jeudi 3 décembre 2015

* Nhẹ nhàng mà viết

.






















Sáng thức dậy rất sớm và muốn thấy mình dễ chịu, dễ thương hơn bình thường nên cố gắng nhẹ nhàng tìm điều dễ yêu mà viết , đã lắm lúc tự trách mình là tại sao cứ nhìn đời qua những cặp kính đen, kính nâu để viết ?

Tại sao cứ đếm những lià xa, những khoảng im lặng giữa người và người sau những năm tháng tình thân ? Sao lại có khi đắng ngắt trên dòng chữ để làm thiên hạ bực bội và ghét mình ? Làm cho người ta mỉm cười vui và có khi thương mình một chút không được hay sao ?




Thử đi .....




. TRANG SÁCH .




Hãy là những trang sách nằm ngoan ngoan ở một quyển sách không nói về chính trị và những chiêu bài, thủ đoạn phải có , rời quyển sách vừa xuất bản đã có những hình ảnh và hàng chữ nói về một kẻ tội phạm 28 tuổi đã bắt cóc và hiếp dâm xác chết theo kiểu cuồng dâm..... Những trang sách ấy đã làm tái tê , đau đầu ......

Trả những thứ ấy vào kệ sách , rời mắt sang hàng sách dành cho trẻ con , thiếu nhi, gặp con bé tóc vàng , miệng ngậm cái nấm vú , tay ôm khư khư con thỏ nhồi bông đang chăm chú ngó vào những quyển truyện tranh , thấy mà thương . Mắt bé không rời những bìa sách đủ màu . Lại gần bé , làm quen và hỏi, nhẹ nhàng :

- Bé con thích quyển sách nào , bé ?

Con mắt ngó và ngón tay ấy chỉ vào cái bìa sách có hình vẽ ông già nô en với hàm râu trắng phau như tuyết . Mình gật đầu, cầm quyển sách ra quầy trả tiền, đưa cho mẹ bé đang nắm tay bé rảo bước qua hàng sách của người lớn .

- Tại sao ông tặng bé sách ? Ông là người dưng mà ,ông ?


Cười, quỳ xuống ngang tầm mắt bé con, đưa cho bé món quà nhỏ xíu . Bé cười ỏn ẻn , bé vui . Ừ - Ừ . Người dưng không phải là ông già Nô En của tháng 12 nhưng biết đâu, khi lớn lên, vì mê sách báo và đã tìm thấy được những lý do để viết , bé có thể làm nhà văn tương lai ....


Ở những trang chữ mà bé viết : Sẽ có một thứ tình của người cho người . Bé có thể viết về một màu tuyết trắng rơi đầy trên con dốc mênh mông có hình ảnh người cha bị hư xe và đã ôm đứa con nhỏ tí để bảo vệ con giữa cơn lạnh, người ta đã tìm thấy xác hai cha con sau cơn bão tuyết . - Bé sẽ chảy nước mắt khi bé theo dõi câu chuyện thời sự và bé viết để kể lại với nhịp tim có thật của bé .

Và biết đâu sau khi viết xong, bé sẽ nhẹ lòng để ký một chữ ký có cái tên 1/2 Bút Chì hoặc tên bút hiệu rất lạ là BánhBaoDiĐộng . Tên gì cũng được, miễn là viết thật lòng mình ........




DI ĐỘNG .


Dĩ nhiên là sau những biến động đã qua , vấn đề an ninh được áp dụng rất kỹ càng ở các nơi chốn có đông người , ai vào cửa siêu thị cũng phải mở túi xách trình diện cho các nhân viên bảo vệ . Tôi quay lại ở ngưỡng cửa kính khi nghe tiếng gọi ở mé tay trái giữa thương xá .


- Ông ! Ông !


Ngỡ ngàng vì không nhận ra khuôn mặt của người gọi ấy nhưng lại nhận ra con bé tóc vàng . Hôm nay bé không cầm con thỏ nhồi bông, bé không ngậm cái nấm vú như tuần rồi ở hàng sách thiếu nhi . Tay bé cầm quyển sách có hình ông già với bộ râu trắng .


Ngạc nhiên vì ngạc nhiên . Mẹ bé cười tươi : Đúng là quả đất tròn ông nhỉ ? !

Nhìn hai mẹ con, tôi đùa :


- Bữa nay ,tôi hết tiền rồi nên sẽ không mua cho con bé quyển sách nào nữa .


Con bé độ chừng 6 tuổi, chạy lại chìa má bên tay phải cho gã đàn ông lạ mặt chạm môi . Bà mẹ hỏi như thăm chừng :


- Nhóc tên là NgốTiên - Alice ! Ông có chút thì giờ không , Tôi mời ông ly cà phê để cám ơn ông về quyển sách cho Alice .



Thời giờ có khi là tiền bạc và cũng lắm lúc mình cần phải dùng thì giờ để thay thế tiền bạc ( trong chữ ' Bạc ' có cái nghĩa là bạc bẽo ) Tôi gật đầu, theo người đàn bà đang nắm tay con bé tạt vào dẫy bàn của quán nước có màu đèn ấm và âm thanh của những khúc nhạc giáng sinh .


Ngồi trước mặt 2 mẹ con lạ hoắc ấy, tôi chẳng biết nói gì ... Chỉ biết ngồi yên lặng , lắng nghe bà mẹ trẻ ấy nói và hiểu rằng ngôn ngữ là sự chuyển động , có những điều nên nói, nên kẻ lể và cần sự im lặng .


Bà mẹ kể về đứa bé hay hỏi về cha nó từ biến cố ở đầu năm nay, khi mà những ký giả của tờ báo phiếm họa Charlie Hebdo bị khủng bố tàn sát . Một trong những ký giả ấy là cha của bé . Bé hỏi han : Ba của con đang ở đâu ?



Tôi thấy mình thật tình bối rối khi giọt lệ của người đàn bà đang trào ra khỏi cửa mắt , khi bà nói :


- Tôi đã nói dối bé . Và nó không biết là mẹ nó chỉ là tình nhân của cha nó ....




Vậy sao ?


Tình yêu có những điều ngoại lệ mà chúng ta không thể nào giải thích . Nhìn đứa bé mà thấy mình quạnh hiu .




Thương xá vẫn ngập ánh đèn lấp lánh ở kiểu cách trang hoàng hiện đại . Những tiếng động vẫn bao quanh khi chúng tôi rời nhau - Quay lại nhìn đứa bé gái đi bên cạnh mẹ nó , tôi nghĩ ngợi mông lung và cố gắng giữ lại hình ảnh đó để có điều mà viết .




Viết gì ở câu chuyện đời sống có thật ? Viết gì để thấy mình có thể giữ lại một hơi ấm cho dẫu là ngày tháng đang di động để sẽ hết một năm ?








đăng sơn.fr


dangsonfr.blogspot.com








.

Aucun commentaire: