.........
- Tôi yêu quý những người có Tri Thức ( Chữ TRI THỨC của tôi ở đây không có dấu sắc trên ký tự TRI )
_________________ .
Ngày hôm qua, giữa những công việc ngập đầu , nhận được lời nhắn của một bạn trẻ , bạn trẻ nhắn " Nhờ chú dùng bút lực sắc bén và sự đôn hậu như Hoa Cúc Vàng để viết về vấn đề Biển Động "
Sáng sớm nay, tôi đọc câu viết của một người trẻ, rất trẻ có tri thức - anh viết :
" .... Vụ ở Hà Tĩnh là đả kích quá nặng nề, những hình ảnh cuối cùng mà tôi thấy được phải dùng hai từ "man rợ" để hình dung. Hôm nay mọi hình ảnh đều đã bị xóa toàn bộ, bên trên muốn bít kín chuyện này. Hôm nay tôi nhận được một tin tức rất bất ngờ, bên trên đã ra nghiêm lệnh cấm mọi thông tin. Có lẽ tình hình đã trở nên mất kiểm soát, có lẽ bên trên đã trở nên bất lực. Bên trên muốn phong tỏa toàn bộ tin tức về các cuộc bạo động.
Tôi nghĩ ban quản lý diễn đàn cũng nên xóa chủ đề này được rồi. Có lẽ tôi không nên làm chuyện ăn cơm cà bàn chuyện quốc gia nữa, mọi chuyện đã có nhà nước lo. Tôi cũng nên quay trở lại với bộ truyện của mình thôi.
Thân ái! "
*******
Từ những ngày đầu của tháng 5 , tất cả những điều đọc được đều làm tôi đau đầu, đau mắt, đau lòng .
Làm sao không khỏi bực bội , muốn nổi giận , nổi điên với cảnh xâm lượt ?
Là kẻ đã trải qua bao thăng trầm của đất nước với bao điêu tàn của chiến tranh , bây giờ đang sinh sống ở nước ngoài, trầm lòng để nhận định với những cách nhìn khác để suy tưởng mà viết .
Đã sinh hoạt qua rất nhiều diễn đàn ở nước ngoài, tôi thấy gì ? Hiểu gì ?
Đây là một diễn đàn rất trẻ và đầy nhiệt huyết với những tấm lòng , khi đăng ký với ý muốn gửi gấm văn thơ, tôi đọc bản nội quy để né tránh về những đề tài chính trị và ý thức chính trị có danh từ " Chiến Tuyến " Ranh giới . Vấn đề rất rõ rệt và rất tế nhị .
... Khi đợc đi, đọc lại những gì đã xảy ra ở Biển Đông để biển động , xem những hình ảnh tranh đấu chống ngoại xâm, nhìn những hình ảnh bạo động ( lắm khi quá vô ý thức của một nhóm người ) và những lời kêu gọi về sự tự chủ để tranh đấu, gây tiếng vang trên một hình thức văn minh, tiến bộ của những bài báo, của những người hiểu biết, tôi mang nhiều tâm trạng khác nhau .
Bài học dân chủ để có tự do rất khó vì phải trả quai nhiều hành trình của máu, mồ hôi và nước mắt .
Đổ những lít máu, những giọt mồ hôi, cả ngàn giọt lệ là một chuyện và ý thức được thế nào là nhân quyền, dân quyền, dân chủ là một chuyện khác để có thể nghĩ đến danh từ TỰ DO .
Người thầy giáo trẻ tuổi đã rất ý nhị khi dùng chữ " BÊN TRÊN " và tỏ thái độ khiến tôi cảm động và hiểu được sự TRI THỨC của anh và bạn hữu .
Đứng trên một bình diện của một nền văn hóa và cung cách dân chủ của một xứ tân tiến , tôi hiểu được những người trẻ tuổi và hoài bão của riêng anh .
Tôi học sử oai hùng của Việt Nam, học và giữ lấy hình ảnh oai hùng của Trần Hưng Đạo, của hai bà Trưng , học và đếm thấy tiếng bom đạn, thấy những xác chết, những thảm cảnh vợ mất chồng, con mất cha, mất thân nhân vì chiến tranh .
Người dân không có tội . Dân muốn bình yên làm ăn, sinh sống . Người dân nào cũng muốn quê hương yên bình và sung túc để mạnh mẽ . Ước mơ ấy rất giản dị như một bữa cơm có rau, có thịt cá .
NHƯNG !
Chữ NHƯNG và cái chấm than ấy là một ý ngầm , một ngòi chất nổ và tôi nghĩ bạn hiểu điều tôi muốn diễn đạt .
Ta có quá ngông cuồng với một ước vọng hoà bình, dân chủ hay không ?
Ta phải làm gì ? Ngồi gục đầu, bó gối, làm thơ, viết truyện tình thở than ư ? Viết để tự ru ngủ mình cho đến thêm 1000 năm nữa . Ru ngủ mình khi nhìn thấy bảng xếp hạng đất nước mình ở thứ hạng gần cuối bảng về dân chủ, về quyền ngôn luận của báo chí ?
Ta đành lòng xài hàng ngoại quốc trong khi hàng của ta bị tụt dốc và dân ta không đủ hãnh diện về chất lượng made in Viet Nam ?
Ta đi học, ra trường, dùng bằng cấp để làm giàu, để ấm thân với ngữ từ " Cấp Trên - Đại Gia " trong khi biết bao công nhân, nông dân, người bình thường cứ lê lết thống khổ ?
Ta bằng lòng vì quyền lực và vật chất đã làm ta mù lòa ư ?
Viết gì cho quê tôi, viết gì cho những tâm thức không chịu nhục ? Viết gì khi nhìn thấy, đọc được những ý niệm ray rức cho một tương lai bất ổn như một ảo giác ?
Ta làm gì để chữ viết không thể nào là ẢO GIÁC ?
Nhưng dấu hỏi như thế cứ mãi ám ảnh tôi - người xa quê hương -
đăng sơn.fr
- Tôi yêu quý những người có Tri Thức ( Chữ TRI THỨC của tôi ở đây không có dấu sắc trên ký tự TRI )
_________________ .
Ngày hôm qua, giữa những công việc ngập đầu , nhận được lời nhắn của một bạn trẻ , bạn trẻ nhắn " Nhờ chú dùng bút lực sắc bén và sự đôn hậu như Hoa Cúc Vàng để viết về vấn đề Biển Động "
Sáng sớm nay, tôi đọc câu viết của một người trẻ, rất trẻ có tri thức - anh viết :
" .... Vụ ở Hà Tĩnh là đả kích quá nặng nề, những hình ảnh cuối cùng mà tôi thấy được phải dùng hai từ "man rợ" để hình dung. Hôm nay mọi hình ảnh đều đã bị xóa toàn bộ, bên trên muốn bít kín chuyện này. Hôm nay tôi nhận được một tin tức rất bất ngờ, bên trên đã ra nghiêm lệnh cấm mọi thông tin. Có lẽ tình hình đã trở nên mất kiểm soát, có lẽ bên trên đã trở nên bất lực. Bên trên muốn phong tỏa toàn bộ tin tức về các cuộc bạo động.
Tôi nghĩ ban quản lý diễn đàn cũng nên xóa chủ đề này được rồi. Có lẽ tôi không nên làm chuyện ăn cơm cà bàn chuyện quốc gia nữa, mọi chuyện đã có nhà nước lo. Tôi cũng nên quay trở lại với bộ truyện của mình thôi.
Thân ái! "
*******
Từ những ngày đầu của tháng 5 , tất cả những điều đọc được đều làm tôi đau đầu, đau mắt, đau lòng .
Làm sao không khỏi bực bội , muốn nổi giận , nổi điên với cảnh xâm lượt ?
Là kẻ đã trải qua bao thăng trầm của đất nước với bao điêu tàn của chiến tranh , bây giờ đang sinh sống ở nước ngoài, trầm lòng để nhận định với những cách nhìn khác để suy tưởng mà viết .
Đã sinh hoạt qua rất nhiều diễn đàn ở nước ngoài, tôi thấy gì ? Hiểu gì ?
Đây là một diễn đàn rất trẻ và đầy nhiệt huyết với những tấm lòng , khi đăng ký với ý muốn gửi gấm văn thơ, tôi đọc bản nội quy để né tránh về những đề tài chính trị và ý thức chính trị có danh từ " Chiến Tuyến " Ranh giới . Vấn đề rất rõ rệt và rất tế nhị .
... Khi đợc đi, đọc lại những gì đã xảy ra ở Biển Đông để biển động , xem những hình ảnh tranh đấu chống ngoại xâm, nhìn những hình ảnh bạo động ( lắm khi quá vô ý thức của một nhóm người ) và những lời kêu gọi về sự tự chủ để tranh đấu, gây tiếng vang trên một hình thức văn minh, tiến bộ của những bài báo, của những người hiểu biết, tôi mang nhiều tâm trạng khác nhau .
Bài học dân chủ để có tự do rất khó vì phải trả quai nhiều hành trình của máu, mồ hôi và nước mắt .
Đổ những lít máu, những giọt mồ hôi, cả ngàn giọt lệ là một chuyện và ý thức được thế nào là nhân quyền, dân quyền, dân chủ là một chuyện khác để có thể nghĩ đến danh từ TỰ DO .
Người thầy giáo trẻ tuổi đã rất ý nhị khi dùng chữ " BÊN TRÊN " và tỏ thái độ khiến tôi cảm động và hiểu được sự TRI THỨC của anh và bạn hữu .
Đứng trên một bình diện của một nền văn hóa và cung cách dân chủ của một xứ tân tiến , tôi hiểu được những người trẻ tuổi và hoài bão của riêng anh .
Tôi học sử oai hùng của Việt Nam, học và giữ lấy hình ảnh oai hùng của Trần Hưng Đạo, của hai bà Trưng , học và đếm thấy tiếng bom đạn, thấy những xác chết, những thảm cảnh vợ mất chồng, con mất cha, mất thân nhân vì chiến tranh .
Người dân không có tội . Dân muốn bình yên làm ăn, sinh sống . Người dân nào cũng muốn quê hương yên bình và sung túc để mạnh mẽ . Ước mơ ấy rất giản dị như một bữa cơm có rau, có thịt cá .
NHƯNG !
Chữ NHƯNG và cái chấm than ấy là một ý ngầm , một ngòi chất nổ và tôi nghĩ bạn hiểu điều tôi muốn diễn đạt .
Ta có quá ngông cuồng với một ước vọng hoà bình, dân chủ hay không ?
Ta phải làm gì ? Ngồi gục đầu, bó gối, làm thơ, viết truyện tình thở than ư ? Viết để tự ru ngủ mình cho đến thêm 1000 năm nữa . Ru ngủ mình khi nhìn thấy bảng xếp hạng đất nước mình ở thứ hạng gần cuối bảng về dân chủ, về quyền ngôn luận của báo chí ?
Ta đành lòng xài hàng ngoại quốc trong khi hàng của ta bị tụt dốc và dân ta không đủ hãnh diện về chất lượng made in Viet Nam ?
Ta đi học, ra trường, dùng bằng cấp để làm giàu, để ấm thân với ngữ từ " Cấp Trên - Đại Gia " trong khi biết bao công nhân, nông dân, người bình thường cứ lê lết thống khổ ?
Ta bằng lòng vì quyền lực và vật chất đã làm ta mù lòa ư ?
Viết gì cho quê tôi, viết gì cho những tâm thức không chịu nhục ? Viết gì khi nhìn thấy, đọc được những ý niệm ray rức cho một tương lai bất ổn như một ảo giác ?
Ta làm gì để chữ viết không thể nào là ẢO GIÁC ?
Nhưng dấu hỏi như thế cứ mãi ám ảnh tôi - người xa quê hương -
đăng sơn.fr
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire