jeudi 16 mars 2017

Mong Manh - 2 -

.













.




Có Thể Nào Đừng
MongManh ? - ( 2 )
____________________________________________________
..
Đâu có gì vĩnh cửu ở đời này .
Nhìn cô học trò mặt mày bí xị như cái bánh đa bị nhúng nước sau khi nghe cô kể về những thất bại liên tục của cô .
Sợ như tôi đã không hiểu những gì mà cô đã trình diễn ở màn chiếu phim , cô thở dài :
- Thấy em mong manh dễ vỡ không ? Em phải làm sao để vững hơn ?
Cúi xuống gầm bàn , nhìn đôi giầy cao gót chừng 10 cm của Jeanne, tôi đùa :
- Thì chỉ việc thay đôi giày này để đi đôi khác thấp hơn .
- ???
....
Thấy cô nhăn mặt, tội nghiệp cô và không làm khó cô nữa . Tôi mở ống kính, chụp cô lúc cô nhăn nhó và mở màn ảnh cho cô thấy một con khỉ con . Rất xấu !
Và đây là lần đầu, nghe cô thú thật :
- Không ngờ em lại xấu như thế . Thầy quá ác !
Và cô phang thẳng cánh cò bay :
- .... Em xin chia buồn với nàng của thầy á !
Lạ !
Ngộ và kỳ ! Cô kiếm chuyện đòi gặp tôi vì ba cái chuyện đời mong manh của cô . Xin cô !
Nổi cọc, tôi nói thẳng với cô :
- Bé về đi - Về rúc vào nách bố mẹ của bé đi . Tôi không có thì giờ nghe bé lèo nhèo ....
Cô vùng vằng ,đứng bật dậy . Chẳng may chiếc giầy cao gót của cô làm cô té ngã hất văng ly tách .
Hơ !
...
Cả quán , ai cũng thấy cô ngã chỏng gọng ở chiếc váy quá ngắn và họ thấy ....
Ai thấy gì là chuyện của họ ở tầm mắt riêng, riêng tôi , tôi nhìn thấy chiếc giầy đã gãy gót . Và cô trật cổ chân , cô khóc .
Đáng lẽ ra, tôi để cô khóc thêm chút nữa cho bỏ cái tật xảnh xẹ .
( Nếu bạn là tôi ở lúc này - Bạn làm cái gì ? )
Thú thật là tôi cảm thấy rất PHIỀN với tiểu thư .....
Chẳng lẽ lại hỏi cô số phone của bố cô , nói ông ta vác cô về nhà ? !
Bố cô đang bận ôm cô vợ bé giữa phố Paris , trời đẹp ! Cô kể là như thế ....
Nghe rên la, phát hoảng : Em đau - Đau lắm !
- Cô ngồi yên đi, có thằng kép nào không ? Tôi gọi cho nó , bảo nó chở cô vào nhà thương, chụp radio cổ chân ....
Tiểu thư ôm cổ chân ,rên ,rên :
- Tụi nó bỏ em hết rồi . Lũ sở khanh !
.
À - Bây giờ tôi hiểu thêm về em . Em đợi chút , khoan rên, tôi điện về nhà vợ . Nói dối :
- ....Anh về muộn . Có chuyện , ' Thằng học trò ' bị chuyện .....
Cô tểu thư đài cát ngừng rên , hi hi :
- Thầy sợ vợ há , thầy ? Sao lại nói dối ?!
Trời ơi ! Chưa thấy con nhỏ nào ngu ngốc như con này ! Bộ em muốn bà nhà tôi cạo đầu tôi sao em ?
Tôi , với lời nói dối ' chân thành ' ấy để làm nàng yên lòng . Phải chi em là một phụ nữ mập chừng 120 ký, phải chi em xấu như một con mụ phù thủy ! Đằng này, em quá đẹp , quá Hot !
Chẳng may mà mụ nhà tôi thấy em, thể nào cũng đâm đơn ly dị , cho dù tôi chẳng có cơm cháo gì với em .
Số tôi xui cho tôi gặp em và bị em ám quẻ !
Trên đường chở em đi bệnh viện để chụp hình cái cổ chân của em, tôi yêu cầu em im cái đài phát thanh . Để tôi yên !
Giọng em át cái bản nhạc classique tôi đang nghe ở radio đài Fif FM :
- Ui! Ui ! Đau quá là đau .
Đúng là con nhà giàu đứt tay hơn là con nhà nghèo đổ ruột .
- Em nhỏ nà ! Nếu em còn rên nữa thì tôi ngừng xe, cho em xuống đường ngay lập tức .
...
Nghe vậy, Nhóc Tiểu Thư im mồm chừng cỡ 3 phút , nàng sụt sùi :
- Đúng là họ nói đúng . Tất cả những đàn ông trên đời này là vũ phu !
... - ???
Nhạc trong xe chơi bài Feelings của Albert Morris thời 1974 .
Tôi chọn một chỗ ngừng xe và tôi hôn cô .
Tất cả những chuyện xảy ra ở đời này chỉ là mong manh .
Có thật là như thế không ?




đăng sơn.fr


  







Aucun commentaire: