jeudi 3 septembre 2015

° m & tôi

.








 

dangson.fr ( c ) 




EM và tôi.







Khi trời rọi nắng vào cửa sổ văn phòng là đến giờ tôi rời bàn giấy.Màn ảnh pc đóng lại,chủ của nó ra đường. 



Tôi đón chuyến tramway ở trạm cuối,tàu còn vắng khách thì ta tha hồ chọn cho mình một chỗ ngồi thoải mái để ném cái nhìn ra đường phố lúc nhúc xe cộ.Tàu thả con dốc xuống con đồi uốn cong,khách có thể thả tầm mắt nhìn ngắm những mái nhà,những khoảng vườn cheo leo ,yên tĩnh. 



Phố núi chưa vào mùa đông. 


Ở trạm ngừng nơi góc đèn đỏ,hành khách lũ lượt chui vào khoang tàu.Đám choi choi xúm vào nhau cười nói làm loạn cả một khoảng ghế ngồi,chúng rầm rĩ chìa cho nhau xem những hình ảnh,những câu chữ trên màn ảnh của những cái smartphone.Thời bây giờ,hễ ra đường thì ai cũng khư khư nắm trên tay cái điện thoại di động,làm như cứ rời nó là mình chết khô vì sợ cô đơn ( người ta nói đó là một căn bệnh mơí nhất của thời đại ) Tay thì bấm số,bấm chữ,lật hình ảnh photo,vidéo ở youtube,twister,facebook,tai thì úp headphone nghe nhạc....... Điện thoại reo inh ỏi..Alô,alô,rì rào rồi có khi to tiếng cãi nhau vơí cái máy... 




Tôi chúi mũi vào tờ báo để khỏi nhìn những đúa trẻ con thời mơí.Đang đọc một bài viết về tâm lý xã hội nói về cái xa,cái gần của những con người và chiều hướng sống nhanh,sống gấp vơí sự tiêu thụ của họ.Có dòng chữ phải khiến mình phì cười. 



Tàu ngừng,thả tôi xuống khu phố thân quen vơí ánh nắng ấm.Những cửa hàng đầy nhóc bảng quảng cáo đưa bước chân tôi ngang một con ngõ bán sách báo và hàng quán của khu học trò sinh viên.Đi ngang một cái tiệm chuyên bày bán các loại đèn cầy trang trí và vật dụng Art Décor cho nhà cửa,tôi ngừng lại nhìn những quày trang trí,cách thức bày biện đó làm tôi nghĩ đến Em. 



Tôi còn nhớ ở ngày ấy,tôi cũng đã tần ngần đứng chọn một vài món ở quày hàng ngoài chợ của em.Bộ quần áo em mặc,dáng vẻ,cách bài trí hàng hóa của em bắt mắt tôi.Tôi biết em có óc mỹ thuật và tôi khen em.Không nịnh mà là khen vì tôi không biết nịnh. 



Em cười rất tươi.Em xinh như đóa hoa không có tuổi,có tên.Sau đó,tôi quen em.Tự nhiên như một ngày vừa có mưa,có nắng.Quen vơí em,tôi có nhiều cái lợi : Lợi thứ nhất là em bớt giá hàng tôi mua,lợi thứ hai là em hay tặng tôi những nụ cười và những câu chuyện nhỏ để làm quà.Và như thế,quán nước nào cũng đẹp,cũng tươi hơn khi có em.Em thích uống ly bia có mùi vị trái cây ngòn ngọt,tôi có ly cà phê thơm để nghe em kể về cuộc đời và những ý nghĩ rất đàn bà.Đàn bà của cái khung bàn giấy văn phòng và những cảnh ganh tỵ tranh chấp từ cái nhìn trên một đôi giày,cái áo mơí mua,tiếng xì xầm,cách thám thính nhau,dồn việc cho nhau làm.... 







Căn nhà của em nằm trên một ngọn đồi thấp,cảnh vật chung quanh yên tĩnh và tươi mát.Tươi như cánh cửa dẫn vào phòng khách .Lần đầu,đến nhà,đứng một chập ngắm nhìn cách bài trí rất hoà hợp màu sắc ấm cúng của em,tôi đã phải gật gù để tự khen mình trong đầu : Quả nhiên ,tôi đoán không sai lắm về em,em giỏi về kỹ thuật trang trí. 



Ngồi trước mặt nhau ở góc bếp,nhìn ra ô cửa ngắm những đốm nắng trên cây cỏ,tôi cảm thấy có sự êm ả của một dòng sông,em lanh chanh kể cho tôi nghe về em,về người chồng quá hiền lành của em. 




- Và em là kẻ nắm quyền hành ? 



Tôi hỏi để thấy em gật đầu vơí đôi mắt của một con mèo lanh lợi nhạy bén.Tôi ghét cặp mắt và những móng vuốt của mèo. 



Tôi móc méo em : 



- Tội nghiệp cho hắn ! Sao em ác ? 



- Ai nói anh là em ác.Tại hắn quá đụt thì em phải nắm quyền.Em không thích loại đàn ông quá nhũn và gà mái. 



- Xời ! Còn hơn là gặp thằng du côn.ngày ngày nó khện em vài lần... 



- Em dữ lắm.Em chằng mà ,anh ! 






Tôi nhâm nhi ly cà phê nhà em.Trong đầu tôi đang thấy cảnh một con mụ vợ hay rủa xả mắng chồng.Tôi nói vơí em là tôi đang ghét em,nếu tôi là chồng em,tôi sẽ " khện " em cú nào ra cú đó,tôi sắp em đâu vào đấy. 



Em chưng hửng ngó tôi bằng con mắt đẹp nheo nheo.Vòng môi em tròn o : 



- Anh lối quá ha ? Anh làm em ngạc nhiên.Bộ anh có bản lãnh cao cường vơí tất cả đàn bà sao ? 



Tôi im lặng,tìm những bóng tối và những điểm sáng nhất trong đôi mắt em.Trong sự im lặng của đàn ông là một sự đo lường khả năng của mình. 
Tôi không thích nghe chuyện phim bắt nạt đàn ông của em nên đổi đề tài để có thể giúp em thực hiện một bộ sưu tập về các loại nến trang hoàng mà em đang nhập cảng hàng loạt về vơí ý định khai trương cái tiệm Art de table ở phố biển.Và tôi giúp em ra cái Cd ghi lại những hình ảnh tôi chụp... 


Những ngày tươi đẹp của em qua nhanh như những con số trên tờ lịch treo tường.Ở một quán nước hẹn nhau,tôi lại " được " xem " một đoạn phim từ chỗ dứt khoát tình yêu của em vơí ông chồng.Anh chàng tiu ngỉu nhìn tôi như tìm một sự cầu cứu. Tôi cố gắng giữ tế nhị rời em và hắn để hai người tụ nhiên nói chuyện.Lấy quyền gì mà tôi can thiệp vào chuyện của em và " con gà ướt " của em ? 

Thế là chuyện của em chấm dứt.Em ly dị.Hắn buồn bã rên rỉ thở than vơí tôi. Tôi chỉ biết nhỏ nhẹ tìm lời an ủi thay vì nói thẳng vào mặt hắn : " Mày đã quá yêu nàng nhưng cái tội của mày là mày quá xìu,quá ướt.Đàn bà thích sự cương quyết của đàn ông.Họ thông minh khi họ cầm lái để theo con đường của họ.... " 

Thế là xong.Tôi khuyên em về vơí hắn.Em lắc đầu : Tình chết rồi ,anh. 


Ừ - Em - 



Rồi cái tiệm của em cũng xập theo thời buổi kinh tế khó khăn.Em rời tỉnh.Thỉnh thoảng em đem cho tôi cái thông báo tình hình vỡ nợ.Có lần em nói vơí tôi : " Đừng trách gì em.Em làm,em chịu " 

Ừ - Ừ mà. 




Buổi sáng nay,tôi đi ngang cái tiệm giống của tiệm em,đứng một chập lâu,tôi nghĩ về em vơí những dòng chữ này.Em đã ra sao ? Con mèo nhỏ tóc nâu có đôi mắt xanh ! 


đăng sơn.fr 






.

Aucun commentaire: