jeudi 23 février 2017

Solitaire - Lạc Bầy

.


-   by Nous Magazine



1_


 Đọc một đoạn viết  của một người xa xứ :

" ...    Từ ngày viễn xứ, tôi xem mình như là con chim Việt lạc bầy nhìn lại quê hương với một nỗi niềm riêng. Việt Nam thay đổi quá nhiều, quá nhanh, đến đổi tôi không còn theo kịp nữa. Sau 44 năm lưu vong nhìn lại quê hương, sao thấy mình xa lạ. Tôi tự hỏi có phải chăng tôi đã tách rời khỏi quê hương hay chính quê hương đang từ bỏ những con chim lạc bầy ?.... "



...


2-

  Sổ Tay .







 Đã từ lâu,  cái ông người quen hay về thăm quê ( Quê Hương ) , nghe ông kể chuyện về tâm trạng của người đã ở quá lâu ở xứ ngoài , khi trở về quê hương, đi tìm lại những kỷ niệm cũ từ căn nhà trong khu xóm, từ ngôi trường , những con đường đã ngày ngày đi ngang để thấy hụt hửng lạ kỳ và ông ta lý sự :  Ở trong tâm trí của kẻ xa xứ như mình, thời gian đứng lại ở một góc kỷ niệm ( Dĩ  vãng ).

 Tôi đã ba phải , gật gù đồng ý và tôi khoái cái  tính hơi ba phải phải gió của mình . Ai nói gì thì cứ nói theo cách nhìn nhận riêng của họ .


    Mỗi ngày mỗi đi qua , mỗi lần mở đài TV 4 , thấy chiếu về hình ảnh một giòng sông , một con đò , thấy mình bùi ngùi và ủy mị muốn khóc như con gái ẻo lả thời còn đi học .

    Phải rồi , quê hương của mình là mùi gió đồng nội thoảng lên từ một bờ sông và những bóng cây, bóng lá êm ả giữa vườn cây trái / Phải rồi , quê hương của mình có hình ảnh của cái võng bắc dây từ hai cây kèo đong đưa buổi trưa hè cạnh bờ ao .


   Mở to hai con mắt và cái đầu  để đọc báo chí từ trang giấy đến báo điện tử, tôi lì lợm để  danh từ QUÊ HƯƠNG  riêng biệt của chính mình không nằm ở những cái quán hớt tóc thanh nam thanh nữ trá hình với những vùng ngực êm như khung cảnh gái mát xoa !


    Quê hương của mình không nằm trong những quán bar rượu karaoké ngất ngưỡng có mấy em cao chừng 1 mét 55  mặc váy ngắn hở vòng ngực kiểu Hốt Gân - Hot Girl .

  Khi bước xuống phi trường Nội Bài , mình đã nhất định tạm quên những bài báo viết về giới ăn chơi Show Biz của một C đô La và gái kiểu mẫu ca sĩ chân dài, chân ngắn và danh từ Đại Gia - Bá Hộ - Quan lớn, quan bé ...


Về . Lấy hành lý và nhanh chóng quên đi cái bản mặt của thằng nhóc hải quan mặt xám xịt khi loay hoay cầm rất lâu cái hộ chiếu made in Tây của   lão đã   biệt xứ và trở về với quê hương .


 Về - Bước vài bước , chạm bờ lề ngoài cửa phi trường TSN , né và quay đi rất vội để khỏi in vào tâm trí mình hình ảnh và ngôn ngữ của một gã đàn ông ăn mặc lịch sự  cầm cặp da đang la hét ầm ĩ một cách thô tục kiểu ra vẻ quan quyền sai bảo hò hét ở cái máy điện thoại..


 Không !

 Không mà ! Quê hương của mình không chỉ có chừng đó đâu , mình ơi !



...


   Khi bước xuống xe taxi trước cửa khách sạn thì gặp gỡ cơn nóng của cái hộp mang  tên SG của mình . Có hề chi đâu . Ở đây không phải  là mùa hạ của đất Pháp chừng 20 đến 28 độ C .

 Ở đây là đường phố đầy đủ tiếng động cơ và những tiếng còi xe mang tên đường Trần Phú ngó ngang cổng sân Văn Hóa bên kia đường Trần Hưng Đạo , đang đứng tơ ngơ ngó nhịp xe chạy thì nghe giữa phái đoàn nhà mình có tiếng la oai oải :

- Mèn ơi ! Thiếu một túi hành lý ! Mất rồi !


     Phải rồi, cái cậu đẹp trai , mặc áo trắng đã lái taxi từ phi trường đã bon bon đi mấy rồi . La  oi ỏi làm chi cho tốn hơi ?  Mai một ra chợ Bến Thành mua lại một mớ quần áo ( Hãy biết rằng là 100 âu kim ăn 2 T đồng VND.
( Người ta nói là Áo Gấm về Làng thì đáng đời ! Ui ui ! )


°°


  Ai đi đâu để kiện cáo thì đi , tôi về đây không phải để kiện cáo vì biết là mình  bận bịu lắm . Ai bị mất cái gì thì cứ mất , miễn là hai cái máy ảnh và cái máy bảng tính NetBook của mình ôm khư khư gọn lõn trong  túi máy ảnh không mất là được rồi .


 Lơ ngơ băng qua đường, tôi chỉ sợ mất mạng mà thôi vì chưa quen với luật đi đường bên này ... Phải nói thật là mình còn yêu đời và sợ chết vì tai nạn lưu thông . Nàng nhà  mình cũng thế vì tham sống và sợ chết .


 Hơ !


 Nàng giả vờ như thời  mới biết yêu đương , bám chặt lấy cánh tay chàng :

-  Anh ! Anh ! Coi chừng bên tay trái . Coi chừng bên tay mặt, chiếc Toyota đang đâm vào mình kìa - anh ! Ui ui !


 Nổi cọc :

- Bà im dùm cái miệng cho  tôi nhờ - Bà !



Hắn im cái loa phát thanh để theo chàng băng qua đường , ghé chợ Bến Thành yêu quý ...
.



Phải nói thật là khi lên ngôi làm " bà Chủ đời tôi " - Bà ta biết rõ ràng là tôi không bao giờ thích cưới một con mụ nói quá nhiều và rên la liên tục , dẫu là trong bất cứ tình huống nào .
Đàn bà hay đàn ông mà nói quá nhiều thì mất duyên và mất đẹp .
Bà ta chỉ cần nói bằng mắt :
- Ông ngồi đây . Đứng đây chờ tôi . Trong vòng 30 phút nữa, tôi và phái đoàn sẽ trở lại .
- Ok ! Em đi đi ! Cẩn thận bóp ví !
Mụ chủ nợ gật đàu không cãi gì .
Cãi làm sao được với tôi chứ ! Rõ ràng là ở lề cửa Bắc chợ Bến Thành có tấm bảng in rõ ràng to như tấm chiếu < Warning ..... Bla bla .


Trong vòng 30 phút phù du phải chờ đợi ấy , nếu bạn là tôi, bạn làm gì ?


'........'


 Tôi đã không dùng  câu ' Giết Thời Gian ' vì  sợ thời gian giết mình . Giữa mình và TG  là một trận chiến của sự sống còn .


..

< Đi với phái đoàn về quê không phải để Giết Thời Gian khi biết tại sao mình về ? Về để làm gì ?
Về -

Về để thức dậy lúc 5 giờ sáng và thao thức khôn cùng .....





 ...


 Trước khi về quê , họ dặn mình :

1. Ngậm cái mồm lại

2. Đừng ngứa ngáy để  phản động

3. Ngoan !

 Ok ...



Hứa mà . Hứa là sẽ NGOAN khi mỗi sáng thức dậy ở cái khách sạn loại rất rẻ tiền < Chui ra cánh cửa sắt, vác máy ảnh đi lang thang khi khi Chợ Lớn còn thưa thớt xe cộ . Yên ả và bình yên .
Biết mình sẽ được ' Bình Yên ' đến chừng 7.45 sáng . Bình yên khi đi đang cái tiệm mang tên cà phê của tập đoàn tư bản kia, thấy hai bàn chân của chàng mặc áo Bảo Vệ đang vắt vẻo trên ghế và khò khò giấc mộng .
Thấy nhiều thứ lắm và bụng nghĩ thầm là : Để xem mình sẽ NGOAN và còn rất Ngoan ra sao .

- Viết và đang viết TẬP 2 như cách ráp nối kỷ niệm ....




















ct...













---



Images sur les loups

loup gris couché dans l'herbe

Aucun commentaire: