lundi 12 mai 2014

...... THÊM và THÊM ...

.

















Thêm những hình ảnh


.....






1. Ở phố -




Ngày nghỉ, vẫn cái thú chọn hàng hiên quán nước, nhẩn nha nhìn ngắm thiên hạ, ngắm màu tách cầ phê, ngắm tờ báo thơm mùi giấy, tránh ngừng mắt lại quá lâu ở những bản tin đầy nghịt chuyện thảm, chuyện buồn ...


Ở đâu mà chẳng có chuyện rầu rỉ, chuyện sót, chuyện đau .



Rời mắt khỏi trang báo, mở cái Pad chế tạo ở bên Tàu, mắt bơi vào trang viết chuyện ăn cắp, chuyện tác giả bị đạo văn ( thấy buồn ) 


Chưa kịp buồn lâu thì nghe tiếng con nít ở bàn bên cạnh . Hình ảnh quá xinh đẹp : Con bé tóc vàng mở sách ra đọc chăm chú, thằng em chơi chiếc xe đẩy ù ụ trên bàn nước, ông bố ngồi đọc báo . Thỉnh thoảng, con bé khều cha mình, hỏi những chữ nó không hiểu . Bố ngừng đọc báo, giải thích cho con nghe .



Tôi nhâm nhi tách cà phê, mỉm cười ,tôi hạnh phúc và thèm chụp một hai tấm ảnh cha con ngồi bên nhau như thế mà không mang theo máy ảnh . Đành " chụp " bằng chữ ..... ( ------- ok ----------- )





2. Ở Chỗ Dạy Học .




Học trò thì phải nghịch ngợm mới là học trò . Vào lớp , thấy tấm bảng có dòng phấn trắng nguệch ngoạc : " Chào ông thầy made in China " .


Đúng ra, chẳng có gì mà phải biển động .

*Chẳng có gì phải ầm ĩ mà giận trò .








* * Lẳng lặng viết lại trên bảng bằng viên phấn màu vàng " * *Không phải màu vàng nào cũng giống nhau . Tôi hãnh diện khi tôi là người Việt đi dạy cho tóc vàng , mắt xanh " Made in France " _







3. Ở Chỗ của EM -



Chỉ tiếc em không phải là người Việt để nghe và hiểu bài ' Tiếng Hát chim Đa Đa ' với tiếng đàn tranh và giọng hát của Như Quỳnh . Khi em đến thăm tôi, tôi vặn nhỏ máy nhạc để nghe chim hót ở giọng em nói .


Em biết cười - ở mắt - ở trái tim Em - Tươi lắm :

- Anh đang nghe nhạc gì ?


- Nghe nhạc rất buồn . Chuyện kể ngày nào em tuổi 15 .....



Em nói " Tuổi 15 của em buồn lắm ! " Em lại gần khóc .

Ừ . Em . 5 tuổi thì mẹ em bỏ em trong nhà cô nhị viện với mấy bà Sơ , em đọc kinh, nhớ mẹ mỗi tối .

15 tuổi, mẹ trở lại đón em về để em làm nô tì cho cả nhà . Và em lớn lên với những dòng lệ . Em gặp lại bà Sơ khi đi làm giấy tờ ở toà thị chính .Hai người ôm chầm lấy nhau .


Anh hiểu em khi em kể chuyện . Anh nói với em là anh sẽ viết chuyện của em . Em nhìn anh . Em nói anh là linh hồn của em và kiếp sau em sẽ lấy anh để sinh hai ba đứa con để pha màu . Da của em màu nâu, da của anh màu vàng ,con cái sẽ có màu của cà phê sữa .....



Anh cám ơn em . Đừng làm anh cảm động , anh sẽ sướt mướt như thằng nhà thơ, nhà văn ủy mị . Anh chỉ biết em là một thiên thần mà thôi .










đăng sơn.fr









Aucun commentaire: