.
MỖI NGÀY
____________________________ đăng sơn.fr
Mỗi ngày, nhất là vào buổi sáng, cứ mở cửa ra đường là cô thấy một cành hoa hồng ở ngưỡng cửa . Cô thắc mắc lắm , chẳng lẽ cô nhìn cánh cửa màu trắng để hỏi nó : Ai vậy ?
Ai mà biết cô yêu thích hoa hồng đỏ thắm ? Cô nghĩ là có kẻ ái mộ mình, làm như mình là ca sĩ hát sân khấu . Ngày còn nhỏ, cô chỉ có vài lần nghêu ngao cho vui ở những dịp làm văn nghệ lễ lạc thôi . Và cô chẳng bao giờ mơ mình làm ca sĩ vì cô không thích cái thế giới màu mè hoa lệ có vẻ giả tạo ấy . Sơn môi đỏ chóe, lông mi giả, phấn son xiêm y là cái ảo để diễn tuồng .
Cô biết mình thích gì với giấc mơ làm cô giáo dạy học vì cô yêu trẻ con, cô đang học sư phạm và hay hình dung lúc ra trường, đứng trước các học trò nhỏ nhắn ở bậc tiểu học . Cô thích nhìn vào những ánh mắt ngây thơ , cỡ tuổi còn trong trắng như tờ giấy chưa lấm mực .
Mỗi lần nhận được cành hoa ở thềm cửa, cô vào nhà cắm vào cái lọ thủy tinh cao cổ trên bàn giấy . Khi ngồi gạo bài,cô lại rời lọ hoa đi chỗ khác để không bị chia trí .
Thế mà cả hơn tuần nay, mở cửa, không thấy hoa hồng nữa, cô thấy bực bực như thiếu điều gì đó . Trên đường đi học , nhiều người thấy mặt cô không vui vì cô nhăn nhăn .
Thêm một tuần nữa trôi qua, không có một cành hồng nào, một mẫu giấy vu vơ nào gài ở khe cửa hay thùng thơ cũng không .
Tất cả là sự trống rỗng .
Để tự lấp đầy khoảng trống như không khí ấy, cô viết ở blog tên là Hoa Hồng của mình :
"
1.2.3.4.......
Là cách đếm của tôi . Hoa ơi ! Mỗi ngày ấy , tôi có em đến thăm ngoài cửa . Em không biết nói vì thứ ngôn ngữ chính của em là diễn đạt lên tâm trạng của kẻ tặng hoa ít mồm miệng ấy .
Từ hai tuần nay, tôi không gặp em nữa . Em không biết nói thì làm sao tôi hỏi em được chứ ?
Tôi muốn hỏi kẻ tặng em cho tôi là ai ? Kẻ ấy muốn gì ở thái độ âm thầm đó . Hắn dư tiền để mua hoa tặng người không quen biết chăng ? Hay hắn là kẻ lãng mạn hay hái hoa trong khu vườn đầy hoa để tặng ? Và có lẽ hắn là một kẻ mù chữ hay có tật nhút nhát vụng về với người lạ mặt ?
Hoa ơi ! Làm sao em trả lời được . Mà nghĩ lại : Thôi ! Em không biết nói thì tôi cũng im lặng trên dòng chữ này. Tôi ngừng máy ,đi học bài đây .
"
Trời đang vừa mưa vừa nắng để nhìn lên một phía trời, cô thấy những chòm màu sắc . Cô thích nhìn mưa rơi vào những buổi chiều . Có chút gì buồn bã, chút gì thơ mộng, nhất là khi mở blog, mỗi ngày tải vào đó một ý nghĩ .
Vừa vào trang blog, cô thấy dưới bài viết ngày hôm qua của mình có một đoạn góp ý của kẻ lạ :
" Mai mốt, hoa hồng sẽ trở lại thăm vì hoa hồng bận đi xa .... Chúc vui . "
Cô ngẩn ngơ thấy cái tên H.H viết tắt lạ hững . Đành lịch sự viết câu ' Cám Ơn ' - Chẳng biết cám ơn ai .
----
2.
Mỗi sáng, cô mỗi rình xem ai là H.H . Rồi nhìn xuống ngạch cửa, cô thấy thất vọng .
Sáng hôm nay, trời mưa , lại rơi mưa . Cô thèm ngắm mưa, dậy sớm hơn thường lệ, mở cửa thấy hoa hồng cài sợi nơ nhỏ, không có chữ nào cài ở cọng gai . Ngước mắt rất nhanh, ném cái nhìn ra đầu ngõ, cô thấy một dáng người cầm dù màu đen, bước khập khễnh ở chân bên phải .Dáng ấy biến mất ở phía bên kia công viên . Bụi mưa rưng rưng nhọp nhẹp ở chặng đèn đỏ có quán cà phê mở sớm.
Cô biết cái dáng khập khểnh ấy là ông thầy của mình . Sau lưng áo có cây dù ,có bước chân khập khểnh ấy là ánh mắt thầy im lìm nhìn cô trong giờ học .
Cô cúi lưng, nhặt cành hoa trong tiếng thở dài . Cô hiểu là tại sao người ta đã có gia đình nhưng trái tim vẫn đi lạc với chính mình .
Chiều hôm ấy, cô ấn ngón tay vào cái Blog hoa hồng của mình và chọn nút " XÓA ".
...
Từ đó, mỗi ngày, không còn nhìn thấy hoa hồng nằm ở ngạch cửa nữa .
_____________________________
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire