dimanche 4 mai 2014

..... KỆ EM - KỆ ANH

.






Chữ Kệ như vậy rất đáng ghét - anh biết mà -




 Kệ em với những ngày mưa rơi hoa, rơi dị ứng của em
Kệ em với chồng giấy tờ, hồ sơ đè em chết ngộp
 Kệ em với những đoạn đường lái xe về nhà bị kẹt xe .
 Thân em thì em lo .
Anh quayy đi  - Kệ em với lúc em rời cái TV sau cuốn phim tình lãng mạn  và lấy của em nhiều nước mắt .


Anh ghét con gái lèo nhèo, con gái khóc nhè nhè .
 Anh kệ em .
 Đó cũng là một cách trả thù mỗi lần em mặc kệ anh .
Anh kệ dòng thư mềm nhão nhất thế kỷ như kẻ đã lậm thuốc .
 Người đời đã mặc kệ anh trân tráo với họ và có lúc, em cũng giống như họ mà thôi .


 Em như gió ẩm trên cụm lá ngoài kia .
 Em như đám mây chèo nẹo sắp rơi mưa.
 Em lờ, em lững .


Có đôi lúc, anh nghĩ là em bị mất trí nhớ .
Và em bị lẫn lộn giữa thế kỷ của hoàng tử ,công chúa .
 Thời bây giờ làm gì còn công chúa sau vụ cô Diana bị dập bấy ở gầm cầu Paris ?
Charles là một trong những hoàng tử xấu trai nhất thế giới .
Anh đẹp hơn hắn nhiều .
 Đẹp ở ngón tay biết khiêu vũ trên lọn tóc em và những đêm thì thầm giữa bờ ngực hồng .
Anh đẹp hơn những chiều mưa khi nắm tay em đi dạo ở phố mưa .
- Comment ça va, bb ?
( Em thấy sao ? )
- Je suis bien avec toi 
( Em sung sướng khi bên anh á )
 Anh nhìn rất sâu vào đáy mắt có linh hồn của em . Ngờ vực lắm :
( Phụ nữ hay giả vờ )






 Ơi ơi là ơi ơi .
 Đừng giả vờ mặc kệ anh - Tội anh mà !
 Mặc kệ mà không phải là mặc kệ  đâu em .













2.




 KHI KHÔNG CÒN THẤY MẶC KỆ NHAU .





  Phố sắp mưa thấy lạnh, nàng đi nép vào anh . Nàng bắc chước con mèo cỏn con nào đó trong phim tình .

 Nàng nói :
 - Em đang mỏi chân, anh !
 Anh im rơ .

 Nàng đi một chập, lại khều cánh tay :
- Anh ơi ! Mỏi chân nà, anh !
- Kệ em . Em lớn rồi, thân em  ,em lo

Nàng nhíu mày, xấu vô cùng tận :
 - Còn anh, anh lo thân ai ?

 Anh cúi xuống, gỡ đôi giày xí xọn cao gót của nàng, chìa lưng cõng nàng đi một khúc đường . Giữa gió hiu hiu, ai cũng quay lại nhìn thấy kỳ khôi .

 Nàng cười khúc khích :
- Họ tưởng hai đứa mình khùng kià, anh !
 - Ừa . Em khùng, chứ anh không khùng đâu ?
- Sạo ddạa ớ ?
- Trời . Còn giở giọng nói ngọng nữa chứ ? Làm người lớn đi ,em
- Lỡ anh không yêu người lớn sao ,anh .


 Trả lời, nàng thấy  phát mệt, anh rủ nàng trốn mưa ở cái quán bên kia cầu . Nàng bóc viên đường, bỏ vào ly cà phê đen thui của anh, nàng ngó anh cười, nàng mê :

 - Phải chi lúc nào anh cũng dễ thương như bây giờ .



Anh cười nhỏ - Chúa mẹ ơi, anh thấy mệt với em . Biết vậy, hồi đó, anh cứ mặc kệ em cho xong .


  Mà nói vậy cho vui thôi . Nhỡ không có em, lấy ai để anh yêu ?
 Thôi thì, Xui như thế, miễn là có EM .








   



KIỂU CỦA TÂY PHƯƠNG




 Đi dạo phố, bên cạnh nàng, nàng nắm tay anh rất chặt, kiểu cứng ngắt .
 Anh nhăn nhó như bị đau bụng :
- Mèn  !  Sao nắm chặt thế, nhỏ . Sợ anh trốn sao ?

 Nàng nghiến răng :
- Tôi không bao giờ tin vào lũ đàn ông . Họ như những kẻ cướp , ma đầu giáo chủ  á !


 Anh  tránh nhìn mặt nàng qua khung cửa kính có treo những quần áo đại hạ giá, anh biết là khi nghiến răng làm mặt hình sự nhu thế, trông nàng quái dị lắm - như phim kinh dị - 
 Anh chẳng bao giờ thích truyện liêu trai huyền bí và kinh dị .
 Ở anh, có một ngọn đèn rất dịu, ấm .
 Dưới ánh sáng ấy, anh vẽ những vòng tròn trên cánh vai nàng gìữa bản nhạc Just For You .

 Anh nói với nàng :
 - You nè . Lỡ khi nào không yêu anh nữa, You nhớ báo trước chừng hai ba tháng nha , nha .

 Mắt nàng ngấu nghiến anh :
- Sao kỳ vậy chứ ? Sao phải báo trước ?
- Để anh có đủ thì giờ kiếm con nhỏ nào cũng dễ thương như You .


 Trời má ơi ! Yêu kiểu trả giá như anh thì đại họa !
 Làm sao có con nhỏ nào khùng hơn em để yêu anh ?

 Làm sao có con nhỏ nào đủ sức im lặng bên anh suốt một đoạn đường . Con nhỏ nào đoán được lúc anh buồn hay vui  ?



  Và con nhỏ nào dám ư ư  khi anh ghé môi hôn giữa trời màu xám đang mưa .





 Kiểu ấy là kiểu của tây phương !











DễThương - Và ....





     Mấy hôm nay mưa gió, cô nàng xìu và buồn theo trời đất .
 Cô túm lấy anh , khẩu cung kiểu đánh đấm :
 - Cho tui hỏi cái coi ?
-   Hồi nào đến giờ, anh có quen ai dễ thương như tui hăm ,anh ?



   Anh sững sờ, ngó cô, sờ tay  lên trán cô . Ấm hiểm như đang bị sốt :
 - Có chứ - Dễ thương thì nhiều  lắm . Nhưng tửng cỡ em thì chưa .



 Cô ngồi sát, dựa hẳn vào vai anh :
 - Kể đi  . Em tửng ra sao ?



  Anh thẩn thờ, lục lạo ký ức :
 Hồi đó, thấy cô khá chảnh, tưởng cô kiêu kỳ
 Hỏi ra mới biết là tại cô tuổi con thỏ, cô nhát gan .
 Đi chơi chừng vài lần với cô, anh đòi nắm tay, và ngắm ngón út của cô .
 Cô cho anh nắm chừng hai phút rồi rút tay về . Anh phàn nàn, anh làu nhàu nói cô keo kiệt , bủn xỉn .
 Cô phản ứng kịch liệt :
- Cho anh nắm lâu quá, lỡ họ tưởng tui yêu anh rồi sao ?


   Anh đổ chứng lì và chứng du côn, anh nắm một lúc hai bàn tay nhỏ nhắn của co . Không buông .
- Em này . Hai bàn tay của tôi nói là chúng yêu cô .


  Nàng ta phì cười, nói là anh ba hoa, anh xạo nhu mấy gã nhà văn .
 Anh mân mê hai bàn tay, rồi anh ghé môi ở những ngón tay ấy , anh nói :
- Anh cũng giống em . Anh ghét lũ nhà văn  ba xạo .
- Hứa nhe . Đừng bao giờ xạo giống họ há !






 Anh gật đầu, và từ đó, anh không bao giờ viết văn, chỉ viết thư tình cho cô đọc mà thôi .
 Khi đọc chừng 1000 lá thư tình ướt như mưa của anh,  cô nàngthấy mình tửng hơn vì đã lỡ yêu anh .







 đăng sơn.fr















.





Aucun commentaire: