lundi 14 mai 2012

DÒNG SÔNG của CHỮ



dangson.fr



.



DÒNG SÔNG
của Chữ -


________________________





Có một người đã viết :


"

Mông Lung ký




Một ngày, bỗng thấy chữ nghĩa nhạt phai đi sắc mầu lãng mạn ngày trước.
Thế là không muốn đọc nữa.
Thế là không muốn viết nữa.
Nhưng rồi, "ở không không biết làm gì", nên lại mon men muốn đọc, muốn viết.


Thời gian của đời người là một số đo đầy mâu thuẫn - có khi ngắn ngủi như một ngày bên cạnh người yêu, có lúc dài dằng dặc tựa một nỗi cô đơn vô hạn.
Hỏi cô, mục đích của cuộc đời là gì?
Cô nói, em không biết nữa. Còn anh?
Là cuối tuần được gặp em.
Cô hứ lên một tiếng trên ngực tôi.


Thật vậy.
Không có cô chắc tôi sẽ uống rượu, sẽ say. Và, sẽ ngủ vùi suốt thời gian còn lại của một đời người ".


DẾ - đặctrưng.net ( 12.05.2012 )




______________________________




... Viết gọn ,ngắn như vậy mà hay lắm.Văn viết nhẹ nhàng như một dòng sông đang trôi. Hình dung thấy mình đang đứng ở một dòng sông - Sông của chữ,gió hiu hiu mát khi nghe lời đối thoại của hai người :

- Hỏi cô, mục đích của cuộc đời là gì?

Cô nói, em không biết nữa. Còn anh?

- Là cuối tuần được gặp em.


Và cô ấy hứ lên một tiếng nho nhỏ trên ngực người yêu.Đọc như thế.Thích cách viết có chữ " Hứ " như thế.

Và thấy lạ.Ngộ.

Cô người yêu của tôi đã không bao giờ hỏi tôi như thế - Mục đích của đời người là gì, anh ?

Nếu lỡ miệng hỏi như thế,cô sẽ bị tôi nhăn nhó và tôi la lên :

- Em hỏi kỳ ! Hãy để anh hỏi lại em câu này - Em !
Sống để làm gì,em ?

Có lẽ em chẳng thể nào " hứ " lên một tiếng khi kên kên cái mặt nhìn anh.Anh chẳng thể nào có thể lãng mạn hơn người viết ấy để nói một cách nhẹ nhàng :

- Thật vậy.
Không có cô chắc tôi sẽ uống rượu, sẽ say. Và, sẽ ngủ vùi suốt thời gian còn lại của một đời người.




Nói như thế thì e rằng dễ thương,dễ cảm,dễ yêu quá.
Đọc những hàng chữ như thế để biết rằng cũng từng ấy những mẫu tự được ghép lại trong một ngôn ngữ,mỗi người có một cách diễn đạt riêng.

Và cô người yêu ấy sẽ luôn thích được đọc,được nghe như thế.Còn tôi ? Tôi vụng về và có lắm khi rất du đãng trong tình yêu,tôi không biết lãng mạn như thế.Tôi chỉ biết nắm tay nàng để đi rất chậm bên một dòng sông.Nhìn nhau ,cười nhỏ vơí nhau để có một lúc nhìn rất sâu,rất sát trong mắt người.

Hỏi thầm thầm :

- Viết cho anh vài chữ từ ý nghĩ em.Nếu em không viết,có lẽ :
" Không có cô chắc tôi sẽ uống rượu, sẽ say. Và, sẽ KHÔNG ngủ vùi suốt thời gian còn lại của một đời người "


Vì một lẽ,tôi sợ trong lúc ngủ vùi của mình,tôi sẽ lỡ bỏ quên người.



đăng sơn.fr
_______________________________




ĐÊM Ở MỘT GỐC CẦU.                                               





Gió chuyển vừa đủ nhẹ để làm cơn lạnh. Đứng ở đầu chiếc cầu cổ xưa,nhìn con đường thẳng tấp dẫn vào khu phố chính.Vẫn từng ấy những ngọn đèn,vẫn chừng ấy thứ ánh sáng rọi xuống dòng nước chảy xiết và nghĩ những điều gì đó mông lung về ý niệm của thời gian.

Ta đã ở đây bao lâu rồi ?
Ta đã đứng ở đây bao nhiêu lần rồi ?
Ta đã có được những gì và đánh mất đi điều gì trong lòng ?
Những buồn vui trên xứ người có làm ta quên bẵng những buồn vui ở ngày tháng cũ ?

Vẫn biết mà.Người ta không thể nào vừa đi,vừa quay đầu nhìn lại quá khứ,dù kỷ niệm của dĩ vãng là những gì cần cất giữ trong tập ảnh vàng vọt của tâm hồn.
Một vòng xe trong phố đêm ngày ấy.Những tình khúc êm trong quán nước để biết mình rất yêu ngưòi…..
Ở đó, đã không có bốn mùa rõ rệt,nhưng ở đó là mùa xuân ngát hương của thời tuổi trẻ và một phần đời trong sự tưởng tượng cho ba mùa khác…..

Mà thôi. Đang đứng ở đây đêm nay,nhìn ngắm cái thành phố cổ này với bao thay đổi.Con đường chạy dọc bờ sông này đã thay đổi ở một ngã quanh có đèn xanh, đèn đỏ.Góc công viên kia có thêm những ghế đá không tình nhân tay nắm tay hoặc ngồi rù rì trong gió hây hây đầu thu.

Tự dưng lòng chợt thèm ngắm một cặp nhân tình nào đó đi ngang.Tình tự, âu yếm, ánh mắt trong ánh mắt,hơi ấm ủ kỹ trong lòng bàn tay khi có nhau.Sẽ yên,rất yên để có thể nghe họ nói họ yêu nhau.
Chẳng biết yêu nhau ra sao,yêu cho đến khi nào thì rời nhau ?
Quái thật.Mắc mớ gì mà cứ đặt cho nhiều câu hỏi.Yêu và sống là điều gần gũi thực tại nhất.Không lẽ cứ ngậm ngùi hỏi lẩm cẩm : Ta sống đến khi nào thì ta chết ? Ta yêu đến khi nào thì ta quên ?

Đêm xuống – đêm gió như thế này – ta vẫn còn đứng đây nhìn mông lung.Trăng sáng trên đỉnh cầu cuối phía nhà thờ.Hàng cây dài lung linh gió giữa vùng ánh sáng của đèn đường.
Và ta ? Ta lung linh điều gì không rõ lắm trong lòng………




đăng sơn.fr


Aucun commentaire: