_






.....




Đố bạn là tôi sẽ viết gì ở đây cho bạn đọc ? Bạn sẽ đọc ra sao ?







Hãy để tôi kể cho bạn nghe vài câu chuyện nhỏ từ một buổi sáng bình thường và ' không bình thường ' :






1 - Trái Bom .





Bom nổ vào đúng 7.40 sáng khi tôi đến chỗ làm . Ở nhóm người có một người đàn bà rất bảnh, rất xếp sòng kiểu trịch thượng . Nàng không chảnh vì quá đẹp, nhưng vì có quyền hành trong tay và lắm lúc rất bảnh vì nghĩ mình có thế đứng . Nàng xấc xược hoạch họe trong lời ăn tiếng nói và nàng đụng tôi .



Nàng đã làm trái bom mở ngòi và tôi là trái bom . Tôi đóng cửa xe , lớn tiếng , tôi nhả nham thạch kiểu hỏa diệm sơn , kiểu bom nguyên tử :


- Nếu cần thì tôi cho cô mất chỗ đang làm . Hạ cơn chảnh và hạ quyền lực xuống đi .



Nàng tịt - nàng nghe tôi khốc liệt đến tận cùng :


- Nếu cô không hạ hoả thì chuyện sẽ nặng hơn .



Khi nói như thế, tôi nhìn rất rõ những bè phái, những kẻ đang bao quanh cô và nham thạch sẽ chảy mạnh hơn . Sắc mặt cô biến đổi và cô lẳng lặng biến mất .




Độ gần 12 giờ trưa, cô đến gặp, dịu dàng - Nhỏ nhẹ để trở thành một con mèo dễ yêu . Nghe cô nói như thầm thì :



- Sáng nay, tôi quá đáng - Hãy tha thứ cho tôi .



Tôi yêu mèo, yêu sự dịu dàng nên lây cái dịu dàng, thỏ thẻ : Bỏ qua đi . Tôi hiểu cô .



Hôn lên má cô với bàn tay đặt trên vai cô . Mùi nước hoa, mùi đàn bà ngây ngây làm tôi hiểu chúng ta chỉ là những kẻ phàm tục và nên chế ngự quyền hành và sự trịch thưọng ở một cung cách làm việc . Muốn giữ việc làm thì phải biết lùi lại đúng chỗ, đúng lúc . Tôi chỉ mong như thế . Hai người cười rất tươi với nhau ở ánh nắng ngoài văn phòng .






2.. ẨN NGỮ -





12.30 . Mở Web, thấy có message của một màu Hoa . Hoa gọi tôi là ngưòi giữ ' Lửa ' và nhắn đọc bài mới viết mang tên Người Nổi Tiếng .



Đọc thì đọc và cảm động vì giản dị, mộc mạc như mặt hồ ao và mùi lúa chín . Đọc để hiểu rằng : Tất cả những giả tạo phù phiếm từ cái tâm trạng muốn nổi tiếng chỉ là nhất thời .


Ở đây đó, ta đã gặp những chuyện bình thường và không bình thường : Ả đào hát gây chấn động để bán đĩa hát, bán thời trang, tên tài tử huênh hoang ói mửa trên sàn quay và ở đời sống lứa đôi rất nhơ nhớp . Ông quan lớn bạo dâm mất chức để lại tiếng xấu ô nhục ....




Bao nhiêu kẻ đã mệnh danh là nhà văn, nhà thơ đã không có phong cách như tên gọi ? Chữ nghĩa chỉ là một sự rỗng tuếch một khi đã nổi danh ham hố và dùng danh nghĩa nhà văn, thi sĩ để mong được coi trọng .



Nhà văn chẳng là cái gì cả một khi những trang chữ chỉ là sự đỏm dáng - ảo vọng .





Nhà văn có biết dùng chữ nghĩa để gửi một thông điệp và đấu tranh cho tình nhân ái ? Nhà Thơ có biết quý trọng ân tình khi đùm bọc con cháu và giúp đỡ xã hội ?



Nổi tiếng ư ? Nổi ra sao ? Như thế nào ở một phong thái ?


Viết và sống ? Viết gì ? Viết ra sao trước những bất công, bạo quyền ? Viết gì khi thấy những lao tù, những thân phận khốn khổ khi chỉ ngồi trong phòng máy lạnh, quạt máy và nhìn thấy cái tên của mình ở bìa quyển sách đầy chữ ?







Tôi cũng giống cô bạn viết ấy - Tôi không mong nổi tiếng khi viết truyện ngắn mang tên " Đừng Làm Nhà Văn " .



Ẩn ngữ và phản ngữ là một thái độ có suy nghĩ . Hãy là nhà văn bằng chính tâm hồn lương thiện của mình . Và cố gắng giữ lại điều cần phải giữ .










đăng sơn.fr











....