ba đứa con thấy giống chả y đúc.Chả mừng rơn.Đứa nào chả cũng dành đặt tên bầu,tên bí,tên khoai.
Thiệt tình.
Vậy mà tui an phận.Chiều chiều thổi cơm đợi chả đi làm về.Chả hun tui,chả nói chả ghiền tui.Chả hay nói cái giọng dê xồm :
- Mình ui ! Te es belle.Tu es ma vie *
Ai mà hiểu chả nói cái giống gì.Hiểu được thì chết liền ha .
Kệ chả.Tui biết tui tên là con Ếch .Vơí chả,tui an phận.
_________________
* ( Mình Ui ! Mình đẹp lắm.Mình là đời tui )
5. CỔNG TRƯỜNG - Ô MAI - ÁO TRẮNG ,và....
____________________________________________
đăng sơn.fr
Sáng sớm,vừa mở cửa ra vườn thì đã thấy mưa.Trời âm u như thiu thỉu vào thu.
Buổi sớm ! Làm cho xong mấy thứ việc có tên và không tuổi,thủng thỉnh ngồi vào bàn giấy.Mở máy,đọc ở dưới mấy bài thơ của chủ đề Mưa thì thấy có cô bạn viết :
"
Đọc MƯA của anh ....DL nhớ một buổi tối lang thang ...bổng trời đổ mưa,tấp vội vào hiên một quán nhạc có piano (không nhớ tên quán nhưng nhớ đó là góc đường Hiền Vương - Nguyễn Phi Khanh, Dakao Saigon) và tự nhiên cũng có 1 anh chàng tấp vào trú mưa .... những câu chuyện vu vơ khởi đầu và kết thúc khi cơn mưa tạnh.
Có thể gọi là kỷ niệm không ? Khi mà đã hơn 36 năm DL vẫn còn nhớ anh chàng ấy tên THẢO cùng với tiếng đàn dương cầm vọng ra rất khẻ,rất du dương .... Có thể không là kỷ niệm với chàng trai nhưng là kỷ niệm của một thời mình đã từng sống trên phố thị quê hương , một chút ngọt ngào của những cơn mưa Saigon ... bất chợt vỗ về , ngưng đọng trong một góc ngăn kéo ....dễ thương ...
Nhắc đến Nguyễn Phi Khanh, lại nhớ đến ô mai Nguyễn Phi Khanh , nhắc đến ô mai lại nhớ đến ô mai Lê Thánh Tôn,anh nds có cười DL hay không khi mà DL nói rằng đến bi chừ DL vẫn còn được bạn bè trong đám cựu nữ sinh TV Saigon ở Hoa Thịnh Đốn thỉnh thoảng phải gửi ô mai cam thảo qua cho DL đấy,trong tất cả các thức ăn nhâm nhi DL chỉ mê nhất là ô mai cam thảo ...hihi...
Nhắc đến dễ thương lại nhớ đến DỄ THƯƠNG của Dung Saigon ,Võ Hà Anh của một thời bạn bè chuyền tay nhau đọc ... "
DL.
Vậy sao ? Bóng thời gian bay hoặc cứ thế mà trôi,chỉ biết một điều là kỷ niệm trộn lẫn vào trí nhớ còn ở lại.Ở lại với sân trường đầy hoa phượng vĩ ngày ấy.Nhắc để mà nhớ.Nhớ những cánh vai tròn của áo trắng và những mái tóc dài tha thướt.
Ngày ấy,từng con đường lốm đốm nắng dẫn đến trường của bầy áo dài lúc nào cũng làm ngơ ngẩn những chàng trai tóc ngắn.Chàng ngước mắt,chàng tìm một hình bóng và chàng biết đợi chờ.Nàng lúc nào cũng chậm trễ vì mải mê đùa nghịch với đám bạn.Họ ríu rít cười bằng miệng và cả bằng mắt,họ chia nhau những nhón tay bốc ô mai để làm môi thêm hồng.
Nàng mặc kệ chàng tóc ngắn đang chầu chực mỏi chân như chó chờ xương ở cổng trường.Nắng cứ việc lốm đốm đùa nghịch trên vai tóc ngắn.
Chàng nhỏ thấy như có những con kiến đang bò ở dưới bàn chân mình.Thời gian cũng giống như một điều trừu tượng vì nguời ta không thể nào sờ mó đụng tay vào thân thể của thời gian,sự đợi chờ nặng nề ấy chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được . Để tránh nỗi lê thê,người ta cũng có thể làm tàm tạm một bài thơ từ nỗi bồn chồn trông ngóng.Chẳng hạn:
dễ thương dấu trong màu ô mai đỏ
ở ngày nào áo trắng đã tan trường
anh theo em, đi theo từng cơn nhớ
hồng giấc mơ để thấy đời dễ thương
dễ ghét ôi ! mỗi lần em hờn giận
tà áo trắng cũng biết buồn trước cổng
em ngày ấy mềm mại trong nắng ấm
để bây giờ nhớ lại vẫn còn thương
( DỄ THƯƠNG )
Sáng sớm,vừa mở cửa ra vườn thì đã thấy mưa.Trời âm u như thiu thỉu vào thu.
Buổi sớm ! Làm cho xong mấy thứ việc có tên và không tuổi,thủng thỉnh ngồi vào bàn giấy.Mở máy,đọc ở dưới mấy bài thơ của chủ đề Mưa thì thấy có cô bạn viết :
"
Đọc MƯA của anh ....DL nhớ một buổi tối lang thang ...bổng trời đổ mưa,tấp vội vào hiên một quán nhạc có piano (không nhớ tên quán nhưng nhớ đó là góc đường Hiền Vương - Nguyễn Phi Khanh, Dakao Saigon) và tự nhiên cũng có 1 anh chàng tấp vào trú mưa .... những câu chuyện vu vơ khởi đầu và kết thúc khi cơn mưa tạnh.
Có thể gọi là kỷ niệm không ? Khi mà đã hơn 36 năm DL vẫn còn nhớ anh chàng ấy tên THẢO cùng với tiếng đàn dương cầm vọng ra rất khẻ,rất du dương .... Có thể không là kỷ niệm với chàng trai nhưng là kỷ niệm của một thời mình đã từng sống trên phố thị quê hương , một chút ngọt ngào của những cơn mưa Saigon ... bất chợt vỗ về , ngưng đọng trong một góc ngăn kéo ....dễ thương ...
Nhắc đến Nguyễn Phi Khanh, lại nhớ đến ô mai Nguyễn Phi Khanh , nhắc đến ô mai lại nhớ đến ô mai Lê Thánh Tôn,anh nds có cười DL hay không khi mà DL nói rằng đến bi chừ DL vẫn còn được bạn bè trong đám cựu nữ sinh TV Saigon ở Hoa Thịnh Đốn thỉnh thoảng phải gửi ô mai cam thảo qua cho DL đấy,trong tất cả các thức ăn nhâm nhi DL chỉ mê nhất là ô mai cam thảo ...hihi...
Nhắc đến dễ thương lại nhớ đến DỄ THƯƠNG của Dung Saigon ,Võ Hà Anh của một thời bạn bè chuyền tay nhau đọc ... "
DL.
Vậy sao ? Bóng thời gian bay hoặc cứ thế mà trôi,chỉ biết một điều là kỷ niệm trộn lẫn vào trí nhớ còn ở lại.Ở lại với sân trường đầy hoa phượng vĩ ngày ấy.Nhắc để mà nhớ.Nhớ những cánh vai tròn của áo trắng và những mái tóc dài tha thướt.
Ngày ấy,từng con đường lốm đốm nắng dẫn đến trường của bầy áo dài lúc nào cũng làm ngơ ngẩn những chàng trai tóc ngắn.Chàng ngước mắt,chàng tìm một hình bóng và chàng biết đợi chờ.Nàng lúc nào cũng chậm trễ vì mải mê đùa nghịch với đám bạn.Họ ríu rít cười bằng miệng và cả bằng mắt,họ chia nhau những nhón tay bốc ô mai để làm môi thêm hồng.
Nàng mặc kệ chàng tóc ngắn đang chầu chực mỏi chân như chó chờ xương ở cổng trường.Nắng cứ việc lốm đốm đùa nghịch trên vai tóc ngắn.
Chàng nhỏ thấy như có những con kiến đang bò ở dưới bàn chân mình.Thời gian cũng giống như một điều trừu tượng vì nguời ta không thể nào sờ mó đụng tay vào thân thể của thời gian,sự đợi chờ nặng nề ấy chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được . Để tránh nỗi lê thê,người ta cũng có thể làm tàm tạm một bài thơ từ nỗi bồn chồn trông ngóng.Chẳng hạn:
dễ thương dấu trong màu ô mai đỏ
ở ngày nào áo trắng đã tan trường
anh theo em, đi theo từng cơn nhớ
hồng giấc mơ để thấy đời dễ thương
dễ ghét ôi ! mỗi lần em hờn giận
tà áo trắng cũng biết buồn trước cổng
em ngày ấy mềm mại trong nắng ấm
để bây giờ nhớ lại vẫn còn thương
( DỄ THƯƠNG )
đăng sơn.fr
Nhắc đến chữ " dễ thương " thì hãy dễ thương cho trót .Dễ thương từ lá thư đầu tiên của ngôn ngữ vụng về khi đã nắn nót gửi cho người sau khi đã kẹp vào quyển sách,lúng túng trao người.Về nhà,hồi hộp thử tưỏng tượng ra đôi mắt chơm chớp của người khi mở thơ ra đọc.Dòng mực xanh trên giấy trắng đã cứ thế chạy thẳng vào tim người.( Chẳng biết nhịp tim người đập ra sao ? )
Thế là chờ với đợi để lại hồi hộp khi đọc thư.Có lúc người chỉ trả lời vỏn vẹn có mấy câu...Ôi ! Ôi !
Trong thư tình học trò có lời hẹn.Buổi đi chơi đầu tiên có cái nắm tay mang tên luống cuống,hồi hộp.Cứ tưởng trái tim mình sẽ rơi ra khỏi lồng ngực,dòng điện vừa ấm vừa dịu ở bàn tay người hình như có ký tên của nỗi sung sướng,bồng bềnh khó tả ( Ôi chao ! Ôi ! Thuở ban đầu của những vụng dại.Ôi ! )
Đang viết đến chỗ điện giật ở bàn tay hẹn hò thì bản tin từ radio cắt đứt dòng nhạc nhẹ đang thong thả như mưa.Bản tin kể chuyện cô nhỏ học trò 16 tuổi ,cho cái hẹn hò với cậu nhỏ làm quen qua Face book.Cô hẹn cậu ,khi cậu đến thì bị dám bạn đầu trâu mặt ngựa trấn lột lấy hết quần áo và đập cho một trận sắp đứt thở...
Đài kể thêm là càng ngày lũ học trò càng ngổ ngáo,hung hãn.Chúng bày trò hành hung người đi đường hoặc thầy cô rồi quay vidéo để tung lên you tube xen kẽ với những tấm hình tự khỏa thân khoe của....
Vậy ư ? Thời đại tân tiến của vi tính là thế.Còn đâu những bức thư tỏ tình vụng dại ? Còn đâu những hẹn hò như thời ấy,thời chưa từng có những cái message tù điện thoại kiểu ngắn gọn,kiểu làm hư hại chữ nghĩa ?
Tôi với tay tắt ngúm cái đài phát thanh và tự nghĩ : '' Phải chăng mình đã quá lỗi thời khi còn ngồi viết những dòng chữ như trên ?
Tôi không biết.Không có câu trả lời rõ rệt nhưng tự nhủ thầm : Lần sau khi viết để thả hồn về vài kỷ niệm cũ của ngày áo trắng,tôi sẽ không bật radio nữa.
Nhắc đến chữ " dễ thương " thì hãy dễ thương cho trót .Dễ thương từ lá thư đầu tiên của ngôn ngữ vụng về khi đã nắn nót gửi cho người sau khi đã kẹp vào quyển sách,lúng túng trao người.Về nhà,hồi hộp thử tưỏng tượng ra đôi mắt chơm chớp của người khi mở thơ ra đọc.Dòng mực xanh trên giấy trắng đã cứ thế chạy thẳng vào tim người.( Chẳng biết nhịp tim người đập ra sao ? )
Thế là chờ với đợi để lại hồi hộp khi đọc thư.Có lúc người chỉ trả lời vỏn vẹn có mấy câu...Ôi ! Ôi !
Trong thư tình học trò có lời hẹn.Buổi đi chơi đầu tiên có cái nắm tay mang tên luống cuống,hồi hộp.Cứ tưởng trái tim mình sẽ rơi ra khỏi lồng ngực,dòng điện vừa ấm vừa dịu ở bàn tay người hình như có ký tên của nỗi sung sướng,bồng bềnh khó tả ( Ôi chao ! Ôi ! Thuở ban đầu của những vụng dại.Ôi ! )
Đang viết đến chỗ điện giật ở bàn tay hẹn hò thì bản tin từ radio cắt đứt dòng nhạc nhẹ đang thong thả như mưa.Bản tin kể chuyện cô nhỏ học trò 16 tuổi ,cho cái hẹn hò với cậu nhỏ làm quen qua Face book.Cô hẹn cậu ,khi cậu đến thì bị dám bạn đầu trâu mặt ngựa trấn lột lấy hết quần áo và đập cho một trận sắp đứt thở...
Đài kể thêm là càng ngày lũ học trò càng ngổ ngáo,hung hãn.Chúng bày trò hành hung người đi đường hoặc thầy cô rồi quay vidéo để tung lên you tube xen kẽ với những tấm hình tự khỏa thân khoe của....
Vậy ư ? Thời đại tân tiến của vi tính là thế.Còn đâu những bức thư tỏ tình vụng dại ? Còn đâu những hẹn hò như thời ấy,thời chưa từng có những cái message tù điện thoại kiểu ngắn gọn,kiểu làm hư hại chữ nghĩa ?
Tôi với tay tắt ngúm cái đài phát thanh và tự nghĩ : '' Phải chăng mình đã quá lỗi thời khi còn ngồi viết những dòng chữ như trên ?
Tôi không biết.Không có câu trả lời rõ rệt nhưng tự nhủ thầm : Lần sau khi viết để thả hồn về vài kỷ niệm cũ của ngày áo trắng,tôi sẽ không bật radio nữa.
6. CHUNG VUI CHIA BUỒN
__________________________
. Nguyệt Hạ
Tiếng Việt mình thật hay và phong phú. Người ta thường hay nói, chung vui và chia buồn. Vui thì nên chung vui với người khác, không nên chia bớt niềm vui của họ. Buồn thì nên chia buồn với bạn, san sẻ bớt để bạn không một mình gánh hết nỗi niềm. Dĩ nhiên đó chỉ là một cách nói, nhưng cũng đủ để thể hiện được tình cảm giữa những con người với nhau.
Từ ngày lớn lên trong chúng ta không ai thoát khỏi những lúc tâm hồn bị chao động bởi những tin tức chung quanh. Tin từ người thân quen, tin từ người xa lạ.... Vui có, buồn có, tùy theo mức độ nhạy cảm của mỗi người mà sự ảnh hưởng của các tin tức đó có tác động nhiều hay ít đến tâm trí của mình.
Khi còn nhỏ tuổi phản ứng ngây ngô chỉ biết cười hay khóc hùa theo người khác. Chả hiểu gì, thấy người ta cười thì cười theo, thấy người ta khóc thì khóc theo. Bây giờ lớn lên rồi, hình như nụ cười và giọt lệ có giá hơn nhiều. Không còn dễ dàng cười theo và khóc hùa như lúc trẻ thơ. Có những lúc muốn cười mà hình như nụ cười trở thành cái mếu. Đôi khi muốn khóc thì đôi mắt lại ráo hoảnh, không thể nào có được những giọt lệ dễ dàng như trước.
Đời sống thực tế quá làm cho sự thể hiện tình cảm của tâm hồn cũng trở nên chai sạn đi phần nào. Có thể đối với một số người, niềm vui nỗi buồn bây giờ cũng chỉ như những món gia vị trong bữa ăn cuộc đời, mà nụ cười giọt lệ là những món trang trí xa xí phẩm không phải ai cũng có thể xử dụng được. Chuyện biểu lộ tình cảm giữa người với người hình như bị máy móc hoá, hiện đại hoá, sơ sài đại khái qua vài cái mặt cười mặt khóc ở bàn phím chữ, hay ở ngoài đời thì qua vài chữ hi, hello và cái bắt tay qua loa...
Cũng còn nhiều điều an ủi khi mình vẫn có những người bạn thiết chung quanh. Tình thân vẫn còn, sự quan tâm, an ủi hỏi han vẫn đó, chỉ có là ở xa nhau quá nên không có điều kiện gặp gỡ nhau thường xuyên. Thôi thì còn có được bao nhiêu tình thân bạn hữu hãy ráng giữ gìn đừng để cho cái chuyện kỹ thuật tiến hoá làm hiện đại hoá tình bạn thì chán lắm. Nhưng nếu nhờ kỹ thuật hiện đại làm cho mình xích lại gần hơn thì quá hay.
__________________________
. Nguyệt Hạ
Tiếng Việt mình thật hay và phong phú. Người ta thường hay nói, chung vui và chia buồn. Vui thì nên chung vui với người khác, không nên chia bớt niềm vui của họ. Buồn thì nên chia buồn với bạn, san sẻ bớt để bạn không một mình gánh hết nỗi niềm. Dĩ nhiên đó chỉ là một cách nói, nhưng cũng đủ để thể hiện được tình cảm giữa những con người với nhau.
Từ ngày lớn lên trong chúng ta không ai thoát khỏi những lúc tâm hồn bị chao động bởi những tin tức chung quanh. Tin từ người thân quen, tin từ người xa lạ.... Vui có, buồn có, tùy theo mức độ nhạy cảm của mỗi người mà sự ảnh hưởng của các tin tức đó có tác động nhiều hay ít đến tâm trí của mình.
Khi còn nhỏ tuổi phản ứng ngây ngô chỉ biết cười hay khóc hùa theo người khác. Chả hiểu gì, thấy người ta cười thì cười theo, thấy người ta khóc thì khóc theo. Bây giờ lớn lên rồi, hình như nụ cười và giọt lệ có giá hơn nhiều. Không còn dễ dàng cười theo và khóc hùa như lúc trẻ thơ. Có những lúc muốn cười mà hình như nụ cười trở thành cái mếu. Đôi khi muốn khóc thì đôi mắt lại ráo hoảnh, không thể nào có được những giọt lệ dễ dàng như trước.
Đời sống thực tế quá làm cho sự thể hiện tình cảm của tâm hồn cũng trở nên chai sạn đi phần nào. Có thể đối với một số người, niềm vui nỗi buồn bây giờ cũng chỉ như những món gia vị trong bữa ăn cuộc đời, mà nụ cười giọt lệ là những món trang trí xa xí phẩm không phải ai cũng có thể xử dụng được. Chuyện biểu lộ tình cảm giữa người với người hình như bị máy móc hoá, hiện đại hoá, sơ sài đại khái qua vài cái mặt cười mặt khóc ở bàn phím chữ, hay ở ngoài đời thì qua vài chữ hi, hello và cái bắt tay qua loa...
Cũng còn nhiều điều an ủi khi mình vẫn có những người bạn thiết chung quanh. Tình thân vẫn còn, sự quan tâm, an ủi hỏi han vẫn đó, chỉ có là ở xa nhau quá nên không có điều kiện gặp gỡ nhau thường xuyên. Thôi thì còn có được bao nhiêu tình thân bạn hữu hãy ráng giữ gìn đừng để cho cái chuyện kỹ thuật tiến hoá làm hiện đại hoá tình bạn thì chán lắm. Nhưng nếu nhờ kỹ thuật hiện đại làm cho mình xích lại gần hơn thì quá hay.
____________________________
- m&n + @Eve
dangson.fr |
* Em và người kia là hai chị em sinh đôi.Ba mẹ nói đứa này ra trước làm chị,đứa kia làm em.
Vậy là có chuyện rắc rốí sự đời.Kể ra thì có lắm cái vui buồn : Rắc rối không nằm ở chỗ là ba mẹ mua cho cái gì cũng phải giống khuôn nhau từ con búp bế,cái gương,cái lược,quần áo vì chúng em hay ganh vơí nhau.
Mếu máo :
- Mẹ ơi ! Sao con nhỏ M có cái lược đẹp hơn của con há ?
Con nhỏ kia không chịu kém,nó cãi khi giật gấu áo mẹ :
- Mẹ à à .Cái lược của nó to hơn của con, á á .
Thế là hai đứa lăn quay ra đất,nước mắt dàn dụa.Khi ngồi xem Tv vơí ba thì đứa nào cũng dành chỗ ngồi tốt.Có nghĩa là ngồi thọt lỏn vào giữa để thút thít ôm chặt ba và độc quyền.Ba phải dỗ dành chia hai cái đùi cho hai đứa ngồi,bên phải và bên trái.
Mẹ la lên :
- Con Táo kia,nhường chỗ cho em chứ há.Làm chị gì mà ....
Táo nhè nhiu,Táo vùng vằng vì nghĩ là mình thua thiệt.Nó ra sau mình có một tí mà nhiều chuyện.Con nhỏ đó biết nịnh bợ ghê gớm để đóng kịch mỗi lần đòi kẹo,đòi đồ chơi.
Có hôm nó nho nhỏ dụ mẹ :
- Mẹ ơi ! Đẻ cho tụi con hai thằng em sinh đôi nhá mẹ.Con thích con trai hơn chị Táo.Chị ấy hay ăn hiếp con.
Trời ơi ! Đúng là vu oan giá hoạ.Táo quay đi chỗ khác để rơm rớm nước mắt tủi thân khiến ba phải chạy theo ôm vào lòng,thế là con nhỏ đáng cáu kia lăn đùng ra đất để cũng đòi quyền lợi.
Con nhỏ đó càng lớn lên,càng đẹp.Táo chị cũng đẹp giống nó nhưng lại nhút nhát hơn nên ít bạn.Nó nhiễu sự ,nhiều bạn thương nên cho nó nhiều quà.Lâu lâu,nó tử tế,chạy lại chị Táo,him híp cái mỏ đưa cho Táo món đồ chơi thừa.Người ta nói đã là sinh đôi thì tính tình và sự suy nghĩ giống nhau.Cái này có thể đúng,có thể không .
Dẫn chứng :
Lúc Táo nhỏ M&n 17 tuổi thì nó có hai ba anh chàng ( không phải là sinh đôi theo nó ) anh nào cũng nhùng nhằng viết thơ tình hay lắm.Nó học bài xong,ngồi cắn bút viết thư trả lời và nó bí,phải quay sang Táo chị.
Nó nài nỉ thấy mà thương :
- Táo nì. Phải viết làm sao há Táo ?
Chị cười để trêu em :
- Thì viết đại là tui còn nhỏ lắm,mấy anh ơi !
- Chời chời,em lớn rùi mà.
- Mày thích thằng nào ?
- Ha há .Chị nè,thằng nào cũng đẹp trai hết á.
- Xời !
Táo chị đành viết thư dùm Táo em.Có lần có thằng nhỏ đến kiếm.Con nhỏ mắc cỡ xúi dại Táo chị ra cửa tiếp.Nó núp sau cửa rình.Vậy là hai chị em chơi trò mèo giỡn mặt bắt chuột vui ra phết.Thằng nhỏ chóng mặt và ngơ ngẩn rồi xụ mặt.Nó không bị đứt ruột,nghẽn tim là phước cho nó rồi.
Rồi hai chị em lớn lên.Mỗi đứa có một người yêu.Cũng may,hai anh chàng này bén nhạy,tinh lắm.Chả bao giờ họ lộn vóc dáng ,mặt mày của hai chị em nhà Táo.Hú hồn.
Đó là kể sơ sơ vài câu chuyện nhỏ để nộp bài cho nhóm.Bây giờ ,Táo chị vào bếp quậy bếp và ra làm vườn.Để phần cho nhỏ táo M nộp đề thi
* * Em là m&n .
Em không biết viết gì vì chị Táo đã viết hết điều em muốn kể rồi.Lúc này ,em suy nghĩ lại,em ngoan hiền lắm và hay nhường lời cho chị Táo.Em là em nhỏ và em muốn chị cưng chiều.Em xin hết. Em rất ghét mấy người nhiễu sự ra cái đề Viết Truyện trong Vòng 60 phút.
Ghét lắm á !
8 .Chuyện Lẩm Cẩm _____________________________
- Em Pleiku
1.
- Em quên anh rồi hả?
- ...
- Sao em bực bội và muốn húc anh?
- ...
- Cấm em bắt nạt anh...
- ...
Chàng tha hồ nói một mình, nàng ngậm tăm và đưa cái bản mặt như cái thúng nhìn chàng.
2.
Nàng chỉ nói với chàng mấy chữ:
- chưa quên
- ?
- chưa rảnh
- ??
- chưa muốn
- ???
Mấy chữ vậy là quý lắm rồi đó.
3.
Tiến bộ hơn một chút, chàng đã cạy miệng nàng được rồi,
- Ừ anh biết em ngang chướng và lạ đời như vậy lâu rồi....
- Thì có chết thằng tây nào không?
- Anh đã làm gì mà em chưa quên anh?
- Tại chưa muốn quên chứ không phải là không quên
- Tại sao em chưa muốn hay sẽ chưa muốn trả lời anh?
- Tại vì CHƯA RẢNH
- Tại sao em bắt nạt anh?- Anh phải nói, anh cấm em "Để cho anh bắt nạt em" thì đúng hơn.
-
4.
- Này em, anh nhớ em
- Đáng đời, cho nhớ một mình
- Em ác
- Ừ ác đó, ai biểu chơi với em
- Đi uống cafe với anh nghen
- Không rảnh
- Đi về sớm
- Không là không
- Năn nỉ mà
Nàng vẫn lắc đầu
....
Thế là chàng bèn ca bài, Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng không xong, đời tôi cô đơn nên đi đâu cũng một mình..........
.. 9. KHOẢNG KHẮC
và Những Khoảng Cách
______________________________________
- .nguyễnthiLoanPhiên.
Có lẽ họ là những người viết không bao giờ chạm mặt nhau từ một khoảng cách ở đâu đó trên thế giới.Hơn 7 tỷ người,có lẽ sẽ có khoảng chục hay trăm người giống nhau ở hình dáng.
Ngày hôm kia,trên phố,anh giật mình quay lại,trái tim rộn đập không bình thản như lúc mơí bước xuống từ khoang xe điện .Một vùng rừng của tóc.Một ánh mắt trong suốt từ khoảng mặt trái soan,hình dáng ấy,cách đi ấy.Một bên vai nghiêng túi sách,một cái nhịp di động của cánh tay bên kia....
Anh như vùng tỉnh thức,anh vội vã đuổi theo bén gót.Có điều gì đó để thời gian ngừng lại.Ngừng từ hơn 20 năm về trước.Ngó đằng trước là một khoảng đường tấp thẳng của vùng nắng.Ngó lại đằng sau là cả khoảng bóng tối ngờm ngợp kỷ niệm.Kỷ niệm ấy có một cái tên như bao lần hẹn hò ở dãy cuối hành lang gió cuốn.
Anh bàng hoàng gọi tên.Cái tên của người làm sao quên.Người không quay lại để chập chừng nghe thử tiếng gọi từ phía sau.Người băng qua chặng đèn đỏ.Anh thẩn thờ đứng lại bên này vỉa hè và chợt nhận thức vơí cái trí nhớ vò või của hồn mình.Không phải.Không có ai quay lại để nhắc về một ngày cũ.Ở chỗ ấy không phải là chỗ ở đây.
Tháng ngày chở những vùng ký ức vùn vụt trôi trên một đoạn dài của sông,của biển,của núi.
Buổi khuya về ,anh ngồi thừ người nghe sự lặng im.Tiếng lá bị gió đẩy rơi ngoài cửa vườn .Lặng tĩnh.Tiếng chó tru nhớ chủ của người hàng xóm vang lên rồi,lặng tĩnh.
Anh ngồi rất lâu như thế.Ly cà phê khó chịu nhột nhạt trong bụng.Và anh viết :
" Đã lâu rồi.Câu hát trở lại thường thường : Cho ngày nào,tôi gặp lại em ,và tôi sẽ nói vơí em rằng tôi vẫn có bao điều để nhớ "
Anh ghép hàng chữ ấy vào một bài viết rồi nhấn con chuột chạy vào ô cửa sổ nhỏ bên dưới.Gửi đi.
Chữ nhận tín hiệu gửi đi.Đi đâu ở một nơi nào đó của màn ảnh chữ toàn là chữ trên quả địa cầu.Chữ có khi cũng bơ vơ
,trơ trọi như anh.
____________________
_ Ở đầu bên kia là cửa ngõ nơi phần ranh giới của bóng đêm và của một ngày có thứ ánh sáng toả khắp mặt mũi của thành phố,trên mặt đất ấy có một linh hồn đàn bà.
Bây giờ,nơi người đàn bà ở là buổi sáng. Ngày nghỉ nên ngôi vườn được tận tình săn sóc.Bàn tay đàn bà là nhựa sống ở từng cụm nước tưới trên từng khóm cây,bụi hoa. Đàn bà mỏi lưng,vén lại mái tóc dài,phủi phủi tay trên bờ vai tròn tròn.Có tuổi rồi,nên cái gì cũng tròn tròn trĩnh trĩnh.Bụng dạ cũng tròn tròn như một nỗi cô đơn tròn trặng khít khao.
Sợ thấy mình trống trải trong sự yên lặng chung quanh.Đàn bà mở máy.Chẳng có một cái email nào đến từ bạn bè cho buổi sáng nay.Đàn bà bấm tìm những trang viết đây đó để đọc.Và đọc thấy hàng chữ kia kèm trong một chủ đề nhắc nhớ kỷ niệm.
Có một câu viết in chữ đậm đà : " Nhỏ ơi nhỏ à.Bây giờ nhỏ ở chốn nao để tình nhỏ làm sao quên.Nhỏ ơi ! "
Nước mắt đàn bà rơi tròn trên bờ má.Hàng chữ nhoè đi trên màn ảnh xuyên qua cửa mắt.Nhỏ của anh vẫn còn sống và chợt biết anh vẫn còn viết.Vẫn từng ấy ngôn từ như ngày xưa anh viết thư tình.Phong thái ấy...Cách hành văn ấy....
Nhỏ bây giờ không còn nhỏ nữa.Đàn bà rồi.Từng trải rồi vơí bao đổi thay trong cuộc sống.Hạnh phúc gia đình đầy ấp.Cũng có lúc này ,lúc kia .Nhỏ thành đàn bà trên chuyến xe đời.Nhỏ vẫn chẳng quên.Không còn là tình nhỏ .Chỉ còn là kỷ niệm.
Và người ta không thể nào cứ sống và nuôi mình sống bằng kỷ niệm.Đành phải thế thôi.Chữ của anh đã hiện trên đoạn viết của màn ảnh.Khoảng cách vạn dặm.Và chúng ta không thể nào còn có nhau.
BẠN VƠÍ NHAU
__________________________________________
__________________________________________
....... ( Bút Ký - Trần.K.Sơn )
Thẳng tình mà nói,tôi có nhiều bè bạn.Kiểu bè cá mắm trang lứa ngồi lừ đừ trên bàn nhậu.Những thằng bạn lính thời máu lửa của tôi lần lượt giã từ vũ khí chầu ông bà.Thằng bị xe hũ lô cán bẹp lúc làm công nhân,thằng bị cướp nhà băng bắn lủng sọ,,thằng sướng nhất thì chết trên giường vì thượng mã phong....
Ầm ừ qua sống ở cái xứ này,tôi mất bạn,bị lẻ loi và thấy chán đời. Những mối tình đi ngang đời tôi chẳng bao giờ đậu xe nguyên một chỗ,nhân tình cũ mới loại thập cẩm của tôi khá nhiều vì cái tính bạo dạn của tôi,tôi cua gái nhanh như sấm chớp ( bạn bè tôi bảo thế ) Tôi có tài ăn nói trôi chảy và xảo ngữ.Người ghét tôi ,nói tôi là gã ba xạo.Người ưa thì nói tôi có duyên.Trời ! Sá gì ba cái lẻ tẻ.
Chuyện đời có nhiều cái không thể ngờ ,lắm kỳ thú - Hãy để tôi kể cho bạn nghe một chuyện nhỏ - Tin hay không,tuỳ bạn.
Trong một buổi tiệc chiêu đãi dân Y của trường cũ,tôi ăn mặc láng coóng đến dự.Mấy thằng bạn tứ xứ bảo nhau hàng năm tụ họp nhau làm kỷ niệm ngày xưa thời áo trắng trắng tay và bây giờ thấy cái đầu mình bạc vì lại " trắng" ! Thằng nào gặp nhau cũng cười vui như sáo sổ lồng,thằng này vịn vai thằng kia lớ ngớ " Mày đó sao ? Bây giờ mày già đi,ngó mày xấu như ma quỷ, hơ hơ hơ .... "
Hờ hờ.Cụng ly,cụng chén lộp cộp.Thấy ớn ! Mấy thằng bạn xúm nhau chơi nhạc sống,thằng đàn,thằng trống ỏm tỏi um xùm...
Tôi lạng mấy vòng thấy mấy em xồn xồn đẹp đẹp. Có một em thời xưa bên nhà là ca sĩ.Em hát truyền cảm ở mấy bài Let it be,Something hoặc Without you ngon lành.Tôi nhảy xong một vài bản ,lại bàn em,mở máy tán.Em ca sĩ ngó tôi,mim chi nghe khen ,chỉ mím chi mà thôi.
Tôi mời em nhảy hai ba bài,em nhảy cừ từ chacha qua rock,.Tôi thích thú mở máy nói khi đưa em trở lại bàn em.
- Nè cô ! Sáng mai rảnh chứ há ? Tôi mời em đi ăn sáng nha cưng .
Em xanh máu mặt,liếc sang cái gã ngồi bên cạnh.Gã đứng dậy,bắt tay tôi.Dáng lịch sự.Giọng chậm rãi,trầm :
- Ông này.Bà này là vợ tôi.Xin ông cẩn thận.
Tôi đỏ mặt,ấp úng xin lỗi liên tục.Gã đàn ông đó mời tôi ly rượu vang lìm lịm.Cắp mắt gã xoáy vào tôi :
- Nè ông.Ông tên gì,ông ?
Tôi trả lời :
- Tôi tên Sơn.Trần.K.Sơn - Còn ông ?
Gã nói " Tôi giống ông,tôi cũng tên như vậy nhưng tôi không biết dê như ông "
Gã làm tôi sượng người,đỏ hai con mắt.Với ly rượu thứ 5 của buổi tối,tôi đốc chứng chỉ muốn thoi cho gã vài cái như thời Saigon cà chớn của tôi.Tôi kịp dằn tính,hỏi gả :
- Ai nói vơí ông là tôi dê ?
- Tôi theo dõi ông,tôi thấy.
- Ông làm nghề gì trong này ở đám tiệc bạn của tôi ,ông ?
Gã cười,nói - Tôi cùng nghe giống ông.
Vậy há ? Tôi thử cụng ly cái nữa vơí gã.Gã từ chối nói gã yếu rượu.Gã chỉ thích nhâm nhi vài ngụm khi viết lách.
- Ông viết gì ?
Gã ầm ừ,giọng như đứa con gái nhà lành : Tôi viết ba cái lăng nhăng.
- Bộ ông là nhà văn ?
Gã cáu kỉnh giữa bản nhạc mùi.Lầm bầm như nói một mình.Tôi giận đời,tôi viết.
Chết cha rồi.lại có thằng giống như mình.Tôi là một thằng viết lách thuộc hạng tồi.Có nghĩa là tôi hay viết truyện đấm đá,du thực,bụi đời.Thơ của tôi thuộc loại dao búa sau khi mang lắm vết thẹo tình ái....Tôi đúng dậy,mang theo ly vang,kéo gã ra cái góc xa chỗ ban nhạc và rù rì.Hắn kín đáo.Kín như bưng khi nói về nghề nghiệp và những cái hóc búa,oái oăm của nghề.Tôi thấy gã giống tôi.Khi nào cần xạo thì xạo.Khi tình thì tình thật.
Mãi một chốc sau,tôi trêu hắn : Ê ông ! Con nhỏ đó là bà nhà của ông,há ông ?
Hắn ừ :
- Có muốn dắt nàng đi chơi,đi ăn sáng mai không ? Tôi nhường cho một bữa.Thả dàn
Tôi ứ hự.Thằng kỳ khôi ! Ai lại đưa vợ mình cho thằng khác ẫm đi chơi ? Thằng này chắc cũng đang muốn tưng tưng ?
Tôi nheo con mắt : Dám không ? - Hắn nghéo ngón tay út của tôi : Dám.Thử đi.Coi chừng ăn kẹo đồng,tớ có súng...
Tôi nổi cọc.Chưa gì mà đã doạ tao,tao ở Sài Gòn,tao chì lắm,tao đã từng giang hồ khắp bến.Thấy mặt tao hiền hiền,đừng tưởng bở nha con !
Nhâm nhi ly nho,tôi cười cười.Hắn ngồi cạnh,cười cười.Tôi ngó thấy đâm ra ghét nụ cười có vẻ khinh đời của hắn.Hắn chìa cho tôi tấm danh thiếp ghi địa chỉ và số điện thoại.
Vài hôm sau,ngày nghỉ lễ,tôi mò lại vơí chai vang thời một ngàn chín trăm;..lâi..lâu lắm .Cụng dăm ba ly,nghe nhạc thính phòng êm đềm,tôi gạ :
- Ê ông ! Tôi vơí ông làm bạn nghe ông ?
- Ừ.Ơ hơ...UÙ ờ,miễn là ông đừng nở lòng cua con vợ tôi.
Tôi phá ra cười sằng sặc.Thằng khùng ! Làm bạn vơí ta,lẽ nào ta trở mặt cua vợ người và phản bạn ?
Từ đó,hai thằng làm bạn ngả ngớn vơí những bài thơ ký tên chung như anh em ruột một nhà.
Con mụ vợ ngồ ngộ của hắn kêu lên :
- Nè ông ! Xin đừng đổi hệ để cua chồng tui.Sẽ tội nghiệp tui và xấp nhỏ nha ông .
Còn lâu .Em ! Hắn là hắn và anh chỉ là anh
________________________________
* ( Viết tặng thằng bạn có cái tên giống tôi )
THƯ TỪ NƠI GẦN.
____________________________
@nguyênhạ.
Anh lớn !
Anh nói em đọc văn của Trần.K.Sơn thì em chiều anh ,em đọc.
Thú thật,em chúa ghét cái giọng văn của hắn.Có cái gì đó chua cay,miệt thị.Gặp cái mặt hắn là em muốn dộng cho vài cái xưng vù. Đàn ông gì mà trây trớt.Râu ria,tóc tai um tùm.Dáng điệu lừng khừng như người mắc chứng cà giựt .Là đàn bà,con gái,ai ế lắm mơí lấy hắn làm chồng.
Em đụng hắn vài lần,nói chuyện không vô.Tính em thẳng thừng.Có sao nói vậy.Em có cái tật cũng hay húc giống hệt anh. Có một buổi chiều,không biết mắc cái chứng gì,hắn chận đường em.
- Nè nhỏ ! Đi nhậu vơí anh .
Anh xem.Vậy có chết người không anh ? Đi nhậu vơí hắn để làm gì ? Ngó hắn như gã thất tình bất chí,lãng tử giang hồ trong câu nói,trong cái nhìn... Em không ưa hắn tí nào.Thơ của hắn cũng toàn là thơ thất tình.
Hắn nói vơí em.Mạnh bạo :
- Cô ơi ! Tôi ghét đàn bà,con gái
- Bộ anh là bóng hả ?
- Không.Không mà.Tôi muốn lắm mà hổng được.Có lẽ kiếp sau thì có thể...
Em thực tế như gạo và mắm.Em không cần biết kiếp sau ra sao há.Kiếp này trả nợ chưa xong,ở đó mà....
Bây giờ nói về chuyện của anh.Anh nói muốn ra tờ tạp chí chủ đề Chúng Mình.Ra tờ tập san,tạp chí để làm gì anh ? Chữ nghĩa văn chương thời này rẻ như bèo ( như người đời thường nói - ý chỉ sự mỉa mai. )
Em thích văn chương trong một chừng mực có giới hạn.Anh đam mê lắm chỉ để khổ thân anh.Người ta gặm bánh mì,ăn giò cháo quẩy,húp phở để no bụng.Còn anh ? Anh bắt chước cái ông Nguyễn Xuân Hoàng ở báo Văn Magazine bên Mỹ để đi trên mây há anh ?
Leo xuống đất đi anh.Thanh toán nợ nần chi phí nhà cửa đi anh.Anh nói anh có người tình tên là chữ nghĩa.Em tội nghiệp dùm cho anh.
Ơ hơ ! Ơ hơ ! Anh có nghĩ là người đi bên cạnh đời anh sẽ khổ sở vì nghiệp đam mê chữ nghĩa của anh không ? Em đã ngồi vơí anh,nghe anh rên hừ hừ nói anh chán đời,chán cả thảy loài người trên quả đất xíu xiu này.Thấy anh vời vợi trước những bất công của trần thế...
Em xúi anh bỏ đời đi tu.Anh nói :
- Nhỏ nè.Đừng nói chuyện thất đức nha nhỏ.Anh vào chùa,vào nhà thờ thì mấy em bỏ cho ai hứng ? Tội mấy em...
Anh ơi là anh.
Không có anh,chợ vẫn đông.Chợ trời chữ nghĩa không cần có anh dể sống.Có mấy ai làm thơ,còng lưng viết văn để sống ? Anh không phải là một Marc Lévy hoặc là một David Foenkinos của tờ Psychologie,anh sẽ chỉ là một gã gàn bướng và muôn đời cô đơn trong cái thế giới chữ nghĩa của một Cao Nguyên,một Đông Hương vò või với chữ... Ai sẽ đọc văn của anh ? Người đời và người viết luôn hờ hững như bản nhạc tên Thói Đời.Tất cả những người bạn viết đã bỏ rơi anh khi anh đang khắc khoải vơí chữ nghĩa.Anh nói là anh cô độc khi gõ chữ trên bàn phím.
Và em thấy buồn,có khi,trên những dòng chữ ngộ nghĩnh pha chút chua chát nơi anh.
Anh à anh.Bỏ viết đi anh.Khúc bánh mì có thể làm no dạ.Chữ nghĩa của anh chỉ làm anh ray rức một mình.Khi viết những dòng này,em khóc.Và anh hiểu tại sao ....
LẶNG GIÓ .
______________________________
< nguyễntrườngan.
Chẳng biết ở bên nhau như thế đã bao lâu.Trời cuối xuân,lặng gió.Bờ sông vắng tanh.Giờ này ,có lẽ ai ai cũng quanh quẩn bên những công việc tất bật riêng của mình.Tôi bỏ máy ảnh xuống.Những gì cần chụp,cần thu vào ống kính cho cái chủ đề nói về những dòng sông để gửi cho báo Chasseur d'Image,tôi đã chụp xong,chỉ còn chờ về nhà ,nhét cái carte mémoire vào computer và xem xét lại trước khi chuyển đi.
- Cháu khát nước không ? Mình ghé cái quán đầu kia .
Chú không chờ tôi trả lời,chầm chậm bên tôi trên quãng đường ngập nắng dưới hàng cây.Quán vắng,hai người ngồi nhìn trời ,nhìn đất.Ở bên người đàn ông này,tự dưng tôi thấy mình không có gì để nói.Chú biết tôi ít nói nên cũng lặng lẽ.May mà cái quán vặn nhạc để lấp đi khoảng tĩnh lặng giữa tôi và chú.
Chú hỏi .Bất ngờ :
- An này ! Có tin tức gì của ba cháu không ?
Tôi ngồi yên.Ngậm câm.Tại sao chú lại hỏi như thế ? Chú biết rõ lắm mà.Cuộc đời của tôi đã thay đổi hẳn từ khi tôi bỏ lại hai cánh chân ở con đường sắt của hầm métro ở Paris.Ngày đen tối ấy đã qua đi như một cái chớp mắt.Khi tôi tỉnh dậy ở bệnh viện thì tôi vẫn còn ở trong những điều tuyệt vọng.
Tôi không khóc và không còn nước mắt cho hai bàn chân đã lìa mình.Người ta đã gây tai nạn và lấy đi mạng sống của người tôi yêu thương thì chẳng có gì còn ý nghĩa . ( Tôi đã nghĩ như thế khi nhận dược tin người yêu đã từ trần ).
Buổi chiều hôm ấy.Paris đã không còn đẹp và tình tứ như những khi nàng và tôi bên nhau.Những quán nước ngang bờ sông Seine khi không còn nàng nữa thì chỉ là những đống gạch vụn.
Nhưng.Đã không như tôi nghĩ quẩn quanh vơí những điều tuyệt vọng đến cùng cực.Hai người đàn ông đã đến vơí tôi.Và họ biết cách làm tôi tìm lại được nguồn ánh sáng ở cuối con đường của ranh giới sống và chết.
Họ im lặng ngồi nghe tôi kể về ngày cha tôi vào tù sau khi bắn chết mẹ tôi và tình nhân và cũng là bạn thân của ông.Tôi la gào thảm thiết ở cỡ tuổi lên 8,lên 9.Tôi đã không hiểu thế nào là tình yêu.Nhưng tôi biết tôi mất mẹ và mất cả cha của mình.Từ đó,tôi đã không còn biết cha mình đang ở đâu và làm gì ?
- Chú xin lỗi cháu vì câu hỏi ?
Tôi nắm lấy bàn tay chú ,bóp chặt.Mạnh.Tôi đang thèm có một người cha.Tôi thèm lên tiếng gọi : Cha ơi ! Cha ơi ! Con biết con cần cha.
- Hãy coi chú như cha của cháu.
Tôi cười nhẹ để dấu đi một trong những giọt lệ đang muốn trào ra khoé mắt mình.Và tôi gật đầu.Tôi khóc.
NHỮNG BUỔI CHIỀU NGẬP NẮNG.
_____________________________________________
đăng sơn.fr
Thư cho cháu.
Ở đây - Ngày...tháng.....Năm ...
Có những điều chúng mình chẳng quên vì cái trí nhớ. Nhớ ngày ấy,chú đã viết một bài khá dài về cháu.
Và chú đã viết :
" An đã khỏe lại.Sự sống coi bộ có vẻ nhịp nhàng, có vần điệu hơn.Tôi chỉ biết thế khi đến bệnh viện thăm An.
Buổi chiều thẫm nắng,đàn chim đang vui vẻ trững giỡn hót trên cây.Chiều chênh chếch nắng trên gương mặt đã hồng hào trở lại .
Cậu thanh niên nhìn tôi như đùa như thật :
- Chào chú.Cháu tưởng cháu nằm mơ...Chú khỏe chứ ?
- Tôi khỏe để làm gì ? Còn cháu ? Thế nào ?
- Cháu cảm thấy hơi mệt,còn choáng váng.Chú Alain ra sao hở chú ?
Tôi trả lời qua loa và đưa cho An cây đàn thùng mà Alain gửi tặng.Mắt thằng bé sáng lên.Nó ôm đàn ve vuốt và hát nho nhỏ dưới gốc cây chỗ chúng tôi chọn để nói chuyện.
.... Nhuộm tôi đi bằng màu mưa xám
đỏ mắt tôi đen vừa thẫm chiều buông
đen tóc em đợi mùa thu về cho tôi nhặt
vàng vời vợi chiếc lá lỡ mang tên yêu thương
Em bên ấy,chắc gì em còn nhớ ?
con ngõ xanh đường tình mình chung đôi
nâu cánh gỗ cửa sổ kia khép,mở
tôi vẫn nhớ hồng rực nụ em cười....
Điệu boston nhẹ nhàng làm tôi cảm chừng như An đang thì thầm với người yêu đã khuất xa. Tôi hỏi :
- Nhạc và lời của ai vậy ?
Cười nhẹ :
- Của cháu,cháu viết hai ngày trước khi chọn cái chết.Bài hát tên là Màu Hạnh Ngộ.Chú nghe được không ?
- Dở ẹt !
- Thật hở chú ? Chú làm cháu buồn vu vơ.
- An ! Chú đùa.Chú thích bài này.An đã viết được bao nhiêu bài và viết ra sao ?
Trường An bấm vài notes nhạc,điệu blue :
Lấy gì để yêu mãi em - Em ?
Lấy sao trời ở buổi dêm
Lấy từng màn sương lộng gió
Lấy vòng bánh xe trên bải cỏ úa
Lấy ngày nắng làm mưa chiều
Lấy thêm cơn nhớ đeo đuổi từ lúc em ra đi
Em chưa nói gì
Anh chưa nghe gì
Người ta nói em đã đi xa
Anh nói ngược lại
Anh nghĩ ngược lại
Như bóng cây chìa tay xin ngụm nắng
Như bờ hồ ngửa môi xin giọt trăng đêm
Như anh nài nỉ em
Anh say sưa tìm em....
( Yêu )
Mắt thằng nhỏ vời vợi.Nó không thấy tôi,đã không nghe tôi nói gì để an ủi nó.Làm như cả thế giới này chỉ còn mỗi một mình nó.
Tôi gọi :
- An ! An ! Tuần sau Alain ký giấy cho cháu xuất viện.
- Chú à.Cháu đâu còn chỗ nào để đi.Nhà thì đã trả cho người ta rồi.
- Thằng ngu hơn con bò cái ! Tao đã có cách.
Im lặng một lúc lâu.An gọi giật ngược tôi với câu hỏi :
- Chú nè.Cháu thắc mắc là tại sao chú hết lòng với cháu như vậy? .Cháu đâu phải là con bệnh của chú ?!
Tôi giữ yên lặng để nghe An rải từng tiếng đàn,tiếng chim hót,tiếng lá rì rào trên cao đã là một cách hòa âm cho bài hát thảm thê của An.Tôi đặt bàn tay lên cánh vai thằng nhỏ,nói nhỏ như chỉ riêng cho tôi nghe :
- Tại mày là mít đặc như tao.Tại mày lỡ mang cái bút hiệu ngày ấy của tao.Ngày ấy ,tao cũng bị mất một người yêu,tao cũng chán đời...Tao ....
Nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ phải trở lại chỗ làm,tôi nói với thằng nhỏ là tôi đã tải lên Net mấy bài thơ của nó và viết những gì tôi cần viết về nó.
An gửi lời cám ơn.Cám ơn tất cả những bạn đọc đã có lòng nghĩ đến và viết cho nó.
Trước khi ra về,tôi móc cặp táp tặng nó quyển Album hình ảnh mà tôi chụp về phong cảnh.
Ra đến chỗ đậu xe,tôi ngoái lại thấy thằng bé đang gục đầu vào cây đàn.Chẳng biết nó nghĩ gì ? "
__
Vậy đó cháu.Thời gian có những điều lạ lùng.Và chúng ta đã chẳng quên điều muốn giữ lại.Giữ lại để có những điều mơí và tốt đẹp hơn.
đăng sơn.fr
đồng tế
__________________________________________________ ______
" Chủ Nhật.
Đúng ra,chủ nhật là ngày nghỉ.Ngày của Chúa trong bài học giáo lý xưa để đi lễ,cầu nguyện và dọn sạch,gọt rửa tâm hồn…
Chúa tôi ơi ! Chủ nhật và mọi ngày chủ nhật,con phải đi làm với cái thể xác và tâm hồn không bao giờ được sạch sẽ. Con tính toán nhiều quá.Con đã trả giá với cả thần linh khi cầu xin điều này , điều kia để tích trữ,nhét đầy những thứ cần và không cần cho đời sống trần tục này.
Chẳng biết đến ngày phán xét cuối cùng,liệu con có được một chỗ nhỏ nhoi nào ở khuôn viên thiên đường ? ( Nghe nói,trên thiên đường không có sự khổ đau,bon chen,chiến tranh,chém giết,thù hận….Nghe nói,nghe nói…..)
Ngày đó,những kẻ tốt lành sẽ được một cái vé để vào cổng và con có thể bị lạc lõng đứng ở ngoài để thèm thuồng ( Lỡ thèm quá ,không cầm được lòng,húc cửa bước vào,chắc Chúa sẽ phán : ’’ Cỡ như ngươi mà vào đây,ta ra ngoài ! )
Nhưng dù sao đi nữa,trong khi chờ đợi cái ngày đó,xin ngài cho con biết khấn vài lời nguyện ở hằng đêm :““ Xin cho con đưọc bình an trong tâm hồn như một chốn tạm dung ’’.
Con lại xin xỏ,lèo nhèo với Ngài,phải thế không ?
Ngày mai,chắc thể nào,ngài cũng mũi lòng gởi một cái mail để chấp nhận.
Con chờ nhé.
Ở một ngày,một tuần như thế này. "đăng sơn.fr
________________________________________________________
Căn nhà nằm ở cuối thung lũng.Xe vượt những cánh đồi thoai thoải để đến căn nhà không có cổng ấy.
Tất cả đều vắng lặng chỉ trừ nàng đứng đón dưới bóng mát của một vòm cây.
Vẵn nụ cười quen thuộc.Quen đến độ hiền lành.Quen đến độ yên bình như chòm lá nho đang lùa đùa gió.
- Con mèo của em đã đi mất cả tuần nay.
- Ừ.Nó sợ cái cô đơn của em nên phải đi tìm bạn.
- Vậy thì em sẽ cô đơn thêm chút nữa.Rồi sẽ quen.
-
Nói thế chứ,tôi ghét cái cô đơn của người trần.Nghĩa đen của cô đơn là thui thủi,một mình ,một bóng.
Bàn ghế và những góc tối trong phòng khách của nàng đầy nét một mình.Cái Tv nhỏ xíu đứng trên cái tủ cũng một mình nhìn những thứ đồ đạc vây quanh.
- Người đàn ông của em đâu ? Tôi hỏi.
- Có một vài người,họ đến rồi đi.Yêu thương có vẻ dễ dàng và nhanh chóng.Không hợp,bỏ nhau lại càng nhanh hơn.
Tôi ngồi im,nghĩ về một vài điều gì đó không rõ lắm trong đầu. Ánh nắng chiếu qua những khung cửa và chếch choáng trên những bậc thang màu gụ đậm đà như ly cà phê đang nhả hơi ấm trong tay.
- Anh có lạnh không ?
Ánh mắt ấm áp nhìn tôi trước cái lò sưởi lạnh ngúm.Chúng tôi đang ở vào những ngày cuối hè.Sau những đợt mưa tháng bảy và tháng tám,trời trở nên quang dãng hơn.
Jeanne nhẹ nhàng ngồi xuống truớc mặt tôi. ‘’ Công việc của anh ra sao ? ‘’
Tôi cười nhỏ và hỏi về nàng.Nói về mình hoài chán lắm.Tôi thích nghe cô bạn nói về một điều gì đó ngộ nghĩnh vui vui để quên cái tôi ngày nào cũng thấy mình trong gương buổi sáng.
Sau vài mẫu chuyện ,tôi nhận ra cái nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn của Jeanne,hỏi :
- Gì vậy ?
- Tối qua em khênh cái gì đó nặng bị trật lưng.Nằm ngủ khó chịu vô cùng. Điệu này,nếu vài ngày không xong phải đi khám.Chán thật,lái xe,ngồi ghế cũng đau.
- Sao không bảo ai xoa dầu,bóp lưng cho ?.
Nàng nhăn nhăn đầu mũi :
-Nói như anh thì dễ quá.Không lẽ sống một mình lại nhờ con mèo đấm bóp ?.Hỏi anh cái này.Tủ còn hộp thuốc để massage mua đã lâu,chẳng biết còn date không nữa.Nếu không sẽ nhờ anh mua dùm loại pommade hiệu con cọp của Trung hoa vậy.
Tôi theo nàng đến tủ thuốc tây nằm trên lầu.Những bậc thang bóng loáng tỏa một thứ mùi gỗ lạnh gây gây.Nhìn khuôn mặt buồn của Jeanne,tôi thấy nàng đẹp hơn mọi ngày.
Hộp thuốc xoa chống đau nhức chỉ vừa hết hạn vài ngày.Thấy khuôn mặt nhăn nhó của nàng,tôi phì cười.
- Cô muốn tôi thương hại không ?
- Nếu muốn thì được gì ?
Được gì thì chẳng biết.Cứ đưa cái lưng ra là xong.
Nàng ngồi tựa vào thành ghế chìa bờ lưng trắng nõn và tôi biến thành người Kinésithapeutre bất đắc dĩ.Bàn tay tôi làm việc và tự dưng cảm giác bồi hồi ngầy ngật theo sự mạ sát làm tôi không yên dạ ……..
Jeanne nằm yên như một hưởng thụ nhất thời của cảm giác,nàng đã hoàn toàn trần truồng trong vòng tay tôi.Không hưởng ứng,không chống đối với giọng nói yếu ớt :
- Em không nghĩ đến điều này giữa chúng mình.Tình bạn theo cách nhìn của em khác.
Tôi kéo nàng ngồi dậy,dịu dàng trả lại chiếc áo pull che khoảng ngực trần.
- Ừ,anh cũng không nghĩ đến.Mà thôi.Chúng ta ngừng lại cũng vừa lúc nếu lòng không chuẩn bị.Pha cho anh ly cà phê để thay thế cho màn nóng bỏng make love chưa xảy ra thì hay hơn.
Những bậc thang đưa chúng tôi xuống nhà dưới.An lành,nguyên vẹn khi cảm giác nhất thời của sự rung động thoáng chốc được ở lại trên mặt ghế trên kia với đợt nắng chênh chếch qua khung cửa sổ.
Khi chia tay nhau.Jeanne xoa má tôi,dáng tự nhiên như muốn xóa đi cơn sóng nhồi bỗng chốc trong căn phòng chếch nắng :
- Anh sẽ viết vài điều về phút chốc vừa qua .Phải không ?
-
Ừ .Anh sẽ viết,nhưng sẽ không biết phải khởi đầu từ đâu và chấm dứt bài viết như thế nào ?
đăng sơn.fr
NHỮNG ĐIỀU ĐỂ VUI...._____________________________________
* Khi Nào Ta Vui -
Ở khúc ruột của một ngày tháng nào đó,ngoài những nỗi buồn hoặc lo lắng,chúng ta có vài điều để vui.
Vui khi gặp lại nhau,tay bắt mặt mừng.
Ta tìm chỗ ngồi xuống cạnh nhau và bắt đầu cho từng câu chuyện kể.Kể thật hết cho nhau nghe về một khoảng đời sống của mình.Mình đã sống nơi đâu ? Gặp những ai và làm gì ?
Nếu đang đi dạo phố và tìm góc cạnh ánh sáng để bắt hình ảnh nhốt vào ống kính mà gặp bạn,tôi biết mình vui lắm,tôi sẽ rủ bạn chọn một cái hàng quán lộ thiên để ngồi vơí nhau.
Bạn yên tâm.Mùa này bên tôi trời đẹp lắm.Mây trắng lơ lững ở khoảng trời rất xanh.Màu xanh luôn làm nhẹ ánh mắt.
Nói về ánh mắt ư ? Đã có một thời ấy,thời xách cọ,viết chì và tập giấy đi học vẽ.Ông thầy hoạ sĩ vẽ chân dung của tôi là một người có tật và có tài.Ông còn trẻ - khoảng 30 tuổi.Cặp mắt ông có những điểm contraste của một thứ ánh sáng rất buồn bã mà tôi không tài nào hiểu được tại sao.Học viên đến xưỡng vẽ của ông không phải để hỏi về đời tư của ông.Họ cắm cúi ,chăm chỉ ngồi trước giá vẽ.Chỉ vơí một cánh tay phải còn lại,ông thầy đã dạy chúng tôi phác hoạ những nét cơ bản đầu tiên của một khuôn mặt.
Điều khó nhất trong cách vẽ chân dung đen trắng bằng bút chì là cách diễn đạt từ tia nhìn của cặp mắt.Trước tấm ảnh chân dung của anh ca sĩ Claude François thời Salut Les Copains lúc ấy,tôi đã lúng túng để không có cách nào vẽ cho ra hồn đôi mắt.
Ông thầy lại gần và nói :
- Đôi mắt của cách em không biết nói chuyện.
Giữa tiếng nhạc của bài hát Comme d'habitude - My way,tôi ngừng bút,nhìn thầy.Bàn tay mặt còn lại của ông đã cầm cái cọ gắn đầu tẩy để sửalại và tạo nên những điểm sáng lung linh trong đôi mắt người mẫu.
Ông cười nhẹ.Tôi thấy thầy mình đã đẹp và " sống " hơn đôi mắt người mẫu nạn nhân của mình.Và ông thầy hỏi tôi :
- Em thấy sao ? Ánh mắt người trong tranh nói gì ?
- Một niềm kỳ vọng vì có chất xanh trong tia nhìn...
Ông lại cười nhè nhẹ,chỉ thoáng một cái,ông dùng viết chì tôi đậm thêm cái quầng mắt bên trái của người mẫu,dùng tẩy quẹt nhẹ để làm mờ bớt vài điểm sáng trong tia nhìn,ông lại hỏi :
- Em nghĩ gì ?
Tôi nói điều tôi nghĩ.Có nghĩa là chỉ cần bắt được hoặc tẩy xoá đi một vài đường nét là ta có thể hoán chuyển được điều buồn vui trên một gương mặt người.
Những ngày lao đầu vào cọ và viết như thế đã qua đi,tôi lững thững rời xưỡng vẽ trên đường đến trường điện tử để theo khoá học ráp máy móc radio.Thành thật mà nói,tôi thấy thoải mái hơn khi ngồi vẽ,viết hoặc bấm accord trên phím cây đàn thùng hơn là ngồi đo,hàn,cắt,ráp những cái transitors ....Ngồi trước phím chữ cuả cái máy đánh chữ trong khoá học đánh máy và tốc ký,tôi thích thú nghe tiếng 10 đầu ngón tay chạy trên phím.Từ những hàng chữ hiện dần trên giấy,tôi nghĩ đến tiếng nhạc và những giọt mưa rơi.
Thế là thế.Vậy đó.Những ngày như thế của tôi đã trôi qua theo một tốc độ không thể ngừng của đời sống.Cho dến ngày tôi phải quay lưng lại với nơi có rất nhiều kỷ niệm của mình.
Có đôi lúc nhớ lại, chợt thấy mình thèm có lại những ngày cũ.Ngày cũ có bóng mát dưới tàng cây to toả bóng và đầy ấp bàn ghế của một quán ven đường,tôi đã có bạn bè thời áo trắng rời trường để xúm xít vây quanh nhau .
Những nụ cười,những màu nâu xám hoặc xanh lơ ở cửa mắt bạn bè đã cho tôi biết một điều duy nhất :
" Ta không thể nào vẽ được cái bóng của thời gian "
---
* Im Để Lắng Nghe -
Kể chuyện nhỏ cho bạn nghe rồi.Bây giờ thì tôi ngồi im để lắng nghe tiếng bạn nói.Hãy kể chuyện trường cũ tình xưa của bạn.Và khi kể chuyện,đừng rời khỏi ánh mắt tôi đang nhìn bạn.Hãy yên tâm ! Tôi đang muốn vẽ thứ ánh sáng từ tia mắt của bạn.Tôi biết tôi dùng màu gì để vẽ tấm chân dung có linh hồn của bạn.
Hãy vui khi ngồi bên nhau.
đăng sơn.fr
.
dangson.fr - 2012
.
* Đây là những dòng ngắn khi chúng tôi ngồi ở một quán nước lộ thiên :
1. ĐẸP
_______________________
@nguyênhạ
Đẹp là sao ha ? Thế nào là đẹp ?
Trong đám người,chẳng có ai trả lời câu hỏi bình thường mà tầm dị như thế. Đẹp ở đâu ? Chỗ nào ? Đẹp có nằm ở những cái áo hở ngực một cách lộ liễu,tối đa ? Vì đang là mùa hè nên các cô,các bà đang biểu diễn phần khoe đồi núi.Có người chọn cái áo kiểu chữ V lồ lộ hai cồn núi bắt lửa.Có nguời giải phóng vòng ngực rất thiếu mỹ thuật bằng cái vẻ khiêu chiến.Có bà,có cô hở núi kiểu bắt giống đực chỉ muốn ngồi tù ( ánh mắt của đàn ông thì hay mắc tội....Tội đủ thứ..... )
Nhìn qua,nhìn lại thì cũng có người " bị nhìn " rồi thỉnh thoảng ngượng ngùng quay đi hoặc nâng tay sửa lại ngực áo như muốn dấu,muốn che .....
Đẹp ở chỗ nào ?
2. ƯớT Ở MẮT .
__________________________
. N.DuyToàn
Chuyện kỳ ! Cứ mỗi lần mở trang sách của con nhỏ ấy là muốn khóc vì cay mắt.Nhỏ viết chữ và dùng chữ như lúc thả vịt ra đồng gió hây hây.
Nhỏ tả cảnh chợ chiều,chợ đêm bán tết,tả cảnh tình của cô gái lỡ thì đang có một người thương,anh chàng thương nàng,hiền hậu đến đứt ruột .Cô nhẹ nhàng như thế mà nghĩ lại thân phận của mình mà áy náy,không dám thương lại người ta.
Cái gì chân thật mộc mạc thì lúc nào cũng đáng trân trọng,đáng thương ( dù lắm khi thương cũng không phải dễ )
Bởi vậy nên có người đọc hay thấy mình ướt ở mắt cay.....
3. THƯƠNG HỒI NÀO KHÔNG BIẾT
______________________________________
. nguyễnthiLoanPhiên
Em đã từng trải qua dăm ba mối tình.Một thời vụng dại đôm đốm lá ở trường thiếu nữ.Một thời lật đật ở từng mùa mưa lầm lũi đứng chờ chuyến xe đi làm,rồi thêm một thời nghiêng chén đổ chén,lụi hụi có một đứa con gái nhỏ xíu.Rồi người ta bỏ đi mất.Ai cũng bỏ em mà đi.Lỗi em,lỗi người,chia đôi....
Ngày tháng giống như cái bánh xe làm mòn mặt đường.Em mòn nếp nhăn ở cái đuôi mắt,em nhẵn tiếng cười và có thêm những câu khóc về đêm khuya. Em tưởng những cánh cửa đã đóng chặt khi chúng thấy mình.
Rồi khi khổng,khi không,anh đến.Có những ánh mắt anh đã nhìn em không nói.Em gặp anh chừng như mỗi ngày.Anh gần gũi vơí bàn tay,bàn chân của đứa con em.Hai người chẳng ai nói gì vơí ai ở lời yêu thương.
Có ngày kia,ngồi cạnh em,anh nói :
- Anh mở cửa rồi,nè em !
Ua ! Ủa vậy sao ? Người ta thương nhau hồi nào.Sao không ai biết ?
4. NHẠCtình .
______________________
đăng sơn.fr
Là người yêu nhạc,chỗ nào có nhạc là tôi đến ( như khi có hẹn vơí người yêu )
Phố đang đầy ấp người.Quán cà phê cũ của mình đang vắng vẻ nhưng lại có tiếng nhạc đệm từ cây guitar của một anh chàng da đen,râu ria anh rậm rạp ,đầu đội cái nón đủ màu sắc chói chang.
Lúc kéo ghế ngồi vào bàn,gọi cà phê thì anh ta đang tưng tửng chơi mấy bài của Bob Marley,anh nghêu ngao phát âm trọ trẹ tiếng còn,tiếng mất ( ư ư u u ô ô ... ) Nghe thêm mấy bài nữa thì hãi lắm vì chất giọng chát chúa.Nhăn mặt,đành cúi xuống mặt bàn,nhìn vào tuồng chữ của nhóm bạn đang viết.
Họ viết gì ? ( Thì ra họ đang viết nhạc bằng văn.Nhạc của họ không gây ra một tiếng động nào ..... )
.
NẾU ______________________________
nguyễnthịChữNghĩa - đăng sơn.fr
Nếu - Vơí chữ nếu như thế,người ta chẳng bao giờ làm được điều gì .Em cũng thế,Nếu phải chi...phải chi ....
Nếu người ta đừng vì trăng hoa,ong bướm bỏ phế gia đình thì em là người vợ hạnh phúc.Nếu... và nếu chỉl à nếu.Nói như kiểu huề vốn.Những ngày êm đềm thần tiên ấy đã xa rồi.Sông trôi đầy biển.Cây trứng cá què quặc khô nước trần trụi trên sân vươn tiều tụy sẽ chết .Em cũng đã bao lần kiệt lực khi nguời ta đi đi về về như tìm cái trạm trú chân.Em vò või,chán chường vơí cái bóng trên vách đêm.
Những cơn bão thổi qua,bây giờ đã lắng dịu.Soi mặt vào gương,em thấy em còn trẻ,còn muốn có sinh lực để sống.Người đàn ông ấy trở về,van nài,quỵ lụy,khóc lóc,ăn năn.Em đứng sững,mặt lạnh hơn phiến đá.Em lắc đầu,chỉ ngón tay ra cửa.
Không còn lời nói nào sau bao năm tháng diễn tuồng hạnh phúc.Người ta cúi đầu xách gói ra đi.Cánh cửa nhà đóng lại để cho em một ngõ thoát mơí.
Em gặp anh trong ngày lễ hội.Đám bạn giới thiệu về anh.Vẻ dáng anh lịch sự,ít nói chỉ cười nhẹ trong cái bắt tay.Rồi từ đó,ta quen nhau.Mỗi lần hẹn đi uống nước,đi ăn cơm.Chuyện đời của mình,ai nấy kể lể ít nhiều.. Không phải,và chưa phải là tình yêu.
Ở lưng chừng một nửa đời người,người ta dễ gì rung động.Cái nắm tay,cái liếc mắt thời nào đã qua rồi.Thời bây giờ,người đến vơí người qua sự dò xét,tính toán.Đâu phải là tình yêu.Và họ.Cái đám người trong nhóm bạn bè thân hữu lại loai choai,lao nhao bàn tán.
Xôn xao một cách tận tình,họ nói :
- Ông ấy đã có hai thời vợ,dễ gì.....
Chẳng có gì là dễ.Những cái khó ,ai cũng phải trải qua,ngã đau rồi gượng mình đứng dậy.
Anh đứng dậy.Em đứng dậy.Có thể vịn nhau mà đi.Nếu......
_________________
_________________________________________________
dangson.fr
10 ĐIỀU MUốN -
Chú hỏi Bé :
- Bé muốn gì ? Hãy nói cho chú nghe chừng 10 điều muốn của bé?
Bé im lâu lắc,rồi ngần ngừ trả lời :
- 1,2,3,4,5.... là... là...
Rồi bé lại im thít.Dục bé ,bé nói đại :
Điều 6,7,8,9... 10.
Ơ hơ ! Chú nghe thoáng qua rồi đến phiên chú im ru,ru.Chú giữ lại điều thứ 8 : " Bé muốn gặp chú ".
Ơ ơ ơ và hơ hơ !
Gặp chú để làm gì há - bé con?
Ở chỗ ấy,chú đã quay đi,bỏ lại một thời áo trắng với sân trường chói nắng- những tờ bích báo làm cùng nhóm bạn đã trôi vào dĩ vãng,những vòng xe đêm duơí mưa đã loãng tan như khói thuốc.
Chú còn gì ở nơi ấy mà về ? Về làm gì? Để chụp thêm những tấm ảnh rất Saigon? Để đi ngang lại khu phố cũ ở một tối trời,ngước lên tìm một hình bóng tóc dài hay đứng ở ban công chờ chú đến để đi quán ? Những vỉa hè cà phê ngày ấy ,chúng đã quên chú rồi.
Về nơi ấy,đến nhà bé,bấm chuông,nói với bố mẹ bé,dắt bé đi chơi há?
Ngồi trước mặt bé,chú người lớn sẽ nói gì với bé chứ ? Không lẽ giảng bài như bên này để nhắc chừng bé về cách viết văn? Viết gì,viết ra sao? Kiểu gián tiếp rất Việt Nam tính hay kiểu trực tiếp đi ngay vào vấn đề của người tây âu?
Nhớ có lần bé phàn nàn,bé chê chú : "- Làm thơ kiểu chú rất kỳ cục.Loạn,sex, du côn.... Còn văn của chú thì bài đuợc,bài rơi đài.Bé ghét những chuyện viết về Nàng và Chàng của chú lắm ! "
Ơ hay ! Lạ ! Chú không nhờ , không mướn bé đọc chi cho hại mắt. Bé là con nít,bé đi đánh đáo,nhảy dây hoặc phóng xe ra quán kem ngó thiên hạ thì có lẽ đỡ mất thì giờ hơn.Úi chời !
Khều qua,khều lại.Bé không nói nữa.Bé giận dỗi và đi ngủ. Ừ thì ngủ ngon để mau lớn,khi nào bé lớn bộn thì bé sẽ hiểu để có thể trả lời những câu hỏi nhanh nhẹn hơn.
Bé nhóc !
Hãy quên cái điều thứ 8 ấy đi. Gặp nhau,để nói gì với nhau?
đăng sơn.fr
.
( ) NHỎ
* if you really want to touch someone, send them a letter
______________________________________________________________
Nhỏ là một chủ từ khó gọi .
Không phải cái gì cũng nhỏ tí xíu. Không phải là bất cứ với ai mình cũng gọi là " Nhỏ " được . Dĩ nhiên rồi : Cô to đùng như cái thúng , như con voi thì làm sao tôi gọi cô bằng nhỏ được .
Đừng sưng mặt để cãi lại tôi mà .
Hãy để tôi tả cho nghe thế nào là Nhỏ ( Nhỏ của tôi )
...
1.
Nhỏ ở Sân Trường .
Đoán là thể nào trời cũng mưa . Muà này ,sắp hạ về, mưa nhiều lắm . Mưa sẽ làm có người nhăn nhó chèm nhẹp . Làm sao mà có thể lội mưa như thế mãi ở mỗi lần tan học ?
Chạy ù đến cổng trường . Gác chiếc xe đạp ở gốc cây và lóng ngóng bồn chồn . Chờ cho bằng được tà áo của mái tóc dài . Chờ thấy đôi mắt tròn xoe, xoe ấy . Thèm thấy nụ cười ấy trên môi hồng hồng hay ăn vụng .
Môi ấy biết nói chuyện bằng giọt mắt từ bài hát mang tên muà thu .
Muà này chưa kịp vào hạ . Quên bài hát mùa thu vàng như lá ấy đi để đứng đón người ta .
Người ta ra sân trường , đang tíu tít như chim hót với mấy cô bạn học . Người ta thấy mình, nhìn, nhìn, quen ơi quen ơi !
Lúc ấy, chưa có bài Đưa em về dưới mưa . Vả lại mưa chưa rơi mà . Dúi vào tay người ta phong bì thư màu hồng hồng .
Tối nay, học bài xong , nếu đọc lại lá thư , người ta thấy đề chữ " Nhỏ ơi ! " ở hàng đầu tiên .
..
2.
Thời Gian của Nhỏ .
Chẳng ai có đủ khả năng và điều kiện để giữ lại thời gian . Ta có thể dùng một cái chai để hứng nước , đựng nước và đóng chặt nắp lại để nước đừng bốc hơi bay đi . Nhưng ....
Ở lưng chừng chữ ' Nhưng ' ấy , hai đứa mình đứng trên chiếc cầu , nhìn xuống dòng sông có đầy lục bình đang trôi . Nước cuốn thời gian trôi đi về một phía mặt trời lặn .
Nhỏ nói , giọng thấy buồn :
- Tuần sau nữa, em theo gia đình đi xa .
- Em đi đâu ?
- Đi đến một chân trời mà chúng mình không thể thấy nhau và có nhau .
Vậy là tôi hiểu . Ở nơi ấy là một đời sống khác ,sẽ sung túc hơn ở đây . Bàn tay của tôi còn trắng trơn như áo học trò . Làm gì được để có thể giữ lại em ? Em còn nhỏ nhít để phải theo gia đình và em rời tôi .
Nhỏ ơi . Nhỏ ơi : Đành như thế mà .
3.
Những Tiếng Nhạc Của Thành Phố Nhỏ .
Âm nhạc có điều kỳ diệu như một ủi an cho một ai đó . Âm nhạc không biết kỳ thị , không biết chọn lựa vì âm nhạc là tâm hồn .
Biết như thế nên tôi làm quen với những tình khúc đến từ khắp mọi nơi . Những nắng, những mưa ủ ấp tiếng nhạc . Nhạc theo tôi đi ăn, đi ngủ và nhạc thức dậy trước khi tôi làm việc .
Nhạc được vặn nhỏ lại để tránh làm phiền dòng chữ trên những trang sách tôi đang đọc . Thỉnh thoảng , mình bắt gặp chữ " Nhỏ - Nhỏ " ở một đoạn văn nào đó có thơm mùi hoa dạ lý buổi đêm khuya .
Những notes nhạc thênh thang được biến thành chữ viết để mình đọc và viết kiểu " Tình Nhỏ làm sao quên "
( Có khi mong ánh mắt của Nhỏ ghé vào đọc . Nhỏ thầm lặng và Nhỏ hiểu )
4.
NHỎ
ở một bài Viết .
Thời gian cũng là một sự đào luyện khi muốn viết khi muốn pha trộn giữa âm nhạc và văn chương .
Nhạc biến thành tiếng thời gian để cảm hóa văn chương . Ngồi ở một quán nước, gọi thức uống khi nghe Eric Clapton chơi bản Đừng để tôi cô đơn tối nay . Đã mượn cây bút của quán để ghi lại cảm xúc đang tìm đến . Viết xong, gõ chữ trên phím và tải đi .
Thời gian sau , nhận được câu góp ý :
" ..... Nhỏ này cũng vậy nè . Cũng nghe đi nghe lại một bản nhạc khi lái xe .... "
Ghé đọc, ngồi nghe lại nhạc của Clapton và tiếng đàn dịu vợi , thấy lạ .
Mắc gì mà xưng là " Nhỏ " khi đã đọc bài và viết lời góp ý chứ ? - Đâu phải Nhỏ nào cũng là là Nhỏ . Có khi mình là người lớn rồi mà mình muốn còn nhỏ .
Ừ thì Nho Nhỏ để tôi viết câu cám ơn em . Tôi và em quen nhau .
Thời gian không bao giờ ngừng .
Thời gian lọt qua cánh cửa sổ .
Và bây giờ thì em biến mất . Những mùa màng đi ngang chỗ tôi ngồi viết bài mỗi ngày . Tôi hiểu rằng : Bây giờ em lớn thêm rồi , em không còn là Nhỏ ngày ấy nữa .
Nhỏ thành đàn bà và Nhỏ bay đi .
...
Bài hát mang tên : Đừng bỏ tôi cô đơn đêm nay vẫn chung thủy ở lại .
đăng sơn.fr
...
5.
NHO ( ----- )
Chữ viết bằng tiếng Việt lẩm cẩm và rắc rối lắm .
Viết sai một dấu hỏi ngã, sắc, huyền mà đọc tầm bậy thì ra một nghĩa khác .
Thí dụ như viết chữ " NHO " gửi cho anh thì anh không biết đường nào mà đọc - Đành phải đoán mò, đoán đại .
Có nhiều cách để đoán - như sau :
1 - Nho :
Có thể là một chùm nho .
Vì Nhỏ đang thèm nho, nhỏ ăn nho .
Lịm ! Ngọt !
Nghe thêm vài bài nhạc tình cảm thì thấy ướt át lắm .
Nho ngọt lịm . Ngọt còn hơn một nụ hôn khi đi dạo dưới cây dù ở phố Paris và cười khúc khích , ra bộ rất mè nheo :
- Đang thèm ăn ly kem có mùi dâu , nè, nè .
- Đang thèm nghe bài hát có câu : " anh thấy em nhỏ xíu, anh thương " nè , nè .
- Đang ... Đang ...
Bàn tay kia tìm bàn tay nhỏ . Tay thầm thì , thấy tội :
- Hết tiền rồi . Lấy gì bao em ?
Tóc kia lúc lắc, bàn tay nắm chặt lấy tay anh . Giọng nhẹ nhàng :
- Thì em bao anh . Có sao đâu nà ?
Anh im lìm, đỏ mặt :
- Nhỏ ơi ! Ai lại làm thế chứ ?
- Anh đã luôn trả tiền thì hôm nay em bao lại anh . Chịu hăm ?
- Kỳ chết !
Nhỏ ngó anh, Nhỏ thấy anh bỗng khờ khạo bất thường .
Anh cứ thế thì vài năm sau, em cũng chẳng bao giờ lấy anh . Tự ái cái mốc xì .
Cỡ anh mà bò về Việt Nam bây giờ, tụi con gái quay anh như con dế .
Đừng giả vờ làm bảnh, làm đại gia nha anh ơi !
Cỡ anh , hở chút là tự ái . Hở chút là ...
Anh cười . Anh nói : Đừng làm anh sợ nhỏ ơi !
Hãy hiền hoà hơn bình thường để muôn đời anh không xấu hổ khi gọi em là Nhỏ ơi ! Nhỏ ơi . Hãy ngọt với anh như một chùm nho .
đăng sơn.fr & Tina P .
6.
Nhỏ Ơi !
..
Thấy anh đang viết ở chủ đề NHỎ và có bản nhạc rất hay của chàng Clapton , Nhỏ xảnh xẹ, Nhỏ mở máy gọi anh :
- Có muốn em gửi cho anh bài hát tên là Nhỏ Ơi không ?
- Không .
Thế là Nhỏ xịu mặt , Nhỏ định làm mưa, làm gió cho đến cuối năm nay .
Anh gọi Nhỏ , anh giải thích :
- Cô Psy nè !
Cô lớn rồi . Ra trường rồi . Đừng hở cái là giận . Nhảm lắm !
Anh nói thêm :
- Anh ra đời trước em , anh nếm mùi đời nhiều rồi . Anh không sợ em giận đâu .
Nhỏ vẫn giữ bộ mặt hãm tài dọa anh :
- Em sẽ giận anh qua đầu năm sau .
Anh phì cười :
- Người ta đã giận anh nhiều lắm rồi . Thêm em giận nữa thì anh cũng đã chai lì .
...
Thế là Nhỏ cúp máy . Nhỏ tắt luôn bài nhạc tình đang nghe . Clapton hát thêm 100 lần bài
' Đừng bỏ tôi tối nay ' thì kệ hắn .
' Đừng bỏ tôi tối nay ' thì kệ hắn .
Khi em tìm cớ giận anh thì nước sông nơi anh ở sẽ dâng cao đến bánh xe anh đang chạy ở bờ sông , thì những cửa sổ nhìn ra đường của anh sẽ u ám đầy sương mù .
Em trù anh - Em trù ẻo anh !
....
Quả nhiên .
Vài ngày sau , anh alo, alo :
- - Đừng giận nữa . Trẻ con quá !
Anh dụ khị như dỗ trẻ nít ăn kẹo :
- Anh gửi cho Nhỏ cái vé khứ hồi . Nhỏ qua đây, anh dắt nhỏ đi sốp pinh .
..
Nhỏ điếng hồn quên giận, tíu tít , líu lo :
- Thiệt không ?
Anh ừ .
..
Anh đón Nhỏ ở phi trường . Dúi vào tay nhỏ bịch kẹo M& M .
Giọng như dỗ dành :
- Cũng may là lúc em còn đi học, anh đã không quen em .
Nhỏ tròn con mắt giả nai tơ :
- Uh ! Sao vậy ?
-
- Hỏi ngu như con bò tót ! Lúc đó, em còn quá con nít . Mất công anh phải hầu toà . Mệt !
Nhỏ chẳng hiểu gì . Mà cũng chẳng cần hiểu làm gì cho nhức đầu . Miễn là anh ngồi trước mặt em . Miễn là em có anh để em nghe anh gọi em là Nhỏ . Nhỏ ơi !
đăng sơn.fr
....
1 commentaire:
@
Cám ơn anh ĐS đã viết bài giùm m@anh. Mới gần gần giống thôi, nhưng dù sao cũng phải cho anh điểm "Có cố gắng."
Cám ơn anh nhiều
m@anh
Enregistrer un commentaire