.
____________________________________
( Truyện viết tiếp nối theo văn KỉPhấnTrắng ) *
Là người yêu quý sách và mê đọc sách . Cứ ngày đầu năm là cô phải ghé tiệm sách để mua một hai quyển như tự làm quà đầu năm cho mình .
Năm trước, cô ghé tiệm sách duy nhất mở ngày đầu năm . Và cô tình cờ gặp lại anh . Cô nhìn ngắm hạnh phúc của anh bên vợ , bên con . Khi từ giã nhau , quay đi, cô không quay đầu nhìn lại nhưng hình như thầm thầm nghe mình nghĩ điều đã luến tiếc : " Thì ai bảo lúc ấy em mới có 17 tuổi "
Năm tháng cứ vùn vụt trôi qua như những ngày tết . Những ngày mười bảy chồng chất lên nhau . Sau ngày đầu năm đã tình cờ gặp lại nhau ở hiệu sách ấy, năm nào , mồng một, cô cũng quay trở lại . Cô không thấy anh nữa . Gió vẫn hiu hiu, có khí nắng ấm lung linh ngoài cửa tiệm, nắng theo cô bước vào tiệm và nắng ở lại chút thôi để cô yên ả đứng chọn sách .
Mắt cô khựng lại ở một bìa sách có cái tựa lạ lùng : " Hiệu Sách Ngày Mồng Một " . Cô ngỡ ngàng, những ngón tay run, run khi lướt nhẹ trên gáy sách . Cô tần ngần chưa mở vội trang sách . Làm sao mà có chuyện ngẫu nhiên và tình cờ như thế chứ ?
Cô suy nghĩ rất nhanh rồi chộp vội quyển sách như sợ có ai chạy đến dành dật . Vừa qua ra hàng sách khác, định mua thêm một quyển giáo khoa tâm lý học, cô nghe tiếng nói quen . Nghe sao mà quá quen :
- Cô có thể nhường lại cho tôi quyển sách ấy được không ?
Giật bắn mình với cặp mắt tròn vo, cô thấy mình muốn khóc :
- Oh ! Oh !
Đúng là anh rồi . Anh gật đầu, cười nhẹ như ngày nào ở sân trường cũ, anh đã nói anh yêu nhỏ, anh có thể chờ em . Và khi ấy, tuổi 17 còn ngơ ngơ, cô đã lắc đầu .
Lấy lại bình tĩnh, cô hỏi : - Anh đi mua sách một mình, vợ con của anh đâu .
Hai người đang đứng ở giữa hai hàng sách, mùi giấy thơm đã pha loãng mùi hương tóc của cô . Cô thấy anh buồn bã nhìn cô hơn 7 giây ( Nguời ta, ai đó nói là : " Nếu một người nhìn bạn hơn 6 giấy, sẽ là có chuyện lớn " ) Cô chớp mắt, nghe giọng anh buồn bã :
- Từ hai năm nay , vợ con anh đã tử nạn trên chuyến xe về quê rồi, em !
Trời ơi ! Vậy sao ?! Cô lại muốn khóc quá đỗi . Sao trời lại không thương gia đình anh ?
Muốn anh ủi anh . Muốn lắm , cô trả tiền sách, rủ anh sang bên kia quán nước .
Sáng nay là mồng hai tết. Sánh vai anh về phía quán nước kia , cô nhủ thầm " Nếu mình ghé hiệu sách ngày hôm qua, mồng một, thì chắc gì đã gặp lại anh ? "
Trời xiêu xiêu nắng như lòng cô lúc này . Ngày mồng hai trở gió hiu hiu , hiu hiu .
đăng sơn.fr
-
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire