.
( Quand tu vas au restaurant, devant un ou des menus , tu lis :
" Ici , on vous sert des bon plats ...." -
Quand tu lis un magazine , sur la 1 ère page , tu lis :
- Index - A Choisir ... )
J'ai 1000 façons d'écrire .
<
by CunRock - usa
1.
TÔI THÍCH ĐƯỢC CÁM ƠN EM
Thường thì tôi có một ít thì giờ vào những buổi chiều để đọc và viết.Buổi sáng thì tôi bận rộn lắm cho dù tôi đã thức dậy thật sớm.
Sớm để một ngày của tôi được dài ra ,vì giống tất cả mọi người : Một ngày của tôi chỉ có 24 tiếng.Chỉ vừa đủ để sống,ăn ,ngủ và làm việc.
Những buổi sáng của tôi không giống nhau,chỉ trừ những vòng bánh xe lái đến chỗ làm.Có những buổi sáng tôi thấy vui và những buổi sáng khác tôi thấy buồn rầu.
Vui khi nghĩ đến những niềm vui nào đó trong những ngày qua,khi gặp gỡ một vài người bạn để nghe,để nói những câu đùa giỡn cho nhẹ nhàng cuộc đời.
Buồn khi nghĩ đến những điều có thể làm mình buồn.Khi đọc những bản tin trò đánh thầy,cha mẹ đến trường hành hung thầy cô ,khi nghe thấy ông to,bà lớn nói láo trong những bài diễn văn chính trị,khi thấy những tay tài tử ,ca sĩ,siêu sao giỡn mặt với cuộc đời và ái tình như là thật...
Không buồn sao được khi thấy càng ngày lũ trẻ ở học đường đánh nhau,đâm chém nhau y hệt trên phim ảnh ? Vừa rồi ở Face book có một con bé nứt mắt mới 16 tuổi hẹn hò tình ái với một cậu nhỏ 17 tuổi,con nhóc câu thằng bé đến một điểm hẹn để hai thằng nhóc khác phóng ra lột quần áo và hà hiếp hạ nhục thằng " tình nhân ảo ".Chúng hỉ hả quay đoạn phim hà hiếp đó để bắn lên face book và You tube như một thành tích đạt chiến công...
Viết đến đoạn này sao tự dưng tôi thấy tôi buồn hơn.
Tại sao thế ? Tôi làm được gì để mình có thể vui hơn ?
Để có thể vui với mình,tôi có thể kể về em,về tôi ,về chúng mình được không ? Kể về tôi để làm cái gì ? Tôi thì lúc nào cũng thế : Buồn vui tưng tửng,lang thang giữa chợ đời.
Kể về em,có lẽ tôi thấy vui hơn.Mà sẽ kể cái gì về em ? Kể về một mùi hương tóc,một nụ cười mà em biết trao bằng môi và cả bằng mắt ?
Ánh mắt em thấy vui và lãng mạn lắm,tôi đã biết rằng đôi mắt em đã có thể làm ngất ngưỡng và đánh đuối biết bao gã con trai ,đàn ông ngây thơ cụ rồi.( Ôi ! Đàn bà và cái thế giới đầy bí mật và quyến rũ của họ ! )
Dù sao đi nữa thì tôi cũng cảm ơn em.Để tôi có thể viết vài hàng cho em.Một người dưng rất dưng mà đã có lúc làm tôi chao đảo vì em.
Vài hàng,thế thôi ở một cuối chiều nhạt nắng của tôi.
. 2
|
by CunRock - usa
* CÁI GÌ CŨNG VỪA VỪA ,PHẢI PHẢI.
... Tôi có người bạn thân người ấy tên là Buồn Hai đứa quen nhau từ ngày mới lớn Ngày đó buồn còn xa lạ,không hay đến thăm tôi
Ngày đó, còn nhiều mơ mộng nên tôi cũng không thân
Cho đến ngày tôi biết,ngày biết yêu lần đầu Ôi ! Những đam mê của thời mơí lớn Tình yêu là trò chơi lạ,ai biết dến thương đau về sau Từ đó,Buồn thường hay lại,hay đến thăm tôi luôn
Buồn ở lại lâu nhất lúc mất người yêu Buồn rủ thêm cô đơn đến đây chơi mỗi chiều Buồn luôn có măt mỗi lần ta nghĩ đến em Sợ rằng lần này,Buồn sẽ ở lại đây mãi...
( Người Bạn Thân Tên Buồn ) - Đức Huy - 1983,1990. ......
Em nhỏ !
Đó là bài hát mà anh đã nghe đi ,nghe lại lúc sáng nay lúc rảnh rổi nhìn mưa và chờ cái hẹn vơí khách.Phần hoà âm theo điệu cha cha khá nhanh vơí tiếng hát của một nam ca si mà chẳng bao giờ anh thích dù hắn ta có chất giọng rất mạnh và hay ( nhưng hễ nhìn cung cách trình diễn màu mè và cái bản mặt nghêu ngao cùng tiếng gào ầm ĩ của hắn là anh thấy oải rồi ! ) - Vậy mà may ! Bản nhạc này của Đức Huy do hắn hát rất tuyệt.
Đức Huy là một trong những nhạc sĩ sáng tác mà anh hằng ưa thích.Nhớ lại những thập niên 80,anh vác được cuốn băng cassette của anh chàng về,cứ nghe đi nghe lại những bản như Mùa Đông Sắp Đến, Khóc Một Dòng Sông,Làm Sao Tôi Quên Được hay là bài Đỗ Quỳnh Hương...
Em cứ hãy tưỏng tượng mà xem : Giữa những buổi sáng,buổi chiều mùa đông lạnh,lái xe chạy ngang những góc phố một mình,trong xe nghe rỉ rả những bản nhạc như thế thì chỉ có nước buồn muốn...chết ! Cách hoà âm rất giản dị của Đức Huy cho những bản nhạc như thế cũng rất tuyệt.
Có vài người bạn khi nghe chung nhạc ĐH vơí anh thì chê chất giọng của anh chàng ấy.Anh cười ,im lặng khi nghĩ đến câu 9 người 10 ý.Vả lại vơí anh,anh xem ĐHuy đúng ra là một nhạc sĩ sáng tác có tài hơn là nói về chỗ đứng ca sĩ của anh ta.
Em nhỏ !
Sáng nay,mưa nhỏ,rất nhẹ,rất êm.Tiếng hát vẫn làm anh say say khi đĩa nhạc quay đ ến câu :
"Cho đến ngày tôi biết,ngày biết yêu lần đầu Ôi ! Những đam mê của thời mơí lớn Tình yêu là trò chơi lạ,ai biết đế n thương đau về sau Từ đó,Buồn thường hay lại,hay đến thăm tôi luôn "
Thấm và thấy thấm.Thấm ở chỗ cậu bạn tên Buồn ấy đã rủ thêm một người bạn khác tên là cô đơn đến thăm.Thể nào cái gã thất tình,tình phụ ấy cũng phải ngả nghiêng buồn thấu xương.Kể cũng đáng đời cho gã.
Ở đời,thấy cũng khó nói quá ! Không yêu cũng chết, mà yêu cho lắm rồi thì cái buồn nó vật cũng chết ngắc.
Bài hát vừa ngừng thì lại đến giờ làm việc. Anh phải ngừng những dòng lẩm cẩm,lẩn thẩn vừa kể trên.
Việc gì ra việc đó.Cái gì vừa vừa phải phải cũng tốt hơn.Anh đang nhủ lòng mình chiều nay đi làm về sẽ nghe nhạc pop hoặc rock cho thay đổi không khí.Trời đang xìu mà nhai mấy bản nhạc buồn bã hoài thì chỉ có nước..... (... )
.3
by dangson.fr
VẪN ....
Đừng có gì mà phải ngạc nhiên với cái tựa có vỏn vẹn một chữ " VẪN " duy nhất như thế .
Ngày kia, em tò mò, hỏi tôi :
- Chữ ở đâu mà nhiều như thế ?
Tôi chỉ biết cười .
Chẳng lẽ tôi hỏi lại em bằng một câu hơi khó trả lời :
- Em đã đọc bao nhiêu quyển sách rồi ? Và đọc để làm gì ?
Trong khi em trố mắt tìm câu trả lời thì tôi hỏi dồn em câu khác :
- Em có thử viết văn bằng nhiều hình thức văn phong khác nhau chưa ? Như một cách chơi nhạc ?
Em lờ câu hỏi thứ nhất để ngạc nhiên qua câu hỏi thứ hai :
- Ủa ! Sao kỳ ! Viết văn mà như chơi nhạc là sao ? Khác chứ ?
Vậy thì em hãy ngồi yên và ngoan . Thử xem tôi viết theo điệu Hard Rock như sau :
" Đọc xong bài phiếm luận, ta giữ lại được điều gì ?
Câu châm biếm có đủ mặn, đủ chua,đủ đắng và để dành khi cần viết hay không . Và từ đó, ta biết mình Viết để làm gì ?
( Style của ĐãXưaNhưBâyGiờ )
*
Mềm Như Thư Tình :
Trời lâm râm mưa, rời cái quán cuối chiều thì anh thấy nhớ em .
Lục bức thư tình trong túi áo vừa viết xong lúc trưa thì mới biết thư tình đã nhoè nhoẹt nước mưa .
Những vết mực loang trên giấy trắng . Thế thì thôi . Thư tình nhuộm nước như cơn nhớ trôi về em ..
( Style của NhữngBứcThưTìnhDàiNhấtThếKỷ - Boston )
**
*
Bây giờ là kiểu khác . Nhịp rất chõi của Madison và Swing :
" Báo đọc bản tin :
Người cha thấy lá thư của đứa con gái vừa 15 tuổi nằm trên bàn. Thư viết :
- Đừng đi đâu kiếm con . Con tự ý bỏ nhà ra đi . Không ai bắt cóc .
Hôm sau, bố con bé nhận được lá thư khác của một người bạn cũ, hắn là giáo sư âm nhạc , chữ nhắn như sau :
- Khi bạn đọc bức thư này thì tôi đã chết và đứa bé cũng sẽ chết theo tôi . . Rất tiếc . Vĩnh biệt .
Đài nói theo sự điều tra của cảnh sát là gã giáo sư 48 tuổi này đang có chứng bệnh trầm kha .
Tình yêu đấy ư ? Thời gian có tuổi để là biên giới . Tình ảo vọng thì có khi phải trả cái giá đến không ngờ .
( Style ThếGiớiẢovàTình Thật )
...
Em đọc xong, mỏi mắt, lèo nhèo hỏi gặn :
- Thế thì trong những cách viết ấy,anh chọn và thích loại nào ?
- Hơ ! Anh định thay kiểu viết . Muốn bắt chước Trần Mộng Tú, muốn nhại theo Đoàn Thạch Biền hoặc Nguyễn Ngọc Tư để viết mà ngượng ngùng và sợ mang tiếng nên đành lặng lẽ chế biến kiểu viết phá cách ..
- .... ??? - ! ???
Có thể viết như sau . Ngắn. Du côn và cộc lốc :
" Hãy đọc điều bạn muốn giữ lại ; Chỉ vì một tình thân . Còn không, thì quên đi . Xong chuyện - Rảnh nợ đời "
đăng sơn.fr
|
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire