mercredi 23 septembre 2015

° MàuHạnhPhúc °

.

















< ChúngMình và ChúngMình .










Sao kỳ , lạ kỳ ?

Ngày nghỉ .
Làm vườn xong , ngồi bệt xuống bãi cỏ, nghe tiếng chim hót , nhìn ngắm nắng lung linh trên từng hàng lá , nghĩ đến vài điều để viết , lại thấy chữ tan biến .

Đầu óc trục trặc, có vấn đề rồi hay sao ?


Có vài lý do để bào chữa , để không hục hặc kiếm chuyện với cái đầu .

Những ngón mình đang chạy dài trên bãi cỏ , thắc mắc với cái đầu ở trên cao :

- Sao hôm nay không viết gì ?

- Có gì để viết ? Tôi đang bị ấm đầu, muốn hâm hâm ....

- Thì nghe nhạc tình , đọc truyện tình để viết lãng mạn tình tứ như một Nguyễn Yêu ngày xưa .



Cúi xuống nhìn mấy ngón tay và cảm thấy ghét câu xúi dại như thế . Tại sao mình phải bắt chước y hệt kẻ khác khi muốn viết chứ ( ? ) Ở thế giới của người viết xưa xưa ấy đã có những bản nhạc tình lủng lẳng treo ở ngọn đèn đỏ ngay đầu một ngả phố ... Viết như thế thì mới là viết để ca tụng tình yêu và làm người ta thèm yêu hơn .


Những ngón tay khác im bặt . Ở bàn tay phải , chỉ có một ngón rất cứng đầu : Nhỏ bé xíu nhưng tính tình lại rất lì , lì .

Út xúi như thách thức :

- Tôi vặn nhạc tình cho mình nghe nha - Để mình có hứng mà viết chuyện tình .


Út ấn ngón tay vào máy .

Thằng bé kia nồng nàn với lời lẽ MâyKhói của Đức Huy :

Thức dậy khi còn đang nửa giấc mơ
Về với riêng ta một mình 
Thức dậy khi tình yêu vội bỏ đi 
Vì mưa rơi trên cuộc tình 
Anh yêu em , anh yêu thật lòng 
Không bao giờ hối hận 
Dẫu như trăm năm trở thành mây khói 

Ta gặp nhau, tình yêu đã vắng xa 
Dù sống chung một mái nhà 
Đã từ lâu không chuyện trò với nhau 
Mình xa nhau như người lạ 

Anh yêu em , anh yêu thật lòng 
Không bao giờ anh hối hận 
Dẫu như trăm năm trở thành mây khói 
Người yêu ơi từ đây đời vắng em rồi. 
Người yêu ơi từ đây đường mình rẽ lối

Tình yêu ơi đừng quay bước đi 
Hạnh phúc hỡi xin hãy trở về 
Đừng vội tan thành mây khói




....



Lời bài hát ấy quá buồn , nghe mà tủi thân . Có thật là tình yêu nào cũng có một tĩnh từ ' Thảm . Buồn ' ở mặt trái của con tim ?



Mình không thích ai khích mình như khiêu khích nên mình thử viết trong khi tiếng nhạc chạy dài trên thảm cỏ đầy nắng :



1 - Buổi Khuya .



Anh thức dậy, bỏ viên đường vào ly cà phê . Bụng không thấy đói sau một đêm trằn trọc . Trong giấc mơ chập chờn , anh đã thấy em dọn hành lý bỏ đi .


Lúc ấy, bên ngoài gió vùn vụt , gió run cây . Bàn tay nắm chặt , anh ngẩn ngơ nhìn em . Màu áo hồng thẫm ngày nào em đã mặc ở cái hẹn đầu tiên đến bên anh, bây giờ em mặc lại khi muốn bỏ đi .


Anh im lặng , nhìn sâu vào ánh mắt lặng thinh của em . Anh phải làm gì khi người ta không còn thấy gì thú vị ở tình yêu nữa ?



Đức Huy đã viết :


....Dù sống chung một mái nhà 
Đã từ lâu không chuyện trò với nhau 
Mình xa nhau như người lạ .... 


Anh phá vỡ sự câm nín , nói với em :

' Ở lại đi em . Mình có thể làm lại từ đầu "


Em lắc mạnh đầu, tóc dài cựa quậy trên bờ vai và quay đi. Cánh cửa chạm phải cơn gió ngoài vườn uà vào đóng ập lại .

Bóng tối ngập đầy căn phòng mang hình ảnh trái tim của anh .

Tiếng hát nào đó tiếp tục như mỉa mai : " Ta lạc nhau tình yêu đã vắng xa 
Dù sống chung một mái nhà 
Đã từ lâu không chuyện trò với nhau 
Mình xa nhau như người lạ 

Anh yêu em anh yêu thật lòng 
Không bao giờ anh hối hận 
Dẫu như trăm năm trở thành mây khói 
Người yêu ơi từ đây đời vắng em rồi. 





2 - Buổi Sáng


Bởi thế , khi muốn viết về một điều gì đó , mình đừng nghe nhạc với lời lẽ quá buồn .

Bởi thế , dẫu trời có thật đang tươi, có lắm lúc mình không nên viết gì để kể chuyện tình yêu .....






đăng sơn.fr





..........

Mây Khói ( Ca khúc cuả ĐứcHuy )













.

Aucun commentaire: