vendredi 14 février 2014

* dịudàng

.




Đăng vào: hôm nay, 07:09 AM mientaongo.net
Hình ảnh đã đăng







ĐIỀU
D Ị U D À N G CẦN THIẾT 






   Sau những ngày mưa bão tơi bời , có thể là những ngày nắng đẹp tươi mát trên cây cỏ đang bừng bừng nở hoa . Cụm thủy tiên, cây thủy trúc trên mặt hồn nước, những bụi hồng đang trổ lá tơ , non non .

Buổi sáng còn mờ hơi nước trong bóng tối . Tờ lịch vẫn đầy chữ, đầy số, trên tờ lịch là cảnh chụp kiểu poster có hình chú chó tí tẹo, đôi mắt của nó giống y  như thằng nhóc toutou đã lià hồn từ một ngày nào ở góc vườn mùa hạ .


   Mỗi khi mình làm vườn, mình lại nhơ nhớ nó . Chó là loài vật trung thành và không biết thù dai, giận dai vì không biết để bụng ..... Mới bị la rầy hôm trước , chỉ cần vài  chốc sau là đã nem nép theo chân chủ vào văn phòng, thấy chủ ngồi gõ máy , chú bé chó nằm bẹp ngay dưới chân ...



Ánh  mắt nó như dọ hỏi :


- Ông đang làm gì ? Viết gì ?



   Hơ ! Đang viết chuyện đời và đang giản lượt đời sống . Cố gắng lọc bớt những thứ cặn bã làm mình thiếu vui . Hiểu vậy không ?



Đang muốn viết về những câu chuyện nhỏ và lắm điều quái gỡ cho chủ đề Psy - Chuyện Người, chuyện Đời . Viết về những biến chuyển của tâm trạng trong cùng một bộ óc nhưng chuyển thể để gây ra  sự rối loạn tâm trí .....


Muốn viết về những tác động tâm lý làm rung chuyển hoàn cảnh sống ....



   Mà thôi - Thấy có lẽ không cần thiết . Bỏ quên đi, quên những cuộc họp hành buồn chán của những danh từ kỷ thuật, những chỉ số .


Quên là một cách giải trí . Mở nhạc piano nghe nhè nhẹ để dịu dàng mà viết . Viết về ánh mắt rưng rưng xúc động của một bà mẹ nhớ cái chết của con trai khiến thằng cháu 17 tuổi đứng cạnh phải ôm lấy vai bà , dỗ dành, ủi an .



   Tôi nghe gió gào, gió hú, nắm lấy bàn tay người mẹ - Sorry .



   Tiếc điều đáng tiếc  của một góc sống .   Quay đi , thấy mình nên dịu dàng hơn với đời sống ...










  2.



Ngày hôm kia, cô bạn đọc xong  bài viết mang tên LỜI NGUYỆN MÙA ĐÔNG.  ở chủ đề Những Câu Chuyện Nhỏ .   

  Cô nói :


" Đời buồn quá , anh  ! "

- Thì tại mình phải làm đàn ông . Rồi cũng quen mà ...


Cô nói như  an ủi :

- Nhưng đàn ông thì cũng phải vui chứ ? Bởi vậy, thấy anh có vẻ thù đời .



Ai nói với em là anh thù đời ?!

  Anh vẫn còn tất cả  sự dịu dàng để viết đấy chứ . Viết vào những lúc sáng tờ mờ trước giờ đi làm . Viết để biết chiêm nghiệm cuộc sống  . Trong những bài viết của anh có những bóng đêm mà chỉ mình anh thấy . Bóng tối rất đậm ở những ngày lang thang khuya khoắc , đã ngước lên những cửa sổ phòng ốc để tìm một ánh đèn ấm . Thèm nhìn một mái ấm có tình yêu cha cho mẹ, gia đình xum vầy bảo bọc con cái .



   Nếu không thấy những  ánh đèn ấm áp ấy, anh  đã lẽo đẽo theo  những cặp tình nhân đang cười khúc khích choàng vai, nắm tay nhau từ một  góc phố . Có khi lạnh lắm vì mùa đông đầy sương mù .


Đi như thế cho đến  khi đôi chân rã rời, tìm đường ra bến ga - Ở đ
ó, có những hàng quán mở cửa đến sáng, ở đó, có bàn ghế và hơi lò sưởi ấm . Gọi ly trà nóng, gọi ly cà phê, ngồi nhìn viên đường nhỏ xíu, nhìn cái tách và nói chuyện với ly tách .


   Hỏi  chúng những câu hỏi vô lý nhất đời "   Người ấy của tôi đâu rồi ? Người ấy đang làm gì ? "

Làm sao ly tách biết  trả lời . Vậy thì thôi, không hỏi nữa . Lục túi áo, lấy giấy bút  và ngồi viết .   Viết xong thì rời quán, bật lửa đốt rụi lá thư tình . Xa rồi mà . Thư viết giữa một khoảng không lộng gió ....   Ai đọc  ?




   Rồi tất cả cũng qua đi . Ngày tháng vùn vụt trôi . Thỉnh thoảng lại nhớ một bóng tối của ngày ấy . Thỉnh thoảng lại thấy mình chợt nhiên .....









đăng sơn.fr 


    Aucun commentaire: