mercredi 26 février 2014

* AMEN

.
























VIẾT và sự Nhạy Cảm




Với sự quá nhạy cảm, biết từ cảm tính nhạy cảm ấy nên phải tập chửa sữa những cơn nóng giận của mình để bảo toàn sức khỏe và chế ngự nham thạch của núi lửa .


Xưa, còn bé ở Huế, tôi đã chứng kiến những cơn nóng giận của cha - thần tượng - của tôi . Người đàn ông ấy có tính nghệ sĩ vì chơi nhạc đêm đêm ở các phòngtrà, các sân quay của đài truyền hình,đài phát thanh và tôi là cái bóng của ông . Khi nóng giận, cha tôi hất đổ cái bàn, cha có lần đập mạnh tay xuống bàn và gãy tay phải đi nhà thương ....Cha thẳng tính đến cái độ chửi thẳng vào mặt những kẻ vô loại, cha lái xe, cha ghét những đứa côn đồ trên đường phố và cha rượt theo chúng .

Cha có thần tượng là tài tử Charles Bronson cao bồi Mỹ và cha cắt hình gã , nhét vào bóp vì có các bạn nịnh bợ, nói cha giống Bronson. Và cha hay khoái kiểu rút súng . Có lần cha tát cho tôi một cái nẩy lửa ở văn phòng của ông sư huynh trường La San Đức Minh,có lần năm tôi 16 tuổi,cha giận khi tôi cãi lại, ông đè tôi ra , lấy kéo cắt bộ tóc tôi theo kiểu Beatles và sau đó, cha ân hận, dịu măt ngó con trai . Bảo con : - Cầm tiền đi cắt lại mái tóc đi, con . Bố nóng quá ! "


Lớn lên, tôi bị lây cái tính nóng của cha . Tôi đánh nhau cả với bạn thân ở lớp 12 khi mích lòng . Tôi gặp chuyện trái tai là tôi cọ quẹt, tôi đụng . Đụng tóe lửa ; khi yêu ai, tôi cũng đụng . Nàng chỉ có độ 15 phút để mặc quần áo, trang điểm ra đường, nếu quá giờ giấc là tôi sưng mặt, tôi lèo nhèo . Đi học vẽ, nếu chẳng may, nàng vẽ đẹp hơn tôi, tôi nổi cơn tự ái, vùng vằng và giận nàng trong vòng 15 phút .




Tôi là ai ? Tôi không phải là con ông trời . Tôi không đẹp kiểu Alain Delon kiểu tài tử Pháp Quốc, tôi chỉ là thằng cà chớn, con của cha tôi . Và tôi hoang đàng để học thêm nhiều bài học khác . Ra trường, học trường đời , có lần thấy ông kia trầm tĩnh trước cuộc ấu đã, ông ta từ tốn, điềm đạm để giải quyết vấn đề làm tôi lác mắt thán phục . Cố gắng để học nhưng không phải là dễ .



Có những lần , tôi xấu hổ vì sự nóng tính của mình Người ta điềm đạm khi lỡ chọc tôi nổi khùng, tôi đòi hành hung, người ta, gã đàn ông cao to, da đen điềm đạm nói nhỏ : " Tao biết mày là thằng lì . Mày cắn thì không nhả trừ khi trời gầm " Ô hay ! Tôi nhả cơn nóng - để xin lỗi đồng nghiệp .


Tôi học điều gì hay ho để hạ cơn ?

Khi lập gia đình để thành đàn ông . Vậy mà tôi vẫn nóng tính ném mạnh cái ly vào tường nhà bếp khi bà nhà lỡ lời trách tôi thiếu thông minh vì hụt giờ đón nàng tan hãng .Và khi dịu lại, tôi xin lỗi nàng ( giống như cha xin lỗi mẹ tôi ) Nếu nàng còn giận, còn sưng mặt thì tôi ra khỏi nhà, tìm một cái quán vắng, lấy giấy bút, viết cho nàng để xin lỗi .


Viết cho một ai đó là trầm lắng, là từ tốn diễn đạt .
Viết gì để đọc lại ra sao ?



Tin tưởng ở thượng đế, tôi vào nhà thờ, đốt những ngọn nến và đã viết cho ngài :

" Chúa ơi .


Con đã hư đốn, đã nhiều lần nổi cáu, nổi giận vì những điều không thể nào chấp nhận .Những thằng quan to đầu mặc áo veste, đeo cà vạt trông bảnh mà chúng bẩn quá . Chúng bịp bợm ! 

Chúa ơi !
Những thằng đi tu, làm linh mục ,làm sư đã hiếp dâm con nít, trộm cắp và được che dấu bao che .....

. Con đang khóc và nổi cơn . Con cởi cà vạt, cởi áo để nói chuyện với Chúa . Sao ngài lại im lặng như thế ? Chúa ơi . Con gặp nhng người bác sĩ về hưu, họ cầm cái lon của hội Hồng Thập Tự ra chợ xin tiền giúp người nghèo . Họ gặp những kẻ hờ hững và mỉa mai họ khi nghi ngờ những hiệp hội nhám tay ....


Con nên làm gì ? Con ngậm miệng để hạ hỏa ? Phải vậy không ? "





Phải rồi - Tôi phải học cách viết để hạ hỏa .










Amen !










đăng sơn.fr

Aucun commentaire: