samedi 23 avril 2016

* Dịu Dàng khi Viết .

.





ds.fr










....




 Vì rất quý hai ngày  nghỉ làm trong tuần của mình nên tôi hay dậy sớm để có thì giờ được nhẩn nha sau khi ra vườn khi trời còn om om tối , hít mùi sương âm ẩm trên khóm cây , trên bãi hoa , nhìn ngắm con đường yên tĩnh vô cùng trước cổng nhà và bắt đầu sơi tái bữa quà sáng và ly cà phê có 4 giọt sữa .


      Vì đã không còn cái thói quen vặn TV xem tin tức buổi sáng đã từ lâu lắm rồi , tôi cho phép mình mất đi cái thú ngồi trước màn ảnh hàng giờ để xem hình ảnh nhảy múa và nghe, thấy những phóng sự có đầy rẫy những bất trắc, những kiểu tin giật gân làm chóng mặt, nhức đầu ( Họ đọc tin tức , chiếu hình ảnh và cùng lúc cho một hàng titre chạy bên dưới hình làm chóng mặt ...    Hứ ! Hứ !)


  Hứ xong vài phát thì hẳn là biết mình  nên làm gì và không nên làm điều gì để bắt đầu cho  một ngày nghỉ đáng yêu ...


    Những bậc cầu thang ngoan ngoan dẫn mình mở cánh cửa vào thư phòng trên lầu 2 ( chỗ có thể tạm gọi là cái toà soạn nhỏ và vuông vắn như cái hộp , chỗ mà nếu nhìn kỹ thì sẽ hỡi ôi lắm ) :


  Theo đúng câu Tốt Khoe Xấu Đậy thì tôi không thể nào kể cho bạn nghe về tất cả những cái  xấu thảm cùng ấy - Nào là tủ quần áo lòi quần áo ra  khỏi ngăn, nào là máy móc , dụng cụ làm mixage thâu nhạc và đống dây nhợ và  3 cái máy chụp ảnh nằm  đầy trên kệ phía tay trái của bàn viết - Sau lưng, bên tay phải bàn gõ chữ là cái kệ sách  mà nếu ngó vào bạn sẽ chóng mặt và hét to lên : - Ta không ngờ là nhà ngươi đã không gọn gàng với những hàng sách báo như vậy !



  Mà thôi, nghĩ rằng bạn đã có lòng ghé mắt vào trang này để đọc thì tôi phải dấu đi những cái ba trợn + những cái xấu xí của mình để đưa bạn đi dạo - Hẳn là ta có lắm cách đi dạo cùng nhau .


      Như thế này :


    Sau khi mờ người gõ chữ và nhừ mấy ngón tay trên bàn phím thì đã đến lúc chọn bộ quần áo , thong thả nhảy lên chuyến tram gần đầu ngõ  lên trung tâm phố - chỉ chừng 15 phút tích tắt )

  Trời mưa hay nắng hoặc gió bão là chuyện riêng của thời tiết vì tôi  hay chọn con đường đi bộ có thể nói là  dài nhất của Âu Châu để ghé vào cái thương xá bán đủ thứ máy móc và đĩa nhạc sách báo . Tránh nhìn những tấm tranh ảnh, bích chương quảng cáo kích thích sự tiêu thụ, nhảy lên  những bậc  cầu thang cuốn , lên  tầng thứ 2 để  đi vào một thế giới khác ....


      Biết rằng để thoát khỏi thực trạng của đời sống ( tùy theo cái nhìn riêng của mình thì hẳn là mỗi người đều có một thế giới riêng tư của chính mình )

   Khi đi ngang một dọc những tựa sách đang im lìm phơi thân dưới thứ ánh sáng sáng rực , tôi đã luồn lách để tránh không chạm tay vào những đề tựa viết theo kiểu cách thức thời để làm thương mại : David B hoặc anh chàng Prince vừa chầu trời chỉ vài  ba ngày là y như sẽ có một hàng dọc sách ra đời để kể lể và câu khách . Ông tổng thống đào hoa có mèo , bị báo chí phanh phui là hẳn nhiên chỉ sau vài tuần  là có vài đầu sách hì hục xuất bản để thêm thắt và kể chuyện hậu trường của cô " mèo 2 chân " 


    Sợ nhức mình, nhức mẩy , tôi dừng mắt ở những quầy bán sách khác sau khi tránh những quyển lải nhải  kể truyện những bé gái bị bắt cóc và bị xâm phạm tình dục .


       Người ta ra nhiều sách quá . Và người đọc sẽ chọn điều gì để nhét vào cái đầu của mình ?   


    Chọn 2 , 3 quyển sách đầy chữ, đầy trang , tôi tìm cái bàn ở hàng nước, chỗ yên tịnh để có thể  vừa yên lắng đọc và thỉnh  thoảng ném cái nhìn xuống con đường đầy cửa tiệm lúc nhúc người và ( có khi ) tôi mơ mộng như một cô nàng vừa mới lớn :

   Mơ mình thành một nhà văn kể những câu chuyện tình rất mộc mạc . Kể về cậu nhỏ chơi đàn rất hay và rất bình dị với tất cả nỗi đam mê khi đệm đàn cho cậu kia hát bài Trời Phương Nam - ở YouTube , ở một khoảng  trời xa, khi cậu nhỏ nhắm khẽ mắt lại để hát đoạn  phù sa sông Cửu Long và đoạn con sáo sang sông ..... Ôi và Ơi ! Sao mà tha thiết ! Sao mà cảm động khi hình dung lại những con đê, những bóng dừa soãi cánh bên bờ nước .


    Mơ khi nhắm mắt hoặc mở to đôi mắt cũng có thể gọi là mơ : Mơ thấy cái đẹp ở điều chân tình , giản dị . Chân tình như một người hát với tất cả tâm hồn khi  được hỏi - Tại sao cô ( anh ) hát ?

 Câu trả lời : Vì tôi còn sống . Vì tôi muốn  được hát để biết yêu thương cuộc đời này ...



   Đặt  lại câu hỏi ấy khi thay chữ HÁT  bằng chữ VIẾT  cho một người viết , hắn có thể xét mình và trả lời bằng tất cả những rung động :


   - Vì tôi còn sống .





đăng sơn.fr



      




















.    




   


...
..




Aucun commentaire: