CHỮ NHẬP
______________________________________
@nguyênhạ & đăng sơn.fr
1.
Cô thấy lạ lùng vơí cái tựa của cuốn sách như thế.Cái tựa in chữ đậm màu nâu trên màu phông tím có vẽ hình người đàn bà tóc dài để lưng trần.Tác giả là một cái tên lạ hoắc.
Cô tần ngần rút quyển sách ra khỏi kệ ,đứng nép người vào quầy sách và thử đọc lướt qua vài trang.Khổ chữ in vừa đủ to và cách chọn kiểu in làm cô thấy dễ chịu để đọc lời dẫn tựa từ trang đầu :
" Nếu bạn cảm thấy mình đã quá dư thừa nỗi vui và đầy ấp hạnh phúc thì xin đừng đọc quyển sách này.
Nếu bạn thấy mình đã có quá nhiều nỗi buồn và muốn biết thế nào là cô đơn thì hãy mua sách.Người viết sẽ chỉ cách làm cho bạn sung sướng hơn trong nỗi cô quạnh của mình.Đọc xong,bạn sẽ rất thích yêu lấy chính mình.... "
Thật là kỳ cục ! Đã có biết bao nhiêu đầu sách để chỉ dẫn cho con người biết cách yêu người,yêu tha nhân hoặc để vượt qua những đau khổ thử thách của mình.Thằng cha tác giả ba xạo này lại ra cuốn sách tầm phào để nói về phương cách yêu nỗi đau khổ và nỗi cô quạnh của con người.
Nghĩ như thế,Ngân nhét trả quyển sách về lại chỗ cũ, quay lưng đi về phía hàng bán đĩa nhạc Cd và Dvd.Cô đang có một buổi sáng rất rãnh rỗi.Đi phố mãi cũng thấy chán nên Ngân hay vào cửa hàng bán văn hóa phẩm để mưa vài cái đĩa nhạc hoặc sách báo.
Là một nhà văn và ký giả viết lăng nhăng cho vài tờ báo địa phương,cô thích đọc sách báo như một cách thu nhặt thêm kiến thức cho vài lãnh vực chuyên môn.Chọn xong vài cái đĩa nhạc loại Blue Jazz,Ngân lại quầy trả tiền,chẳng biết nghĩ sao,cô quay lại hàng sách ,lấy thêm quyển sách khi nãy định bỏ rơi.
Cửa hàng to lớn này thuộc loại lớn nhất thành phố nên có một cái góc bán thức ăn uống.Chọn một chỗ ngồi khá yên tĩnh,tai nghe tiếng dương cầm nhẹ nhàng từ những cái loa nhỏ,người ta có thể nhìn qua cửa kính ngắm quang cảnh dập dìu của đường phố đầy khách bộ hành mua sắm.
Ngân đẩy cái khay đựng thức uống và mẩu bánh sang một bên,loay hoay ghé mắt ngắm mấy cái mẫu bìa đĩa hát và đọc tên những bản nhạc in ở bìa sau.Quyển sách mang tên " Truyện Gấu Của Nàng " như lên tiếng mời gọi cặp mắt của Ngân.
Sách dầy 352 trang đầy chữ là chữ và được chia làm nhiều chương.Theo một cái cảm ứng nào đó khi mua sách và sửa soạn để đọc,Ngân mở đại một trang,ở chương thứ 5 :
" Ngày Mới .
Tôi biết mình đang đứng trước một cái ngã rẽ.Sự lựa chọn không dễ dàng như khi đói cần ăn,cần uống.Bước ngoặc này sẽ đánh dấu cho những ngày kế tiếp của tôi.
Nàng yêu tôi theo một lề lối tiêu cực không xâm chiếm.Tình cảm theo tôi,không phải là một cơn gió.Tình yêu là cơn bão tố hay là một cơn chấn động có thể làm xập đổ các toà nhà của thành phố.Tình yêu của nàng cho chồng đã chết từ những năm tháng nằm liệt sau khi hắn bị đứt gân não và nằm dài trên giường trong căn phòng tối để trơ mắt nhìn vợ.
Cô vợ trẻ đã già dần theo tháng năm.Lồng ngực còn trái tim vẫn đập.Bờ vai ,bờ mông ,vòng thân thể ấm ấy vẫn còn những thèm khát rung động.Và tôi đến .
Chúng tôi gặp nhau,tâm tình để kể cho nhau nghe về những nỗi niềm mà lòng khao khát được chia sẻ.Đã bao lần bàn tay nằm trong bàn tay nhau.Đã bao lần hai thân xác nóng hổi run chầm chập trong nhau.Đã bao lần nàng đã nhòe lệ khi tôi cần sự dứt khoát ở nàng ?
Ngày hôm nay,tôi sẽ gặp lại nàng ở quán nước hẹn.Tôi muốn nghe nàng nói dể có sự chọn lựa ở nàng.Rõ rệt như ánh nắng phải hiện lên ở phía trời có sự định hướng.Sự hy sinh cho ông chồng tàn tật như thế đã quá đủ.Nàng phải biết sống cho mình.... "
Nhấp chậm rãi vài ngụm cà phê,Ngân nghĩ đến buổi đêm nay.Sau khi ăn tối và làm thêm vài việc vặt vãnh,cô sẽ để nhạc rất khẽ và đọc chương đầu tiên của quyển truyện mơí.Có điều gì đó như đang rất hun nóng sự háo hức nơi cô.
2.
Khi mệt rã rời cặp mắt và thõng tay ngủ thiếp đi trên cái divan,giật mình dậy,tai nghe tiếng nhạc vẫn còn rỉ rả từ máy hát.Ngân nhìn đồng hồ thì đã thấy ba giờ sáng.Chẳng biết cô thiếp đi từ lúc nào.Ngán ngẩm nhìn lại lần nữa những con số đồng hồ trên bàn phòng khách,Ngân biết mình sẽ rất uể oải cho buổi họp rất sớm ở toà soạn vào buổi sáng.
Ném quyển sách đang gật gù trên bụng,Ngân đưa tay che miệng ngáp và cố gắng dỗ lại giấc ngủ.Trong cơn mơ chập chờn,cô thấy mình bị biến vào nhân vật nữ của cuốn truyện vừa đọc.
Tự dưng,cái nhân vật của sự dựng truyện ấy xõa mái tóc cho phủ đầy khuôn mặt đẹp của mình và nói vơí chính nàng :
" Người hãy đọc cho hết quyển sách nói về tình yêu và sự tự hủy ấy và từ nay người cũng là một con gấu để tự gậm nhấm nỗi cô quạnh của mình.Sau khi đã hiểu biết thật rõ ràng sự đau khổ và cái tận cùng của sự cô quạnh,ngươi sẽ viết một quyển sách để tự kể chuyện tình của mình.Ngươi đã yêu và đã đánh mất tình yêu đã bao nhiêu lần ? Ngươi đã nghĩ gì và đang nghĩ gì khi đang có một chuyện tình mơí nhất vơí một người đồng phái tính ?
Sẽ viết gì để thử biện hộ cho cái lý lẽ đi ngược lại trật tự của tạo hóa nơi mình ?
CÕI CHỮ.
____________________________________
@nguyênhạ
____________________________________
@nguyênhạ
Rời tiệm tập thể dục,Ngân cảm thấy mệt và khó chịu.Những tia nước của phòng tắm rơi trên thân thể vẫn không thể làm nàng thoải mái hơn.Nhìn ra ngoài bãi đậu xe thì thấy Aline vẫn đứng đợi.Môi cô ngậm điếu thuốc phì phà nhả khói.Chiệc quần jean bạc phếch có những dấu cắt nham nhở ở hai đầu gối tạo cho Aline cái hình dáng của một gã đàn ông tóc dài ngang gáy.
Aline là bạn thân của Ngân từ bao năm tháng qua.Cô sống kiểu lãng tử hiện sinh,tính bất cần đời.Sẵn sàng đấm đá khi nổi khùng săn tay áo trước lũ thanh niên hỗn xược.Ngân quen với Aline từ hôm bị lũ mất dạy bắt nạt ở dãy hàng thương xá.
Thằng láo lếu đầu sừng giở trò tục tằn :
- Này em ! Ngực em đẹp quá ! Có sửa không vậy em ?
Hai thằng mất dạy cùng bọn ré lên những tiếng cười khả ố.Ngân đã sượng sùng quay gót ra bãi đậu xe.Tiếng huýt gió chạy sát sau lưng.Gã đầu sừng cồng kềnh kéo vai nàng :
- Trời đất ! Tướng sexy như vậy mà không đi uống quán với tụi anh thì uổng thật.
Khi Ngân sợ điếng người chưa biết tỏ thái độ như thế nào thì có một tiếng quát đàng sau lưng.Bọn thảo khấu quay lại thấy một cô gái đứng chống nạnh.
- À,à ! Lại may mắn có thêm một con ghệ muốn được đưa đi chơi đây.Này cô em.Đi không ? Tụi anh bao thả dàn
Cô gái quắc mắt.Giọng trầm đục :
- Để cô ấy yên.Liệu hồn .
Một trong những thằng đầu gấu tiến lại định túm lấy vai cô gái ,cô lùi nhanh chân để lấy thế đá vào cổ họng gã.Hắn nhăn nhó lùi lại thì nhanh như cắt,cô bồi thêm một cú tát vào má tay phải.Hai thằng kia định nhảy vào can thiệp thì cô đứng thủ thế theo một thế võ karaté.Từ dãy xe bên kia,có ba người đàn ông to lớn chồm đến định can thiệp .Bọn thảo khấu mở cửa xe rồ máy.
Cô gái chìa tay cho Ngân bắt và nói :
- Chào cô.Tôi tên là Aline.
Ngân lí nhí cám ơn và từ đó quen với Aline.Hai người rất hợp nhau.Ngoài công việc lái xe vận tải cho một công ty chuyên chở,Aline là một vận động viên của hội thể thao của thành phố.
Ở cô bạn,Ngân hay tìm thấy những lời khuyên khi Ngân có cảm giác lạc lỏng và bị stress vì công việc đang làm.Mỗi lần đi bên cạnh bạn,nàng cảm thấy được che chở như một đứa trẻ sợ lạc mẹ.
Sau vài tuần quen biết nhau,Aline rủ Ngân về nhà ăn uống.Aline nốc bia như đàn ông khi nghe nhạc rock sau bữa ăn.Cô dậy Ngân nhảy rock kiểu country.Sau những bài rock ,Aline mở nhạc loại rumba,ở một đoạn tình nhất trong ánh đèn mờ và chất men ngấm bia,Aline ghì sát người bạn và hôn lên trán,hôn lên hai gò má hồng hồng.Cô bạo dạn đặt nụ môi dính chặt vào môi Ngân.Cái cảm giác lạ kỳ ấy đã làm Ngân tím cả người vì ngạc nhiên.
Không để nàng kịp có một phản ứng tự nhiên nào,Aline nắm tay Ngân kéo ghì về phía mặt cái sofa bọc da màu hồng,bàn tay cô vuốt ve bộ ngực trần của bạn.Tự nhiên,thoải mái như đàn ông yêu đàn bà.Ngân đã yếu ớt chống cự.Cái cảm giác lạ lùng đó đã làm nàng quay cuồng lạ lùng như trên cõi nào rơi xuống.
Có lần,tránh ánh mắt tình tứ của Aline ở hàng hiên quán,Ngân hỏi như thầm trách :
- Tại sao Aline trở thành như vậy ? Điều này trái với luật thiên nhiên.
Cô bạn cười lớn sau ngụm whisky và mồi điếu thuốc.Cô nhả khói :
- Nè cậu.Có bộ luật nào cho phép đàn ông hiếp dâm đàn bà không ? Tớ bị hiếp lúc 16 tuổi.Và tớ đâm ra ghét lũ đàn ông .Tớ tởm chúng !
- Không phải đàn ông nào cũng như thế....
- Đó là ý nghĩ riêng của bạn.Tớ chỉ biết là tớ thích cậu .Và đang say cậu.Cậu chưa lấy chồng.Khi nào có thằng nào rồi thì tớ sẽ rời cậu .Hiểu chưa ? Cậu cứ tự nhiên .
Ngân bàng hoàng ,không sao tự hiểu lấy chính mình.Những mối tình tạm bợ đã đi qua ở sân trường đại học chẳng để lại cho nàng một kỷ niệm nào đáng nhớ,như gió,như mưa tạnh bên con đường dốc.
Nhà của Ngân ở nằm trên một con dốc cao để có thể nhìn xuống một dòng sông.Dãy phố nhọn nhịp xe là một phần cảnh ngoài phần đời tấp nập từ sự náo nhiệt căng thẳng.Ở nàng,đã có những khoảng hành lang ngập bóng tối loạng choạng gió,những hình ảnh cũ đã phai nhạt trong trí nhớ.
Bộ óc của nàng đang bị lung lay vì những hơi hám nơi cô bạn có bản tính con trai đang đứng chờ mình ở cửa chiếc xe bỏ mui.
Ngân cố gắng bỏ rơi cái cảm giác khó chịu.Khoá cái sac đựng bộ quần áo tập sport trên vai,nàng nói :
- Aline đi ăn một mình đi.Tôi không thấy đói.
- Sao vậy ? Có chuyện gì ?
Ngân nhăn mặt,hất hàm :
- Chả sao cả,tôi đang muốn ở một mình.Tôi muốn thong thả đi bộ về nhà.
Aline gật đầu,chụp cặp kính dâm đeo vào mắt,rồ máy.Chiếc xe mất hút ở cuối con dốc có hàng cây đang ngả nắng chiều nhàn nhạt.Ngân thở dài,thả bước chân về căn chung cư phía kia đồi.
Mở cửa căn phòng trống trải,nàng cầm ly nước cam thẩn thơ nhìn xuống bãi cỏ thẳng tắp bên dưới.Dãy hoa vàng nổi bật bên những cụm mimosa óng đang vươn mình.Ngân đang nghĩ đến một chương viết trong quyển sách vừa mua.Những đoạn viết của cái gã nhà văn đã cho thấy hắn là con người ác độc và không còn một niềm tin nào cho một tình yêu.Theo hắn,những nhân vật yêu nhau trong hoàn cảnh ngang trái là do họ muốn.Chẳng có điều gì gọi là định mệnh.Giọng văn của hắn sắc bén và có lắm lúc quá trần truồng hung bạo.
Ngồi gọn lõn giữa cái ghế bành,bật ngọn đèn sát bàn,nghe đoạn nhạc réo rắt,mắt Ngân chạm đến dòng chữ ghi ở cuối bià về cái dịa chỉ email và số điện thoại của nhà in.Liếc đồng hồ thấy còn sớm.Nàng bấm số điện thoại hỏi thăm về tin tức của gã tác giả quyển truyện mang tên : Truyện Gấu của Nàng .
- Allo.Tôi là ký giả của tờ Le Point và L'Observateur.Xin hỏi thăm địa chỉ email của ông nhà văn tên : Patrick Dupont.
Chỉ vài phút sau,đường dây cho Ngân hai cái địa chỉ.Nàng mở máy gửi điện thư với lời nhắn xin gặp để thẩm vấn và viết bài.
***
Chẳng có gì là khó khăn khi vượt con đường dài hơn 1 tiếng rưỡi khi đến cái thành phố biển để tìm người muốn gặp.Rời con dốc nhìn xuống bãi cát đang óng ả phơi nắng,Ngân theo bản đồ,rẽ xe đến điểm hẹn.
Căn nhà nhỏ nằm gọn lọn trên bãi dốc thoãi có nhiều hoa hồng.Thân cây tùng thả nhánh xuống gần hộp thư cho nàng thấy cái tên của nhà văn.Đứng bấm chuông,Ngân thử hình dung đến một cái type đàn ông nhà văn :Bụng phệ,mặt bị thịt,dáng chậm chạp hoặc là một gã ốm tong teo,da nhăn nhúm ,mũi đeo cái kính gọng đen,ăn mặc xốc xếch.
Cánh cửa gỗ gụ mở rộng từ hành lang và những bậc thang từ trên cao cho Ngân thấy một bóng người khá cao.Dáng còn khá trẻ.Ông ta nhanh nhẹn bước xuống mở cổng nhà.Bàn tay rộng, ngón dài bắt lấy tay nàng.
Ngân mở tròn con mắt và thấy ngạc nhiên quá đỗi.Cái ông nhà văn không có đôi mắt xanh,không có mái tóc bạch kim hoặc màu vàng,da ông không phải màu trắng của dân bản xứ.
- Ủa ! Ủa ! Ông không phải là người pháp như cái tên của ông sao ?
Patrick cười :
- Còn cô,cái thẻ ký giả mang tên Delphine không phải là một cô đầm hay sao ?
Cả hai cùng tròn mắt để đi từ ngạc nhiên này sang sự ngỡ ngàng khác.Ngân theo chân người đàn ông trong một thoáng nghĩ ngợi bất chợt ập đến : Trái đất hình như đang quay rất tròn.
Buổi chiều rãi nắng hây hây xuống ở khu vườn sau.Ngân lắng nghe tiếng chim hót sau khi rời mắt khỏi tủ sách đầy ấp của người viết.Nàng nghĩ thầm thầm đến những câu chuyên sẽ khởi đầu.Sẽ ra sao ? Và nàng sẽ có thêm điều gì để viết ?
. TỪ MỘT VỊ HƯƠNG BIỂN _____________________________________
đăng sơn.fr
đăng sơn.fr
Đứng tần ngần ở phòng khách rộng,Ngân nghe tiếng nhạc thoang thoảng từ cặp loa.Loại nhạc hoà tấu có tiếng vĩ cầm và dương cầm thánh thót làm dễ chịu.Căn phòng thấy ấm,vui mắt vì cách pha màu sắc từ màn cửa,khăn trải bàn bên khung cửa sổ nhìn xuống đồi cát.Ở đây,người ta có thể nhìn thấy biển.
Ở sát khung kính nhìn ra bãi đồi cỏ là cái bàn giấy to lớn.Bàn có giấy tờ và những quyển sách được sắp xếp ngăn nắp đâu vào đó.Ánh đèn dịu chiếu xuống màn ảnh của cái computer gây sự ấm áp.
- Cô thích uống gì ?
Chưa kịp trả lời thì có tiếng điện thoại kêu vang.Patrick ngõ lời xin lỗi nàng bằng giọng nói rất trầm.Ông nhấc điện thoại đi chậm ra phía ngoài sân.Ngân hít một hơi thở dài ,thả mắt nhìn chồng sách trên bàn giấy.Hình như ông nhà văn này đang đọc hai quyển viết về triết học.Ánh mắt Ngân nhìn vào một xấp giấy đặt giữa bàn.
Nàng tò mò,vơí tay quay lại xấp giấy có chữ in để đọc.Với sự ngạc nhiên hiện rõ trên nụ cười bỗng nhiên của mình,nàng đọc :
. TỪ MỘT VỊ HƯƠNG BIỂN
.... Lang thang một chốc trên bãi cát úa nắng chiều,chàng cảm thấy hơi lạnh.
Đôi chân vừa kịp rã rời,cổ họng khô vì mùi mặn của gió lùa.Kéo cao cổ áo,chàng đậy nắp ống kính sau khi đã tỉ mỉ thu hình từng khía cạnh của những góc biển.Khi chụp ảnh,vẫn có những ý nghĩ lãng đãng trong đầu : Làm cách nào để ánh sáng có tiếng nhạc ? Sóng chỉ là sóng nhấp nhô,những bọt biển làm gì có điệu trầm bỗng của giọng hát Whitney Houston hoặc của một Diana Ross cao vút nồng nàn.
Trong các môn học về kỹ thuật và nghệ thuật,người ta phải học cách ghi chép và diễn đạt tâm hồn của riêng mình như một chữ ký. Chàng đã mòn mỏi những bước chân khắp các đồi núi,các thành phố đã viếng thăm.Một Vancouver nơi phố Tàu,một Los Angeles đầy dấu ấn của siêu sao ảo vọng,một Nevada của thứ Las Vegas rực màu và rực mùi tiền tài,sắc vọng..... Những hình ảnh thu nhập được từ cái nhìn riêng đã nói được điều gì cần nói ? Màu sắc,hình thù ra sao ?
Buông thỏng những ý nghĩ rời rạc như thế,chàng liếc mắt ,tìm một chỗ ngồi ở dãy quán ven biển.Chàng biết mình cần có điều gì trong một cái quán nước .Quán càng vắng vẻ càng tốt.Sự vắng vẻ đã nằm một phần lớn trong hồn chàng.Sự yên tĩnh luôn luôn cần thiết.
Quán nước có cái tên khá dễ yêu : Quán của Eva.
Bàn ghế mầu nâu,khăn trải bàn hồng nhạt, có những bình hoa ngọc lan nằm ở các góc bàn.Quán đang để những bài nhạc trữ tình của Pháp làm chàng đoán đại người chủ quán là một cư dân nguyên quán pháp quốc. Bản nhạc rất xưa mang tên Je pense à toi đang rủ rỉ từ những chiếc loa nhỏ khi chàng kéo ghế,gọi ly bia và ly cà phê đậm.Cà phê kiểu Mỹ làm chàng hay nhăn mặt.Chất Arôme không đến từ góc phố Paris ,không đến từ thành phố Rome của Ý .Ở âu châu,người ta nếm cà phê kiểu khác.Uống cà phê chậm rãi khi ngồi bên một người đàn bà là một cái thú.
Với đàn ông,đàn bà là một thế giới rất huyền bí.Không phải vì một bộ ngực,chưa hẳn là vì một thân hình thon gọn,cũng chẳng phải là vì một cái hương sắc gợi cảm sexy của siêu sao,tài tử.
Đàn bà có sẵn hình ảnh địa ngục và thiên đường trong đôi mắt và tâm hồn của họ.Đã có bao nhiêu đàn ông gục ngã thảm thê vì những Eve huyền bí ? Đã có bao nhiêu kẻ tìm thấy ngục hình sau những giây phút say sưa ngập lặn trên thân thể đàn bà ?
Đã chưa có một cái thống kê nào định rõ.Những tờ tạp chí đã ra những con số chỉ để làm vừa lòng người đọc họ.
Theo những bản nhạc nhẹ,ngoài cửa kính gió vẫn đùa trên sóng vỗ.Biển vắng lặng .Ngó từ xa xa ở triền cát,chàng thấy thấp thoáng một vài cặp tình nhân dạo biển,họ nghiêng đầu trên vai nhau và nói thầm thì với nhau một vài điều gì đó mà chỉ có họ hiểu với nhau. Tình yêu lúc nào cũng có điều để làm đẹp khi đi vơí nhau trên biển chiều.Gió vi vu lời tình,ngôn ngữ vi vu lời yêu ái.
Chàng uống cạn ly cà phê dở nhất trong ngày.Chàng nốc cạn ly bia vừa hết hơi lạnh.Một thoáng lưng lửng buồn bã nào đó kéo đến.Chàng gấp tờ báo mới mua gọn ghẽ để nhét vào túi sac của máy chụp ảnh.Bản nhạc có tiếng dương cầm đang lê thê.Chợt dưng,chàng thèm nghe lại bàì hát của một Đức Huy thời cũ : Để Quên Con Tim.
Chàng nhạc sĩ đã viết : ....Ngày rời Cali,anh đã để quên con tim.
Đẩy gọn chiếc ghế,đứng lên,trả tiền,chàng rời khỏi quán nước.Tiếng nhạc đuổi theo ở sau lưng.Trong tiếng nhạc ấy,chợt dưng chàng thèm gặp lại người đàn bà xa lạ ấy.Dù chỉ một lần.Một lần nữa thôi.
-------
Với một số vốn rất hạn hữu về âm nhạc việt nam của mình,Ngân cảm thấy thích thú.Nàng định bụng sẽ hỏi thăm một vài điều về cách sáng tác trong lãnh vực nhạc việt.Ở người đàn ông chưa hề quen biết này,Ngân có cảm tưởng mình là kẻ đi rừng,lội suối để khám phá .Một chân trời mơí có đủ màu sắc của ánh sáng và bóng tối.
Patrick vẫn còn đang nói chuyện với người đầu dây nói.Ngân có đủ kiên nhẫn để ngồi chờ trong lúc nghe nhạc và đọc tiếp tục tập bản thảo thứ hai đang nằm trên bàn.Ánh sáng dịu từ khung cửa ập ùa trên bàn giấy.Căn phòng đang có một mùi hương dìu dịu đến từ hai ngọn nến thơm hương.Nhìn ánh nến lung linh,nàng cảm thấy mình hình như đang đứng trước một góc đời lơ lững không giống bao nhiêu ngày đã qua.
Nhìn ra đồi cát để tìm hình ảnh của sóng đang nhảy múa tìm nhau,Ngân khép nhẹ đôi mắt.Bỗng nhiên,nàng muốn tìm cách kéo dài thì giờ để ở lại nơi này. Nàng nghĩ đến một bữa ăn tối trong một cái nhà hàng ăn nhỏ.Ở đó,người đàn ông sẽ có điều để nói về hắn.
________________
ĐỂ BẮT ĐẦU MỘT BUỔI TỐI
________________________________
@nguyênhạ & đăng sơn.fr
________________________________
@nguyênhạ & đăng sơn.fr
Chiều xuống nhanh.Vườn hoa đã lấm tấm ngậm những tia nắng cuối.Ngân trả những tờ giấy của bản thảo về chỗ cũ.Cái đĩa cd vừa ngậm tăm trả lại sự yên lặng hoàn toàn trong căn phòng.
Patrick trở lại,ngõ lời xin lỗi thêm lần nữa.Ngân lắc đầu nói nhỏ :
- Sao ông cứ xin lỗi hoài như thế ? Tôi đến nhà ông là cả một sự phiền phức cho ông rồi.
Người đàn ông rót hai ly porto,cụng ly vơí nàng.Mắt ông liếc chừng lên mặt bàn.Tia mắt như có điều muốn hỏi :
- Đàn bà rất tò mò.Cô đã đọc gì ?
Ngân hiểu ý,ngượng nghịu :
- Xin lỗi ông vì sự đường đột,nhìn những dòng chữ in như thế,tôi biết không phải là thư từ cá nhân.Ông viết tiếng việt giỏi lắm.
Patrick ngạc nhiên,đổi câu nói bất ngờ sang tiếng việt :
- Này Delphine ! Cô biết đọc tiếng việt ư ? Thấy cô còn trẻ quá,tôi nghĩ là cô sinh trưởng bên này.
- Cha mẹ của tôi là nhà giáo.Tôi sang Pháp lúc 3 tuổi nhưng may là gia đình muốn giữ gìn tiếng mẹ đẻ.Tôi có thể viết bằng ba thứ tiếng. Anh Pháp,Việt....
Thấy bụng đói cồn cào,khó có thể làm việc,Ngân đổi giọng,tự nhiên.Cô cũng nói bằng tiếng việt :
- Ông ơi ! Ở đây ông biết có cái nhà hàng ăn ngon nào không ? Tôi mời ông đi ăn và ta có thể làm việc với nhau sau bữa ăn ở nhà hàng.
Patrick gật đầu.Ông nhanh nhẹn khoác áo lạnh,ra dấu mời nàng ra cửa.Cô ký giả để xe lại sân vườn nhà và chui vào lòng chiếc xe nhỏ màu xám của Patrick.
Xe chạy xuống con đường quanh ngọn đồi.Patrick giữ yên lặng rất lâu để nghe tin tức sau bản nhạc ở đài radio.Đài loan báo bản tin mơí nhất về tên Ả Rập giết người và bị thiệt mạng sau hơn 30 giờ tử thủ ở căn hộ trên đất Tousouse.Nghe xong ông chép miệng :
- Cô nghĩ sao ? Tôi thấy có điều gì không rõ rệt trong câu chuyện thảm sát này.Báo chí có thể bị mua chuộc để loan tải những bản tin theo kiểu nhận lệnh.Bầu cử sắp đến rồi.Chuyện chính trị biết đâu mà lường....
Ngân mở hé kính xe để gió biển lùa vào.Nàng cảm thấy hơi mích lòng vì câu nói báo chí bị mua chuộc.Nàng đoán là người đàn ông này ít có thiện cảm với báo chí.Ngân nói với ông ta điều mình nghĩ.
Patrick lúc lắc đầu rẽ xe vào bãi đậu.Cái nhà hàng có vẻ xoàng xĩnh nằm ở góc đường.Đèn đuốc sáng trưng bên ngoài.Bên trong nhà hàng thì ngược hẳn lại với cái mặt tiền có hai khung cửa kính nhỏ tí. Bàn ghế rộng được trải khăn trắng muốt.Người nhạc sĩ ngồi đệm đàn piano sát góc tường có rèm cửa màu vàng đang chơi bản Let it be me mà Ngân hằng yêu thích.
- Cô thích uống rượu gì khi ăn cơm pháp ?
- Tuỳ ông.Tôi không uống được nhiều rượu cho lắm.Ông cẩn thận khi lái xe.
Patrick bật cười khi gọi rượu khai vị và chai Roré của miền Aix en Provence.Ông nói khi nghiêng đầu nhìn cách ăn mặc rất kín đáo và cổ điển của nàng : áo veste xám nhạt khoác ngoài chemise trắng và cái váy đen dài đến đầu gối.
Ngân cảm thấy ngường ngượng :
- Ông nhìn gì ? Bộ tôi ăn mặc kỳ cục lắm hay sao ?
- Này cô ! Đừng trợn mắt vơí tôi như thế,trông xấu lắm.Cô không phải là một cô gái xấu xí nhưng cách ăn mặc của cô đã làm cô già đi.
Ngân trở mặt lầm lì :
- Mặc kệ tôi,tôi tìm ông để làm công việc thẩm vấn cho tờ báo và loạt bài viết về ý nghĩ của các nhà văn.Tôi không phải là người trình diễn thời trang.
- Cô muốn hỏi gì về tôi ? Xin đừng hỏi về đời tư của tôi.Xin cô.Tôi có cái tật là ghét ký giả.Nhất là loại ký giả làm báo lá cải gây xì căng đan....
Câu nói làm Ngân đỏ tía mặt mày.Nàng cố nén cơn nbực dọc ,nâng ly ực một hơi ly khai vị,nàng bật ho sặc sụa.Người đàn ông chià cho nàng cái khăn ăn,tỏ vẻ ái ngại.
Đợi cơn sặc của nàng lắng xuống,ông nói :
- Tính tôi hay nói thẳng,có gì sai,cô bỏ qua.
Ngân lắc đầu,lấy lại sự thoải mái để đặt các câu hỏi liên quan về sự viết lách và các chiều hướng sáng tác.Câu chuyện được liên tục theo nhau trong lúc chờ nhà hàng dọn các món ăn.Những câu trả lời của người đàn ông lắm khi làm Ngân phải ghi và bỏ những dấu thòng trống để có thể khai triển sau này.
Khi vào đầu món soupe thì nàng biết được cái tên việt nam của ông này là Huy.Nàng đề nghị ông ta bỏ cái tên Patrick đi khi nói chuyện vơí nàng để có sự gần gũi.Huy nhìn nàng một chập lâu và rất chậm rãi khi nói chuyện.Ở ông,nàng thấy hình như mình có thể biến thành một đứa bé với nhiều sự vụng về,lúng túng.
Nói cho ông ta biết điều nàng nghĩ như thế,Ngân thử đặt thêm câu hỏi khác giữa tiếng dương cầm :
- Ông nè ! Đề tài nào làm ông thích nhất khi viết ?
- Cô đoán thử xem
Giữa hai người bây giờ là khoảng im lặng.Ngân đang loay hoay lục lọi tìm kiếm và đoán điều người đàn ông sẽ nói.Thời gian cần có chỗ nghỉ ngơi.Cả hai người đều biết như thế trong cái không khí ấm cúng trong nhà hàng ăn.
Ngân quyết định đốt dần cái khoảng cách giữa hai người.Chẳng hiểu sao,nàng muốn như thế.
( còn tiếp )
.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire