dimanche 13 septembre 2015

** VDLG ?

.






VIẾT VỀ ĐIỀU GÌ ? 
VÀ TẠI SAO VIẾT ? 


_________________________

Buổi tối mùa đông vắng vẻ.Vắng từ con đường dẫn đến ngôi nhà 
có cánh cổng gỗ màu trắng.Vườn mùa đông ẩm đục nước.Cây cỏ chung quanh tiệp vào màu của bóng tối lờ mờ,chẳng đâu rõ vào đâu…. 


Chỉ có nụ cưòi của bạn chủ nhà đứng đuới ánh đèn là còn rõ rệt.Thân tình hiện ở mắt và cái bắt tay….. 

- Uống gì em ?.Chút whisky cho ấm bụng ? Bạn già hỏi 

Bạn trẻ cởi áo khoác,lắc đầu. 
- Chị nhà đâu anh ? 
- Bữa nay bà ấy bỏ nhà đi ‘’ hoang ‘’ ăn tết với bạn bè.Chỉ có anh và chú ăn tối và quậy loay hoay. Được không ? 

- Sao không được anh.Nếu cảm thấy cô đơn thì gọi em…… 

- Chú biết không ? ,Lâu lâu được cô đơn cũng là một cái thú.Bữa nay,anh và chú dược tự do cô đơn….. 

Căn nhà rộng . 
Hai người đàn ông chọn cái bàn nhỏ ở góc bếp để ngồi nói với nhau.Bạn già say sưa nói về một đề tài ‘’ Bút Chiến “ 
ỏ Net,một wed văn học.Chuyện Hán Nôm diễn nghĩa và những cái oái oăm không rõ nghĩa ,rõ nguồn gốc của thế giới chữ nghĩa.Bạn trẻ yên lặng ngồi nghe và thỉnh thoảng đặt một vài câu hỏi như muốn đệm lót cho câu chuyện đang hứng khởi…… 

Bạn già thôi,không nói về trận thư hùng cãi lý của những người viết quay sang thả một câu nói ( hỏi ) thòng : 

- Này .chú em ! Đôi khi viết thì cũng đừng nên giải bày thành thật quá.Người ta sẽ biết tỏng tòng tong về mình.Bất tiện.Có nhiều ngườii rất tò mò,soi mói…… 

Bạn trẻ ngồi ngẩn người trong vài giây để thử đoán người nói đang muốn nhắn nhủ ngầm mình một điều gì không trực tiếp…. 

- Anh có thể nói cho em rõ ý thêm được không ? 
- Anh muốn nói về những việc tình cảm riêng tư.Lắm khi không nên khai ra.Cứ lẳng lặng giữ trong đầu.Mình sẽ bình an,vô sự…. 

Ha ha haha…. 

Ông bạn già có lý và quá cẩn thận. 

Có điều gì không ổn khi người viết muốn kể về một câu chuyện tình hay chuyện đời ?. 
Khi đặt câu chữ,người viết đứng ở vị thế nào để diễn đạt những điều suy nghĩ từ một góc cạnh nhìn ? 
Có nên cố gắng giữ một cái nhìn có vẻ ‘’ chung chung ‘’ để tạm gọi là không quá chủ quan không ? 

Khi viết và khi đọc,ta dùng vị thế và quan điểm riêng của mình ra sao để nhận định sự thể ? 

Chỉ vỏn vẹn chừng ấy một vài câu hỏi để tạm có cái suy nghĩ….. 

Vậy mà cũng hết nửa đêm.Chai rượu vang miền trung nam nước Pháp đã gần cạn.Bạn già,bạn trẻ không uống nữa để chuyển sang một cái đề tài khác..Chuyện tình cảm ,chuyện của những cái ‘’chung ‘’và ‘’ không chung thủy ‘’ trong đời sống tình cảm vợ chồng.Cái đề tài khá phức tạp của những Chuyện Tình Không Là Trăm Năm…… 

Khi yêu nhau,lấy nhau.Ta được gì ,mất gì ? 

Câu trả lời khá dài cho một thời gian có giới hạn. 
Già và trẻ hẹn nhau một dịp khác để bàn luận sâu thêm. 

Trẻ thân mật bắt tay Già dể từ giã và trên đoạn đường về,hắn lại lẩm cẩm,loay hoay vơí cái ý nghĩ …..Ta sẽ viết về điều gì và Viết Để Làm Gì ? 

..





nguyentruongan - paris



.


LIỀU THUốC TRỢ LỰC.

____________________





Người bạn thân của tôi viết :


…. ‘’ Nếu anh không xuất hiện mấy tháng nữa cũng được, nhưng em không chấp nhận tư tưởng VIẾT ĐỂ LÀM GÌ NỮA...
Khi ta đã bước vào đây, đặt bút,hẳn là ta đã gián tiếp đồng ý đón nhận những tư tưởng như thế này..Nếu viết chẳng để làm gì, thì trên đời này không nên có thứ gọi là VĂN CHƯƠNG,CHỮ NGHĨA. Anh hiểu ý em không ?
Sống là để khẳng định sự tồn tại của mình, thì viết, cho dù là bất cứ điều gì, cũng mang ý nghĩa như thế ‘'
………


. Sống là để khẳng định sự tồn tại của mình ?

Đồng ý.
Nhưng không viết cũng chẳng chết.Có rất nhiều người không cần viết lách cái quái gì cả,họ vẫn sống khỏe,sống nhăn răng ngày qua ngày.
Họ cũng không cần đọc với câu nói và cái nhún vai :

- Thì giờ đâu mà đọc ?

Mà thôi.Cứ nghe người nói thế này,người nói thế kia thì ta chẳng còn là ta.
Giống như câu chuyện kể :

" Hai cha con dắt chú lừa ra chợ.Người cha già cho con ngồi lên lưng lừa và ông dắt lừa.
Nguời thứ nhất gặp họ trên đường nói với thằng bé :
- Mày để cha già dắt lừa thế à ?

Thằng bé tụt xuống nhường chỗ cho cha.

Ngưòi thứ hai hỏi người cha sau đó :
- Ông có xấu hổ khi để con dắt lừa cho ông ngồi không ? Làm cha thì phải hy sinh chứ ?!

Hai cha con nhảy phóc lên lưng lừa.

Người thứ ba thấy thế nổi dóa :
- Đúng là con người tàn nhẫn.

Hai cha con đành đi bộ cùng dắt lừa ".

Đó chỉ là câu chuyện nhỏ thời xưa.


Còn tôi ?
Tôi biết nghe đó chứ.Tôi biết nhận nhiều thứ để có thể viết sau những trở ngại ràng buột của thời gian và đời sống cơm áo…

Tôi nghe từ những tiếng hò la của đám người xuống đường biểu tình đả đảo đòi quyền lợi.Nghe tiếng phàn nàn công kích về tình hình chính trị và những xáo trộn của thời buổi khủng hoảng kinh tế.Nghe
rỉ rả hàng ngày về những ta thán về thời tiết và sự tụt dốc tinh thần của một số người chung quanh.Nghe…nghe và nghe…

Nghe nhiều ,nhìn nhiều quá cũng mệt.Nên tôi bỏ trốn.

Trốn đi đâu ? Trốn như thế nào ?

Tôi biết cách và biết có chỗ nào để tìm nơi trú ẩn.

Và bạn .Bạn cũng biết rõ ràng chỗ trốn của tôi :

Ở ngay trên những dòng chữ như thế này.
Có lẽ bạn hiểu điều tôi muốn nói ? Chữ nghĩa có thể giúp ta trầm dịu tinh thần. ( Như một liều thuốc an thần vừa đủ )
Tôi tin vào điều này vì tôi thích đọc và viết.
Cho đến khi liều thuốc bị lạm dụng quá đáng và lờn đi ,mất công hiệu.

Tôi hy vọng liều thuốc riêng vẫn còn hiệu lực. Ít nhất là đối với tôi.Một người viết trong cái bóng tối riêng yên ả của mình.


đăng sơn.fr


..









Nghĩ như cách Suy Tưởng .













Có khi lấy làm lạ ở chủ đề Tự Bút này .






Viết Để Làm Gì không phải là những trang viết của tiểu thuyết từ năm 2006 khi tôi tải lên các Webs đang sinh hoạt ở chuyên mục Tùy Bút ( Chuyện của những thao thức trên bước đường viết - )




Vậy mà ở một diễn đàn rất trẻ, họ mang vào chuyên mục " Tiểu Thuyết " và gắn vào Bảng Vàng khi mở phần Home Page !




Lạ lùng quá ! Lạ ở chỗ là tại sao những người trẻ cho là chủ đề oái oăm này là tiểu thuyết ? 




Tôi đã viết gì ở những ray rứt , những nhận định nghiêng nặng về chủ quan giữa những cái tôi, giữa những tác giả cũ và mới ? Tôi thú tội là mình có lúc rất cay đắng để hục hặc với những nhà văn thật và những kẻ ảo dạng khi tự nhận danh hiệu mình là nhà văn, nhà thơ và khi viết, lắm lúc tôi làm đau lòng họ .






Đau lòng vì có nhiều lẽ , tùy đối tượng ở các lãnh vực . Lấy thí dụ điển hình ở các bạn đã lỡ ghé mắt đọc từ 2006 đến hôm nay - 18.05.2015 .










* Cô kia nói như phân tích :


- Văn của anh khô cứng lắm và theo chiều hướng âu mỹ . Khó phù hợp với tầng lớp đọc của người Việt mình .






*Ông bạn kiếm tiền bằng nghề dược sĩ nói :


- Ông là kẻ phức tạp, quá rắc rối .




* Cô nhóc hành nghề Psy ở Canada và NewYork nói :


- Anh quá nóng tính khi viết và phản ứng . Hãy dịu dàng khi viết ....




















...






Ở một thời gian đầu, tôi khó chịu vì hoang man . Ở Sàigon, khi bạn gửi bài đăng truyện, bạn sung sướng khi thấy bài vở trên trang báo . Và bạn chià tay nhận tiền nhuận bút .


Ngày đầu tiên sang Pháp, khi viết cho tờ Tiền Phong và Tiểu Thuyết Nguyệt San ở Mỹ, họ gửi tiền nhận bút bằng chi phiếu , tôi sung sướng lắm, cho dù 50 đô la hoặc 100 đô la chỉ là vài con số .


Nàng nhà tôi mai mỉa :




- Hứ . Tưởng bở lắm !






Tôi ngậm ngùi và từ giã một vài tạp chí khi phát hiện ra cung cách muốn làm giàu và có vẻ coi thường tác giả khi đã sửa tựa đề cuả tác phẩm mà không hỏi ý , dĩ nhiên là tôi viết thư phản kháng ( thời ấy, chưa có mạng Internet )




*Tôi đã gặp họ .




*Gặp họ và đọc họ để làm gì ?


















*Đây là những câu trả lời của riêng tôi .






*Tôi tạm để những câu trả lời trong cái dấu ngoặc kín đáo để không mích lòng họ thêm một lần nữa




( .................................................. .................................................. .................................................. ........ )










Tôi ao ước có sự thẳng thắn và lương thiện tối thiểu để nói với họ một sự thật :




- Ở riêng đất Pháp có hơn 3500 tay viết văn , theo thống kê mới nhất thì chỉ có 10 phần trăm sống bằng nghề viết - Còn lại thì chỉ là một thứ đam mê và dùng chữ viết như cái nghề tay trái .






Các đầu nậu kiểu Éditeur giống như tên bầu show trục lợi mà thôi .


-






< Định nghĩa thật của Văn Chương :




' Cái đẹp - Tư tưởng - Cung Cách - Chuyển tải '








Người có đầu óc kinh doanh có thể chọn địa điểm ở trung tâm phố và mở một cái phòng trà trá hình có nhiều vũ nữ, gái chân dài và bày vẽ cách thức câu tiền làm giàu .


Kinh doanh là cũng có thể tập trung vốn liếng cổ phần để mở vài cửa tiệm mang nhãn hiệu Trái Táo Apple hoặc Samsung - LG để kéo khác tyiêu thụ theo thời tân tiến .....






Người viết không thể nào làm giàu bằng chữ nghĩa cho dù có ra độ 10 đầu sách sau khi thắp đèn và còng lưng với chất xám !






Biết là như thế - Nhưng - Tại sao cứ viết ?












THỬ VIẾT NHANH - VIẾT GỌN VÀ VIẾT NGẮN. 



__________________________________________________ ____ 




Ngày thuở nhỏ ,đi học.Giờ luận văn,thầy đọc một bài luận văn kiểu lòng thòng,thày cáu,gọi học trò : 

- Em viết cái gì vậy hả em ? Bài luận của em dài ngoằn,thiếu phẩy,thiếu chấm xuống hàng.Đây không phải là văn. 


Thằng nhỏ gãi đầu,mặt đỏ ké : 

- Thưa thầy,em là học trò,em không phải là nhà văn. 


Thầy nản chí,lắc đầu bảo trò ngồi xuống và thầy giảng một lèo về cách phân đoạn và cách viết văn.Thằng nhỏ thấy bắt đầu buồn ngủ.Nó nhìn ra khoảng trời xanh bên ô cửa lớp và tìm cách thoát hồn. 


... 



Thời gian trôi. 

Thằng nhỏ không còn là thằng nhỏ ngồi mơ mộng ở ô cửa sổ. 

Thằng nhỏ đã thành người lớn. Đã là người lớn thì phải đối diện và ngã lên,ngã xuống vơí cuộc đời. Đôi lúc hoặc lắm lúc đụng phải chuyện đắng cay,đắng ngắt ở đời,thằng " người lớn " bỗng ngậm ngùi nhớ lại một câu nào đó ai đã nói : 
" Đời không như là mơ " 

Ừ,mà thật.Đời trần như những màn kịch mà mỗi nhân vật đời đã và đang là những nhân vật diễn tuồng.Có kẻ thiện,có kẻ ác ,rất ác. 

Thằng mang tên " Người Lớn " biết mình không bao giờ có thể trở thành một nhà văn.Cái căn cước của hắn không có cái khoảng nào để ghi cái nghề nghiệp nghe rất hãi hùng : Nhà Văn - Écrivain - Writer . 

Nhà văn là cái gì vậy ? 

Có phải là kẻ hì hục ngồi nặn tim óc để viết ? 

Viết gì cho ra hồn ? Và đọc gì để viết ? 


Thằng nhỏ mang tên Người Lớn bỗng thảng hoặc,giật mình nhớ lại lời nói của ông thầy xưa : 

" Hãy tập trung vào điều mình suy nghĩ để viết ,và hãy viết rất ngắn gọn " 



--- 


Thầy ơi ! 

Em không đi học để trở thành một nhà văn. 

Đời sống này đã dạy em cách nhìn nhận đôi điều về nó.Và em viết. 

Em đã không mơ thành một nhà văn. 

Vì thế - em đang học cách suy nghĩ để viết gọn và nhanh. 






đăng sơn.fr



























dangsonfr.blogspot.com






đăng sơn.fr


















Aucun commentaire: