vendredi 25 septembre 2015

* CHUYỆN THÍ DỤ

.






  Ở buổi sáng ngập nắng xanh như hôm nay , chú thủng thỉnh ra phố . Nhất định không mang theo máy ảnh, không mang theo cái alô di động .
 Chú không muốn ai làm phiền mình ở ngày nghỉ trong tuần ( chú biến mất vào không khí )


    Ngồi quán, đọc báo là cái thú khó bỏ qua . Đọc qua phần thời sự đây đó, chú mở cái Pad , gọi màn ảnh đọc lại những điều đã viết đây đó  :  - 2006---- 2015 tháng 9 -
    Đọc và thử làm độc giả cuả chính mình . Và xét đoán mình một cách gay gắt !
Đọc để hiểu tại sao có người ghét cay, ghét đắng cách viết của mình .




....
Ở một người viết , có rất nhiều cái ' Tôi '  kinh khủng lắm !
 Cái Tôi nào cũng có lúc khó ưa , khó nuốt .


   -
Có lẽ bé sẽ không hiểu những cái Tôi ấy ra sao đâu, bé !


Chú đơn cử một vài  thí dụ cho dễ hiểu :

Nếu , Bé là một nhà văn với cái Tôi kinh hoàng của bé và bé gặp chú .
Hai cái Tôi tày hoày ấy sẽ đụng nhau . Có thể là bão tố chiến tranh, có thể là hòa bình .
Để giữ sự hiếu hoà, thuận thảo, chú sẽ dụ dỗ bé .
 Ngọt như mía , như đường phèn :
- Bé hãy ký công tra với chú khi  gọi chú bằng Anh .
Khi đổi cách xưng hô ấy , cả bé và chú đều có lợi .
Khi cùng nhau rời cái quán đầy ấp tiếng động , anh chú ấy dắt bé đi chơi 


Có lắm chỗ để đi .
Khi gã đàn ông bị mất đi chữ Chú già khằn ấy, hắn yêu đời hơn chút xíu nữa . Tất cả những gì hắn nhìn thấy quanh mình đều đẹp hơn .
Bỗng chốc , nổi hứng và khùng lên một chút nữa như kẻ  uống nhầm Ectasy , hắn quay sang, thò tay nắm lấy tay cô be bé kia :
- Cho tôi nắm tí đi .


Không bằng lòng thì cũng phải gật đầu .
Mắt đàn ông nhìn xoáy sâu vào hai con mắt ngờ vực ngỡ ngàng kia .
Bàn tay bóp lấy bàn tay nhỏ bé .
Hắn mềm , nhũn .
- Anh để em có toàn quyền nhõng nhẽo hôm nay khi em không còn gọi anh là chú nữa .
 Anh oán ghét tất cả những ngôn từ bắt đầu bằng chủ  từ Chú !




...........................




 THÍ DỤ số 2  -




 Thế là một ngày quá đẹp qua đi . Nhanh như cái chớp mắt khi trời sập tối trên bãi biển . Ai nấy kéo nhau rời bãi, chỉ còn bãi cát và sóng biển ở lại . Gió vi vu trên tóc chúng mình .



   -  Bé đói chưa ?


  - Hỏi chi vậy, anh ?


 - Anh đưa bé đi ăn tối . Ở đàng kia có chỗ ăn ngon .



      Cô nhỏ xém gật rồi ngập ngừng ở cuối đuôi mắt, chỗ mà lúc chiều đã nhõng nhẽo một cách lạ kỳ chưa ai có thể dành chỗ .


   - Sao ?


  - Em phải về . Ba mẹ sẽ la .




   Ừ và ưà , anh đưa em về . Chiếc xe mở toang cửa  . Bé phủi giầy dép bỏ lại những hạt cát khi nãy trên bãi . Bé giữ yên lặng cả 1/4 quãng đường . Nhạc trong xe nho nhỏ . Anh cũng chẳng biết nói gì . Nhưng gì nói thì đã nói, nói bằng môi, bằng mắt khi rượt đuổi nhau ở ghềnh đá .



    Nhà bé ở đàng kia kià . Bé chỉ ngón tay về phía ngôi nhà trên ngọn đồi có nhiều hoa màu vàng . Cánh cổng xanh  nhốt gọn ngôi vườn có hai bức tượng đầy hoa .



    Bé mở cửa xuống xe, hôn thoáng lên má anh , bên tay phải , bé vẫy tay , nói nhỏ :


 - Bây giờ, bé sẽ trở lại  kêu anh bằng chú .  Bé có người yêu rồi . Hắn ghen lắm á á !   Vả lại , chú già hơn bé mà .




     Anh gật đầu, chờ bé khuất sau cánh cửa nhà .



    Con dốc cheo leo chạy xuống . Trước kính xe thấy có vài đám mây màu xam xám . thể nào rồi cũng mưa . Muà thu đang kéo về .





-



Thí Dụ số 3 -



Giả tỷ như em và anh gặp nhau rất muộn màng .
Muộn như mưa cứ rơi trên khu phố cổ .
Muộn, thì thà thế còn hơn không .
 
Em hoa mắt đụng anh, anh đụng em . Đồ đạc r
ơi tung tóe . Hai người bần thần ngó nhau - mắt nheo nheo .




 Vậy là mình quen nhau - đã nói rồi - Muộn còn hơn không .
 Ở một số tuổi nào đó giữa thung lũng của đời sống , ai cũng nhận ra sự cô đơn của mình .



 Mình này mời mình kia vào cái quán cổ lổ sĩ thời NãPháLuân . Bàn ghế thấy mà ớn . Tranh ảnh, nhạc nhọt, cái gì cũng cũ kỹ già nua .
 Mình này nói ba chuyện lẩm cẩm rồi bất chợt khoe mình kia :
- Ông có thích văn chương thơ thẩn không ông ?



- Có chứ . Bà có thể đổi cách xưng hô được không ? Tôi thấy mình còn trẻ mà . . Chưa đến 90 tuổi  mà .

   Ừ -

 Ừ xong rồi bà khoe bài thơ mới làm xong hồi sáng sớm .



Trời mẹ ba má tôi ạ !

Dòm bà còn xinh tươi, còn đẹp quá mà sao  câu thơ của bà giống như hàng bày trong bảo tàng  viện bên Italy ? !


Thấy ông nhăn, bà cười hí hí như con gái lúc mới 15 tuổi .

Bà xí xọn :
- Ông nà ! Ý quên anh nè, anh sửa lại dùm cho em được không ?



Nghe bà kêu là anh . Anh hết hồn .


Mèng ! Mèng ! Trời đang mưa ở Paris .


 Mèng !



Anh gọi thêm hai ly cà phê, thêm ly bia để phiêu phiêu .


 Anh hỏi em rảnh  không ? Anh mời em đi ăn tối .

Em gật đầu rồi ỏn ẻn :


- Anh ! Chừng nào ăn xong . Về nhà, anh giúp em sửa lại mấy câu thơ nha, anh ?!
 Anh lắc đầu .

Buổi tối đang trờ đến quá đẹp 



Ngồi ở gần khung cửa kính trong vắt, nhìn ra cây cầu đầy đèn trước  mặt , anh nói với em :
  - Hãy giữ tuổi trẻ trong đầu óc - em ! Em !


 Những ngày sau này, nếu em muốn đi cạnh anh . Chỉ cần đưa bàn tay cho anh nắm .
 Hãy làm anh say như chưa bao giờ từng say - em .

Anh sẽ đưa đón như ngày nào 20 tuổi mặt còn hôi sữa .




 Anh cười . Anh thấy mình đã no khi em gật đầu .

 Phải rồi .
Vẫn là thí dụ như ngày nào mình chỉ có 20 tuổi .






đăng sơn.fr



.

Aucun commentaire: