Chuyện Mới Nhất về Trái Táo của Eve
__________________________________________
Em ngồi rất yên bên cạnh ánh đèn trong góc tường.Anh biết em đang háo hức và tò mò nghe câu chuyện mới ( Vì anh hay có chuyện mới để kể...)
--
Chuyện thời mới kể rằng :
" Ngày vừa xưa xưa ấy.Ở một thành phố có núi và biển.Năm ấy trời hay đổ mưa.Mà hễ mưa thì lạnh.Cái lạnh gây gây hay chui tụt xuống cổ áo.Mưa làm nàng khó dạo phố ,nàng thích đi phố ngắm hàng,ngắm quần áo và ngắm thiên hạ.
Đi phố vừa thư giãn đầu óc ,vừa được tập thể dục cho cặp đùi dài của nàng.Đi phố cũng có khi để tạm quên là mình đang cô đơn. Dạo quanh những cửa hàng mãi rồi cũng chán,nàng nhìn quanh quất tìm chỗ nghỉ chân ở quán nước che dù nhìn mưa thong thả rơi.
Nhìn quanh quẩn thì thấy tất cả những cái bàn ghế đã chật kín người là người.Chỉ còn một cái bàn trống và có ba cái ghế vây quanh.Ở một cái ghế đã có một người đang ngồi đọc báo.
Môi miệng đang thèm uống một cái gì âm ấm,vừa ngồi nhâm nhi,vừa lôi mấy cái áo mới mua ra xem cũng là một cái thú khó bỏ của nàng.Ngần ngừ định quay bước thì nàng nghe tiếng nói từ người đàn ông đang đọc báo.
Giọng trầm :
- Cô tìm bàn để ngồi ư ? Hãy ngồi đây.Cứ tự nhiên vì tôi đọc xong báo rồi.Sắp đi.
Lưỡng lự một giây.Một chút thôi,nàng kéo ghế ngồi xuống,nép xa xa cái bàn.
Người đàn ông cười,nhẹ.Giọng thoải mái :
- Cô đừng sợ.Cứ thoải mái như không có tôi.Vả lại,tôi chưa từng ăn thịt ai trong đời.
Sau câu nói là một nụ cười.Nàng thấy lạ.Nàng nhìn rất nhanh vào gương mặt đàn ông.Gã không đẹp,không xấu nhưng dễ nhìn.
Nàng gọi ly cà phê.Người đàn ông cũng gọi thêm ly cà phê.Khi người bồi bàn mang đến hai ly cà phê,gã trả tiền luôn cho hai ly.
Với tính tình thẳng thắn,nàng nói vội :
- Nè ông.Tôi uống thì tôi trả tiền.Mắc gì đến ông ?
- Nè cô ! Bữa nay tôi thấy vui nên mở lòng từ bi.Hãy cứ uống và quên cái vụ trả tiền cho ly cà phê.
Cả hai giữ yên lặng nghe mưa rơi.Thỉnh thoảng người đàn ông cúi xuống trang báo đang đọc dở dang.Có lúc,nàng để ý thấy hắn mỉm cười một mình.Là đàn bà,có chứng tò mò,nàng không nhịn được , vu vơ hỏi hắn :
- Ông đọc cái gì hay ho lắm sao ông ? Thấy ông cú tủm tỉm cười mình ên ?
- Nè cô ! Chữ " mình ên " của cô lạ lắm ! Cô là người nam kỳ hả cô ?
-
-
Chuyện qua ,chuyện lại .Thế là quen nhau.Tự nhiên mà quen.Chẳng ai ép ai.
Ép làm sao được khi cả hai đều thích ngồi quán ngắm mưa.Ngắm mưa không phải để làm thơ.Ở vào cái thời đại tân tiến này,thơ chẳng bao giờ nuôi được cái bao tử.Thơ thẩn thì không bằng một khúc bánh mì thịt.Thơ chỉ để dành dụ khị những em nhỏ học trò ngày mới lớn mà thôi.
Có những buổi chiều,hai người hẹn nhau,đi dạo vơí nhau.Chàng mời nàng vào một quán ăn gần bờ sông.Bàn ghế trải khăn màu hồng.Khung cảnh êm và tình như những bản nhạc được vặn nho nhỏ.Ở cái carte thực đơn,nàng đọc được cái tên tiệm ăn : Eve.
Muôn đời,chẳng hiểu tại sao nàng lại thích cái tên Eve như thế.
Chàng khá nhạy mắt để biết cái ý và sự ngạc nhiên của nàng khi ngồi trong quán tên Eve.
Chàng nói :
- Nhỏ nè - Tất cả những điều ở đời này đều có cái nguyên cớ riêng của nó.Như chuyện anh cố tình mời em ngồi chung bàn ngày ấy để tốn tiền cho ly cà phê của em đều là một nguyên cớ.
Nàng cong môi nhìn chàng .Nghi ngờ :
- Anh tính toán ghê há ?
- Ừ.Ừ..Chỉ có một điều mà anh không nghĩ đến để tính toán là chuyện anh yêu em.
- Yêu thì có khổ không,anh ?
Chàng yên lặng ,rồi nắm nhẹ bàn tay nàng để bóp nhè nhẹ :
- Anh không biết - Tùy ở lòng hảo tâm của em.
Từ đó,nàng luôn có lòng hảo tâm.Nàng biết rõ để thưởng thức một câu chuyện - nhất là chuyện tình cổ tích - Điều tốt nhất là hãy sống một cách trọn vẹn.
-
Nàng ngồi yên rất lâu sau câu chuyện kể của chàng.Yên để nghe nhịp tim mình rộn rã.Im để ngửa môi đón nụ hôn mềm của chàng.Trong nụ hôn ấy,có mùi vị của táo ngọt.Lịm.Say .....
@Eve -
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire