dimanche 27 septembre 2015

* Đời Sống Cựa Mình *

.











MUỘN 


Sau giấc ngủ muộn là cánh cửa bếp.Yên tĩnh ! 
Bữa ăn không ra bữa ăn,tạm gọi là lót bụng . 
Bữa ăn tối được biến thành đêm ngồi đọc loại văn tùy bút được viết bởi những nhà văn 
có tầm cỡ....





...



     Gần một cuối ngày, chữ nhiều khi nhớ đến chữ nghĩa . Nhớ , nếu gọi là nhớ thì phải tìm đoc .
 Trang web có blog của nhà văn NguyễnXuânHoàng , người mà mình đã hằng quý mến khi gửi bài về toà soạn Văn thời ấy và vài lần thư từ qua lại .

    Gặp bài viết của Trần Mộng Tú ở Seattle

  *

Trần Mộng Tú

Trần Mộng Tú, nhà văn, nhà thơ. Hiện sống và viết ở Seattle, tiểu bang Washington, Hoa Kỳ. Nguyên chủ bút nguyệt san Phụ Nữ Gia Đình (California, USA). Đã xuất bản 9 tác phẩm gồm thơ, truyện ngắn, và tản văn. Định cư tại Hoa Kỳ từ 1975.
   




       Chị viết bài " Đời Sống Cựa Mình "

   
 Dòng viết bắt đầu :

" ...    
Tôi trở về nhà sau hai đám tang ở California. Một của người anh thân yêu, sau gần một năm mang trọng bệnh, một của người bạn trong giới truyền thông mấtđột tử ngay trong nhà anh. Cả hai đều trên bảy mươi tuổi.
 
Lòng tôi vô cùng buồn bã nhưng vẫn phải chấp nhận những cuộc tiễn người thân đi lần cuối. Ở lứa tuổi bảy mươi, cái chết không còn là một sự tình cờ nữa, nó chỉ là một sự chuyển tiếp của đời người, của luật sinh tử mà thôi.
 
Thành phố Seattle đã ngớt những cơn mưa. Hoa đào trong phố thi nhau nở từng mảng hồng dưới nắng xuân ấm áp..... "



  Thong thả, nhẹ nhàng để đọc cho đến đoạn cuối :


" ....    Những con kiến đang tìm cách đi vào trong nhà tôi, trời bắt đầu ấm áp. Những giọt mưa xuân trên hoa đào, chút nắng hắt lên cánh cửa sơn đỏ. Tôi chia nỗi buồn của mình trên lưng mỗi con kiến để nghe lòng mình lắng xuống và nghe tiếng thở của đất phà lên.
 
Đời sống cựa mình.
 by  
tmt




°0°


 Ngồi yên lặng sau khi đọc và bỗng chợt thèm đối diện với chị ấy như có vài lần qua thư từ, chị nhắn là có dịp thì sang Seattle đàm đạo với nhà thơ ' già ' này ( Câu chị đuà giỡn )

     Nhớ lại  là đã hứa - Hứa để chưa giữ lời .


    Giả tỷ, tôi có dịp sang bên ấy, gặp chị sau những náo động của đời sống , tôi sẽ đòi chị pha trà , ngồi ở một góc vườn nhìn nắng , nhìn mưa ( mưa ở Seattle rất thảm thê như bao lần đã đi ngang để ướt một cách kỳ lạ ! )

       Trong những câu chuyện nhỏ và lớn của đời sống, tôi muốn nghe chị kể thêm về đề tài ' Đời sống cựa mình '

      Khi nghe người khác nói ,thái độ đúng nhất là giữ yên lặng để lắng nghe và đặt câu hỏi cho đúng chỗ . Muốn tâm tình với chị một vài điều về những định nghĩa và cách thức chơi với chữ .

  Trong chữ ' Chơi ' có thấp thoáng chữ " Đuà ' và những điều chính xác khi viết .


     Đời sống này, ai cũng biết mà : Một trong muôn vàn sự chuyển động , tôi đã đọc và thấy những tâm tình chuyển động của chị , từ những bài thơ khi chị ngồi quán và nghĩ ngợi về một tháng tư đã cũ ....

     Chị viết rất đơn giản , trên những câu văn thuật tả về những điều tiếc nuối , tôi hiểu được cái cảm giác mất mát khi cựa mình .

     Mưa hay nắng là cựa mình - Cựa mình để biết là ta đang  hiện diện trên đời sống với điều hữu hạn và vô hạn ( Giữa hai điều ấy là những dòng văn )


 Có phải như thế không ?




2.
  ĐỂ ĐỜI
 Còn NHAU.


 
    Trong những bậc thầy của nền văn chương giới Việt, có nhiều người đàn ông mà tôi thèm gặp ít nhất là một hai lần .

    Và không có cơ hội vì đời sống cựa mình đã mang họ sang bên kia thế giới .

    Nguyễn Xuân Hoàng là người đã mang chữ nghĩa đi xa . Để gặp lại nhà văn này, tôi ngồi đọc lại :






   


Em Bé Ðứng Chờ Xe Ở Ngã Tư

Nguyễn Xuân Hoàng




Mấy tháng sau cùng của năm học, sáng nào chở con tới trường tôi cũng nhìn thấy một bé gái đứng chờ xe ở ngã tư đường Washington và Oregon, thành phố Milpitas. Em chừng 13, 14 tuổi, da nâu, tóc đen, ngắn, khô và hơi xơ xác, quần áo của em như những đứa trẻ cùng lứa giống nhau, đơn sơ giản dị. Em gầy ốm, mắt nhỏ, sóng mũi thấp. Rõ ràng em có khuôn mặt của người Á châu. Nhưng tôi không rõ em là người Nhật hay người Hoa, người Ðại Hàn hay người Thái Lan. Em cũng có thể là người Phi Luật Tân. Mà sao không phải là người Việt? Milpitas nhiều người gốc Á hơn là dân bản xứ. Ðông nhất là dân Phi, Nhật và Ấn. Người Việt cũng đông, nhưng tôi không nghĩ là đông hơn ba sắc dân kia. Vậy mà đi đâu, nhìn đâu tôi cũng thấy người Việt. Mười ba năm ở Quận Cam, tôi bơi lội giữa người Việt. Nói năng đi đứng, suy nghĩ như một người đang sống ở Sài Gòn. Quán cà phê, tiệm ăn, nhà sách, tiệm chạp phô, quần áo, âm thanh, mùi vị,... chỗ nào cũng là Việt Nam. Sài Gòn trên mỗi bước chân. Trong từng hơi thở. Quận Cam không ai quá nghèo, cũng không ai quá giàu. Là tôi nghĩ thế. Cũng có thân tình và lạnh nhạt. Cũng có đố kỵ và tử tế. Cũng có đen và trắng. Cũng có bọn giả hình và người chân thật. Ðâu mà chẳng vậy. Nhưng tôi biết những ngày buồn tôi sẽ đi đâu. Ðến nhà một người bạn nào tôi sẽ được uống một tách trà, nghe những câu chuyện đáng nghe. Ðến quán cà phê hay tiệm ăn nào tôi sẽ gặp được người tôi muốn gặp. Tôi thật là một người may mắn. Nhiều người ở tiểu bang khác đến chơi bảo tôi, tới Bolsa thăm bạn bè ở vài ngày thì được, chứ ở lại thì không bao giờ. Tôi hỏi tại sao? Người ta bảo: Bolsa bon chen quá. Người ở đó một là vái nhau hai là đổ rác vào đầu cổ nhau. Không thích. 

Tôi đồng ý, nhưng tôi cũng nghĩ đâu mà chẳng thế. Bọn tưởng là quý tộc còn tệ hơn. Cái thế giới trưởng giả giàu sang có những quy luật của nó. Tôi không quen. Rồi tôi dọn lên San Jose, Bắc Cali....




°0°


  Câu chuyện đời sống cựa mình giữa ông và tôi bắt đầu như sau :


<    Buổi chiều, họp mặt ngoài vườn ở nhà bạn hữu , bà bạn vai lớn tuổi đang nói chuyện loanh quanh về thời đi dạy học và văn học , chợt nhiên chị nhắc về nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng vào thời đi chấm thi với chị .  Chị nói là đã mất liên lạc khi rời quê , chị kể về cái ông thầy, người đi trên mây có khuôn mặt lãng mạn kiểu đẹp trai .

      Chị nhắn : - Nếu em thư từ thì nói là cô giáo Loan đi tìm và muốn biết tin tức của bạn cũ .



   Là kẻ khá thẳng tính , tôi đã nhăn mặt để trách bà chị ấy :

- Có lẽ chị đã quên nền văn chương của việt ngữ rồi đó . Qua đây ,thấy tủ sách của chị toàn là chữ tây .  Ông ấy đang thay thế ông Mai Thảo để giữ tạp chí Văn đó .

-  Thì em nhắn dùm chị đi mà .


    Nguyễn Xuân Hoàng nhận lời nhắn , cấp tốc trả lời bằng điện thư :

'' Hãy xưng hô là anh em với anh đi -  Đừng gọi anh là chú, là thầy nữa ....''


    Và ông mừng rỡ xin số điện thoại bạn đồng nghiệp cũ , ông hẹn là có dịp sang Pháp để cả bọn gặp nhau ....    


     Đời sống lại cựa quậy không ngừng , ông nhà văn có cách viết nhẹ nhàng và đầy ấp chân tình giản dị ấy đã không giữ kịp lời hẹn ngồi với tôi ở góc quán nhìn ra bờ Seine , nhìn ngắm những quầy bán sách cũ và kể chuyện thời xưa đi dạy học .

  Tiếc gì ?

 Thời gian là giòng nước . Nếu ông giữ đúng lời hẹn, tôi muốn hỏi ông vài ba điều có thật và không có thể ở thể cách văn chương :



-   Không phải là học trò môn triết của anh nhưng muốn biết : Tại sao anh chọn môn ấy để dạy học ?

  -   Quy luật của văn chương có điều gì ? Và phải giữ lại điều gì ?


   

    Nếu ông nhà văn ừ hử và không trách móc gì , tôi sẽ thử khiêu khích và trêu ông khi so sánh giữa hai phong cách viết của ông và  nhà văn Mai Thảo :

   -   Tốc độ viết giữa sự chuyển tiếp của mạch văn .

- Bóng tối và điểm sáng giữa câu văn và khoảng cách của từng dấu chấm ngắt câu ...


   Thí dụ :


     
 Ðến quán cà phê hay tiệm ăn nào tôi sẽ gặp được người tôi muốn gặp. Tôi thật là một người may mắn. Nhiều người ở tiểu bang khác đến chơi bảo tôi, tới Bolsa thăm bạn bè ở vài ngày thì được, chứ ở lại thì không bao giờ. Tôi hỏi tại sao? Người ta bảo: Bolsa bon chen quá. Người ở đó một là vái nhau hai là đổ rác vào đầu cổ nhau. Không thích. 

*        ( NguyễnXuânHoàng )




       Triết và ý niệm của triết có khi làm người ta đau đầu lắm ! Khi nộp bài cho thầy nhà văn và lấy của thầy con số điểm là 14 / 20 không phải là dễ đâu .


     Ở triết không có con số 19 /20 như bài nghiên cứu về khoa học . Văn chương có bao nhiêu phần trăm của ảo hình, ảo dáng và sự thật .


 Ở điện thoại , ông nhà văn thủ thỉ bằng pháp ngữ :

- Je  ne detiens pas la vérité  * tôi không nắm vững sự thật .




  Phải rồi , anh !


   Khi anh viết ở bài sổ tay mỗi tháng ở Văn Magazine , khi anh kể chuyện một Mai Thảo vò või một bóng ì ạch chở những số báo ra bưu điện để gửi đi , khi anh nhắc về tình bạn giữa văn chương oái oăm èo uột của chữ nghĩa - Em hiểu anh .


    Người cầm bút đã khắc khoải và thong dong , cho du là đã về phía bên kia thế giới .





 đăng sơn.fr


     ( Vài hàng viết khi nghĩ đến những nhà văn có đầy ắp chân tình )













.



...

Aucun commentaire: