dimanche 4 mai 2014

* BỆNH KHÓ CHỮA

.












BỆNH KHÓ CHỮA






1 *








Vào mùa này, cô hay bệnh , bệnh lung tung, đủ thứ bệnh . Ra đường, trời gió , ăn mặc phong phanh, cô trúng gió, cô ớn lạnh sụt sùi và cô ngã bệnh .


Khi bị đau ốm thì người ta cần sự quan tâm của ai đó để thấy mình không bị bỏ rơi . Cô lê, cô lết và khều anh bằng một cái mail ở smartphone " Anh - Anh ơi ! Em bị ốm ! "






Không thấy anh cục cựa gì để trả lời . Cô giận và sưng mặt để khều thêm lời nhắn thứ 2 như kiểu tối hậu thư :


- Nếu không hỏi thăm tui, tui sẽ giận và sẽ từ anh .








Đọc xong như thế, anh phì cười xém sặc cà phê ở văn phòng . Anh lẳng lặng làm cho hết bao công việc . Gần cuối chiều, anh mệt lả người, đẩy cái ghế lùi lại và gác cả hai chân lên bàn giấy ( giờ này chẳng có ai trong văn phòng nên anh tự nhiên theo kiểu cao bồi du đãng ) . Anh đọc lại cả hai lời nhắn của người bị bệnh .




Anh nghĩ cách trả lời :






" .....Em !






Thường thường ,anh không thích bị hăm dọa kiểu khủng bố . Và anh rất kỵ .




Anh đã nhận câu nhắn thứ 2 rất kỳ cục của em và anh chẳng hài lòng chút nào cả . Anh biết là em bệnh, em chóng mặt, sổ mũi và em cần lèo nhèo như ngày nào đã hư như thế .




Em là ai ? Em không phải là con gái của anh vì em đã là người lớn . Khi đã là người lớn, em đừng đọc những bài viết của những cô nhóc vừa lớn nữa . Con nhỏ kia đã viết bài viết mang tên " Bệnh Thèm Ôm " . Đọc xong, chẳng lẽ em lại bắt chước cái bệnh ấy ?




Hứ !




Em có hiểu bệnh thèm " ôm " là cái gì không ?




Bệnh này rất kỳ lạ và nan y . Nếu trí nhớ của em không tốt lắm thì anh nhắc lại cho em ở đây :






Như sau, như thế này :






* * Ngày ấy, cô lang thang cả ngày trên phố sau khi giận chuyện gì đó ở nhà, cô nhịn ăn như một hình thức đình công phản kháng . Cô lầm lì không nói không rằng . Mãi thế mà chẳng thấy ai trong nhà vỗ về cô . Cô bỏ đi và lang thang thất thểu, cô nhất định không ăn gì, chỉ uống nước cầm cự mà thôi .




12 giờ trưa, bao tử kêu gào rồn rột, cô bậm môi, lờ cái bao tử, cô lạng qua lạng lại qua các của hàng . Mặt chầm dầm thấy ớn !




6.31 chiều, cô đói quá, mặt mày xanh lè ,cô ghé qua nhà anh, anh nhìn cô, nhỏ nhẹ :




- Bé đang có chuyện gì hả ?






Đói bụng thì dễ nổi cọc, cô xấu tính, c
c cằn :




- Kệ tui á . Mắc chi đến anh mà hỏi ? Mà nè ,tôi lớn rồi, tôi không thích anh gọi tôi là Bé .








Anh dịu dàng tìm bàn tay cô, anh dắt cô vào nhà bếp, pha cho cô ly sữa có 5 giọt cà phê, cô ực một phát hết ly, liếm môi trong như con mèo khờ mắc mưa . Anh cố nhịn cười, mở tủ lạnh bày đồ ăn lên bàn, toàn những món mà cô khoái khẩu, và anh im lặng nhìn cô thanh toán chiến trường . Bụng anh xém ha hả nhiều lần khi thấy cô ăn ngon miệng . Ngón tay nhón cái bánh, môi miệng nhồm nhoàng .




- Ngon hăm, bé ?




Cô bớt sưng mặt, hạ giọng : - Ngon .






Ực thêm ly nước cam mà anh vừa pha cho, cô thắc mắc :




- Sao anh tử tế với em vậy ?






Trời ! Bé ngu hơn một con bò hả bé ?






Anh là người lớn và anh biết đi guốc trong bụng bé . Lúc cô rửa xong chén bát, anh ôm cô vào vòng tay, hôn phớt lên cái mặt đã hết sưng sỉa của cô, anh nói :




- Đang bị bệnh, phải vậy không, bé con ?






Cô gục mặt lên bờ vai rộng của anh, cô muốn khóc, muốn được vỗ về . Cô thèm nói " Phải rồi, bé đang bệnh nặng lắm, bệnh giận gia đình, bệnh chán đời, bệnh mặc cảm là mọi người đang bỏ rơi bé . May mà còn anh,anh ôm bé chặt hơn đi, anh "






Anh ngu lắm, anh không đọc được y nghĩ của cô nên buông cô ra khi dắt c
ô
 ra bậc thềm ngồi ngắm hoa mùa xuân . Cô im lặng khi anh nắm tay cô .






Ở một hơi ấm, cô lại muốn nói nhỏ với anh là cô có thêm một căn bệnh dễ ghét lắm : Bệnh thèm Ôm .









đăng sơn.fr


Aucun commentaire: