mercredi 11 mai 2016

.... If Tomorrow Never Comes

.


























Chuyện ngoài lề .

1 ...



 Em Hà Nội !



Đã 10 năm qua , từ lúc đọc thấy là  em đã là thành viên ở đây từ 27 tháng 2. 2007 và anh nghĩ là chúng mình biết đếm thời gian trôi .




...
Thời gian là gì nếu không nói theo kiểu vật lý của vòng tròn 12 hoặc là 24 ?


Ngày hôm kia , thằng con trai 28 tuổi của anh ghé thăm cha mẹ, anh nghe nó bùi ngùi bằng tiếng mẹ đẻ :

- Trời ơi ! Con đang già đi ....




Anh thấy buồn cười ... vì một vài lý lẽ khi nhìn vệt nắng cuả buổi chiều rất đẹp đằng sau lưng con trai .


Chim chóc đang hót vang và người yêu tóc dài của nó đang ngồi cạnh nó . Người đàn bà tình nhân của cha nó( cũng đang ngồi phía tay phải của nó ) và đã thành mẹ của nó .



Mẹ nó im lìm .



Anh là cha của nó nên nghĩ là mình không thể im lặng nên phải nói :


- Khi cha 27 tuổi là lúc con ra đời . Bây giờ con đã 28 tuổi, con biết đếm không con ?



Thằng bé chẳng hiểu gì ?



Chẳng sao đâu, con trai ....


2. 

Đây là chuyện phim bộ made in Tây và made in VN , nếu con muốn biết rõ thời gian ra sao để sống trọn vẹn cho ngày hôm nay :


* Ngày con mới 5 tuổi từ trường mấu giáo về, con phàn nàn , thắc mắc :


- Sao con không có tóc vàng , mắt xanh giống bạn con ?




Phải phì cười khi nhấc bỗng con lên và đặt con ngồi lên đùi , chỉ cho con thấy gã đàn ông mắt nâu, tóc đen trong gương kính và giải thích cho con hiểu bằng tiếng mẹ đẻ ,giọng Hà Nội pha tiếng SàiGòn .... Và con vỡ lẽ là ....







Từ ánh mắt của người đàn bà da trắng ấy, cha biết là gặp một khúc xương rất to và khó nuốt ( Họ - dân da trắng đã có thời đô hộ dân nhược tiểu và rất hãnh diện với cái gọi là Nôi Văn Hóa của họ . Họ cứ hù doạ dân nhược tiểu với những tác phẩm vĩ đại của Victor HuGo, của Molière , của J.J Rousseau và ... )


Nhìn thằng bé đang hí hoáy nghịch ngợm với chiếc xe hơi bằng nhựa trên mặt bàn giấy cuả bà hiệu trưởng , con chẳng hiểu gì nhưng con đã là một trận chiến văn hoá và trước mặt cha là trận chiến da vàng + da trắng .


Cha của con phải tạm quên trân chiến mang tên Điện Biên phủ, tạm quên ngày 30 tháng tư 1975 để không rời ánh mắt người đối diện :


- Bà hiểu gì về danh dự da vàng và kẻ xa xứ ?


_ Nhưng nhập gia tùy tục . Ông nên hiểu là như thế ....



Gã mang tên là Cha đã lắc đầu sau câu nói sau cùng :

- On verra . Con tôi sẽ nói tiếng Việt như người Việt Nam rất rõ ràng và nó sẽ biết phát âm tiếng Pháp như cách của bà . Người Pháp !



Đó là chuyện phải làm của họ ở nghề giáo dục ( truyền thụ )




Trận chiến văn hóa giữa 2, 3 dòng nước cúa chúng ta trong gia đình đã bắt đầu khi mẹ các con thai nghén ....


Đứa con gái học nói , hợc đọc và viết ngôn ngữ của mẹ đẻ và nó không bao giờ thắc mắc khi cha mẹ dậy cách đánh vần i Tờ ..

2 thằng nhóc nhăn nhó :

- Ở bên tây, học tiếng Việt để làm gì ?






...


Ngày thằng con thứ 2 đúng 20 tuổi bị cha nó rầy la , nó giận dữ , khoác nai nịt, ba lô nói tiếng mít :


- Ba khó khăn lắm ! Con sẽ không bao giờ về nhà nữa đâu .


Và bé nhóc con trai sập cửa bỏ đi ở dòng lệ nóng của mẹ nó .




Làm sao con biết được sự im lặng của cha ở góc vườn khi con bỏ đi ?


Làm sao con trai nghe được câu mẹ con hăm dọa cha chứ ? :


- Nếu có chuyện gì sảy ra cho con trai , tui sẽ ly dị với ông ?



...

Con trai yêu !


20 tuổi quá đẹp ! Quá kiêu hùng - Phải vậy không, con ?

20 tuổi của cha đã qua quá nhanh , cha quậy hơn con nhiều lắm và cha vẫn đóng kịch trưóc mặt cha mẹ của mình .




Còn con, thì sao ?


Khi ....


6.30 chiều , con thấy ở màn ảnh smartphone để biết là cha đã gọi cho con, con không trả lời khi thấy số phone và chữ PaPa hiện ở màn ảnh của máy !



5 ngày sau, con trở về sau khi gửi lá thư trần tình ở bưu điện . Mẹ con vui mừng như ngày bộ đội mừng chiến thắng vào miền nam 30.04.75 .



Ừ - Con về .

Cha con mừng rỡ như khi con ôm lấy cha và hôn cha . Hơi ấm , ấm lắm bb !

Con biết rõ là cha không trả lời lá thư của con đâu . Không khi nào trả lời đâu khi con viết câu : Ba nên nuốt sự tự ái và cung cách cao ngạo của một người làm cha ...





Không đâu !




20 tuổi ấy của con rất khác 20 tuổi ngày xưa của cha . Khác rất nhiều . Con là nhung , là lụa áo ấm . Cha đã nếm .

Nếm lúc 18 tuổi khi cha mình mất đi để mình phải là đàn ông khi vừa nứt mắt . Nếm cái lý lịch tên là Ngụy khi ghi danh đi học .



Nếm những dấu khắc ghi ngày 30 tháng 4 từ lúc ấy .





------------------




Ở đây, cha muốn tặng con trai một câu danh ngôn để đời :


' Nên QUÊN đi để sống trọn vẹn cho ngày hôm nay '



Ok - . Nên... và NÊN .


( Que sera sera... )







đăng sơn.fr























.






Aucun commentaire: