Message mới nhất của tháng 4 :
"
|
Má ơi !
Ở cái diễn đàn mà mình đã có mặt từ chừng 10 năm nay - Sao không thấy có thành viên nam nào nở lòng làm quen với mình ? !
Toàn là con gái , đàn bà , họ , lâu lâu tấn công mình với những cái messages ngộ nghĩnh ( kỳ lạ ! ) .
Đã sợ trí nhớ mình mòn lẳng theo thời gian , lật lại phần hồ sơ lý lịch , thấy hết hồn với dòng chữ :
'' .. 6/8/2007 9:23:48 AM
..
About me | ...Rất dễ thương và dễ ghét - Tùy lúc. Rất tham ăn uống và... tham Yêu. Thích đủ thứ để được yêu đời, yêu người. Mê đọc, viết và mê sống..... |
Chỉ vậy thôi mà !
Nếu nhìn thấy mặt những người đã có lòng làm quen với tôi - Kẻ rất đáng ghét - tôi muốn xưng tội và Amen như sau :
Tôi chỉ là một kẻ mê chữ và nhai chữ vì tôi bị rơi vào những quyển sách, những trang báo của cha tôi khi còn bé tị tẹo .
1973 - 1974 , cha tôi không la mắng gì khi đọc bức thư tình đầu tiên mà tôi đã viết cho một cô nhỏ trường Trưng Vương - SG . Và ông bố người Hải Phòng đã thương hại nên không nỡ mách với nàng Hà Nội cuả ông ( Mẹ tôi ) May quá là may ! Nếu không nàng ta sẽ la hét vỡ nhà vì thằng con hỉ mũi chưa sạch mà đã viết thư tình ( mơ ) ....
Nàng mẹ tôi chỉ muốn thấy học bạ của thằng con có những số điểm là 18 hoặc là tệ lắm là 16 / 20 !
( Mỗi lần nàng ấy thấy con số 5 / 20 là y như rằng thằng bé bị bố nọc ra quất mấy cây roi mây bầm đít )
Có một điều nàng không ngờ là khi nện tôi xong, cha tôi an ủi và nheo mắt :
- Chỉ cần con trai được 10 / 20 là bố vui rồi - Nhưng đừng nói lại với mẹ . Mẹ la bố ...
Từ đó giữa cha con có sự kín mít gần gũi và kín như bưng . Ngày kia, cha tống tôi vào nội trú , trường bà sơ - Lúc ấy, chưa có bài hát phổ thơ Nguyễn Tất Nhiên - Em hiền như ma sơ - Nên tôi rất ghét bà sơ đã cho mình một cái thẹo ở lòng bàn tay mặt !
Bà sơ ba trợn này hay canh chừng tôi và hay rình rập phát ghét . Tôi ghét lắm và đã cầu nguyện như sau :
- Xín Chúa kéo bà phù thủy này sớm về trời .
Vì cầu khẩn kiểu ác như thế nên bà sơ ấy sống nhăn và nện tôi tả tơi như cái mền rách suốt 3 năm nội trú - Lỗi tại tôi mọi đàng vì tôi nghịch ngợm và hay đánh nhau . Cả với thằng bạn thân , nó nện tôi, tôi quăng cặp táp nện lại nó . Cái nào cái đó nên thân !
16 tuổi , lạy lục cha mẹ để được về nhà . Tủi thân lắm khi cứ bị mấy bà sơ dựng dậy lúc tờ mờ 6 giờ sáng , bắt mặc quần áo trắng đi lễ trước khi ăn quà sáng ... Đi lễ ngủ gà, ngủ gật mà chỉ mong cho xong cái màn amen, amen để gặm khúc bánh mì bơ sữa . Lạy chúa tôi .
Về nhà, tưởng yên thân , ai ngờ chàng bố ngó thằng con và phán :
- Bố muốn con đi tu . Làm linh mục .
Bố mẹ ! Trời Phật ơi ! Đời đẹp và xanh, đỏ , trắng, tím , hồng làm sao tu chứ ?
Muốn rống lên và nói với cha mình rằng :
- Tha cho con làm phước bố ơi ! Con biết yêu lúc con vừa 10 tuổi khi ngồi đợi bố đến đón từ đài phát thanh hoặc từ sân quay cuả đài truyền hình số 9 . Con nhỏ cột tóc đuôi gà xinh xắn ấy cứ đeo đẻo ngồi bên cạnh ở bậc thang nhà thờ cạnh trường học .
Thằng nhỏ ngu như con bò hứa hẹn : - Chừng nào lớn , làm người lớn, anh làm chồng của em á !
Con nhỏ tròn mắt, xoè cái ngón tay để móc ngéo : Hứa nha ?
Gật đầu chưa kịp thì lại bị đổi trường . Lasan lại có những ông sư huynh hắc ám ! Lại bị cấm túc , ngồi làm những con toán cộng trừ nhân chia không giống ai . Chúa mẹ ơi ơi ! Trời sinh làm chi mấy bà sơ, mấy ông giám thị sư huynh như thế chứ ?
Quỷ hiện giữa ban ngày và tôi tìm cách trả thù :
* Rình cho bằng được chiếc xe đạp của ông sư huynh và lấy compas đâm nát hai bánh xe cuả ông .
** Nói xấu ông với cả trường .
** ( Không khai thật nữa - ( Vì .... hèn ! )
Tôi chỉ ngừng lại những cái hèn đốn khi cha mình mất với những giọt lệ 18 của mình và tôi bị biến thành kẻ trụ cột của gia đình mình . Nàng Hà Nội dẫn thằng con trai lớn vào thương trường ...
2.
Nàng dậy thằng con biết nói dối ở cửa hàng ở Chợ Lớn :
- Con đừng nói gì khi mẹ giả vờ không biết tiếng Quảng Đông , con . Họ nói giá cả bằng QĐ và mẹ nghe họ bàn tán khi mẹ trả giá .
Thằng con cười - im thin thít xem mẹ diễn tuồng ở vở kịch đời để áp dụng cho chính mình về sau này ..
3.
Kiểu Cách Nối Dối .
Nếu bạn là nhà văn thì xin đừng mích lòng khi nghe một sự thật :
- Bạn là kẻ ba xạo khi sáng tác .
Và tôi cũng ba xạo một cách đáng ghét
..
Vì sao thế ?
Theo ý nghĩ của tôi thì khi sáng tác , bạn và tôi đang chạy trốn thực tại theo kiểu văn chương ảo mộng đến từ ảo giác . Kẻ viết có thể biến mình như nhân vật Jean Paul Belmondo của phim Le Magnifique ---
( Phim kể một gã nhà văn không nổi tiếng , ăn mặc bầy hầy và hút thuốc , nhả khói như đầu xe lưả xưa rất xưa . Gã ngồi ở cái góc bếp và hì hục gõ cạch cạch trên cái máy đánh chữ cũ mèm và gã mơ để biến mình thành một điệp viên anh hùng với bao gái đẹp bao quanh , trong phim thấy gã bắn lung tung và địch chết như rạ ... )
Chán thật ! Cho dù đó là một cuốn phim rất ăn khách ở Pháp thời ấy .
Tôi đã có lần viết ở một diễn đàn trẻ toàn là những người còn trẻ tuổi rất mơ mộng, họ muốn trở thành những nhà văn theo kiểu truyện Tàu kỳ ảo , kiếm hiệp và tôi đã lỡ làm họ đau lòng .
Kết quả : Họ cấm cửa , ban nick tên tôi và để lại nguyên bài viết của một cái nick viết bài chống phá và châm chích hạ thủ tôi .
Quay đi . Cười ! Và thấy mình quá đáng, quá dễ ghét .
-------
Kết Luận :
Tôi không phải là kẻ dễ thương và ngại những người dễ thương làm quen với mình .
Hơ !
đăng sơn.fr
.
Tôi chỉ là một kẻ mê chữ và nhai chữ vì tôi bị rơi vào những quyển sách, những trang báo của cha tôi khi còn bé tị tẹo .
1973 - 1974 , cha tôi không la mắng gì khi đọc bức thư tình đầu tiên mà tôi đã viết cho một cô nhỏ trường Trưng Vương - SG . Và ông bố người Hải Phòng đã thương hại nên không nỡ mách với nàng Hà Nội cuả ông ( Mẹ tôi ) May quá là may ! Nếu không nàng ta sẽ la hét vỡ nhà vì thằng con hỉ mũi chưa sạch mà đã viết thư tình ( mơ ) ....
Nàng mẹ tôi chỉ muốn thấy học bạ của thằng con có những số điểm là 18 hoặc là tệ lắm là 16 / 20 !
( Mỗi lần nàng ấy thấy con số 5 / 20 là y như rằng thằng bé bị bố nọc ra quất mấy cây roi mây bầm đít )
Có một điều nàng không ngờ là khi nện tôi xong, cha tôi an ủi và nheo mắt :
- Chỉ cần con trai được 10 / 20 là bố vui rồi - Nhưng đừng nói lại với mẹ . Mẹ la bố ...
Từ đó giữa cha con có sự kín mít gần gũi và kín như bưng . Ngày kia, cha tống tôi vào nội trú , trường bà sơ - Lúc ấy, chưa có bài hát phổ thơ Nguyễn Tất Nhiên - Em hiền như ma sơ - Nên tôi rất ghét bà sơ đã cho mình một cái thẹo ở lòng bàn tay mặt !
Bà sơ ba trợn này hay canh chừng tôi và hay rình rập phát ghét . Tôi ghét lắm và đã cầu nguyện như sau :
- Xín Chúa kéo bà phù thủy này sớm về trời .
Vì cầu khẩn kiểu ác như thế nên bà sơ ấy sống nhăn và nện tôi tả tơi như cái mền rách suốt 3 năm nội trú - Lỗi tại tôi mọi đàng vì tôi nghịch ngợm và hay đánh nhau . Cả với thằng bạn thân , nó nện tôi, tôi quăng cặp táp nện lại nó . Cái nào cái đó nên thân !
16 tuổi , lạy lục cha mẹ để được về nhà . Tủi thân lắm khi cứ bị mấy bà sơ dựng dậy lúc tờ mờ 6 giờ sáng , bắt mặc quần áo trắng đi lễ trước khi ăn quà sáng ... Đi lễ ngủ gà, ngủ gật mà chỉ mong cho xong cái màn amen, amen để gặm khúc bánh mì bơ sữa . Lạy chúa tôi .
Về nhà, tưởng yên thân , ai ngờ chàng bố ngó thằng con và phán :
- Bố muốn con đi tu . Làm linh mục .
Bố mẹ ! Trời Phật ơi ! Đời đẹp và xanh, đỏ , trắng, tím , hồng làm sao tu chứ ?
Muốn rống lên và nói với cha mình rằng :
- Tha cho con làm phước bố ơi ! Con biết yêu lúc con vừa 10 tuổi khi ngồi đợi bố đến đón từ đài phát thanh hoặc từ sân quay cuả đài truyền hình số 9 . Con nhỏ cột tóc đuôi gà xinh xắn ấy cứ đeo đẻo ngồi bên cạnh ở bậc thang nhà thờ cạnh trường học .
Thằng nhỏ ngu như con bò hứa hẹn : - Chừng nào lớn , làm người lớn, anh làm chồng của em á !
Con nhỏ tròn mắt, xoè cái ngón tay để móc ngéo : Hứa nha ?
Gật đầu chưa kịp thì lại bị đổi trường . Lasan lại có những ông sư huynh hắc ám ! Lại bị cấm túc , ngồi làm những con toán cộng trừ nhân chia không giống ai . Chúa mẹ ơi ơi ! Trời sinh làm chi mấy bà sơ, mấy ông giám thị sư huynh như thế chứ ?
Quỷ hiện giữa ban ngày và tôi tìm cách trả thù :
* Rình cho bằng được chiếc xe đạp của ông sư huynh và lấy compas đâm nát hai bánh xe cuả ông .
** Nói xấu ông với cả trường .
** ( Không khai thật nữa - ( Vì .... hèn ! )
Tôi chỉ ngừng lại những cái hèn đốn khi cha mình mất với những giọt lệ 18 của mình và tôi bị biến thành kẻ trụ cột của gia đình mình . Nàng Hà Nội dẫn thằng con trai lớn vào thương trường ...
2.
Nàng dậy thằng con biết nói dối ở cửa hàng ở Chợ Lớn :
- Con đừng nói gì khi mẹ giả vờ không biết tiếng Quảng Đông , con . Họ nói giá cả bằng QĐ và mẹ nghe họ bàn tán khi mẹ trả giá .
Thằng con cười - im thin thít xem mẹ diễn tuồng ở vở kịch đời để áp dụng cho chính mình về sau này ..
3.
Kiểu Cách Nối Dối .
Nếu bạn là nhà văn thì xin đừng mích lòng khi nghe một sự thật :
- Bạn là kẻ ba xạo khi sáng tác .
Và tôi cũng ba xạo một cách đáng ghét
..
Vì sao thế ?
Theo ý nghĩ của tôi thì khi sáng tác , bạn và tôi đang chạy trốn thực tại theo kiểu văn chương ảo mộng đến từ ảo giác . Kẻ viết có thể biến mình như nhân vật Jean Paul Belmondo của phim Le Magnifique ---
( Phim kể một gã nhà văn không nổi tiếng , ăn mặc bầy hầy và hút thuốc , nhả khói như đầu xe lưả xưa rất xưa . Gã ngồi ở cái góc bếp và hì hục gõ cạch cạch trên cái máy đánh chữ cũ mèm và gã mơ để biến mình thành một điệp viên anh hùng với bao gái đẹp bao quanh , trong phim thấy gã bắn lung tung và địch chết như rạ ... )
Chán thật ! Cho dù đó là một cuốn phim rất ăn khách ở Pháp thời ấy .
Tôi đã có lần viết ở một diễn đàn trẻ toàn là những người còn trẻ tuổi rất mơ mộng, họ muốn trở thành những nhà văn theo kiểu truyện Tàu kỳ ảo , kiếm hiệp và tôi đã lỡ làm họ đau lòng .
Kết quả : Họ cấm cửa , ban nick tên tôi và để lại nguyên bài viết của một cái nick viết bài chống phá và châm chích hạ thủ tôi .
Quay đi . Cười ! Và thấy mình quá đáng, quá dễ ghét .
-------
Kết Luận :
Tôi không phải là kẻ dễ thương và ngại những người dễ thương làm quen với mình .
Hơ !
đăng sơn.fr
.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire