.





Lời dẫn tựa :


- Đây là một chủ đề kể chuyện ma và những chuyện " dễ ghét "




... Có cái ông nhà văn kia,có lẽ hết đề tài viết rồi nên ông quay sang đề tài viết truyện ma và đọc audio để bán hàng.Truyện của ông ta chỉ đề hù con nít và bà già con gái .Đọc riết thành nhàm và mau chán vì hết sợ. Đàn ông không thích đọc truyện ma,đàn ông chỉ thích lê la nghêu ngao gặp bạn bè...
Và đàn ông cũng hay dễ cáu.Khi cáu thì hắn viết.
Hắn không thích bắt chước cái ông nhà văn nhát ma ấy.Hắn viết theo kiểu của hắn và sẽ kể nhiều câu chuyện nhỏ ở đây.
Đọc xong thì có lẽ cũng có thể nổi da gà và kêu lên vài tiếng Ui ! Ui ! ...







* Chuyện kể 3 :



TÌNH NHƯ SÔNG TRÔI

__________________________
@nguyênhạ & đăng sơn.fr







Như thường lệ,sau màn ăn uống ẩm thực rất hùng tráng thì mọi người xúm nhau lại bù khú.Đèn đuốc được tắt bớt đi khi các bà xúm quanh nhau kể lể.Hắn ngồi ở đầu bàn nghe lõm bõm được tiếng còn tiếng mất.

Đại khái là có mụ vừa ly dị xong sau vài cuốn lịch đằng đẳng chung sống.Mụ kể lại câu chuyện tình thời ấy.Chuyện hẹn hò bồ bịch,chuyện đưa đón coi bộ tình rất tình.Trong lúc nhớ lại dĩ vãng,mắt mụ lim dim làm mụ trẻ hơn,đỡ héo hon hơn đoạn kể chuyện ma ,chuyện kinh dị lúc choảng nhau đòi bỏ nhau để cắp chiếu ra toà -Mắt trừng trừng như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nhau - ......

Mỗi bà một câu ra điều thông cảm.

Có bà chép miệng kiểu lý sự :

- Phí của giời.Biết thế cứ để vậy mà yêu nhau.Lấy nhau chi rồi đập nhau...

Cái bà tóc tém kia phang thêm một câu khác.Quỷ quái.Hung hăng :

- Ôi ! Cái bọn đàn ông chúng thế đấy.Họ xem vợ như những kẻ tôi đòi.Họ chỉ được cái tài diễn tuồng điệu bộ khi chưa để mình xập bẫy.


Hắn ngứa tai,ngứa mắt.Kên cái bà ấy và hình dung thử hình ảnh bà lúc bà còn thời con gái để ưỡn ẹo :

- Xời ! Sao anh hứa lèo ? Trễ giờ quá rồi.Giận cho coi.


Con gái nào cũng na ná giống nhau ở cách vùng vằng quay đi.Mặt thì sưng sỉa khó ưa.Các cô đợi sự nài nỉ của giống đực.Khi yêu thì giống đực khá kiên nhẫn cho dù rất bực mình muốn đấm đá.Và con trai dắt con gái đi ciné,đi uống nước,đi ăn hàng để chuộc tội trễ hẹn.Những màn hát bội hò hẹn cứ tái diễn như thế cho đến khi mần thịt nhau,cưới cho bằng được nhau về.Bụng phình to rồi đẻ mấy lứa.Rồi lại gấu ó,chán chường nhau ra rít.


Bọn đàn ông đã rời bàn kéo nhau ra vườn đấu hót chuyện chính trị ,chính em và phì phà nhả khói.Họ không hảo cái màn kể chuyện tình vụn vặt như thế cho lắm.Họ có chuyện riêng,có việc làm của họ.Họ thích đánh boxe,thích đấu gà,đấu vật,thích xe hơi,nhà cửa,thích ngắm người đẹp dù cho biết tất cả các người đẹp rất nguy hiểm ( nhất là những người vừa đẹp,vừa thông minh và biết dùng nước mắt như một vũ khí tối hậu...)


Hắn cảm thấy sự có mặt của mình rất thừa thãi bên cạnh những người đàn bà đang dổi đề tài qua kim cương,hột soàn và kiểu cách chơi hụi.Lẳng lặng rời đám tiệc,hắn mở cổng bước ra khỏi khu vườn tối om om.Thả những bước chân lang thang,thọc hai tay vào túi quần,hắn đi dạo.Mắt ngước lên nhìn bầu trời sao để chợt dưng nhớ đến một câu hát vu vơ nào đó :

... Bầu trời nhiều sao sáng đêm nay...


Rồi ,rồi gì gì nữa ? Hắn quên mất tiêu mấy câu sau.Ờ ờ ..hơ hơ..Hình như là bài hát ấy tên là Người Tình Trăm Năm thời đó mà có kẻ nhẫn tâm đã đổi lại cái tựa là " Người Tình Năm Trăm " !


Đáng ghét thật ! Hỗn hào và làm hư hại nghệ thuật như thế là điều hắn ghét cay ghét đắng.



Đá tung một cái lon bia hết thời bị quẳng ở một góc đường,hắn nghĩ đến một người mà hắn cũng đang ghét.Ghê gớm mà ghét.Ngày hôm kia,hai đứa lại giở chứng cãi cọ nhau.Hình như hai đứa như chó vơí mèo.Hình như họ đến vơí nhau để chỉ thấy những điều khác biệt và kiếm chuyện cãi vã nhau.


Uể oải rời mắt từ bầu trời nhiều sao,hắn hục hặc với ý nghĩ đang đến rất nhanh trong đầu : Điệu này thì trang truyện tình của hắn sẽ bị đóng lại.Như cách để lật sang một trang khác.Khi đọc mãi một bản truyện,một bản kịch,người ta thuộc làu làu và dễ bị bội thực.



Hắn thấy lành lạnh.Khi có điều gì buồn bã thì người ta yếu người dễ trúng cảm.Hắn biết mình đang muốn bệnh rồi.Bệnh này gọi là bệnh tình ái.Một căn bệnh khó chữa và đáng ghét.







_________________________